TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Trong một khách sạn ba sao ở Ngọc Lan, Trầm Nguyệt Sơn và Diệp Ninh ngồi cùng nhau, Trầm Nhiêu ngồi ở trên giường đối diện, môi cong lên, mặt lộ vẻ ương bướng, xen chút bối rối bất an, như đứa bé làm chuyện sai trái, cuối cùng bị cha mẹ phát hiện.

Liễu tỉnh trưởng không ở siêu thị Ngân Hải lâu, trò chuyện với Trầm Nguyệt Sơn và Diệp Ninh mấy câu rồi tiếp túc đi thị sát. Tới tận khi Liễu Tuấn đi rồi, vợ chồng Trầm Nguyệt Sơn vẫn còn cứ ngây ra, người bán hàng gần đó nhìn Trầm Nguyệt Sơn thêm phần kính nể, đây là "chú" của tỉnh trưởng đấy.

Khang Kính Ái kinh ngạc thế nào thì khỏi phải nhắc tới, muốn tìm hiểu rõ ngọn nghành, nhưng tỉnh trưởng còn ở trong siêu thị của ông ta, không thể chuồn đi giữa chừng được. Mà Trầm Nguyệt Sơn cũng không thể vô cớ biến mất, đợi tiễn Liễu Tuấn đi rồi hỏi cũng không muộn. Còn may sau khi Trầm Nguyệt Sơn đưa hàng vào siêu thị, nể mặt Cận Hữu Vi nên luôn rất khách khí, cho dù lượng hàng tiêu thụ của Trầm Nguyệt Sơn ngày càng nhiều, Khang Kính Ái cũng chưa từng "ép giá", coi như tình nghĩa lắm rồi, nếu không thì phiền to. Ai mà biết người ta có quan hệ với Liễu tỉnh trưởng, Liễu Tuấn gọi là "chú Trầm", đây tuyệt đối không phải là quan hệ bình thường.

Khó lắm mới đợi tới khi Liễu tỉnh trưởng thị sát xong rời khỏi siêu thị Ngân Hải, Khang Kính Ái vội vội vàng vàng tới khu đồ ăn, muốn tìm Trầm Nguyệt Sơn nói chuyện, nhưng người bán hàng nói với ông ta, cả nhà Trầm Nguyệt Sơn đã vội vàng đi rồi.

Một câu đố lớn như thế đề trong lòng, Trầm Nguyệt Sơn không làm rõ thì còn tâm tình làm việc gì được nữa.

Khang Kính Ái vốn muốn gọi điện cho Trầm Nguyệt Sơn nhưng lại thôi, Trầm Nguyệt Sơn chưa bao giờ nhắc tới quan hệ với Liễu Tuấn, đoán chừng là không muốn để mọi người biết, mình lỗ mãng đi hỏi, chẳng may phạm phải kỵ húy gì thì không hay, không bằng từ từ tìm cách nghe ngóng. Chỉ cần Trầm Nguyệt Sơn còn hợp tác với ông ta thì thế nào cũng có cơ hội thăm dò, không thể quá nóng vội.

- Nhiêu Nhiêu con nói cho ba mẹ xem, chuyện này rốt cuộc là sao?
Trầm Nguyệt Sơn trầm giọng hỏi.

Trước kia Trầm Nhiêu tốt nghiệp đại học rồi, dứt khoát muốn tới Ngọc Lan không về Đại Ninh, hai vợ chồng Trầm Nguyệt Sơn đã cảm thấy trong chuyện này có vấn đề, nhưng không nghĩ ra nguyên nhân. Hiện giờ cuối cùng cũng rõ là vì Liễu Tuấn, chỉ không ngờ y là tỉnh trưởng tỉnh A.

Nói thực, lúc này trong lòng Trầm Nguyệt Sơn cũng không rõ ý nghĩ thực sự của mình thế nào, nhưng dù sao cũng phải làm rõ quan hệ quan hệ giữa còn gái với Liễu Tuấn rồi mới quyết định tiếp được.

- Bạn bè, không phải con đã nói với ba mẹ mấy lần rồi sao, chỉ là bạn bè.
Lời này cũng chẳng phải là nói dối, hiện giờ cô và Liễu Tuấn đúng là chỉ có quan hệ bạn bè.

Trầm Nguyệt Sơn rất khó chịu hừ một tiếng.

Diệp Ninh thở dài:
- Nhiêu Nhiêu, con đừng dấu ba mẹ nữa. Trước kia con tốt nghiệp xong một mực muốn tới Ngọc Lan, ba mẹ đã thấy có vấn đề rồi. Tới lúc này con cần phải giấu ba mẹ nữa không? Chẳng lẽ ba mẹ lại hại con?

Trầm Nhiêu có chút bực bội:
- Mẹ, đúng là bạn thôi, không có gì khác.

- Vì người bạn này, con tình nguyện bỏ cả ba mẹ, người bạn này thể diện lớn quá nhỉ?

Trầm Nhiêu không nói nữa.

- Nhiêu Nhiêu, con nói thật đi, có phải con và cậu ta đã ... Cho dù là có, chuyện xảy ra rồi, nói với ba mẹ để thương lượng xem phải làm sao!
Trầm Nguyệt Sơn tức giận một hồi, trầm giọng nói.

- Ba thật là... Nói gì vậy chứ...
Trầm Nhiêu không khỏi xấu hổ đỏ mặt, môi càng giảu cao hơn.

Đang chưa đâu vào đâu thì điện thoại của Trầm Nguyệt Sơn vang lên, cầm lấy điện thoại xem, là số lạ, ông ta do dự một lúc mới nhận điện.

- Alô.

- Chú Trầm, cháu là Liễu Tuấn.

Trọng điện thoại là giọng nói trầm hùng của Liễu Tuấn.

- Chào... Liễu tỉnh trưởng.

Giọng nói của Trầm Nguyệt Sơn lập tức trở nên cẩn trọng, cho dù ông ta hoài nghi cao độ Liễu Tuấn và con gái mình có quan hệ không chính đáng, nhưng đối diện với một vị tỉnh trưởng vấn phải cẩn thận ứng phó.

- Chú Trầm, không biết là chú dì tới, Trầm Nhiêu cũng không nói. Thế này nhé, cháu muốn mời chú dì dùng bữa cơm, ở phòng 211 khách sạn Thu Thủy.. À phải, không biết chú và dì Diệp có thời gian không?

Liễu Tuấn rất khách khí nói.

- Liễu tỉnh trưởng khách sáo quá, cái này thật không dám nhận...
Trầm Nguyệt Sơn đáp theo đúng quy của thương trường.

- Chú Trầm, cháu và Trầm Nhiêu là bạn, cháu và dì Diệp đều là trưởng bối, tới Ngọc Lan cháu tới tận tình chủ nhà. Cháu đã tới rồi, mời cả ba cùng tới.
Liễu Tuấn mỉm cười nói.

Gần đây Liễu tỉnh trưởng mời khách càng ngày càng ít rồi.

- Được, chúng tôi tới ngay.

Cho dù Liễu Tuấn và Trầm Nhiêu có quan hệ gì, Trầm Nguyệt Sơn cũng không thể từ chối lời mời này, ông ta cũng rất muốn nói chuyện mặt đối mặt với Liễu Tuấn, ở thủ đô, còn chưa nói chuyện nghiêm túc với y.

Diệp Ninh nhìn ông, Trầm Nguyên Sơn do dự một chút, nhìn Trầm Nhiêu ngồi trên giường, cười khổ nói:
- Bạn trai của con gái bà mời chúng ta tới khách sạn Thu Thủy ăn cơm.

- Bạn trai cái gì chứ, ông thật đúng là, chừng đấy cái tuổi đầu rồi còn thích ăn nói lung tung.
Diếp Ninh không khỏi tức giận.

Trầm Nguyệt Sơn thở dài:
- Đừng tự lừa mình lừa người nữa, chuyện này bà nhận cũng được, không nhận thì cũng phải nhận.

Diệp Ninh sững người.

Trầm Nguyệt Sơn không thẹn là người trong thương trường, nhìn vấn đề là thấy ngay bản chất, cho dù Trầm Nhiêu có phủ nhận mọi bề, nhưng lừa được ai chứ? Nếu như Liễu Tuấn và Trầm Nhiêu không có loại quan hệ kia, Liễu Tuấn sao có thể gọi bọn họ là "chú Trầm, dì Diệp" trước mặt bao người như thế? Bạn bè thông thường tuyệt đối không có đãi ngộ này! Hơn nữa một vị tỉnh trưởng và một cô giáo trẻ trên 20, bằng cái gì mà làm bạn với nhau?

Đối diện với loại quan hệ này, Trầm Nguyệt Sơn có thể làm sao? Phản đối có hiệu quả không? Hay đi gây sự cãi nhau với Liễu Tuấn, đi tố cáo y? Đúng là trò đùa. Trầm Nguyệt Sơn làm ăn cả đời, hiểu rõ quan viên trong thể chế có thế lực ra sao! Một tên khoa trưởng nho nhỏ của vệ sinh đủ làm ông ta khuynh gia bại sản, nói gì tới một vị tỉnh trưởng! Mà vị tỉnh trưởng này còn là công tử của thủ tướng.

Nghĩ tới thủ tướng trong đại nội, Trầm Nguyệt Sơn đã có chút cảm giác váng vất, thậm chí trong lòng còn nhủ ***, thủ tưởng là thông gia với nhà họ Trầm ta!

Quan trọng nhất là chuyện này làm rùm beng lên thì có lợi gì với Trầm Nhiêu chứ?

- Vậy chúng ta có đi hay không?
Diệp Ninh thẫn thờ hỏi nhỏ.

- Đi, không đi mà được sao?
Trầm Nguyệt Sơn than thở.

Trầm Nhiêu vẫn ngồi bên cạnh nhìn, thấy thấy nhảy dựng lên:
- Ba mẹ làm sao thế? Làm như Liễu Tuấn là người xấu vậy? Chúng ta không đi thì anh ấy gọi cảnh sát tới bắt à? Anh ấy là loại người đó sao? Ba mẹ đừng quên anh ấy cứu con dưới bánh xe, nếu không có anh ấy, con gái của ba mẹ đã không còn nữa rồi.

Tiểu nha đầu khi ở cùng với Liễu Tuấn thì thi thoảng lại châm chọc Liễu tỉnh trưởng làm trò vui. Nhưng hiện giờ cha mẹ sinh ra hoài nghi với nhân phẩm của Liễu Tuấn, coi y là "quan xấu" ỷ quyền ỷ thế ức hiếp người khác, lập tức khó chịu, vội biện hộ cho y.

Trầm Nguyệt Sơn và Diệp Ninh lúc này mới nhớ ra, Liễu Tuấn đúng là ân nhân cứu mạng của Trầm Nhiêu. Khi đó Trầm Nhiêu bị thương, Liễu Tuấn quan tâm tuyệt không phải giả, đó là yêu thương thực sự.

- Nhiêu Nhiêu, còn thành thực nói với ba mẹ, có phải con và cậu ta đã...

Trầm Nguyệt Sơn quyết định làm rõ sự việc, nếu không lúc nữa ăn cơm sẽ hết sức thiếu tự nhiên.

Trầm Nhiêu lập tức mặt đỏ bừng bừng, lộ vẻ dồi hơn của cô gái nhỏ, dậm chân nói:
- Ba! Đã nói mỏi miệng rồi, chỉ là bạn thôi.

Diệp Ninh cũng nhìn ra con gái vẫn như trước kia, không thay đổi gì, không khỏi nghi hoặc:
- Nhiêu Nhiêu, con nói rõ đi, rốt cuộc con và Liễu... Tuấn có quan hệ gì? Con không nói rõ, lát nữa ăn cơm quan hệ không rõ ràng, thì có phải xấu hổ không?

Trầm Nhiêu lần này không dẫm chân nữa, cắn môi một lúc ấm úng nói:
- Dạ, cũng không phải... Không phải là bạn bè bình thường lắm... Anh ấy, anh ấy hơi lạ, nói thích con... Còn nói cái gì mà duyên phận kiếp trước kiếp này... Ôi, con cũng chẳng nói rõ được.

Diệp Ninh và Trầm Nguyệt Sơn nhìn nhau, đều có chút hoang mang. Nhưng con gái đích thân thừa nhận Liễu Tuấn nói thích nó, xem ra không phải giả.

- Vậy hiện giờ hai đứa ra sao?
Diệp Ninh lại hỏi.

- Ra sao nữa? Chỉ như bạn bè thôi, thường mỗi tuần gặp nhau vài lần, cùng đi đánh cầu, dạo phố, mua chút đồ lặt vặt, không thì tới thư viện đọc sách, xem phim...
Trầm Nhiêu cứ nói cứ nói, khuôn mặt lộ ra vẻ hạnh phúc, như bừng sáng.

Diệp Ninh thầm thở dài, con gái hoàn toàn chìm đắm vào trong tình yêu rồi, nhưng yêu một tỉnh trưởng, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy tư duy hỗn loạn. Trước kia trong lòng vợ chồng Diệp Ninh, đừng nói là tỉnh trưởng, dù là thị trưởng, khu trưởng cũng là nhân vật cao không với tới rồi. Còn tỉnh trưởng với vai trò "bạn trai" Trầm Nhiêu là hoàn toàn không dính dáng, nhưng quan hệ giữa Liễu Tuấn và Trầm Nhiêu tựa hồ cũng không thể nói là đơn giản là "gái bao" được. Nghe đi, tỉnh trưởng và con gái bà cùng đi dạo phố, cùng xem phim! Vị tỉnh trưởng này đúng là hết sức dị loại.

Lúc này điện thoại của Trầm Nguyệt Sơn lại vang lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi