TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Cùng lúc đó ở CLB Quảng An trên giường mát xa cũng có người cau mày.

- Anh, tên Liễu Tuấn này có phải quá ngông cuồng không? Chuyện của Giang Hán mà y cũng muốn quản à? Tay y cũng quá dài đấy.

Cao nhị thiếu gia khoai khoái dựa vào bộ ngực nẩy nở êm ái của một cô thợ mát xa, cau mày hầm hừ nói.

Trên giường mát xa bên cạnh, Cao Trường Hoành cũng có tư thế y như vậy, nhìn kỹ thì cô gái đang ôm Cao Trường Hoành không không được đầy đặn như cô gái ôm Cao Tương Hoành, nếu như đứng lên chắc cũng cao ráo thon thả hơn.

Đó là khẩu vị khác nhau của hai anh em họ, Cao Trường Hoành thích các cô gái cao, cân xứng; Cao Nhị lại khác, y thích đầy đặn, chỉ cần không có bụng mỡ, thì càng đầy đặn Cao Nhị càng thích.

"Chơi một bộ xương thì có hứng thú gì?" Đó là danh ngôn của Cao Nhị.

Đương nhiên câu này không thể nói trước mặt anh trai, càng không thể nói trước mặt nữ nhân của anh trai. Mấy nữ nhân của anh trai trong mắt hắn đều là "bộ xương" hết. Nhưng nhìn thấy mấy "bộ xương" này, Cao Nhị lại cười tít mắt những lời khen ngợi như "mỹ nhân eo dương liễu" gì đó lại vọt ra khỏi miệng. Tốt xấu gì thì Cao Nhị cũng học đại học, dù quên sạch rồi, nhưng còn nhớ được vài câu khen người.

Đó là chỗ hơn người của Cao Tương Hoành, chẳng những cung kính với anh trai, với mấy chị dâu cũng không sơ xuất chút nào. Cung cấp phí sinh hoạt cho họ đúng theo lời dặn của Cao Trường Hoành, thi thoảng còn tặng trang sức, phòng ốc. Còn với mấy đứa chau, Cao Nhị càng là người chú tốt nhất thế giới, còn thân thiết hơn con trai mình, muốn cái gì cứ mở miệng với chú Hai là được.

Cao Tương Hoành làm thế chẳng phải đều vì vỗ mông anh trai, mà còn có ý cảm kích.

Anh trai hắn thực sự rất tốt với hắn.

Không có Cao Trường Hoành bảo vệ, không biết hắn bị người ta xử lý bao lần rồi, phàm là hoàn khố đắc tội với Liễu Tuấn, đều không có kết cục tốt đẹp, chỉ có Cao Nhị đắc tội với Liễu Tuấn, vấn sống ung dung.

Đều là nhờ Cao Trường Hoành.

Theo hắn biết, dù Liễu Tuấn rất ngang ngược, nhưng luôn khách khí với anh trai mình. Đương nhiên, Cao Trường Hoành cũng rất khách khí với Liễu Tuấn, thậm chí còn hưởng ứng y, tiến hành bình ổn giá nhà đất ở Giang Hán, như có vẻ muốn đối đầu với bên kia.

Chuyện chính trị Cao Nhị không hiểu mấy, nhưng nghe cha chú nói chuyện, anh trai làm việc ở Giang Hán không tệ, được nhiều lời khen. Cứ thế này hai năm nữa, anh trai nhất định làm tỉnh trưởng rồi.

Liễu Tuấn cũng làm tỉnh trưởng rồi mà.

Trong lòng hắn, Liễu Tuấn không bì được với anh trai.

- Em cứ lo làm ăn đi, đừng quan tâm tới việc này.

Cao Trường Hoành nói, ngữ khí không nghiêm khắc lắm. Chỉ cần Cao Tương Hoành không phạm phái chuyện ngu xuẩn, hắn không bao giờ nghiêm giọng. Thời gian gần đây có vẻ Cao Tương Hoành cũng hiểu chuyện hơn, không làm bừa nữa.

Có lẽ Cao Nhị mệt rồi, không thích gây sự khắp nơi nữa.

Cao Nhị thở dài:
- Không để ý không được. Anh cũng biết tính vợ em đó, cứ lải nhải bên tai em suốt, nói anh rể cô ấy ủy khuất ra sao.

Cao Trường Hoành lúc này mới nhớ ra, em vợ mình họ Dư, là em con bác của Dư Thục Quân.

Nói ra vợ cả của Cao Nhị rất quy củ, biết rõ chồng ở ngoài trêu hoa ghẹo cỏ, cũng coi như không biết, ở nhà chăm chồng dạy con, rất được trưởng bối nhà họ Cao đánh giá tốt. Con trai Cao Nhị không hoàn khố như cha, nhân phẩm học thức đều có, rất được Cao Kính Chương yêu thích.

Lần này Dư Thục Quân đi cáo trạng khắp nơi, em họ cô ta than vãn với chồng vài câu là chuyện đương nhiên.

Biết Liễu Tuấn theo dõi vụ án này, đã thành tâm bệnh của Cao Trường Hoành, lần trước Tống Tiểu Lôi bị công an Tam Giang bắt giam, Liễu Tuấn đích thân gọi điện tới, Cao Trường Hoành lập tức đánh tiếng với Bành Dũng học, bảo hắn đừng làm càn. Tuy chức vụ của Bành Dũng Học còn lớn hơn hắn, nhưng là con rể bên ngoại của Cao hẹ, Cao Trường Hoành tới Giang Hán, Bành Dũng Học tự giác đi theo.

Hiện giờ địa vị hai bên tương đương, qua mấy năm nữa thì không còn như vậy nữa.

Tống Tiểu Lôi nghe Lương Tuyết Bình khuyên bảo, hứa không theo vụ án này nữa, Bành Dũng Học hay tin thở phào. Tống Tiểu Lôi không đáng sợ, nhưng những người đằng sau cô không ai có thể xem thường.

Nhưng Cao Trường Hoành sau khi biết tin này phản ứng khác hẳn với Bành Dũng Học, ngược lại càng thêm lo lắng, dù tiếp xúc với Liễu Tuấn không nhiều, nhưng hắn biết Liễu Tuấn nếu đã xen vào việc này, sao có thể im lặng rút lui sau khi Tống Tiểu Lôi bị bắt.

Tính cách Liễu Tuấn mà như thế, Thai Duy Thanh chẳng tới mức làm bí thư tỉnh ủy hơn một năm đã phải ủ rũ về kinh thành.

Lời giải thích chỉ có thể là Liễu Tuấn có thủ đoạn lợi hại hơn, chỉ là không muốn Tống Tiểu Lôi chịu thiệt mà thôi.

Cao Trường Hoành không đáp, ra hiệu cô gái phục vụ mang thuốc lá tới, châm một điếu rồi trầm ngâm.

Cao Nhị cũng ngậm miệng lại, không dám quấy nhiễu hắn. Phàm là khi Cao Trường Hoành có biểu hiện này, là cho thấy chuyện rất nghiêm trọng, anh hắn phải tính cách ứng phó.

Hút xong điếu thuốc, Cao Trường Hoành nói:
- Tương Hoành, em về nói Phi Quân một tiếng, bảo cô ấy đừng xen vào, có rất nhiều chuyện cô ấy không hiểu, đừng để người ta lợi dùng.

Phi Quân tất nhiên là chỉ Dư Phi Quân vợ Cao Tương Hoành.

Cao Tương Hoànhnói:
- Không sao, cô ấy không nói với người khác đâu, chỉ càu nhàu với em thôi. Anh cũng biết tính cô ấy, chưa bao giờ gây chuyện, là vợ ngoan mẹ hiền mà.

Có thể nhìn ra cảm quan của Cao Nhị với cô vợ cả không tệ, Cao Nhị dù càn quấy, nhưng không hồ đồ. Trong nhà có vợ hiền huệ như thế là phúc của hắn, thậm chí vì thế mà hắn còn có chút thể diện trước mặt cha.

Cao Trường Hoành gật đầu, hắn rất tán thưởng cô em vợ này.

- Dư Thục Quân là người thành sự không đủ, bại sự có dư. Em bảo Phi Quân đừng có qua lại mật thiết với cô ta.
Cao Trường Hoành lại dặn.

Cao Nhị không ngờ anh trai bình phẩm Dư Thục Quân như thế, nói thật, theo nhãn quan của hắn, Dư Thục Quân không hề tệ, rất nghĩa khí. Tuy tính cách có chút nhỏ mọn, nhưng trong giới nữ, là hiếm có lắm rồi. Không ngờ anh trai coi thường cô ta như thế.

Xem ra góc nhìn của nhân vật chính trị đúng là hoàn toàn khác với đám hoàn khố.

- Cô ấy cũng được mà, trừ cái miệng thích nói lung tung ra cũng không có tật xấu gì.

Cao Nhị liền lên tiếng nói đỡ cho Dư Thục Quân, bất kể ra sao Dư Tục Quân là thân thích, còn là bạn, Cao Nhị phải có nghĩa khí. Anh hắn cảm quan với Dư Thục Quân không có, có khả năng ảnh hưởng tới sự tiến bộ của Bành Dũng Học.

Phân lượng của đại ca trong mắt cha và ông nội ngà càng lớn, rất nhiều chuyện có thể tự quyết, chính vị như thế, những chuyện thối tha của hắn, Cao Trường Hoành gọi một cú điện thoại là xử lý xong.

Cao Trường Hoành trừng mắt nhìn em trai, phật ý nói:
- Em thì biết cái gì? Vụ án ở Lộc Môn nếu chẳng phải do Dư Thục Quân thúc giục, cũng chẳng tới mức giết oan người ta.

Cao Nhị cả kinh:
- Là án oan thật sao?

Cao Trường Hoành hừ một tiếng, vẻ mặt rất không vừa lòng.

Từ sau khi vụ án này lộ ra hung thủ thực sự, Cao Trường Hoành rất quan tâm, tiến hành điều tra kỹ càng. Khi xảy ra vụ án, tạo thành ảnh hưởng cực lớn ở Lộc Môn, thân nhân người bị hại tập trung rất nhiều người tới chính phủ thành phố, tới cục công an yêu cầu sớm ngày phá án, trừng phạt hung thủ. Khi ấy Bành Dũng Học đang lúc tranh đấu vào thường ủy.

Tuy cục trưởng cục công an vào bí thư chính pháp ủy cùng là cấp phó sở, nhưng lên làm thường ủy thì quyền lực thực tế khác biệt rất lớn, ảnh hưởng tới sự tiến bộ sau này.

Có thể nói đó là bức tường phải vượt qua.

Bàn Dũng Học muốn tới chính sở, phải thành thường ủy, nếu không sẽ chạm mất vài năm.

Đó là thông lệ quan trường.

Vụ án Lộc Môn kết án vội vàng, xử bắn Cố Nhâm Hùng, Cố Nhâm Hùng là nhân vật quan trọng, còn Dư Thục Quân là kẻ xúi bẩy đằng sau, không có cô ta "lải nhải" luôn mồm, có lẽ Cố Nhâm Hùng chẳng chết oan.

Biết rõ chân tướng, Cao Trường Hoành rất phẫn nộ.

Cũng có chút bất lực.

Đó là nguyên nhân Liễu Tuấn gọi điện tới, hắn đồng ý thả người ngay.

Đã tạo ra vụ án oan, không thể dùng vụ án oan khác che dấu sai lầm.

- Vậy.. Chuyện này nếu Liễu Tuấn không chịu buông tha thì làm sao?

Cao Nhị trở nên lo lắng, vốn tưởng rằng Liễu Tuấn chỉ muốn kiến cơ gây chuyện với nhà họ Cao, Cao Nhị rất tức giận. Hiện giờ xem ra bên mình đuối lý trước, Liễu Tuấn mà không chịu buông tha thì rất rắc rối.

Nói thực Cao Nhị hận Liễu Tuấn, nhưng cũng rất ngán y.

Cao Trường Hoành hừ một tiếng nữa:
- Đã bảo chuyện này em đừng xen vào, lo làm ăn cho tốt là được.

- Vâng, vâng, vâng, em không nói nữa.
Cao Nhị nhún vai, đổi đề tài:
- Anh, quá sinh nhật của ông nội em chuẩn bị cho anh rồi, lát nữa anh xem có hài lòng không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi