TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Trong mấy ngày Liễu tỉnh trưởng ở thủ đô dự họp thực sự là bận rộn vô cùng, không những bận khi họp, thời gian nghỉ cũng chẳng rảnh rỗi, vừa mới ăn xong bữa cơm ở CLB Hoa Đô lại có lời mời khác.

Lời mời này Liễu Tuấn không thể không đi.

Vì người mời khách là Hà đại tiểu thư, khách ngoài Hà Thắng Lợi còn có Khâu Tình Xuyên, Vương Manh Manh và Lý Kiến An.

Vương Vạn Thiên vốn là cấp dưới cũ của Hà lão gia tử, Vương Manh Manh và Hà Mộng Doanh cực kỳ quen thuộc, có thể coi là một trong số bạn thân của Hà Mộng Doanh.

Lần mời khách này, theo ý của Hà Mộng Doanh muốn bày tiếc trên mặt hồ ở CLB Trường Thành, cho có ý cảnh, Liễu tỉnh trưởng là kẻ thô tục, chỉ thích ăn thịt và mỹ nữ, nhưng Khâu bí thư là quân tử lỗi lạc, không thể thất lễ.

Không ngờ Khâu Tình Xuyên phản đối:
- Khí xuân se lạnh, dùng cơm trên hồ, không cẩn thận sẽ bị cảm, ngay mai còn phải tham dự tuyển cử nữa.

Cuộc tuyển cử ngày mai là đại sự, không được phép có chút sơ xuất nào.

Hà Mộng Doanh tôn trọng ý kiến của Khâu Tình Xuyên, đặt tiệc trong phòng.

Liễu tỉnh trưởng cho dù có thẻ kim cương số một ở CLB Trường Thành, nhưng đãi ngộ kém xa ở CLB Hoa Đô, chẳng có ai đợi ở đại sảnh, chỉ có một cô gái dẫn thẳng tới phòng bao.

Vừa vào phòng chỉ có Hà Thắng Lợi, Vương Manh Manh và Lý Kiến An đứng dậy tươi cười nghênh đón, Hà đại tiểu thư và Khâu bí thư ngồi ngay ngắn, như chẳng thấy Liễu tỉnh trưởng tới.

Hai vị này cao giá, Liễu tỉnh trưởng quen rồi, không có thấy lạ.

Liễu tỉnh trưởng thản nhiên đi tới bên cạnh Hà Mộng Doanh, chễm chệ ngồi xuống, lên giọng sai bảo:
- Hà cố vấn, tôi khát rồi, rót trà.

Đám Vương Manh Manh mím miệng cười.

Trong vòng thân cận, mọi người đều ngầm hiểu trong lòng quan hệ Liễu Tuấn và Hà Mộng Doanh, không ngờ Liễu tỉnh trưởng nghênh ngang tới trước mặt Hà đại tiểu thư bày thái độ lão gia.

Càng không ngờ Hà Mộng Doanh lại chịu cái kiểu này, im lặng rót trà cho Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn nhấm một ngụm trà, gật gù hài lòng.

Quả nhiên là Long Tỉnh cực phẩm.

- Liểu tỉnh trưởng ngày càng giỏi rồi nhỉ, lên ĐTH TW, còn tới CLB Hoa Đô làm khách, giao du rộng quá.
Hà Mộng Doanh liếc y một cái, ngọt nhạt nói.

Liễu Tuấn cười mà không đáp.

Hà đại tiểu thư luôn như thế, chỉ cần ở cùng nhau, y nhất định thành đối tượng bị châm chích mỉa mai, đây là phương thức hành sự cố định của Hà Mộng Doanh rồi.

- Liễu Tuấn, cuộc phóng vấn của cậu trên ĐTH TW tôi xem rồi.
Khâu Tình Xuyên chậm rãi nói.

- Xin Khâu bí thư chỉ điểm.

- Tổng thể mà nói thì không tệ, có thể thực thi. Điều cuối cùng quá lý tưởng hóa, nếu như cậu có thể dạy dỗ toàn bộ cán bộ tỉnh A nghĩ như thế thì thế giới đại đồng rồi.

Liễu Tuấn bình thản nói:
- Chu dù không làm được thế giới đại đồng thì cũng phải nỗ lực, nếu không mãi mãi chỉ quẩn quanh trong ngõ cụt.

Đám Vương Manh Manh cũng quen kiểu nói chuyện thẳng tuột của hai người này rồi, quan lớn trong thể chế, chỉ có hai người họ có phương thức nói chuyện đặc biệt đó.

Khâu Tình Xuyên gật đầu, hắn đã lãnh giáo sự cố chấp của Liễu Tuấn, chuyện y coi là đúng sẽ dốc toàn lực mà làm.

- Đàm Quốc Tử mời cậu ăn cơm, nói những chuyện gì thế?
Khâu Tình Xuyên lại hỏi:

- Nói mấy câu khách khí, bày tỏ sự ngưỡng mộ vô hạn với Liễu tỉnh trưởng và Khâu bí thư.

Khâu Tình Xuyên có chút ngạc nhiên:
- Sao lại ngưỡng mộ cả Khâu bí thư nữa?

Hắn nghĩ cuộc tụ hội đó chẳng liên quan gì tới mình.

- Ha ha ha, trừ Đàm Quốc Tử và Giang Mân Lâm còn có một vị khách nữa.

Vương Manh Manh tò mò:
- Ai thế?

Quan trường chú trọng thể thống, không phải ai cũng có thể ngồi cùng bàn với Liễu Tuấn, chắc chắn phải là nhân vật có lai lịch.

- Khổng Học Hải.

- Thì ra là hắn.

Vương Manh Manh vỡ lẽ, gật đầu.

Khâu Tình Xuyên thì nhíu mày lại.

Hà Mộng Doanh đảo mắt một cái, cười duyên:
- Thì ra là như thế, người ta thật ra là nhắm vào anh đó Khâu chủ tịch.

Hà đại tiểu thư tính tình cổ quái, chẳng những Liễu nha nội rất đau đầu, Khâu bí thư đôi khi cũng không ứng phó nổi, cười méo xẹo:
- Còn chưa tới nhậm chức, người đi cửa sau đã tới rồi.

Khâu Tình Xuyên sắp làm chủ tịch Ủy ban ngân giám đã chẳng còn là bí mật gì nữa, trong phòng bao này toàn người của mình, càng chẳng cần che dấu.

Lý Kiến An nói:
- Anh rể, theo em thì nếu làm tới cùng, chỉ e các ngân hàng chi nhánh tỉnh trong cả nước có quá nửa không hợp cách.

Lý Kiến An luông làm việc ở Ủy ban chứng giám, tình hình hệ thống tài chính phải nói là chẳng lạ gì. Đơn giản mà nói vì đám Vu Hướng Hoành vận động "chống đối", thực sự gây ra "cơn lũ tài chính" trên phạm vi toàn quốc, tình hình vô cùng nghiêm trọng. Liễu Tấn Tài và các lãnh đạo Quốc vụ viện lộ rõ quyết tâm thực hiện ổn định vĩ mô đến cùng, còn các giám đốc ngân hàng thì tranh nhau cho các hạng mục vay vốn, kết quả tranh đấu hai bên, bất kể ai thắng ai bại đều tạo thành tổn thất cực kỳ nặng nề.

Nếu như ổn định vĩ mô được hoàn toàn thực thi, những hạng mục lớn kia đa phần sẽ bị ngừng lại, vô số tài sản quốc hữu sẽ trôi theo dòng nước, giống như "sự kiện sắt thép Vĩ Phong" mấy năm trước, ít nhất tạo thành tổn thất hàng tỉ đồng. Đó chỉ là mỗi Ngọc Lan, và đối tượng chỉ là một hạng mục sắt thép mà thôi. Hiện giờ lại là ổn định tất cả các phương diện, liên quan tới rất nhiều nghành nghề và lĩnh vực, hàng loạt những hạng mục đầu tư chục tỉ bị dừng lại, tổn thất sẽ là con số trên trời.

Tới khi đó cơ cấu tài chính trong nước sẽ đối diện với nơ xấu hàng nghìn tỉ đồng.

Hàng nghìn tỉ đồng biến mất sạch sẽ trong cái gọi là "đấu tranh" này, nhiều hơn tổng thu nhập cả nước trong một năm.

Ngược lại nếu không ổn định vĩ mô, hoặc dừng lại giữa chừng, kinh tế toàn quốc sẽ hỗn loạn, khiến cho kinh tế phát triển quá nóng, giá hàng hóa tăng vọt không kiềm chế nổi, một số nghành nghề cạnh tranh không lành mạnh, nội chiến không ngừng, cuối cùng toàn bộ sẽ sụp đổ, tổn thất càng nặng nề hơn.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, điều này sẽ làm nguyên khí quốc gia tổn thương lớn, khiến kinh tế đại suy thoái.

Vì ngăn cán tình hình này tiếp tục diễn biến xấu, Liễu Tấn Tài quyết định dùng Khâu Tình Xuyên, chính là hi vọng hắn kiềm chế được "cổng xả lũ" của hệ thống tài chính, tránh tổn thất lớn hơn nữa xuất hiện.

Khâu Tình Xuyên liếc em vợ một cái, có chút không vui.

Mặc dù ngồi đây toàn người thân cận, hắn cũng không muốn bàn luận đại sự trên bàn rượu.

Vương Manh Manh thấy thế mỉm cười, đứng dậy rót rượu cho mói người nói:
- Nào chúng ta cạn chén, hôm nay bạn bè tụ hội, chỉ bàn chuyện phong nguyệt, không nói quốc sự.

Ánh mắt Vương Manh Manh vẫn rất sức bén.

Hà Thắng Lợi cười nói:
- Được, uống rượu, uống rượu, nói chuyện vui vẻ.

Thế là mọi người cùng cạn chén, ăn uống.

- Này, Liễu Tuấn, hôm trước anh tới gặp Khuất Hiểu Đông của cục địa chấn quốc gia à? Làm sao mà quen hắn thế?
Uống vài chén rượu Hà Mộng Doanh hỏi.

Liễu Tuấn ngạc nhiên:
- Chuyện này em cũng biết à?

Hà Mộng Doanh lườm y một cái:
- Nói thừa.

Chỉ cần là chuyện của Liễu tỉnh trưởng, Hà đại tiểu thư thường là đều biết, khả năng tình báo này chẳng phải đùa. Có điều Hà Mộng Doanh không hiểu, Liễu Tuấn vì sao mỗi lần về thủ đô lại đi gặp Khuất Hiểu Đông, hình như trước kia cả hai đâu có giao tình gì.

Chuyện này thật cổ quái.

Nhắc tới chuyện này Liễu Tuấn lại trở nên lo lắng.

Thấy tình trạng này mọi người không khỏi tò mò, không phải nói là không có chuyện gì có thể khiến Liễu tỉnh trưởng lo lắng, mà sao chuyện đó lại liên quan tới cục địa chấn, tỉnh A đầu phải vùng động đất mẫn cảm.

Liễu Tuấn nghĩ một chút rồi nói:
- Chuyện là thế này, bên Khuất Hiểu Đông đo lường được, khối địa chất mấy năm qua di chuyển có chút bất thường, tựa hồ mạnh hơn trước một chút. Ừm, hai khối địa chất ép vào nhau, có khả năng hình thành động đất lớn.

Trong đầu Liễu Tuấn lại hiện lên cảnh động đất thê thảm mấy năm sau ở thế giới bình hành kia.

Y đã quay trở về, bất kể thế nào cũng phải nỗ lực lớn nhất vì việc này.

Liễu Tuấn chủ động gặp gỡ mình, Khuất Hiểu Đông tất nhiên cầu mà không được, không phải cán bộ nào cũng có cơ hội thân cận với công tử của thủ tướng, vì thế mỗi lần Liễu Tuấn có hẹn là hắn tới ngay lập tức. Hai người trở thành bạn bè khá mật thiết, Khuất Hiểu Đông có chân tài thực học , Liễu Tuấn đánh giá hắn bằng con mắt khác.

Có điều Liễu Tuấn đề xuất bọn họ tăng cường giám sát hoạt động khác thường của khối địa chất ở các tỉnh trung du, Khuất Hiểu Đông chẳng coi trọng. Liễu nha nội tất nhiên là nhân vật kiệt xuất quan trường, nhưng nói tới kiến thức địa chất không đáng nhắc tới, nhưng ngại thể diện của y mà Khuất Hiểu Đông không công khai phản bác thôi.

Liễu Tuấn cũng không giận, y biết chuyện này muốn làm người khác tin là rất khó, nhưng một trong ưu điểm của y là kiên trì, dù Khuất Hiểu Đông có nghĩ gì, mỗi lần gặp nhau là Liễu Tuấn lại đốc thúc việc này.

Dần dần Khuất Hiểu Đông cũng dần coi trọng, theo lời tăng cường kiểm tra giám sát, không ngờ đúng là phát hiện ra sự khác thường, cho dù không nhất định sẽ xảy ra động đất, nhưng cũng tồn tại nguy hiểm chấn động mạnh.

Liễu Tuấn hiện giờ lo lắng là làm sao đề phòng trước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi