TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Trong sàn Bowling của khách sạn Thu Thủy tại Ngọc Lan, Liễu Tuấn và Hứa Hoành Cửu đang chơi Bowling.

Hứa Hoành Cửu tuổi ngũ tuần, nhưng lại thích vận động thể thao, Golf cũng chơi, Bowling cũng thích.Có điều đang mùa đông gió rét, chơi Golf giữa chống đồng không mông quạnh, chẳng khác gì chuốc khổ vào thân.

Liễu tỉnh trưởng thân thể tráng kiện, không sợ lạnh cũng phải nghĩ cho Hứ bí thư một chút, dù sao người ta cũng đã cao tuổi rồi, không chịu nổi "khổ sở" như thế. Nếu vì đánh Golf mà làm bí thư kỷ ủy tỉnh đổ gục ra đấy thì thành trò cười cho thiên hạ.

Với lời mời bất ngờ của Liễu Tuấn, Hứa Hoành Cửu vui vẻ nhận lời ngay, nhưng trong lòng không thể không có suy nghĩ gì.

Hiện giờ thế cục tỉnh người khác thấy ngày càng rõ ràng rôi, nhưng là người trong cuộc, Hứa Hoành Cửu hiểu rõ, chuyện này rất vi diệu. Trừ trưởng ban thống chiến Hứa Hoành Bồi đã chọn phe phái rõ ràng, đi theo Liễu Tuấn. Thái độ của Hướng Hàm và hắn vẫn còn rất mập mờ, nhìn qua thì Hướng Hàm có vẻ ngả theo phía Liễu Tuấn, nhưng không dựa sát lắm. Dù sao thân là cán bộ dự bị do Cao hệ ra sức bồi dưỡng, Hướng Hàm không thể có thái độ quá rõ ràng với Liễu Tuấn, hơn nữa cô ta cũng rất có chủ kiến của mình, cũng rất giữ chủ kiến của mình, đa phần không ngả theo Liễu Tuấn, cũng chẳng thiên vị Lưu Phi Bằng.

Tình hình Hứa Hoành Cửu cũng không khác bao nhiêu, thường ngày qua lại với Lưu Phi Bằng khá mật thiết một chút, nhưng đa phần cũng vẫn có chủ kiến của mình.

Lúc này Liễu Tuấn đưa ra một lời mời mang tính chất tư nhân rõ ràng, Hứa Hoành Cửu tất nhiên phải cân nhắc nhiều lần.

Không đi khẳng định là không được, điều này khác gì rõ ràng đắc tội với Liễu Tuấn, mọi người là đồng sự trong ban thường ủy, lại cùng là thành viên ban bí thư, bề ngoài không thể làm cho quan hệ quá căng thẳng.

Hứa Hoành Cứu quyết định, đây thuần túy là cuộc tụ hội tư nhân, chỉ nói phong nguyệt, không bàn quốc sự.

Có điều đó chỉ là "kế hoạch" của bản thân Hứa Hoành Cửu thôi, Liễu Tuấn có làm theo hay không thì còn khó nói. Liễu Tuấn muốn bàn chuyện công việc với hắn, Hứa Hoành Cửu không thể cứ lảng tránh mãi được.

Chung quy thân phận tỉnh trưởng bày ra đó, ai có thể không để ý.

May là Liễu Tuấn tựa hồ cũng khá hiểu cho tâm tư của Hứa Hoành Cửu không chủ động nói tới chuyện công việc, lúc rảnh rỗi, chỉ cùng hắn nói chuyện vui.

Liễu tỉnh trưởng nghe nhiều nhớ lâu, lại thường xuyên lên mạng, tầm nhìn rộng hơn Hứa Hoành Cừu không ít, lấy một số chuyện cười trang mạng ra kể, Hứa Hoành Cửu ngeh chăm chú, thi thoảng cảm thán, thói đời đúng là thay đổi hết rồi.

Vừa chơi hết một ván, Hứa Hoành Cửu xoay cánh tay, thở dài:
- Ôi thôi, già rồi, chơi có một ván mà lưng đau hông mỏi... Tuổi trẻ đúng là tốt, sức khỏe của tỉnh trưởng thực sự làm người ta hâm mộ...

- Ha ha, bí thư Hoành Cửu vẫn còn trẻ tung khỏe mạnh lắm.
Liễu Tuấn cười nói.

Hướng Hoành chỉ cười không đáp, đó tất nhiên là lời mang tính lễ tiết thôi.

Liễu Tuấn mặc dù chơi một ván còn chưa bõ bèn gì, chủ đủ khơi lên hứng thú, nhưng y là người mời khách không thể để khách đó mà chơi một mình được, liền chủ động lên tiếng:
- Tôi cũng hơi mệt rồi, bí thư Hoành Cửu, chúng ta qua bên kia ngồi uống chút nước nhé?

- Được!

Hai người đi tới chỗ nghỉ ngơi gần đó ngồi xuống, Liễu Tuấn liền lấy thuốc lá ra mời.

- A, Vương Bài! Loại thuốc là Vương Bài này đúng là hiếm có, điếu thuốc thật dài.

Hứa Hoành hơi ngạc nhiên thốt lên.

Liễu Tuấn cười nói:
- Loại này qua xử lý đặc thù, lượng nicotin và hắc ít hơn, tốt cho sức khỏe hơn một chút.

Liễu Tuấn nói rồi lại nhớ tới Tiểu Thanh, trước đó không lâu cô đưa Thịnh Thịnh tới Ngọc Lan ở hai ngày, đôi vợ chồng cùng hưởng thụ hạnh phúc gia đình, lần đó Tiểu Thanh lại mang cho y một thùng thuốc lá đặc chế, cùng với mấy chai Lafite 82. Liễu Tuấn hứa tặng cho Hà Thắng Lợi hai bình, Tiểu Thanh nhớ kỹ chuyện này.

Hứa Hoành Cửu châm thuốc, rít một hơi rất khoan khoái.

Giải trí thuần túy, tăng cường tình cảm, Hứa Hoành Cửu không phản đối. Hiện giờ nhìn từ bố cục chỉnh thể, Cao hệ và Nghiêm Liễu hệ không có va chạm gì lớn, coi như là "chung sống hòa bình" Hứa Hoành Cửu không cần làm cho quan hệ với Liễu Tuấn quá bế tắc, chẳng có lợi gì cho sự thăng tiến sau này.

Bất kỳ ai cũng nhìn ra, người trẻ tuổi trước mắt này tiền đồ vô hạn.

- Bí thư Hoành Cửu có biết rõ về Tằng Vĩnh Chính của Đơn Dương không?

Hai người hút thuốc chuyện trò, không khí rất hòa hợp, đột nhiên Liễu Tuấn hỏi, giọng vẫn hết sự tự nhiên.

Hứa Hoành Cửu hơi ngẩn ra, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Tằng Vĩnh Chính à? Quan hệ tư nhân không ít... Nói thế nào nhỉ, người này năng lực không tệ, mỗi năm số lượng vụ án được phá đứng đầu toàn hệ thống kỷ ủy tỉnh. Ha ha ha, tỉnh trưởng sao lại hứng thú với anh ta vậy?

Hứa Hoành Cửu có chút cảnh giác, không biết Liễu Tuấn đột nhiên nhắc tới Tằng Vĩnh Chính là có ý gì, quan hệ giữa hắn và Tằng Vĩnh Chính không đơn giản như lời hắn nói. Sau khi Thai Duy Thanh rời chức, Hứa Hoành Cửu tăng cường ý thức đề phòng, kỷ ủy tỉnh có hai cái đầu bướng Thạch Hàn Băng và Lục Duyệt, quyền uy của Hứa Hoành Cửu bị tước bớt nhất định, liền dùng chiến thuật "nông thông bao vây thành thị", cố gắng làm tốt quan hệ với cán bộ phụ trách kỷ ủy cấp thành phố.

Tằng Vĩnh Chính được xem như là một người hiểu chuyện, mỗi khi lễ tết hoặc là lên tỉnh họp đều tới nhà Hứa Hoành Cửu chơi, tất nhiên cũng mang một chút quà cáp và đồ đặc sản.

Quan hệ của hắn và Hứa Hoành Cửu, nói một cách tương đối là rất tốt.

Liễu Tuấn nói:
- Phá được nhiều vụ án không đại biểu là có thành thật tích thật.

Hứa Hoành Cửu chỉ cười khẽ không nói.

Hiển nhiên hắn không tán đồng cách nói này của Liễu Tuấn, hệ thống kỷ ủy tương đối độc lập, là bí thư kỷ ủy, quyền lực của Hứ Hoành Cửu rất lớn, không có quan hệ cấp dưới với chính phủ tỉnh. Liễu Tuấn tùy tiện bình phẩm công tác kỷ ủy, Hứa Hoành Cửu chẳng vui vẻ gì.

Thái độ này của hắn đã biểu thị ý kiến của mình rồi.

Liễu Tuấn nghĩ một chút nói:
- Theo tôi biết, Tằng Vĩnh Chính ở Đơn Dương dùng một số thủ pháp phá án, vượt ra ngoài phạm trù bình thường của kỷ ủy. Quần chúng có phản ứng khá lớn.

Hừa Hoành Cửu hơi cau mày lại:
- Tỉnh trưởng có thể nói rõ hơn một chút được không?

Liễu Tuấn gật đầu:
- Hôm qua có một cô gái trẻ tên là Cốc Tuyết phản ảnh chuyện của cha cô ấy với tôi...

Liễu Tuấn liền kể qua chuyện Cốc Thành Công gặp phải.

Hứa Hoành Cứu trầm ngâm một lúc mới nói:
- Có loại chuyện này sao, nếu như tình hình chân thực, Tằng Vĩnh Chính và bản ngành kiểm tra giám sát của Đơn Dương đúng là đã vi phạm quy định rồi.

- Nếu chỉ là áp dụng phương án kỷ luật với cán bộ đảng viên cũng đành đi, như bí thư Hoành Cửu nói, thì là vi phạm. Nhưng sử dụng biện pháp uy hiếp người đương sự không chính đáng, chiếm lấy trạm thu phí của Cốc Thành Công thì không phải là vi phạm nữa, nếu như tình huống là sự thực là sai phạm nghiêm trọng.

Hứa Hoành Cửu trầm mặc gật đầu.

Kỳ thực hắn biết rất rõ Liễu Tuấn nói đúng, Tằng Vĩnh Chính làm như thế thậm chí đã vi phạm pháp luật, là bí thư kỷ ủy tỉnh, Hứa Hoành Cửu hiểu tình hình của Tằng Vĩnh Chính hơn xa Liễu Tuấn. Hai năm qua hắn thu được không ít thư cáo trạng vấn đề của Tằng Vĩnh Chính không ít, trong đó có một số lá thư ngôn từ vô cùng kịch liệt.

Căn cứ vào thư cáo trạng phản ánh, Tằng Vĩnh Chính không chỉ một lần tiến hành song quy với người làm ăn thuần túy.

Chuyện tương tự đã xảy ra vài lần rồi, lần nào cũng dính líu tới lợi ích kinh tế trong đó.

Trước đó, Hứa Hoành Cửu không hề để ý.

Hắn là người làm công tác kiểm tra giám sát lâu năm, biết rất rõ cán bộ kỷ ủy rất dễ đắc tội với người khác, có thể nói mỗi một cán bộ kỷ ủy đều có một đống cáo trạng, thường thường công tác càng tốt, càng thiết diện vô tư thì càng có nhiều cáo trạng. Đây gần như thành vòng tròn ác tính. Là người lèo lái kỷ ủy tình, thường mà nói, phản ứng đầu tiên của Hứa Hoành Cửu là "bảo vệ người nhà".

Nhưng hiện giờ không thể không để ý, bất kể đó có phải sự thực hay không.

Hắn mà lờ đi, có Lục Duyệt ở đó, với quan hệ Liễu Tuấn với Lục Duyệt, với cá tính Lục Duyệt, chắc chắn sẽ tra tới cùng, chẳng may có chuyện gì, hắn sẽ mất hết thế chủ động, mất hết cả uy tín.

Nhưng để ý tới thì phải làm thế nào cho thỏa đáng.

Chuyện này không dễ dàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi