TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

- Liễu Tuấn, đừng ôm rơm rặm bụng.

Lời này là Nghiêm Minh nói, cũng phải người đặc biệt thân cận mới nói thẳng như thế, dù sao thân phận một tỉnh trưởng chẳng tầm thường.

Đây là một khu câu cá thuộc CLB Trường Thành, bên cạnh ao nước trong xanh, mấy chiếc ghế dếp hàng ngang, dưới chiếc ô che, mấy vị đại lão gia ăn mặc hết sức thoải mái, áo ngắn quần cộc.

Nhìn kỹ người câu cá cùng Liễu Tuaans không ít, trừ Nghiêm Minh ra còn có Khâu Tình Xuyên, Thôi Phúc Thành, Liêu Thuận Lợi, bên cạnh còn có hai chiếc ghế trống , trước ghế có cần câu, hiển nhiên là có người, chỉ tạm thời rời đi mà thôi.

Chức vụ của Thôi Phúc Thành vẫn là phó chủ nhiệm ủy ban phát triển cải cách, nhưng xếp hạng đã lên thứ hai, cấp bậc đã là chính bộ. Cuối năm nay, các tỉnh, các khu tự trị, sẽ mở đại hội đảng tiến hành điều chỉnh nhân sự quy mô lớn, đoán chứng trong quá trình điều chỉnh này, các hệ phái đều có mục đích của mình. Lúc này đưa Thôi Phúc Thành lên cấp chính bộ, là an bài của những đại lão như Hà Duyên An. Có lẽ cuối năm nay, Thôi Phúc Thành sẽ ra ngoài đảm nhậm tỉnh trưởng hoặc bí thư tỉnh ủy, trở thành lực lượng trung kiên của hệ phái.

Nghiêm khắc mà nói thân phận hiện giờ của Thôi Phúc Thành đã khá mẫn cảm, cho dù không ra ngoài, ở lại làm phó chủ nhiệm thứ hai cũng chẳng tầm thường, trong rất nhiều lĩnh vực toàn quốc, đều có tiếng nói. Bất kể quan hệ riêng của hắn và Liễu Tuấn thế nào, hệ phái đã đóng cái dấu sâu sắc lên người, thường ngày qua lại với nhân vật lãnh tụ thế hệ hai của Nghiêm Liễu hệ, cũng phải trở nên cẩn thận.

Nhưng Thôi Phúc Thành không hổ danh tinh minh, những ảnh hưởng kia và quan hệ với Liễu Tuấn, bên nặng bên nhẹ ra sao, hắn nắm hết sức rõ ràng, chiếu theo xu thế phát triển của Liễu Tuấn, đi tới vị trí cao hơn là điều tất nhiêu. Hiện giờ Thôi Phúc Thành chú ý "ảnh hưởng" thì tương lai ảnh hưởng càng lớn hơn, rất lỗ vốn.

Chẳng phải Khâu Tình Xuyên cũng ở đây sao?

Cùng là cấp chính bộ, nhưng thân phận và sức ảnh hưởng của Khâu Tình Xuyên, Thôi Phúc Thành không so được.

Còn về Liêu Thuận Lợi, là thư ký thứ hai mà Liễu Tấn Tài dùng ở huyện Hướng Dương, còn thư ký thứ nhất Giang Hữu Tín đã là tỉnh trưởng tỉnh Ích Đông, đang ra sức sửa đường làm cầu, ra sức phát triển kinh tế, được các bên đánh giá cao, nếu như không có gì bất ngờ, cuối năm nay rất có khả năng trở thành bí thư tỉnh ủy Ích Đông.

Sau khi Liễu Tấn Tài thành thủ tướng chính thức, Liễu Thuận Lợi cũng điều tới làm phó bộ trưởng bộ khoa học kỹ thuật, ý tứ là bồi dưỡng cán bộ dự bị, Liêu Thuận Lợi năm nay tuổi mới chỉ bốn mấy, đang lúc sức lực sung mãn, cuối năm nay đổi khóa, làm tỉnh trưởng hoặc nắm giữ bộ ban ngành chủ yếu của Quốc vụ viện là đủ kinh nghiệm rồi.

Lần này Liễu Tuấn về thủ đô nghỉ phép.

Đó là do ảnh hưởng của Nghiêm Ngọc Thành, cha y khi làm tỉnh trưởng chưa bao giờ có cái khái niệm nghỉ phép, thậm chí thứ bảy chủ nhật cũng chẳng biết nghỉ ngơi là gì.

Liễu tỉnh trưởng học cha vợ, không học cha đẻ, người khác chẳng nói được gì.

Liễu tỉnh trưởng tới thủ đô, tất nhiên lại phải tụ họp với bạn bè, hoạt động câu cá này, luôn là thứ Liễu tỉnh trưởng thích nhất, thế là phát lời mời mọi người tới đây gặp mặt, cùng câu cá nướng ăn tại chỗ, rất là thích ý.

Liễu Tuấn không phản ứng gì trước lời chỉ trích của Nghiêm Minh, cứ móc mồi câu, ném phao câu vào nước, rồi dựa lưng vào ghế, nhấp một ngụm nước hoa qua, không nói lời nào.

Khu câu cá của CLB Trường Thàn cũng phân chia thành mấy khu vực, khu vực Liễu Tuấn đang có mặt cơ bản là cá sinh sống tự nhiên, câu không phải dễ. Khu vực còn lại là cá nuôi, dễ nắm bắt thói quen, chính là nơi người câu cá "nửa mùa" thích nhất, chỉ cần thả cần câu vào trong nước là mau chóng có cá cắn câu rồi.

Liễu tỉnh trưởng tự phụ kỹ thuậ câu cá cao minh, đương nhiên không làm cái chuyện như thế.

- Liễu Tuấn, Nghiêm Minh nói đúng đấy, cậu luôn ôm rơm rặm bụng, lắng xuống một chút không được à?

Khâu chủ tịch ngồi ở bên cạnh cũng tán thành lời của Nghiêm Minh, hiển nhiên đã rất bất mãn với hành động của Liễu tỉnh trưởng rồi, người này coi mình là hiệp khách thật hay sao.

Thôi Phúc Thành thường xuyên tham gia cuộc tụ hội của Liễu Tuấn và Khâu Tình Xuyên, biết rõ hai người này nói chuyện không để ý tới ngôn từ. Liêu Thắng Lợi thì ít tham gia cuộc tụ hội kiểu này, nghe Khâu Tình Xuyên chỉ trích thẳng thừng Liễu Tuấn như thế, không khỏi cả kinh.

Nghiêm Minh là anh rể vừa là anh vợ Liễu Tuấn, nói thẳng như thế đã là phạm kỵ húy rối, mọi người không phải là bách tính bình dân nữa, chỉ trích trước mặt người khác có chút không thỏa đáng.

Khâu Tình Xuyên làm việc ở bộ ủy ban quốc gia, nổi danh thành thục lịch sự, sao cũng "ngông cuồng" như thế.

Có điều Liêu Thuận Lợi sớm được quan trường rèn luyện lâu năm, mặc dù trong lòng ngạc nhiên, nhưng không để lộ ra ngoài chút nào. Liễu Tuấn đặc biệt mời hắn tham dự buổi tụ hội này, ý đồ giúp hắn mở rộng mối quan hệ là rõ ràng, không thể phụ ý tốt của Liễu Tuấn.

- Cố Nhâm Hùng là con trai độc nhất trong nàh, khi bị xử bắn, mới có hai hai tuổi.

Liễu Tuấn chậm rãi nói, giọng nói có chút buồn bực, còn có chút thương xót.

Mấy vị quan lớn ở đây, cơ bản cũng hiểu vụ án cố Nhâm Hùng, tất nhiên là vì Liễu Tuấn xen vào vụ án này, mới khiến cho bọn họ chú ý.

Đây cũng là một hiện tượng khác thường, vụ án này trong dân gian tạm thời không mấy ai biết, nhưng quan lớn thủ đô lại không ít người biết. Tống Tiểu Lôi cũng muốn đưa vụ án này lên trên mạng, tìm kiếm sự ủng hộ của dư luận, nhưng bị Liễu Tuấn phủ quyết.

Liễu Tuấn hiểu rất rõ, sau khi mạng internet dần phổ biến, đúng là có tác dụng giám sát nhất định, nhưng khi liên quan tới nhân vật có trọng lượng, loại tác dụng giám sát này rất hữu hạn. Những lời chỉ trích trách mắng trên mạng, trong mắt các nhân vật lớn, chẳng khác gì trò trẻ con.

Nói một câu rất thô lỗ là: Tao kệ mẹ mày đấy, mày cắn được tao à?

Ở trong một quốc gia sùng quan, với đại bộ phận quan viên mà nói, chỉ có tiếng nói của viên quan lớn hơn, mới đáng coi trọng.

Tống Tiểu Lôi tùy tiện đưa vụ án này bộc lộ ra trên mạng internet, chẳng những không có tác dụng gì, càng gây nên vạ lớn cho cô. Cô mất cha từ nhỏ, có thể đi tới ngày hôm nay, thành luật sư chính thức không dễ dàng, chẳng biết phải trải qua ba nhiêu gian khổ nỗ lực. Liễu Tuấn không muốn thấy cô vì chính nghĩa mà gặp phải báo thù điên cuồng.

Làm chủ vì dân, bảo vệ chính nghĩa công bằng, chính là chức trách của đảng và chính phủ, không phải là nghĩa vụ của quần chúng phổ thông.

Trước đó Ngọc Lan thi hành cải cách giáo dục, Trầm Nhiêu muốn làm tiên phong, Liễu Tuấn cũng có ý kiến này, phải do chính phủ chịu trách nhiệm.

Khâu Tình Xuyên lạnh nhạt nói:
- Cậu muốn giương cao chính nghĩa tôi không phản đối, nhưng cậu cũng phải suy nghĩ tới hiện thực một chút.

Đám Nghiêm Minh, Thôi Phúc Thành đều hết sức tán thành lời này của Khâu Tình Xuyên, là bạn của Liễu Tuấn, mọi người đều biết vị tỉnh trưởng này có chút khác người, thường phát tác chủ nghĩa anh hùng cá nhân. Tình hình này chẳng còn lạ gì trong những cuộc đấu tranh hay quá trình trưởng thành của y. Chỉ vì y thủ đoạn cao tay có cấp dưới đắc lực cho nên lần nàu cũng chiến thắng, thoát hiểm thành công.

Nhưng điều này không đại biểu chủ nghĩa anh hùng cá nhân là chính xác, nhất là chính trị cao tầng, anh hùng cá nhân tùy tiện càng là đại kỵ, Liễu Tuấn không thể lần nào cũng gặp may mắn được.

Liễu Tuấn vặn lại:
- Vậy hiện thực phải thế nào? Hiện thực là phải để một người thanh niên trẻ không đáng chết bị xử bắn? Là phải để cha mẹ người ta đau đớn cả đời.

Khâu Tình Xuyên không tranh luận với y, trầm ngâm nói:
- Vậy cậu định làm sao? Trực tiếp nhúng tay vào à? Cậu có xen vào được không?

Thôi Phúc Thành cũng khuyên:
- Liễu tỉnh trưởng, lời Khâu chủ tịch là sự thực. Thực ra sau khi tôi nghe nói tới vụ án này cũng rất kinh ngạc, bên phía Lộc Môn đúng là coi thường tính mạng con người. Nhưng rất nhiều chuyện đã xảy ra không thể thay đổi được nữa, cho dù vụ án này có được sửa lại, cũng không đảm bảo được lần sau không phát sinh vấn đề tương tự.

Phải nói, dù là Khâu Tình Xuyên hay Thôi Phúc Thành thì đều có ý tốt, không muốn Liễu Tuấn vào thời khắc mẫn cảm này, đột nhiên đắc tội với nhà họ Cao, dẫn tới biến động khó lượng chính cục toàn quốc.

Bất kể như thế nào, trong đấu tranh, thắng lợi mới là quan trọng. Chỉ có giữ vững quyền lực, mới có thể phục vụ vì dân tốt hơn, cho dù trên chiến trường, thì xe giữ tướng là chuyện thường xảy ra.

Liễu Tuấn chậm rãi nói:
- Biết rõ là coi thường tính mạng con người, chúng ta lại làm như không hay biết, không đi sửa sai, vậy thì chúng ta còn có tác dụng gì nữa.

Khâu Tinh Xuyên và Thôi Phúc Thành biết cái tính ương ngạnh của y, muốn bất chấp hết rồi.

Làm bạn với Liễu Tuấn đối khi bị y làm cho tức chết.

Liêu Thuận Lợi nghĩ một chút rồi nói:
- Liễu tỉnh trưởng, chuyện trọng đại, tôi kiến nghị nên báo cáo với thủ tướng hoặc Nghiêm bí thư, xem hai vị thủ trưởng có chỉ thị gì.

Kiến nghị này của Liêu Thuận Lợi là hợp lý.

Nếu chuyện đã liên quan tới nhà họ Cao, Cao Kính Chương biết rõ tình hình, nhưng không tỏ thái độ, ý tứ rõ ràng. Liễu Tuấn cố chấp muốn xen vào, tất nhiên phải xin chỉ thị hai vị lãnh tụ rồi mới quyết định thỏa đáng hơn.

Nghiêm Minh nói:
- Đúng đấy Liễu Tuấn, cậu về hỏi hai ông cụ, nếu họ ủng hộ, khi đó mọi người cùng nghĩ cách.

Hẳn Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài tuyệt đối không tán thành Liễu Tuấn làm càn.

Liễu Tuấn nhìn mặt nước không đáp, mày nhíu chặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi