TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Sau khi cha điều đến thành phố Bảo Châu. Tôi cũng bắt đầu đi làm thủ tục chuyển trường. Chuyển đến Bảo Châu Nhất lớp A năm thứ ba. Cùng lớp với Nghiêm Phi. Thực ra, năm sau tôi bắt đầu lên lớp mười rồi. Lần này chuyển hay không chuyển đối với tôi mà nói không còn quan trọng nữa. Nhưng mẹ thì nhất thiết phải chuyển. Tôi cũng không quan tâm đến ý kiến của mẹ nữa, mẹ thích làm gì tuỳ mẹ. Còn nửa tháng nữa là hết thời gian nghỉ hè. Thiết bị mới của cửa hàng bánh bao vẫn chưa vận chuyển đến. Tôi không còn chỗ nào để đến nữa. Thỉnh thoảng lại đến lớp cùng Nghiêm Phi, ngồi được nửa ngày lại đi về.

Thầy chủ nhiệm biết tôi là con trai của bí thư huyện uỷ, Liễu Tấn Tài mới chuyển đến thành phố Bảo Châu. Đối với tôi, thầy chỉ có cách mắt nhắm mắt mở rồi bỏ qua. Còn có mười mấy ngày nữa là bắt đầu vào kì thi, không muốn đi " Lôi kéo quan hệ, đi cửa sau."

Trường trung học Trung Nhất Bảo Châu là trường điểm của thành phố, học sinh có thành tích học tập tốt mới thi đỗ được vào trường, ngoài ra cũng có một số học sinh nhờ vào mối quan hệ, hay bố mẹ làm quan " Đút lót" cũng được vào. Chỉ cần thành tích học tập đạt yêu cầu, không thành tích học tập cao. Có thể trực tiếp vào cấp hai, cấp ba trường Trung Nhất rồi. Giống Nghiêm Phi và tôi, lên lớp hay không lên lớp, đều có tên trong danh sách trường Trung Nhất thành phố Bảo Châu, vì phía trong có người làm bên bộ giáo dục. Tôi chỉ có thể lộ tẩy thế thôi.

Nghỉ học một ngày, Nghiêm Phi không ở trong trường nữa, đi ra ngoài, vừa đi vừa cười đi về khu tập thể.

Nghiêm Phi không về nhà mình, mà đến nhà tôi trước. Từ khi chúng tôi chuyển nhà đến thành phố Bảo Chấu, cô ấy thói quen đến nhà tôi trước rồi mới về nhà.

Vừa bức vào cửa. Nghiêm Phi nhìn thấy trong nhà một hình dáng quen quen. Một thân hình thon thả thanh lịch.

" Chị Tiểu Thanh? Sao chị lại đến đây vậy? "

Tôi rất ngạc nhiên.

" Chị ở phòng tài vụ đọc sách. Nghe nói chú mười hai được điều đến thành phố Bảo Châu, liền chạy đến chơi ...."

Chị tiểu Thanh vừa nói vừa nhìn Nghiêm Phi.

Thì ra là như vậy. Nhìn không ra, chị tiểu Thanh càng ngày càng xuất chúng. Chị tiểu Thanh chủ động tìm đến khu tập thể cán bộ tìm người thân. Bây giờ chị không giống như ngày xưa nữa. Không giống như trong tưởng tượng của tôi.

Bây giờ cha làm quan lơn rồi. không giống như những ngày ở huyện Hương Dương nữa, mọi việc cũng đã quen rôi.

" Tiểu Tuấn, đây là ai vậy? Xinh quá !"

Chị tiểu Thanh cười. Ánh mắt hiện lên vẻ ghen tỵ.

Tôi ngẩn ra một lúc. Thoáng có chút ngại ngùng. Sự xuất hiện của Xảo Nhi đã làm cho chị tiểu thanh phải chịu nhiều tổn thương rồi. Đây lại xuất hiện thêm Nghiêm Phi nữa.

" Oh ! Đây là Phi Phi con gái của bác Nghiêm. Cũng là bạn học của em ạ."

" Bác Nghiêm ? Là bí thư Nghiêm Ngọc Thành hả ?"

" Vâng ạ !"

" Xin chào. Em tên là Nghiêm Phi, chị ơi, chị tên là gì vậy? Là người nhà của tiểu Tuấn hả ?"

Nghiêm Phi là người hiểu biết. Tiểu a đầu trong lòng tiểu a đầu này hình như có vấn đề gì sao ấy, hỏi tôi câu hỏi này hai lần rồi. Là Nghiêm Phi xinh hơn hay Lương Xảo xinh hơn? Xem ra cứ nhắc đến vấn đề này, tôi lại mẫn cảm.

" Chị tên là Liễu Thanh, là chị họ của tiểu Tuấn."

Nghiêm Phi tiến lên phía trước kéo tay chị Thanh, hai người nói chuyện với nhau rất thân mật.

Những lúc như thế này, nha nội tôi cảm thấy đầu tôi càng lúc càng đau. Kiếp trước không có duyên với con gái, kiếp nay ông trời bù lại hay sao? Nếu quả là như thế, tôi rất cảm kích. Nhưng ông cũng đừng sắp xếp cho hai người gặp nhau như vậy chứ, đây không phải là cố ý tìm đến phiền phức hay sao?

Đúng lúc đó, mẹ từ nhà bếp đi ra, nhìn thấy Nghiêm Phi đến, cười chào Nghiêm Phi.

Xem ra, hôm nay mẹ đã coi Nghiêm Phi là người nhà mất rồi. Nếu trong tương lai tôi không lấy Nghiêm Phi làm vợ, người đầu tiên trở mặt chính là mẹ mất.

Nhưng Xảo Nhi....

Tôi cố gắng nghĩ cách giải quyết vấn đề này, nhưng nghĩ mãi cũng chỉ nghĩ ra một cách duy nhất đó là tuỳ cơ ứng phó.

"Hôm nay cô làm món gà xào xả ớt, dù sao Phi Phi cũng đến chơi, cháu ở lại nhà cô ăn cơm, rồi mới đi về nhé.

" Vầng....Cảm ơn cô ạ "

Nghiêm Phi không khách sáo. Thực ra nói về nghiệ thuật nấu nướng, thì mẹ không bằng cô Giải Anh. Nhưng món gà xào sả ớt lại là món mà Nghiêm Phi thích ăn nhất, không khách sáo, liền đồng ý ở lại.

Chị tiểu Thanh hai con mắt tròn xoe, nhìn. Từ đây có thể đoán ra quan hệ của hai gia đình không phai là quan hệ bình thường.

" Thím, cháu giúp thím xào rau nhé. "

Mẹ cười, nói: " Cháu là khách, sao lại bảo cháu xuống xào rau ? Cháu ngồi xuống đi, ngồi xuống....."

" Ôi chào...Đều là người nhà cả mà. Cháu là phận con cháu, việc này để cho cháu làm ạ."

Chị tiểu Thanh nói. Không đợi sự cho phép của mẹ, chị liền chạy vào nhà bếp. Khu tập thể thường vụ tỉnh uỷ, rộng hơn nhiều so với khu tập thể ở huyện Hướng Dương. Có hai tầng, tầng một chiếm diện tích hơn 100m2 và một khu vườn hoa nhỏ . Tổng cộng diện tích cũng hơn 200m2. Phòng bếp và phòng về sinh rộng hơn ngày xưa. Mẹ nhìn thấy chị tiểu Thanh đang cầm chảo xào rau, cười, không ngăn cản chị nữa.

Chị tiểu Thanh nói không sai, đều là người nhà mà, đương nhiên không phải khách sáo rồi.

" Tiểu Tuấn, kể chuyện cho Phi Phi nghe nhé. Uh . Phi Phi muốn nghe chuyện " Liêu Trai" .

Nghiêm Phi ngồi xuống ghế,hai con mắt to đen nhìn thẳng vào tôi. Tiểu a đầu này gần đâu lại thích nghe chuyện " Liêu Trai".

Sau khi chuyển đến khu nhà mới, mẹ không tiết kiệm như ngày trước nữa. Nội thất từ trong ra ngoài đều thay mới hết. Cha đã làm cán bộ cấp cao rồi, sống ở khu tập thể dành cho cán bộ , nội thất trong nhà không thể không mua?

Nói đến đây, ai cũng biết kinh tế khu vực Bảo Châu rất lạc hậu. Nhưng khu tập thể dành cho cán bộ thường vụ tĩnh cũng không nhỏ. Toàn tỉnh có năm khu được cho là khu" Xa xỉ". Trong đó có thành phố Đại Ninh, thành phố Hồng Dương...mấy thành phố này có tiếng từ rất lâu rồi. Đây là những thành phố được coi là có điều kiện nhất.

Khu tập thể dành riêng cho cán bộ này, là do Long Thiết Quân xây dựng, trước kia khi bác ấy giữ chức vụ uỷ viên cách mạng . Vì việc này mà bị phân đi nơi khác, ảnh hưởng đến con đường thăng chức. Nhưng khu tập thể đã xây dựng xong, không thể để trống được. Như vậy quá lãng phí. Phân thì vẫn phân, và sống thì vẫn phải sống, đây cũng được coi là phúc lợi của mọi người sau này.

Tình hình trong nước, đại bộ phận là như nhau.

Nghiêm Phi muốn nghe tôi kể chuyện, bất luận thế nào, dù trong lòng tôi cảm thấy không yên, cũng không thể từ chối lời đề nghị này. Tôi chỉ biết nhẫn lại kể chuyện cho Nghiêm Phi. Tránh những lức sơ sẩy, câu trước đá câu sau. Nghiêm Phi một mặt nghe tôi kể, một mặt lại bất mãn, miệng thì thầm, thỉnh thoảng lại liếc vào nhà bếp.

Trong nhà bếp truyền ra âm thanh của xoong nồi và mùi thơm của thức ăn.

Giống như hai chị em Xảo Nhi, nấu thức ăn là sở trường của chị tiểu Thanh.

Không xong rồi, tiểu nha đầu Nghiêm Phi quả nhiên quá mẫn cảm.

Tôi lập tức vội vàng lấy lại tinh thần, chăm chỉ kể chuyện cho Nghiêm Phi. Nghiêm Phi rất vui, cười, cằm trống vào hai tay, nghe rất chăm chú.

Một lúc sau, chị hai, chị ba đều về nhà. Chị ba đang học lớp mười, còn chị hai thì vừa tốt nghiệp cấp ba, thi không đỗ đại học. Đi ôn thi lại một năm, nhưng thi vẫn không đỗ. Mẹ cũng không còn cách nào khác, đành phải sắp xếp cho chi vào trường cao đẳng tài chính kế toán. Năm đó, chỉ cần tốt nghiệp một chuyên ngành nào đó, là được phân công công việc rồi. Đương nhiên, chị tiểu Thanh lại khác, một người con gái ngoan, nghe lời bố mẹ. Theo ý của bố mẹ, là con gái, thi đại học không đỗ, thì đi tìm một công việc gi đó yên ổn để làm. Sau này tìm một người chồng phù hợp với mình, như vậy được coi là an phận rồi.

" Thức ăn đã nấu xong ! "

Chị Tiểu Thanh từ từ bưng thức ăn từ nhà bếp đi ra.

" Ah, chị tiểu Thanh, là chị ah ?

Chị ba vui vẻ goi.

Quan hệ giữa chị ba và chị tiểu Thanh rất tốt. Khi còn ở Liễu Gia Sơn, hai người thường chơi cùng nhau. Lâu ngày không gặp, cảm giác vừa vui mừng vừa ngạc nhiên.

Chị tiểu Thanh nhìn thấy chị ba, cũng rất vui.

" Nào, mọi người đến ăn cơm đi "

Mẹ gọi mọi người lại ăn cơm.

Chị tiểu Thanh đột nhiên nói:" Đợi chú mười hai về?"

" Chú ấy à, ngày nào cũng chỉ có công việc là công việc, có bao giờ về nhà đúng giờ ăn cơm đâu ."

Mẹ có vẻ không hài lòng về cha. Từ lúc cha làm lãnh đạo, mẹ ít khi quan tâm đến tình trạng sức khoe của cha. Vừa nhắc đến cha, thì bên ngoài vọng vào tiếng còi xe con.

" Cha đã về. "

Chị ba vội vàng đứng dậy, chay ra ngoài mở cửa cho cha.

Trên khuôn mặt mẹ cũng lộ ra nụ cười.

" Ôi chao, có phải tiểu Thanh không? Lâu rồi không gặp cháu, đã cao thế này rồi à?

Cha nói một cách khác sáo.

Thực ra, dáng vóc chị tiểu Thanh rất nhỏ, không cao, tầm khoảng hơn 1m60 gì đó. Nhìn không cao bằng tôi nhưng tiền bối thường khích lệ hậu bối, nên thường nói như vậy. Nhưng thân hình chị tiểu Thanh cũng không xấu, cũng xinh đẹp, cha khích lệ cũng là lẽ thường.

" Ha ha, mọi người đều đói rồi đúng không, đến, đến, chúng ta đi ăn cơm thôi."

Mọi người ngồi vào bàn ăn, im lặng ăn cơm. Quy định của cha, trong lúc ăn cơm không được nói nhiều, ăn cơm mà nói chuyện sẽ không có lợi cho sức khoẻ.

" Tiểu Thanh à, bây giờ cháu ở đâu và làm gì vậy? "

" Bây giờ cháu đang học trường cao đẳng tài chính kế toàn, học khoa kế toán ạ. Cháu học được một năm rồi."

Chị tiểu Thanh kính cẩn trả lời.

Cha có chút ngạc nhiên, rất vui: " Học kế toán hả? Rất tối, rất tốt ...."

Chị tiểu Thanh cười: " Tất cả là nhờ vào tiểu Quân, em đã đi liên hệ giúp cháu ạ. Em ấy còn nói, con người cần phải đọc và học nhiều sách mới được.

Hả ? Hình như câu sau tôi chưa nói qua bao giờ.

Nghiêm Phi liếc nhìn tôi, sắc mặt có vẻ không hai lòng.

Tôi vội vàng quay đầu sang chỗ khác.

Đừng coi thường nha nội tôi vội vàng hấp tấp, nhưng khi gặp một chuyện gì đó, thì cái đầu này không đủ để dùng.

"Uh, đương nhiên phải học nhiều rồi, học là sẽ biết làm. Liễu Gia Sơn nhiều công nhân như vậy, nhất định có ích.

Ngày xưa cha cũng từng đi dạy học, vừa nghe mọi người nói đến học, lập tức cổ vũ .

" Vầng, cháu sẽ chăm chỉ học ạ ."

Chị tiểu Thanh gật đầu liên tiếp.

Mọi người đang nói chuyện phiếm với nhau, Nghiêm Phi nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, nói: " Chú Liễu, cô Nguyễn, cháu xin phép cháu phải đi về ạ."

Cha và mẹ gật đầu cười hì hì.

" Tôi tiễn Nghiêm Phi về."

Tôi vội vàng đứng dậy.

Ra ngoài, Nghiêm Phi đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra kéo tay tôi lại. Trời tương đối tối rồi, cũng không sợ người khác nhìn thấy. Dù sao mọi người trong khu tập thể đi lại cũng không nhiều.

Gần đến nhà, Nghiêm Phi đột nhiên đứng lại, hai con mắt đen nhánh nhìn thẳng vào tôi, không nói.

Nhìn thấy bộ dạng ngượng ngịu của tôi, Nghiêm Phi lập tức cười, nói nhỏ: "Vào nhà Phi Phi chơi một lúc nhé ?"

Tôi quay đầu nhìn vào trong nhà Nghiêm Phi, miệng lẩm bẩm, lắc đầu: " Không cần đâu, để bác Nghiêm nhìn thấy, lại mắng mình là " Tiểu tử thối"..."

Nghiêm Phi cười rất vui vẻ, nói: "Cha mình rất quý cậu, lúc cậu không có ở đó, bạn không biết cha mình khen ngợi cậu như thế nào. "

Những lời này thì tôi tin. Bây giờ tôi và Nghiêm Ngọc Thành có chút " Hoan hỉ oan gia". Khi gặp mặt nhau, hai người không ai chịu thua ai. Dù sao quen Nghiêm Ngọc Thành cũng là một chuyện vui. Nghĩ đi nghĩ lại, Nghiêm Ngọc Thành cũng không phải là người bạn thực sự của tôi. Bác Nghiêm là bạn tri kỉ của cha, nhưng trước mặt bác Nghiêm cha ăn nói rất khiêm tối cẩn thận, tuân thủ quy tắc, không tuỳ ý nói chuyện.

Trước mặt cấp trên, cha luôn luôn tôn trọng, trước mặt cấp dưới cha càng không khinh thường. Tính đi tính lại, chỉ có " Tiểu tử thối" tôi mới dám nói những lời như vậy với Nghiêm Ngọc Thành. Nhưng chỉ có lúc nào không đố kị tôi mới nói chuyện hươu chuyện vượn với bác.

Trên quan trường, điều này là bất đắc dĩ, trước mặt bách tính trăm họ- muốn tìm một người ban tâm giao rất khó. Đến cấp bậc của Nghiêm Ngọc Thành bây giờ,muốn tìm một người bạn tri ân, " Hi vọng này quá xa vời" .

Thấy tôi không có ý muốn vào nhà ngồi, Nghiêm Phi cũng không miễn cưỡng. Hôm nay, ở trường tôi đi cùng cô ấy một ngày trời rồi, Nghiêm Phi cũng mãn nguyện rồi. Tôi véo mạnh vào má Nghiêm Phi một cái. Nghiêm Phi giống như một con nai nhỏ, vui vẻ đi vào nhà. Quay đầu lại vẫy tay chào tạm biệt tôi "Ngày mai gặp lại" rồi đi vào nhà.

" Uh ...."

Tôi mỉn cười, gật đầu, quay người đi về nhà.

" Tiểu Thanh à, trời tối rồi, hôm nay cháu ở đây cùng cô nhé."

Mẹ nhiệt tình giữ chị tiểu Thanh ngủ lại nhà tôi một đêm.

" Không ạ, thím, cháu phải về trường ạ, dù sao trường cháu cũng cách đây không xa...."

Tiểu Thanh vừa nói vừa liếc nhìn tôi.

Tôi cười: "Em đưa chị về nhé."

Chị tiểu Thanh vui vẻ, không khách khí từ chối.

Mẹ suy nghĩ một hồi, gật đầu:" Thế cũng được, đi đường nhớ cẩn thận đấy, đi sớm về sớm nhé."

" Con biết rồi ạ."

Đường đến trường cao đẳng tài chính kế toán, nói xa thì cũng không xa, nói gần cũng không gần. Đi bộ, cũng mất ba mươi phút. Ý định của chị tiểu Thanh, muốn đi bộn cùng tôi một đoạn.

Thực ra cũng chẳng có chuyện gì. Đi bộ cùng thì đi cùng, dù sao ngay cả can đảm này cũng không có hay sao.

" Tiểu Tuấn, Phi Phi thật xinh đẹp..."

Ra khỏi khu tập thể. Chị tiểu thanh nghĩ gì nói cái đây.

Tôi chỉ biết nhìn đông nhìn tây.

Câu hỏi này không tiện trả lời.

" Sao thế ? "

Bộ dạng chị tiểu Thanh vừa buồn cười, vừa có vẻ tức giận.

" Hì, từ lúc có xe,em luôn có thói quen ngồi xe..."

Đây là những lời thật lòng. Từ lúc có xe, tôi rất ít khi đi bộ đoạn đường dài như vậy. Ngô Kiến Trung hiện giờ tạm thời sống ở của hàng bánh mì, đợi của hàng bánh mì khai trương, tôi tìm công việc khác cho anh. Sống lâu cũng thành quen. Rời xa bạn bè, rời xa hoàn cảnh quen thuộc, đôi lúc cũng cảm thấy mọi thứ quá xa lạ.

Chị tiểu Thanh cười: "Đi một bước tính một bước, dù sao bây giờ cũng không quen nhiều."

" Vầng... Chị tiểu Thanh. Cuộc sống ở trường chị có quen không? Học hành tốt chứ ?"

Tôi chủ động nói đến vấn đề khác, tránh không muốn chị hỏi những câu hỏi liên quan đến Nghiêm Phi.

" Cũng được, lúc bắt đầu, học hành có chút vất vả, nhưng bây giờ cũng quen rồi."

" Vậy thì tốt. Ah ! Sau khi tốt nghiệp, chị dự định làm cái gì ?"

" Đi là kế toán !"

Chị tiểu Thanh ngạc nhiên. Cảm thấy câu hỏi của tôi thật ngố.

" Tiểu Tuấn, em dự đinh sắp xếp chị vào đâu?"

À ? Nói đi nói lại, lại đổ hết lên đầu của tôi rồi ?

Nhưng hình như câu hỏi này của chị cũng có lí. Lúc đầu là tôi đồng ý cho chị đi học kế toán, còn dốc hết sức cổ vũ chị.

Thế nào? Chị đi học kế toán, em không quan tâm nữa hay sao? Hình như có vẻ hơi quá đáng đó.

" Không phải chi sang năm mới ra trường hay sao? Đến khi đó sắp xếp vẫn chưa muộn."

Xí nghiệp Liễu Gia Sơn phát triển như vậy, vượt qua dự định của tôi lúc đầu. Ai biết được sang năm tình hình lại thay đổi như thế nào?

" Uh ! Dù sao chị cũng đợi em sắp xếp công việc cho chị..."

Chị tiểu Thanh có ý làm nũng.

Ôi, lại một vấn đề đau đầu nữa sảy ra.

Không chút bất ngờ, phía trước chính là trường tài chính kế toán. Trời bắt đầu tối sầm lại, hai hàng câu bên đường cũng im lặng, không có một chút tiếng động gì. Chi tiểu Thanh tiến lại gần dựa vào tôi, cầm tay rồi nghiêng đầu vào vai tôi.

Tôi đang định bỏ tay chị ra, đúng lúc đó, một bóng đen từ trong hàng cây chạy ra....."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi