TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

"Liễu Tuấn, đã lâu rồi cậu không có tới thăm lão già này rồi đấy?"

Trong Tứ Hợp Viện cổ kính vang tiếng cười rất sang sảng của Hà lão gia. Lão gia tử đã qua qua tuổi cửu tuần, râu mi đã như tuyết, càng thêm hao gầy, cần phải mang máy trợ thính mới có thể nghe rõ người khác nói gì, nhưng thanh âm vẫn rất to, bước đi cũng không cần người dìu.

Hôm nay khí trời tốt nên Liễu Tuấn cùng lão gia tử tản bộ ở trong sân.

Lớp con cháu đời thứ 2 Hà Trường Chinh công vụ bận rộn nên chỉ có Hà Mộng Oánh và Liễu Tuấn qua đây. Đối với quan hệ giữa đại nha đầu và Liễu Tuấn, lão gia tử có thể biết hoặc có thể không biết, nhưng điều này không quan trọng. Lão gia tử chinh chiến suốt đời, chuyện gì mà chưa gặp qua, chuyện gì mà chưa trải qua? Sao còn có thể đi lưu ý vấn đề tư tình của tụi trẻ!

"Gia gia, mỗi lần con về thủ đô cũng đều qua đây thăm hỏi ông mà."

Liễu Tuấn cười lớn tiếng nói, ngụ ý, là kháng nghị trí nhớ của lão gia tử không tốt, đã "oan uổng" Liễu tỉnh trưởng.

"Ha ha, già rồi già rồi nên thanh niên nhân các cháu cũng không thích. . ."

Lão gia tử cười ha ha, mặc dù là vui đùa nhưng trong lời nói cũng có ý cô đơn. Kỳ thực người nào khi đã lớn tuổi, bất kể đã từng uy phong hiển hách thế nào, khi già tâm tình đều sẽ như nhau.

"Gia gia, Liễu Tuấn không phải là không muốn đến thăm ông, thực sự thế cục hiện tại rất loạn, rất nhiều người muốn ngáng chân anh ấy, Liễu Tuấn cũng bị sứt đầu mẻ trán, suốt ngày không được thanh nhàn."

Hà Mộng Oánh đi dạo trong sân với hai người, thỉnh thoảng cũng xen vào một hai câu.

Hà lão gia tử liếc nhìn Hà Mộng Oánh, mỉm cười nói: "Đại nha đầu, cháu lại đang định gài gia gia đó sao? Hắc hắc, hiện tại thế cục tuy là có loạn nhưng chưa hẳn làm khó được Liễu Tuấn mà? Tiểu tử này, không hề kém gia gia cháu khi còn trẻ đâu, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, người ta có mười cái đầu cụm lại chưa chắc đã có hiệu quả bằng nó."

Liễu Tuấn vội nói: "Gia gia, ông khích lệ con quá thôi, con đâu dám đảm đương?"

Hà lão gia tử cười nói: "Ừ, cũng phải nói như vậy, thanh niên nhân phải khiêm tốn thận trọng mà. Tuy nhiên khi làm việc cũng không cần phải khách khí như vậy, lúc nào nên xuất thủ thì xuất thủ. Đời này của gia gia, chuyện khác không nói chứ đánh trận thì đã không ít. Bất kể là đánh với người Nhật Bản hay là cùng Quốc Dân đảng, nếu muốn đánh thắng thì chỉ có một lý do, đó chính là 'hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng'. Nếu con muốn người ta không gây sự với mình, biện pháp tốt nhất chính là đánh ngã hắn thì hắn sẽ phục, không dám gây sự với mình nữa!"

Hà Mộng Oánh liền mím môi cười, liếc nhìn Liễu Tuấn.

Người này, thật đúng là "truyền nhân chính thống" của lão gia tử, có vẻ như từ xưa tới nay cậu ta sử dụng đều là "tuyệt chiêu" này của lão gia tử, xuất thủ sạch sẽ lưu loát, cũng không lo trước lo sau, không đánh ngã địch nhân thì sẽ không buông tay.

Án kiện xôn xao Cẩm Quan Thành lúc này đã hoàn toàn tiến hành dựa theo "kế hoạch" của Liễu Tuấn, tất cả đều nằm trong vòng khống chế.

Không ngờ Hà lão gia tử vừa mới biểu dương Liễu Tuấn xong, lại phê bình ngay: "Đại nha đầu, con đừng có mà nhìn nó như vậy, lúc này nó cũng chỉ dùng một thủ đoạn nho nhỏ mà thôi, cũng giống như trước đây chúng ta không lương thực không đạn, phải đi đánh phục kích mới đánh hạ được một pháo đài của bọn ngoại xâm vậy, đây tối đa chỉ là một thắng lợi nho nhỏ có tính cục bộ, không có gì đáng kể với việc thay đổi đại cục. Liễu Tuấn, cậu nói thử xem, lần này cậu đã mò vớt được lợi ích gì?"

Hà lão gia tử dừng chân nhìn Liễu Tuấn, ánh mắt nhấp nháy, tự như muốn nhìn thấu ý nghĩ trong đầu y.

Liễu Tuấn cũng không giấu diếm, trực tiếp nói: "Dạ, cũng không có lợi ích gì, chỉ một tỉnh trưởng, một bí thư Thành ủy Ngọc Lan, có lẽ còn có một Thường ủy Tỉnh ủy, mặt khác còn có một thống đốc ngân hàng."

Hà lão gia tử cười nói: "Cũng không nhiều nhỉ, hơn nữa những vị trí đó cũng không thể nói là nhất định con chiếm được nhờ lần này, rất nhiều chuyện các cậu đã trù tính thật lâu rồi phải không? Hiện tại còn thiếu một chút lực, tối đa cậu cũng chỉ hơn một chút lực này mà thôi. Liễu Tuấn, để tôi nói cho cậu, muốn đánh những trận nhỏ có tính cục bộ, hơn nữa muốn đánh tốt thì điều này rất được. Chủ tịch giáo dục chúng ta, khai chiến phải dùng lãnh thương lãnh pháo(đánh lén), từng bước từng bước tiêu diệt địch nhân, tích tiểu thắng thành đại thắng, đây là biện pháp tốt áp dụng tại giai đoạn giằng co nhau thì sẽ đạt được hiệu quả. Thế nhưng thắng bại của trận chiến cuối cùng còn phải quyết định bởi trận quyết chiến có tính toàn cục. Không có Tam đại chiến dịch, muốn giải phóng toàn quốc còn phải chậm lại mấy năm, những trận thắng bằng lãnh thương lãnh pháo không thể tích lũy được đại thắng lợi giải phóng toàn quốc. Đạo lý này, hôm nay cậu cần phải lĩnh hội được."

Liễu Tuấn sợ đến kinh ngạc, cung kính nói: "Vâng, gia gia! Con sẽ nhớ kỹ!"

"Ừ. . ."

Lão gia tử gật đầu, chậm rãi đi tới ngồi xuống ghế mây, Hà Mộng Oánh vội cầm ly trà trên bàn đặt vào trong tay ông, Liễu Tuấn cũng ngồi xuống ghế ở một bên, đối mặt với lão gia tử.

"Liễu Tuấn, thế cục hiện tại của tỉnh A các cậu tôi cũng nghe Duyên An nói qua. Nó rất lo lắng cho cậu, nói tình thế của cậu nội ưu ngoại khốn, chống đỡ không dễ dàng. Vậy cậu thử nói xem, cậu dự định ứng đối khốn cục này như thế nào đây?"

Lão gia tử nâng chung trà lên uống một ngụm rồi chậm rãi hỏi.

Trong lòng Liễu Tuấn nhất thời dâng lên một cổ cảm động, thì ra lão gia tử vẫn luôn quan tâm đến sự trưởng thành của y.

Hà Mộng Oánh bưng tới cho Liễu Tuấn một ly trà, nghe lão gia tử nói thế cục của tỉnh A liền ngồi xuống bên cạnh Liễu Tuấn, rất chăm chú nhìn lão gia tử.

Với lịch trình nhân sinh gần 100 năm, hơn 10 năm đấu tranh kinh nghiệm, lão gia tử chỉ điểm không phải là ai cũng có tư cách để nghe.

Liễu Tuấn biết, Hà Duyên An vẫn chưa tại trước mặt lão gia tử "bắn tiếng đe doạ". Nhìn từ bề ngoài, y và Lưu Phi Bằng liên thủ thành công đẩy đi được Thai Duy Thanh, nhất cử leo lên bảo tọa của tỉnh trưởng, đây được xem là đã giành được toàn thắng. Kỳ thực thế cục hiện tại của tỉnh A thậm chí càng phức tạp hơn so với khi Thai Duy Thanh còn tại nhiệm. Trước đây ở vào thế chân vạc, giữa Thai Duy Thanh và Lưu Phi Bằng thỉnh thoảng có chút xung đột nhỏ, Liễu Tuấn được coi là một phương "yếu kém" nên bình thường có thể thao túng, từ đó thu hoạch một số lợi ích. Hôm nay Thai Duy Thanh đã thôi chức, mâu thuẫn giữa y và Lưu Phi Bằng đã tăng lên thành mâu thuẫn ở mức độ chính, lưỡng cường tương đối, đã không có không gian để mà đi vòng. Lưu Phi Bằng lấy cái chức bí thư Tỉnh ủy càng có thể tranh thủ hơn so với y sự ủng hộ của các Thường ủy Tỉnh ủy như Hứa Hồng Cửu, Hướng Hàm và Triệu Đan, cộng thêm một bậc địa thị, thực lực của Lưu Phi Bằng rõ ràng càng hùng hậu hơn y.

Tại mức độ cấp tỉnh không thể chiếm ưu thế, tại mức độ cấp địa thị càng ở vào hoàn cảnh xấu, ván cờ này của Liễu Tuấn không phải là khó thông thường.

"Gia gia, bước tiếp theo con dự định trước tiên tranh thủ điều chỉnh ở mức độ cấp tỉnh, đương nhiên, kiến thiết kinh tế cũng không thể để rơi xuống."

Liễu Tuấn biết lão gia tử hơi lảng tai nên đơn giản nói rõ. Tin tưởng rất nhiều vấn đề tính chi tiết không cần y nói thì lão gia tử cũng có thể nghĩ được.

"Như vậy, cậu cho rằng tại mức độ cấp tỉnh mình có bao nhiêu phần thắng?"

Lão gia tử vẫn ung dung hỏi.

"Bốn thành!"

Liễu Tuấn thành thật trả lời.

Lão gia tử cười, khẽ gật đầu: "Ừm, có thể có 4 thành phần thắng cũng có thể coi là tốt rồi, Duyên An nó phân tích giúp cậu còn nhỏ hơn cả 4 thành nữa kìa. Thực lực ở phía dưới thì có lẽ yếu hơn."

Đây là tình hình thực tế.

Cù Hạo Cẩm 5 năm bí thư Tỉnh ủy, Lưu Phi Bằng đã hơn 1 năm thời gian làm tỉnh trưởng, và không phải là làm không. Thời gian Cù Hạo Cẩm chủ chính tỉnh A, Liễu Tuấn chỉ là một người phụ trách một thành phố cấp khu, cơ bản chưa nói tới năng lực nắm giữ các khu vực khác, hôm nay vừa mới chính vị tỉnh trưởng, có đột phá thế nào thì thực lực cũng vẫn chỉ là hữu hạn. Liễu Tuấn đã xem như là người đạt được thành công nhất rồi.

"Liễu Tuấn, cậu có biết lần thứ năm khi bao vây tiêu diệt địch, vì sao chúng ta lại bị thất bại không?"

Lão gia tử nói đến điển tích lịch sử.

Liễu Tuấn đương nhiên sẽ không ở trước mặt lão gia tử khoe khoang tri thức lịch sử của y. Những tri thức này y biết được từ sách giáo khoa, nhưng lão gia tử lại là kinh nghiệm bản thân, lập tức Liễu Tuấn kính cẩn đáp: "Chủ yếu là tư tưởng chỉ đạo chiến lược không đúng, lấy binh lực và ưu thế tại tình thế bất lợi cứng đối cứng với quân địch, khi vào trận lại liều mạng cho nên thất bại."

"Đúng rồi, vậy vì sao bốn lần trước ta đều có thể thắng lợi chứ? Xét đến cùng, chính là vấn đề tư tưởng chỉ đạo chiến lược. Trên cơ bản, chủ tịch áp dụng chính là một sách lược, đó chính là anh đánh của anh, tôi đánh của tôi, tranh thủ chủ động. Liễu Tuấn, lấy ít thắng nhiều, nói đến thì dễ nhưng khi làm mới thấy khó, cho nên tư tưởng chỉ đạo chiến lược này nhất định phải chính xác. Nếu thực lực của đối thủ cường đại hơn mình thì mình không thể cứ kiến chiêu sách chiêu, bị người ta dắt mũi đi, mà cần phải làm ngược lại. Người ta đánh thế nào thì mình cứ mặc kệ người ta, mình dựa theo cách nghĩ của mình mà đánh. Then chốt nhất chính là tranh thủ chủ động, khiến người ta đi theo mình, mình dắt mũi hắn. Phương diện này, chiến dịch Tứ độ Xích Thủy cũng là kinh điển nhất. Thời gian đó, rất nhiều người không hiểu, sau đó đánh thắng rồi tổng kết thì mới biết quyết sách của chủ tịch đã anh minh như thế nào. . . tranh thủ chủ động, đây là điều quan trọng nhất, khiến người ta bị động phòng ngự, sau đó tiêu hao thực lực của địch từng chút một, thắng lợi cuối cùng chính là của mình."

Hà lão gia tử thấm thía nói. Có lẽ là một hơi thở nói hơi nhiều nên ông đã thở hổn hển, lưng dựa vào ghế nghỉ, bày một tư thế tương đối thoải mái.

Liễu Tuấn thần sắc ngưng trọng, tinh tế thưởng thức thâm ý trong lời nói của lão gia tử.

Hà Mộng Oánh hình như cũng đang suy nghĩ lời nói của lão gia tử.

"Liễu Tuấn, hiện tại cậu đã không phải là tiểu cán bộ, là một tỉnh trưởng, lề lối phải cao, phải đứng ở góc độ toàn cục mà suy nghĩ vấn đề. . ."

Lão gia tử nghỉ ngơi một lúc lại chậm rãi nói: "Thí dụ như cha vợ của cậu, lề lối của ông ta cao hơn cậu. Bất kể người ta có lai lịch thế nào, ông ấy chỉ tiến hành theo ý mình, nghiêm tra án hủ bại, trừng trị nghiêm phần tử hủ bại, chủ động xuất kích, quấy rối địa thế của người khác, đợi người ta nghĩ ra được kế sách ứng đối thì ông ấy đã thu hoạch được rất nhiều. Sau khi chém được mấy cái đầu, bắt một nhóm, đương nhiên sẽ có người sợ, hiệu lệnh của đối thủ sẽ không linh nghiệm nữa. . .Cậu rất thông minh, thủ đoạn đấu tranh cũng rất giỏi, phương thức phương pháp cũng không ít. Những thứ này dùng để ứng phó với cục diện trước đây thì dư dả, nhưng hiện tại cậu phải đứng ở mức độ cao hơn để nhìn vấn đề. Đây là Đế vương chi thuật, cậu phải lĩnh hội nó."

Lão gia tử nhìn Liễu Tuấn, trên mặt lộ vẻ kỳ vọng tha thiết.

Liễu Tuấn đứng dậy, hướng về lão gia tử khom lưng thật sâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi