TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Tin tức Hắc Tử cung cấp làm Liễu Tuấn rơi vào trầm tư.

Như Hắc Tử đã nói, tin này có thể làm nhân vật lớn kia biết được sẽ vô cùng bất mãn, từ đó sinh ra hiềm khích. Pháo đại sẽ bị công phá từ bên trong, như thế dễ dàng thành công hơn công phá từ bên ngoài.

Liễu Tuấn tuyệt đối không hoài nghi tính chuẩn xác từ tính báo của Hắc Tử, ở chuyện trọng đại thế này, không nắm chắc 10 phần, Hắc Tử tuyệt đối không dám nói bừa. Một khi nhầm lẫn, hậu quả khó dự liệu.

Hắc Tử cũng hiểu, Liễu Tuấn cần chút thời gian để tiêu hóa những tin tức này.

Vu Hướng Hoành ngang nhiên đối đấu với Liễu Tấn Tài đã không phải là bí mật gì nữa. Đừng nói là cán bộ có cấp bậc trên quan trường biết mà người trong giới thương trường như Hắc Tử cũng rất rõ. Hắn biết tính cách Tuấn thiếu gia tuyệt đối chẳng phải là hạng người mặc cho người ta bắt nạt.

Bất kể đối thủ là Vu Hướng Hoành hay là ai thì cũng thế.

Liễu Tuấn sớm muộn gì cũng ra tay với Vu Hướng Hoành, đó là điều chắc chắn. Đấu tranh chính trị tới tầng cấp này Vu Hướng Hoành vẫn còn hung hăng như vậy là định sẵn kết cục của cuộc đấu tranh này không thể ôn hòa.

Có điều Hắc Tử cũng tò mò, ba năm trước Liễu Tuấn đã căn dặn hắn theo dõi một người và một chuyện. Sự thực chứng mình, người đó và chuyện đó đúng là có vấn đề lớn. Không biết vì sao lúc ấy Liễu Tuấn lại có thể phán đoán người ấy có vấn đề?

Chẳng lẽ Tuấn thiếu gia biết tiên tri.

Hình như bao năm qua, có rất nhiều chuyện đã chứng mình điều này.

Liễu Tuấn trầm tư một lúc không nói, tiếp tục xem bức ảnh số ba, đó là một nam nhân trung niên, Liễu Tuấn biết người này được gọi là người giàu nhất Minh Châu. Vua địa ốc và vốn tư bản trứ danh ở Minh Châu.

Hắc Tử giải thích:
- Người này cũng có quan hệ mật thiết với Vu Hướng Hoành.

Liễu Tuấn gật đầu.

Điều này chẳng phải là bí mật gì trên quan trường nữa.

Trong nước giải đoạn hiện nay, nếu không có quan hệ quan trường, muốn kinh doanh địa ốc và thao tác vốn, nguy hiểm cực lớn.

Nếu người này không có quan hệ với Vu Hướng Hoành, hoàn toàn không thể thành người giàu nhất Minh Châu.

Nhưng trong lòng Liễu Tuấn nảy sinh một nghi vấn:
- Không phải người này năm ngoài liên quan tới tới hiềm nghi thao túng giá giáo dịch chứng khoán bị cảnh sát giám sát rồi sao?

Chuyện này cuối năm ngoái đã gây xôn xao, khi ấy rất nhiều giới truyền thông phân tích, người này rất có khả năng phải vào tù, cuối cùng chẳng sao cả.

Hắc Tử đáp:
- Có chuyện này thật, nhưng cuối cùng cũng dẹp êm, nhân vật lớn lên tiếng bảo vệ cho hắn.

Liễu Tuấn hiểu ra, có điều mày càng nhíu chặt, vì y vẫn còn nhớ ở một thế giới bình hành khác, người này đúng là bị phán xử nhập ngục. Nhưng ở thế giới này hắn lại thoát nạn thành công, xem ra hiệu ứng hồ điêp đã ngày càng sâu rồi.

*** Chỗ này mình nhắc lại một chút đề phòng bạn nào quên, chú Liễu có một quyền sổ ghi chép lại tất cả sự kiện quan trọng xảy ra trong kiếp trước.

- Hiện giờ trong số tất cả các thương gia, hắn và Vu Hướng Hoành có quan hệ thân cận nhất.
Hắc Tử trình bày:
- Từ thủ pháp kinh doanh của hắn thì có thể thấy, kẻ này rất gan, cùng một loại người giống như Vu Hướng Hoành.

Liễu Tuấn hơi gật đầu, chuyện này y không coi trọng lắm, Vu Hướng Hoành cho dù có qua lại kinh tế với một thương nhân, cũng không phải là vấn đề nghiêm trọng. Tin tức này tác dụng không lớn. Đương nhiên gặp cơ hội vẫn có ích.

Tấm ảnh thứ tư, vẫn là một phụ nữ.

Có điều cô ta trông còn trẻ hơn cả người trong tâm ảnh thứ hai, cực kỳ xinh đẹp, nhiều lắm cũng chỉ ba mươi tuổi, mắt phượng mày ngài, có thể nói là xinh đẹp tự nhiên.

- Người này Tuấn thiếu gia có ấn tượng không? Phía sau có ảnh toàn thân của cô ta.

Liễu Tuấn liền lấy bức ảnh phía sau lên xem, cô gái này vóc dáng rất tuyệt, thậm chí thân hình càng bắt mắt hơn cả dung mạo.

Liễu Tuấn lắc đầu:
- Không có ấn tượng gì, vóc dáng này có thể làm người mẫu rồi.

Hắc Tử đưa ngón tay cái lên:
- Nhãn quang của Tuấn thiếu gia vẫn sắc bén như xưa. Ha ha ha, cô gái này đúng là người mẫu, là một người mẫu vô cùng nổi tiếng, chẳng trách Tuấn thiếu gia không biết.

Câu này nghe hết sức cổ quái, nhưng dùng trên người Liễu Tuấn lại rất thích hợp. Cái gọi là người mẫu nổi tiếng, chỉ với nam nhân bình thường thôi, chứ khỏi cần nhắc tới với Liễu Tuấn.

Nếu ảnh của cô người mẫu này xuất hiện trong tay Vu Hướng Hoành, như vậy không còn nghi ngờ gì cũng có quan hệ mật thiết với Vu Hướng Hoành rồi.

- Thuần Hoa Bình, chỉ là đồ chơi của vu Hướng Hoành thôi, không có tác dụng gì về mặt chính trị.

Hắc Tử đưa ra bình phẩm của mình, những minh tinh điện ảnh trong giới giải trí, trước mặt Hắc Tử là không có chút địa vị nào, phía Bàn Đại Hải, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

- Nhưng người này chúng ta lại dễ dàng tiếp cận nhất, nếu như cần, có thể đột phát từ trên người cô ta. Cô ta biết rất nhiều thứ cơ mật. Đương nhiên chủ yếu là cơ mật cá nhân của Vu Hướng Hoành, cô ta không quan tâm lắm tới chuyện chính trị.

Bất kể thế nào, Hắc Tử cũng phải báo cáo tình hình rõ ràng.

Thực tế tiền Hắc Tử tiêu trên người cô gái này không ít hơn Vu Hường Hoành cho cô ta, chỉ có điều mục đích của hai bên khác nhau mà thôi. Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, Hắc Tử đang tạo bom.

- Ừm, tạm thời không nên đụng vào cô ta.

Liễu Tuấn gật đầu, đưa cho Hắc Tử một điều thuốc.

Đấu tranh chính trị cao tầng tự có nguyên tắc nhất định phải tuân thủ. Một số thủ đoạn đê tiện Liễu Tuấn không thèm làm, còn có một số vấn đề quan trọng hơn nữa là, dùng những chiêu số đó là con dao hai lưỡi, giết địch một vạn tổn thất ba nghìn. Không tới mức vạn bất đắc dĩ, thì không dùng tới.

Những bức ảnh tiếp theo toàn là phụ nữ, đại đa số là trẻ trung xinh đẹp.

Hắc Tử theo thống lệ giới thiệu đơn giản cho Liễu Tuấn.

Những cô gái đó không ai là không có quan hệ mật thiết với Vu Hướng Hoành, tính ra phải tới hơn mười người. Có thể thu thập đầy đủ những tin tức này, còn có ảnh chụp, Hắc Tử đúng là đã bỏ không ít công sức.

- Ngoài ra ở đây còn có một số tư liệu, thiếu gia xem đi.

Hắc Tử lấy ra một số tư liệu văn bản từ cái túi khác. Vốn những thứ này Hắc Tử có thể đặt vào trong cặp, nhưng vì đề phòng vạn nhất, Hắc Tử để hết ở túi trên người.

Dù sao đây là Minh Châu, không phải địa bàn của mình, làm việc cẩn thận một chút vẫn hơn.

- Trong đây có một số thông tin về tài khoản cả nhân của Vu Hướng Hoành, tổng cộng dùng chín cái tên khác nhau, số tiền gửi trong đó 92 triệu, còn có một số khoản mục vãng lai, cũng có thể nói rõ một số vấn đề.

- 92 triệu?

Liễu Tuấn lặp lại một lần nữa, 92 triệu là một con số kinh khủng, Vu Hướng Hoành đâu có khả năng tiên tri như y mà mua một đống cố phiếu trái phiếu rồi ngồi đợi nó điên cuồng tăng giá, cũng chẳng có vợ là nhà thiết kế lương hàng năm hơn chục triệu.

- Đúng, khẳng định chưa phải là tòa bộ, nhiều tin tức hơn tạm thời chưa tìm hiểu được. Căn cứ vào tình huống hiện nay nắm giữ được, số tiền này đại bộ phận là cắt từ trên người Đường Tăng xuống.
Hắc Tử hài hước nói.

Liễu Tuấn xem xét kỹ số tiền trên tài khoản này, như Hắc Tử nói, một số khoản mục vãng lai trên đó cũng nói rõ được rất nhiều chuyện.

Hắc Tử có thể kiếm được cả những tin tức này, năng lực không tâm thường:
- Hắc Tử, tình hình cái quỹ kia như thế nào?

Liễu Tuấn ngẩng đầu lên hỏi.

Thực ra vấn đề liên quan tới quỹ đó, trước đây đã có người phản ánh một số tình hình với TW rồi. Trung kỷ ủy cũng nhận được thư tố cáo, chuyện này Nghiêm Ngọc Thành không giấu Liễu Tuấn, nhưng vì rất nhiều nguyên nhân chính trị, Trung kỷ uy không có hành động gì lớn.

Đương nhiên Liễu Tuấn cũng biết tình hình phản ánh trong thư tố cáo không toàn diện, muốn làm rõ vấn đề của nói mà không đi sâu điều tra lại không được.

Hắc Tử cũng cau mày nói:
- Căn cứ tình hình tôi tìm hiểu mà xét, cái quỹ đó vận hành vô cùng hỗn loạn, rất nhiều đơn vị, chỉ cần trong tay có chút quyền lực , hay nói cách khác là có quan hệ gần một chút đều có thể thò tay vào được. Danh nghĩa nhà nước có, thao tác tư nhân cũng có. Tài khoản liên quan tới quỹ này có tới mấy trăm cái, tài chính lên tới cả chục tỷ đồng, loạn không tả nổi! So với thịt Đường Tăng còn thơm hơn, ai cũng muốn cắn một miếng, ai cũng có thể cắn một miếng.

Liễu Tuấn khẽ gật đầu.

Tinh hình này có vài phần giống như An Phong, chỉ có điều mánh nhỏ ở An Phong hoàn toàn không sánh được với Minh Châu. Quỹ tài chính An Phong tổng kim ngạch không qua 720 triệu, còn quỹ ở Minh Châu cả chục tỷ đồng cũng chẳng lạ. Có thể Hắc Tử còn chưa tìm hiểu được con số chân thật, thực tế còn càng ghê gớm hơn.

Nghe mà kinh người.

Vu Hướng Hoành đã không ngay thẳng, làm việc lại còn hết sức huênh hoang, tâm thái kẻ này đúng là khác hẳn với người thường.

- Hừ, gan hắn thực không nhỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi