TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Liễu Tuấn tới chỗ ở của Nghiêm Ngọc Thành thì đã khá muộn, có điều lúc này Nghiêm Ngọc Thành còn chưa nghỉ ngơi, Liễu Tuấn rất biết quy luật cha vợ, không có chuyện lớn quy luật này sẽ không bị phá vỡ. Cho dù là xuống phía dưới thị sát, ông cũng giữ thói quen của mình.

Về bản chất Liễu Tuấn rất giống cha vợ, đã nhận định chuyện gì, thường sẽ không thay đổi.

Giải Anh không ngờ rằng Liễu Tuấn lại tới vào lúc này, bà đang xem TV, chồng đang ở thư phòng, cháu thì đã ngủ, là lúc Giải Anh thấy rất buồn. Bất ngờ thấy Tiểu Tuấn, không khỏi mừng rỡ, tươi cười đứng dậy chào.

Liễu Tuấn nói chuyện với mẹ vợ vài câu rồi hỏi:
- Mẹ à, ba đã ngủ chưa?

- Ông ấy à, con đâu phải không biết, còn chuẩn xác hơn đồng hồ. Có ông ấy, mẹ chẳng phải đeo đồng hồ nữa.

Liễu Tuấn bất cười:
- Vâng, con tới nói chuyện với ba, bảo ba ra ngoài đổi khí, thuận tiện hối lộ một chút.

Hối lộ mà Liễu tỉnh trưởng nói, chỉ là một điếu thuốc mà thôi. Thấy năm sau chồng có khả năng lui về rồi, Giải Anh cũng buông lỏng chuyện hút thuốc hơn. Lui về rồi, công tác không còn bận rộn lắm nữa, thời gian hoạt động nhiều hơn, sức khỏe tự nhiên tốt lên, hút thêm một vài điều không sao.

- Ừ con đi đi.
Giải Anh thoải mái đồng y.

Đang nói chuyện thì Nghiêm bí thư đã từ thư phòng đi ra, nghe thấy Liễu Tuấn nói tới hối lộ thì đưa ray nói:
- Đưa ra đấy.

Liễu Tuấn vội lấy một điếu thuốc đưa cho ông rồi châm lửa.

Nghiêm Ngọc Thành rít hai hơi đầy khoan khoái, rồi cau mày vào:
- Lại uống rượu à?

Liễu tỉnh trưởng vừa uống vài chén Mao Đài, người còn có chút mùi rượu.

- Vâng, Trình Tân Kiến nghe thấy con tới thủ đô, bắt con uống vài chén.

Quan hệ giữa y và đám Trình Tân Kiến, Nghiêm Ngọc Thành biết rõ. Cán bộ ti cục bình thường thì ít lọt vào mắt ông, nhưng Trình Tân Kiến thì khác, khi Nghiêm Ngọc Thành làm bí thư chính pháp ủy, Trình Tân Kiến được coi là đại tướng đắc lực của ông, dù tính cách Trình Tân Kiện có chút tùy tiện, nhưng Nghiêm Ngọc Thành rất thích.

Người này làm việc không hàm hồ.

- Cậu ta nói chuyện gì với con?

Liễu Tuấn liền biết ngay chuyện điều động Lương Quốc Cường đã được đưa lên thảo luận rồi, nếu không Nghiêm Ngọc Thành đã không hỏi như thế.

Liễu Tuấn nhíu mày:
- Ba, còn nghe nói sư phụ có khả năng bị điều động?

- Ừm.

Nghiêm Ngọc Thành bình thản đáp một tiếng.

- Ai để nghị ạ?

- Ý kiến của đồng chí Quách Định Bang, ông ấy cho rằng bên phía hội đồng nhân dân cần tăng cường kiến thiết công tác pháp chế, phải có đồng chí kinh nghiệm phong phú tới tham dự.

Liễu Tuấn càng nhíu chặt mày.

Quách Định Bang là cự đầu chỉ xếp sau Lý chủ tịch, là một lãnh tụ của bên kia.

Trong cuộc quần đầu dài mấy năm giữa Nghiêm Liễu hệ và bên kia, bên kia chỉ có Kính Thu Nhân và Trình Tử Thanh ra mặt, Quách Định Bang rất ít khi phát biểu công khai. Điều này cũng bình thường, bất kỳ hệ phái nào cũng không thể thống nhất hoàn toàn. Quách Định Bang có lẽ có ý kiến khác với hai người kia.

Nội bộ của Nghiêm Liễu hệ tương đối thông nhất, nhưng những cự đầu khác trong tập đoàn cũng không hoàn toàn nhất trí với Nghiêm Liễu.

- Nói như thế vị đó cuối cùng cũng tỏ thái độ rồi?

Liễu Tấm như tự lẩm bẩm.

Nghiêm Ngọc Thành trở nên nghiêm túc, Liễu Tuấn đoán đúng, Quách Định Bang đích thân kiến nghị, chuyện này không phải tầm thường. Kính Thu Nhân và Trình Tử Thanh không thể ảnh hưởng tới ông ta, mà chỉ có một người.

Đó mới là mấu chốt.

Vị có thể ảnh hưởng tới Quách Định Bang, hiện giờ sức ảnh hưởng với chính đàn trong nước không ai có thể so được, nếu như ông ta đã lên tiếng, diễn biến của chuyện này ra sao thật khó dự liệu.

Ít nhất có nghĩa là bên kia đã động viên toàn bộ lực lượng công kích Nghiêm Liễu hệ.

Thế là cha vợ con rể đều không lên tiếng nữa, chỉ im lặng hút thuốc.

Cảnh này Giải Anh đã thấy quá nhiều rồi, khi Liễu Tuấn còn rất nhỏ, chồng bà đã nghiêm túc đối đãi với y rồi, thường có cảnh mỗi người có suy nghĩ riêng không nói gì này.

Giải Anh cũng không đi hỏi xem cả hai đang lo lắng gì, đứng dậy đi rửa hoa quả, mang vào thư phòng nói:
- Ăn nhiều hoa quả vào.

Nghiêm Ngọc Thành như không nghe thấy, Liễu Tuấn thì gật đầu không thôi.

Hút thuốc xong, Nghiêm Ngọc Thành chắp tay sau lưng, chậm rãi đi về trong thư phong, Liễu Tuấn đi theo. Nghiêm Ngọc Thành ngồi xuống cầm quả tảo ăn, dù ông không nói gì, nnhưng chấp thành chỉ thị của "lãnh đạo" rất chuẩn xác.

Liễu Tuấn thì ăn lê.

- Vậy đại khái bao giờ sẽ điều động ạ?

Trình Tân Kiến nói với y Lương Quốc Cường có khả năng tới chính pháp ủy TW làm phó bí thư, theo lời Nghiêm Ngọc Thành thì tới bên hội đồng nhân dân toàn quốc. Đoán chừng chỉ đeo cái dánh phó chủ nhiệm, một số bí thư tỉnh ủy lui về tuyến hai cũng thế. Tấ nhiên tin tức phía bên Nghiêm Ngọc Thành mới là chính xác.

- Sắp rồi.
Nghiêm Ngọc Thành đáp, dừng một chút lại thêm vào một câu:
- Bọn chúng không kéo dài được.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Nghe nói Hạ Trung Hành đã khai ra vấn đề khá nghiêm trọng?

Hạ Trung Hành là nhân tuyển để đột phá, lần trước Điền Hoằng Chính tới Minh Châu tìm hắn nói chuyện đã lộ ra ý này. Vốn lần đó Nghiêm Ngọc Thành định đích thân ra tay, nhưng suy nghĩ kỹ rồi liền ủy thác cho Điền Hoằng Chính.

Nói ra Vu Hướng Hoành đúng là rất ngông cuồng, Trung kỷ ủy đã biểu đạt ý tứ rõ ràng như vậy rồi mà hắn lại không có chút cảnh giác nào, Điền Hoằng Chính vừa rời khỏi Minh Châu, hắn đã ngang nhiên tuyên bố trên hội nghị cán bộ, nói Hạ Trung Hành là đồng chí tốt, vượt qua được khảo nghiệm.

Có điều Liễu Tuấn không tin trí tuệ chính trị của Vu Hướng Hoành lại thấp như thế, khả năng là Hạ Trung Hành đã lún vào quá sâu, biết quá nhiều chuyện của hắn, bọn chúng họa phúc gắn lấy nhau, không còn cách nào tách biệt được nữa, hắn chỉ đành liều chết bảo vệ cho Hạ Trung Hành.

Hơn nữa, đó là kết quả mà người khác muốn thấy.

Điều này nói rõ, chỉ cần đột phá được Hạ Trung Hành, thành lũy của Vu Hướng Hoành sẽ có nguy cơ lớn.

Đúng như Nghiêm Ngọc Thành nói, bọn chúng không thể kéo dài được. Trận địa ngoại vi bị quét sạch, thế trận trung tâm sụp đổ chỉ là vấn đề thời gian. Cho nên bọn chúng phải vội vàng đoàn kết tất cả các thế lực khác, liên hợp gây áp lực với Nghiêm Liễu hệ, để tranh thủ được kết quả có lợi.

Nghiêm Ngọc Thành nói:
- Chuẩn bị thi hành cưỡng chế với Hạ Trung Hành trong thời gian ngắn.

Tổ công tác TW lần này tới Minh Châu không phải là tổ điều tra, mà gánh vác nhiệm vụ sát hạch. Nhưng cái sát hạch này chỉ nhắm vào Vu Hướng Hoành. Dù sao hắn là thành viên hội nghị hạch tâm, muốn dùng biện pháp cưỡng chế với hắn, thì phải qua quyết định tập thể của cự đầu. Còn đối với cán bộ như Hạ Trung Hành thì không cần cố kỵ gì, chỉ cần tra ra vấn đề là có thể lập tức cưỡng chế.

Thời gian của bọn chúng thật sự rất eo hẹp rồi.

Liễu Tuấn cười nhạt:
- Nếu đúng là như thế, để bọn chúng đi làm không bằng chúng ta làm.

Nghiêm Ngọc Thành thoáng mỉm cười, suy nghĩ của Liễu Tuấn ngày càng hợp với ông rồi. Khi Quách Định Bang đưa ra kiến nghị này, ông ta nghĩ tới đối sách đó.

Ung Chiêu Bình thay vị trí của Lương Quốc Cường, không chỉ đơn giản là lên cấp chính bộ, với nhà học Cao đó là bộ cục "thời đại hậu Cao Kính Chương", là an bài nhân sự tối quan trọng. Cho nên nếu nhà họ Cao mà nói, tiếp nhận an bài này, tức là tiếp nhận ân tình bên kia, phải tỏ thái độ.

Liễu Tuấn đã nói rất thẳng, giao dịch này bên kia làm được, Nghiêm Liễu hệ cũng làm được.

- Tính cách của Trình Tân Kiến...

Nghiêm Ngọc Thành nói nhỏ nửa câu.

Liễu Tuấn khẽ mỉm cười:
- Tính cách không phải điều quan trọng nhất, quan trọng là năng lực công tác có đảm nhận được cương vị đó không. Con cho rằng, bộ công an cần một người như thấy quấy động một chút, Thái bình quá cũng không tốt, có lẽ vì thế mà sinh ra tình hình mới. Công tác Trị An, Tiêu Kiếm cũng là cao thủ, thuần túy công tác mà nói, đây là sự phối hợp có lợi nhất.

Nghiêm Liễu hệ đồng ý Lương Quốc Cường điều chức, Trình Tân Kiến và Tiêu Kiếm thăng lên một cấp, xem như cũng kiếm lại đủ. "Giao dịch" này hoàn thành giữa Nghiêm Liễu hệ và nhà họ Cao, không dính dáng gì tới bên kia hết.

Nhà họ Cao không cần phải nợ "ân tình" ai cả.

Đâu tranh chính trị cao tầng, nói trắng ra cũng chỉ đơn gian như vậy thôi, đó là đạt được sự cân bằng mới

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi