TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

“Chị Tiểu Thanh, có chuyện gì thế?”

Tôi trấn tĩnh lại, rồi hỏi mang theo chút bất an. Âm thanh khô không khốc, đến tôi còn tự thấy rất khó nghe.

“Tiểu Tuấn, tôi, tôi không muốn làm việc ở công ti vận chuyển hàng hóa nữa....”

Chị Tiểu Thanh không cảm nhận được sự bất an của tôi, cắn cây bút trong tay, hình như còn căng thẳng hơn cả tôi nữa.

Tôi thở phào một hơi, rồi lại ngạc nhiên: “Tại sao thế? Chẳng phải đang làm việc rất tốt đó sao? Chị chê tiền lương thấp à?”

Bó tay!

Không hổ là người đã làm công trong nhà tư bản mười mấy năm ,vừa nghe đến “từ chức” là nghĩ ngay đến vụ tiền công và đãi ngộ.

“Không phải không phải, tiền lương cao lắm rồi....Tôi...Tôi....”

Trên trán chị Tiểu Thanh đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi, muốn bước gần hơn nhưng lại do dự. Chị Tiểu Thanh lớn hơn tôi tầm 5 tuổi đổ lên, giờ đã khoảng 18 tuổi rồi, trở thành một cô nương trưởng thành tiêu chuẩn, môi đỏ răng trắng, người cao dong dỏng, đúng là một cô gái đẹp ưa nhìn.

Nhưng không may chị lại họ Liễu!

Thấy tình thế như vậy, tôi bất giác đau lòng.

Người như tôi, kiếp trước là cây cỏ, chẳng có chút duyên đàn bà nào. “Khả năng miễn dịch” của tôi đối với con gái đẹp cực kỳ thấp.” Cơ bản là lùi về mo. Chị Tiểu Thanh đáng thương như vậy, đã trở thành mối “uy hiếp” cực kỳ lớn cho tuyến phòng vệ tâm lý của tôi.

“Chị Tiểu Thanh, đừng lo, từ từ nói cho em nghe xem...”

Trên trán tôi cũng đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Cổ càng ngày càng khô khốc.

“Tiểu Tuấn, tôi, tôi muốn rời xa Liễu Gia Sơn....”

“Sao cơ?”

Tôi ngạc nhiên hết mức.

“Sao lại thế được chứ?”

“Tôi muốn đi học, học kế toán, cậu...cậu nghĩ cách giúp tôi....”

Hóa ra là thế.

Tôi ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, rồi nở một nụ cười.

“Muốn đi học kế toán là một việc tốt, em kiên quyết ủng hộ chị, giơ hai tay tán đồng luôn!”

“Thật sao? Cậu đồng ý rồi?”

“Đương nhiên rồi, em nhất định sẽ nghĩ mọi cách, giúp chị hoàn thành nguyện vọng này.”

Tôi chẳng thèm nghĩ, vỗ ngực bùm bụp nhận lời.

Ôi, đi theo Tôn Hữu Đạo lâu rồi, giờ nhiễm cả thói quen vỗ ngực của hắn nữa. May mà cơ thể của bổn thiếu gia tôi rắn chắc hơn của Tôn Hầu Tử, nên chịu được đánh đấm!

“Thật sao?”

Chị Tiểu Thanh ngay lập tức vui vẻ hẳn lên.

Tôi cười nói: “Chị cứ yên tâm đi, em lừa chị làm gì cơ chứ?”

Chị Tiểu Thanh cười, nhìn chị thật đẹp!

Tim tôi tự nhiên lại đập thình thịch.

Bà nó chứ, thế này là thế quái nào.

“Ý, sao chị tự nhiên lại nghĩ đến việc đi học kế toán cơ chứ?”

Tôi cười hỏi.

Mặt chị Tiểu Thanh ngay lập tức trầm hẳn xuống, chị đưa tay lau những giọt mồ hôi trên trán, rồi thở dài, nói: “Chẳng phải vì mẹ tôi hay sao, cứ giới thiêu người cho tôi...Tôi phiền chết mất...”

“Giới thiệu người là chuyện tốt mà, chị xinh đẹp thế này, hàng ngày người đến làm mối nhất định nhiều lắm nhỉ: “

Tôi cười trêu chọc.

“Cậu....Không nói với cậu nữa đâu...”

Chị Tiểu Thanh quay đi, có chút hờn giận.

Tôi tự nhiên thấy khó xử. Tự nhiên lại vậy, mọi người đều có thể đùa với chị như vậy, chỉ mình tôi là không được.

“Tiểu Thanh, con có ở đó không?”

Dưới lầu vang lên tiếng bác bảy gọi.

Mặt chị Tiểu Thanh ngay lập tức lộ ra vẻ chán ghét, dậm dậm chân, bực mình nói: “Lại đến rồi!”

Tôi kỳ lạ hỏi: “Cái gì lại đến rồi? Hình như là tiếng của bác gái mà...”

Tôi nghĩ bụng nha đầu này sao lại hận cả mẹ của mình cơ chứ.

“Thì đúng à bà rồi mà, nhất định bà lại đưa người mai mối đến rồi!”

Tôi vỗ vỗ trán. Bà nó chứ, sao tự nhiên lại chậm chạp thế không biết? Bác gái bảy chạy đến đây vào lúc này, 80% là vì chuyện giới thiệu đối tượng cho chị Tiểu Thanh. Nghĩ đi nghĩ lại cũng khó trách, cô nương 18 tuổi, lại ở nông thôn, nếu không tìm đối tượng thì bị người khác cười chê.

“Tiểu Thanh, có ở đó không?”

Tiếng cầu thang vang lên. Bác gái bảy đã ở ngay trước mắt.

“Tiểu Thanh....Ôi chà, Tiểu Tuấn cũng ở đây à...”

Bác gái không ngờ lại thấy tôi ở phòng làm việc, nên vừa ngạc nhiên vừa khó xử, ngỡ rằng đã làm phiền chúng tôi bàn công sự.

“Cháu chào bác gái.”

Tôi cười gật đầu, liếc đằng sau bà thấy hai người đi theo, một người đàn bà 4, 50 tuổi, người cao, môi mỏng. Nghĩ đi nghĩ lại, người này chẳng phải là người làm mối Quế Hoa sao? Hì hì, đúng là thức thời, làm ăn càng ngày càng lớn, chạy đến cả Liễu Gia Sơn rồi.

Tất nhiên, cách nhiều năm đến vậy, tôi đã không còn là bộ dạng của một đứa nhóc 9 tuổi, nên cô Quế Hoa cũng không nhận ra tôi. Chỉ nhìn chị Tiểu Thanh không ngớt, trong miệng nói lầm rầm gì đó.

Đằng sau cô Quế Hoa là một người con trai 22, 23 tuổi, cao to đẹp trai, mặt mày dễ nhìn, mặc áo sơ mi, quần dài trắng, giày da trắng, rất có tinh thần, nhìn bộ dạng này, chắc chắn là đã từng nhìn qua thế giới.

Có lẽ đó là đối tượng muốn giới thiệu cho chị Tiểu Thanh, ừm, được đó chứ, xem ra trình độ của cô Quế Hoa cũng đã tiến bộ nhiều rồi đó chứ.

“Tiểu Thanh à, cô Quế Hoa dẫn một người bạn đến cho con….”

Ha ha, trình độ của bác bảy cũng gia tăng rồi, đối tượng mà lại gọi là “bạn”.

“Bạn gì? Không gặp đâu không gặp đâu, con còn đang bận lắm….Mẹ, mẹ cũng thật là, cứ thích nói mấy chuyện này trong lúc con làm việc…”

Mặt chị Tiểu Thanh lộ vẻ không vui, rồi ngay lập tức ngồi vào sau bàn làm việc, lôi ra một đống sách vở chứng từ, bắt đầu tính toán, không thèm để mắt đến người con trai đó, còn cô Quế Hoa, coi như không tồn tại luôn.

Có lẽ tình hình này đã xảy ra nhiều rồi, nên bác bảy chẳng phiền lòng, cười hỳ hỳ nói: “Tiểu Thanh à, Tiểu Nghiêm làm việc ở hội ủy ban cách mạng thị trấn Độ Đầu đó, là người làm công ăn lương nhà nước đó….”

Hội ủy viên cách mạng vừa đổi tên thành chính phủ nhân dân không lâu, nhưng người như bác bảy vẫn quen gọi là hội ủy ban cách mạng.

Tiểu Nghiêm? Ừm, lại còn là đồng hương của Nghiêm Ngọc Thành nữa cơ đấy, giống như họ Liễu ở xã Hồng Kỳ, họ Nghiêm cũng là một họ lớn. Làm việc ở chính phụ thị trấn, cũng không tồi đó chứ.

“Mẹ, có phải con ở nhà ăn không ngồi không hay không, mà mẹ muốn nhanh chóng đuổi con đi?”

Chị Tiểu Thanh đóng vở lại rầm một cái, làm bác gái giật nảy mình, mặt có chút bực bội, nhưng lại trước mặt nhiều người thế này không tiện biểu lộ ra, chỉ giả cười nói: “Nha đầu này, nói linh tinh gì thế…”

“Ôi chà, Tiểu Thanh à, cô nói cho cháu nghe nè…”

“Cô không phải nói nữa.”

Tiểu Thanh giơ tay ngăn cô ấy lại, mặt lạnh lung nói.

“Mẹ, con đang định nói với mẹ, con muốn đi ra ngoài đi học.”

“Gì cơ?”

Bác gái vẫn chưa định thần được.

“Con nói là, con phải rời khỏi Liễu Gia Sơn để đi ra ngoài lên lớp học, đi học kế toán!”

Chị Tiểu Thanh nói rõ ràng từng chữ, mắt đảo sang liếc cán bộ họ Nghiêm, ý của chị đã rất rõ ràng, mời ông bỏ cuộc đi thôi! Trên mặt người họ Nghiêm lộ ra vẻ khó xử.

“Ôi, nha đầu chết tiệt này, con đã bỏ sách vở bao năm rồi, giờ còn đi học gì nữa? Đây chẳng phải là….”

“Con không nói với mẹ nữa, con phải đi nói với cha!”

Chị Tiểu Thanh đứng dậy, đi thẳng chẳng thèm quay đầu lại.

“Ối ối, đây….đây là thế nào?”

Bác gái vỗ tay, rồi hộc tốc chạy theo, đến cửa mới nghĩ ra việc phải chào tôi một tiếng, quay lại cười với tôi…

Cô Quế Hoa và người họ Nghiêm bốn mắt nhìn nhau rồi cũng đi theo.

Tôi lắc đầu, đây rốt cuộc là việc của nhà bác bảy, chúng ta không tham dự vào nữa, đi nói với bác năm vài câu, về việc phát triển doanh nghiệp cho rồi. Việc chị Tiểu Thanh muốn đi học, dù sao cũng làm cho tôi có vài suy nghĩ mới.

Đi tới thôn Liễu Gia Sơn, bác năm đang ngồi ở phòng làm việc rộng rãi sáng trưng xem sổ sách. Nghe theo đề nghị của tôi,bác năm đã bỏ ra một số tiền vốn lớn, xây dựng lại căn nhà ba tầng từ xi măng, từ trong ra ngoài tường được sơn trắng xóa. Chi thư của thôn như bác năm, chủ nhiệm hội ủy viên quản lý doanh nghiệp Liễu Gia Sơn, quả thực đã phát triển hơn nhiều, chiếm một gian phòng làm việc thật to, chẳng những có bàn công tác, báo chí mà còn đầy đủ mọi thứ, có cả ghế sa *** cùng bàn trà, so với phòng làm việc của ông bí thư huyện ủy như cha, cũng không kém cạnh là mấy.

"Ha ha, bác năm, giờ đây đúng là phát triển nhiều rồi."

"Tiểu tuấn hả, cháu đã đến rồi sao?"

Bác năm tháo chiếc kính lão xuống, cười hì hì nói.

Giờ đây cuộc sống của bác năm quả thật như đúng ý bác, mệt thì có mệt một chút, nhưng rất uy phong. Đừng nói là liễu Gia sơn... Dù là cả xã Hồng Kỳ ai nấy cũng phải nể phục. Ngay cả bí thư xã Chu Quan Hùng cũng phải nhường cho bác ba phần. Trước đó vài ngày, ( nhật báo Bảo Châu ) đã phái xuống hai người phóng viên, làm một cuộc phỏng vấn với bác năm và cả doanh nghiệp Liễu Gia Sơn cơ đấy.

Mấy năm ngắn ngủi, nếu biến hóa lớn thế này, thì dù bác năm có nằm mơ cũng cười mà thức dậy. Bao nhiêu người ở Liễu Gia Sơn đã thoát nghèo, giờ đây ước mơ đó của bác năm đã được thực hiện. Về sau nhất định tên của bác sẽ được ghi lừng lẫy vào gia phả Liễu Gia Sơn.

Nhưng trong lòng tôi lại có chút phiền lòng.

Không vì cái gì khác, mà chính là vì đôi kính lão kia - - Bác năm đã già rồi!

Ngày đó bác năm như một con rồng, giờ đây cũng phải đeo kính lão mới có thể thấy rõ sổ sách rồi.

"Bác năm, chúng ta tự mình xây dựng một trường học đi."

Tôi ngồi xuống đối diện bác năm.

"Xây một trường học? Thôn chúng ta không phải đã có một trường tiểu học rồi hay sao?"

Năm bá vừa đứng dậy rót trà cho tôi vừa hỏi. Đây chính là niềm vinh quang rất khó lường rồi, năm bá rất ít tự mình rót trà cho khách, càng huống chi là một người cháu trong họ hàng nhà bác.

Tôi vội vàng đứng dậy, tự mình đi lấy bình nước sôi .

"Bác năm, thế này làm sao được, để cháu tự rót, để cháu tự rót... "

"Hì Hì, không sao, bác năm của cháu còn chưa già đâu... "

Ha ha, đúng là người già sống vui khỏe có ích.

“Bác năm, cái cháu nói không phải là trường tiểu học, mà là trường kỹ thuật...Ừm, trường trung học cũng có thể tự mình xây dựng được....Cấp ba thì không được, cấp hai thì có lẽ là được.”

“Trường kỹ thuật?”

Hai mắt của bác năm khép lại với nhau.

“Ừm, ý kiến này được lắm. Tiểu Tuấn, giờ đây chúng ta đã phát triển lớn thế này rồi, chỉ dựa vào mấy thôn xung quanh, công nhân không đủ dùng.”

Tìm cho đủ số người thì không khó, nhưng cái khó là phải tìm được những người biết về kỹ thuật cơ.

“Đúng thế, mô hình dựa vào sư phụ dạy đệ tử để tôi luyện nên những công nhân lành nghề đã quá lạc hậu. Hơn nữa những thầy ở đây của chúng ta lại đều có bệnh giấu nghề, cứ giấu đi giấu lại, làm cho đồ đệ càng ngày càng thụt lùi.”

Thực ra đây không phải là căn bệnh tất cả những công nhân kỹ thuật trên huyện Hướng Dương đều mắc phải, mà toàn quốc hầu như đều có bệnh này. Kiếp trước khi tôi làm việc cho xưởng đầu tư Đài Loan, bản thân mình chẳng phải cũng có thói quen xấu này hay sao? Nhắc đến bát cơm và đãi ngộ của các người sư phụ, chỉ dựa vào công tác tư tưởng là không hề đủ, quan trọng vẫn là phải dựa vào mô hình chế độ hòa hảo. Những trường công nghệ kỹ thuật sau này mọc lên như nấm sau mưa, điều đó cũng là do có sự nhu cầu của thị trường.

“Được, bác thấy cách này được đó. Dù sao thì giờ thôn cũng có tiền, chúng ta nói làm là làm.”

Bác năm vỗ bàn rồi nói.

Tôi cười, thái độ này của bác năm đúng là có chút hơi hướm của những hộ tự nhiên nhặt được một số tiền lớn.

“Bác năm, muốn xây dựng trường học thì phải làm ra trò một chút.”

“Cái đó cần phải cháu nói hay sao? Mới hoàn toàn, phòng mới thiết bị mới..cái gì cũng mới, còn về sư phụ thì phải dùng đồ cũ. Ha ha...”

“Bác năm à, trường học này, muốn thu hút học sinh, thì đừng bó hẹp ở phạm vi Liễu Gia Sơn và xã Hồng Kỳ, đây là sinh sản gần, chất lượng không tốt.”

Bác năm không hiểu từ cổ quái “sinh sản gần” của tôi, hỏi: “Sao lại thế? Đây là trường học chúng ta tự mở, sao lại phải thu hút học sinh ngoài chứ? Để cho họ học được kỹ thuật rồi chạy mất hay sao?”

“Bác năm, điểm này bác giống hệt với các sư phụ, không muốn mang chiêu hay nhất ra dạy cho người khác. Trường học này phải đứng được độc lập, tự mình thu chi, không thể xây thành trường học đệ tử, nếu không thì không thể xây được lâu dài.”

Bác năm trừng mắt, rất không phục.

Tôi cười tiếp tục thuyết phục bác: “Bác năm, công xưởng muốn phát triển lớn, phải dựa vào cách tân kỹ thuật, không thể bảo thủ mãi được. Có điều chúng ta có thể đặt ra một chính sách ưu đãi, chỉ cần là những học sinh có thành tích tốt, có thể sắp xếp đến xưởng chúng ta làm. Còn đối với những thầy giáo giảng dạy thì cũng phải thực hiện chế độ thưởng phạt. Học sinh do ai dạy có trình độ tốt nhất, số lượng nhiều nhất, thì được nhiều tiền thưởng hơn. Cứ thế, sẽ không có ai giấu nghề nữa rồi.”

Bác năm nghĩ ngợi cẩn thận rồi nói: “Nghe ra thì cũng có lý lắm.”

Tôi mỉm cười, nhấp một ngụm trà, rồi không nói thêm gì nữa.

Tôi đã quá hiểu người như bác năm. Chỉ cần ông hiểu ra đạo lý là nhất định sẽ làm theo, chín con trâu chắc chắn cũng không ngăn được ông lại.

“Tiểu Tuấn, cháu ở đây à....Ồ, anh năm...”

Đang nói, bác bảy từ ngoài chạy hộc tốc vào, mặt đầy mồ hôi.

Tôi đứng phắt dậy, căng thẳng hỏi: “Bác bảy, có chuyện gì thế?”

Vừa rồi chị Tiểu Thanh tức tối chạy ra ngoài, tôi còn đang rất lo.

Sự căng thẳng của tôi làm cho bác bảy giật mình. Định thần lại, rồi bác nói, có chút xấu hổ: “Cũng chẳng có gì lớn, chỉ là...chỉ là Tiểu Thanh nói muốn đi học kế toán, lại còn nói cháu đã sắp xếp rồi...”

Hóa ra là việc này, tôi thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ chị Tiểu Thanh không nói lại được với bác bảy và bác gái, đành phải mang bổn thiếu gia ra làm bia đỡ.

“Lão Bảy, Tiểu Thanh muốn đi học là điều tốt chứ, tôi đang bàn với Tiểu Tuấn về việc xây dựng một trường kỹ thuật đấy.”

Chưa đợi tôi cất lời, bác năm đã nói trước rồi.

“Việc tốt việc tốt, nhưng....”

Đối diện với bác năm và tôi, bác bảy có chút sợ sệt, nói chuyện cũng không lưu loát nữa rồi.

“Nhưng nhị gì? Lão bảy, chú cũng đừng suốt ngày giới thiệu đối tượng cho Tiểu Thanh nữa. Năm nay Tiểu Thanh mới 18 tuổi, cũng không lớn mà. Hai năm nữa thành hôn cũng chưa muộn. Với điều kiện gia đình như chú, chẳng lẽ sợ không gả được con gái đi hay sao?”

Bác năm nghiêm mặt dạy bảo.

Tôi không chịu được bật cười, thật là hiếm thấy bác năm không ngờ lại có lối tư tưởng tiến bộ thế nay. Xem ra địa vị của một con người khác rồi, thì con mắt nhìn sự việc cũng khác đi.

Cải cách mở cửa, chủ yếu nhất là thay đổi quan niệm suy nghĩ của mọi người.

Bác bảy ngay lập tức lắp bắp không nói được lời nào.

Lúc này, tôi liếc mắt ra ngoài thấy có một bóng người, mũi ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Có lẽ chị Tiểu Thanh đứng ngoài cửa nghe trộm, thấy bác năm nói thế, cũng đã yên tâm.

Chỉ có lòng bổn thiếu gia tôi, tự nhiên lại rối bời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi