TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Chương Thần Văn và Liễu Tuấn cũng không có ở lâu tại khách sạn Thu Thủy, sau đó liền đứng dậy trở về.

Loại gặp gỡ như vậy, thời gian dài ngắn không phải là then chốt. Đã đến tầng cấp như họ, thậm chí chỉ một ánh mắt, hoặc là tại một trường hợp công khai bày tỏ một đoạn ngôn luận, cũng đều có thể đạt được ăn ý.

Khi hai người tới đại sảnh, ngoài dự đoán là đụng phải Trần Hoài Nghĩa cùng Long Diễm Lệ. Đương nhiên, không chỉ hai người, là một nhóm người, đều là cán bộ cơ sở của Trung ương đoàn.

Đột nhiên ở chỗ này nhìn thấy Chương Thần Văn cùng Liễu Tuấn, đám người Trần Hoài Nghĩa và Long Diễm Lệ đều ngẩn ra, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ kinh hỉ, như là tuyệt không tin có vận khí tốt như vậy.

"Chương. . . Chương bí thư, Liễu tỉnh trưởng. . ."

Trần Hoài Nghĩa trước hết phục hồi tinh thần lại, kích động không ngớt nói, vội vã đi tới, hình như muốn cùng hai người nắm tay, mới đi hai bước, đột nhiên ý thức được không đúng, vội đứng lại, khom lưng một cái thật sâu.

Trần Hoài Nghĩa là con trai của Trần Lập Hữu thị trưởng cũ của TP.Bảo Châu, bởi vì Trần Lập Hữu khi còn đảm nhiệm thị trưởng Bảo Châu không hòa thuận với Điền Văn Minh bí thư Thành ủy Bảo Châu, sau khi Trần Lập Hữu về hưu đã ảnh hưởng đến tiền đồ của Trần Hoài Nghĩa, 30t còn làm khoa trưởng tại đoàn ủy TP.Bảo Châu. Sau khi Liễu Tuấn biết được tình huống này mới xuất thủ hoà giải, đưa Trần Hoài Nghĩa đến trường Trung ương đoàn bồi dưỡng một năm, rồi lại chính miệng đề cử cho Chương Thần Văn. Sau khi Trần Hoài Nghĩa tốt nghiệp ở lại cơ quan Trung ương đoàn, giờ đây cũng đã là cán bộ cấp Chính xử.

Bởi vì do Liễu Tuấn chính miệng đề cử, Chương Thần Văn tương đối chiếu cố đến Trần Hoài Nghĩa. Hai vị này có thể nói đều là "ân chủ" của Trần Hoài Nghĩa. Ở chỗ này không hẹn mà gặp, trong lòng kích động có thể nghĩ.

"Ha ha, là Hoài Nghĩa a, a, còn có Diễm Lệ. . . hai người qua đây ăn cơm hả?"

Liễu Tuấn đương nhiên cũng nhận ra họ, mỉm cười gọi.

Long Diễm Lệ là bạn học cũ của Liễu Tuấn, mặc dù đã làm mẹ nhưng vẫn còn phong vận, lại đều đi làm tại nha môn nên bảo dưỡng rất tốt, dưỡng ra một cổ khí độ điềm tĩnh, nhìn qua vẫn mị lực mười phần.

"Đúng vậy, Liễu tỉnh trưởng, mấy người đồng sự chúng tôi cùng nhau qua đây ăn khuya, không ngờ ở chỗ này gặp phải ngài và Chương bí thư, thực sự là quá ngoài ý muốn quá kinh hỉ, ngày hôm nay thực sự là ngày tốt."

Long Diễm Lệ cười dài nói, sóng mắt lưu chuyển, hình dạng rất là hài lòng, lời xu nịnh nói cũng rất hợp, rất là khéo.

Hết thẩy "lão nhân" của Trung ương đoàn khi xưng hô Chương Thần Văn cũng như Liễu Tuấn, gọi bí thư không gọi tỉnh trưởng. Trên thực tế, Chương Thần Văn cũng nhiều lần đảm nhiệm đệ nhất bí thư của Trung ương đoàn, là người có thời gian tại nhiệm dài nhất, nên tất cả mọi người đều quen như vậy.

Mấy vị cán bộ khác cũng đều tiến lên thăm hỏi hai vị thủ trưởng. Thời gian Liễu Tuấn công tác tại Trung ương đoàn rất ngắn, chưa tới nửa năm, ngoại trừ Trần Hoài Nghĩa và Long Diễm Lệ là người quen biết cũ, mấy vị khác kỳ thực cũng không phải quá quen thuộc.

Chương Thần Văn mỉm cười nhất nhất nắm tay với họ, động viên họ vài câu, sau đó mới đi cùng Liễu Tuấn ra khỏi đại sảnh.

Đám người Trần Hoài Nghĩa đương nhiên là cung kính tiễn ra cửa, tại cửa khách sạn Thu Thủy xếp thành một hàng dài chỉnh tề, cung kính tiễn hai vị thủ trưởng. Trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ vô hạn kích động cùng ngưỡng mộ.

Chương Thần Văn và Liễu Tuấn đi cùng xe đến đây, Liễu Tuấn tự mình làm tài xế, bây giờ đương nhiên lại cùng xe trở về.

"Hoài Nghĩa rất được, đồng chí Nhạc Hoa Sơn cũng rất coi trọng anh ta, dự định điều hắn qua làm thư ký."

Đã lên xe, Chương Thần Văn mỉm cười nói. Hắn biết Liễu Tuấn tương đối quan tâm đến sự tiến bộ của Trần Hoài Nghĩa nên báo tin tức này. Liễu Tuấn cũng rất quen đồng chí Nhạc Hoa Sơn, trước đây đã từng làm cộng sự tại Trung ương đoàn. Không lâu sau đó, Nhạc Hoa Sơn liền trở về tỉnh Cao Nguyên đảm nhiệm Thường ủy Tỉnh ủy, thư ký trưởng Tỉnh ủy. Sau khi Chương Thần Văn đảm nhiệm tỉnh trưởng tỉnh N, Nhạc Hoa Sơn lần thứ hai được gọi về Trung ương đoàn, được tuyển cử làm đệ nhất bí thư của Trung ương đoàn, tiếp ban của Chương Thần Văn. Ngoài 40t đã đảm nhiệm cán bộ cấp Chính bộ thực quyền, Nhạc Hoa Sơn cũng được coi là ngôi sao mới chính trị.

Trần Hoài Nghĩa có thể được Nhạc Hoa Sơn nhìn trúng, điều đi làm thư ký chuyên trách cho hắn, thế nhưng lại đụng phải đại vận. Liễu Tuấn rất rõ, không lâu sau Nhạc Hoa Sơn sẽ nắm giữ một tỉnh, đại quan biên cương chân chính. Tại một thế giới song song khác, chính là một quỹ tích quan trường như thế. Mà tại thế giới sau khi trùng sinh, Nhạc Hoa Sơn cũng như vậy rất được chủ tịch Lý Trị Quốc coi trọng, là một trong những cán bộ lãnh đạo mới ra đời mà phe phái mình cực lực ủng hộ, ở trong mắt một số đại nhân vật, bất kể Chương Thần Văn hay là Nhạc Hoa Sơn, phân lượng của họ đều không dưới Liễu Tuấn.

Cho dù sau khi Nhạc Hoa Sơn ngoại nhiệm, không mang theo Trần Hoài Nghĩa cùng đi nhậm chức, trước khi rời khỏi Trung ương đoàn cũng sẽ an bài thích đáng cho Trần Hoài Nghĩa, chí ít cấp bậc nâng lên một cấp không phải là vấn đề lớn, từ đó về sau, Trần Hoài Nghĩa coi như là bước vào hàng ngũ cán bộ cao cấp. Liễu Tuấn coi như là không phụ lòng người bạn cũ Trần Lập Hữu.

"Cám ơn bí thư quan tâm."

Liễu Tuấn cũng mỉm cười đáp, rồi khởi động xe Audi.

Không thể nghi ngờ, Nhạc Hoa Sơn có thể nhìn trúng Trần Hoài Nghĩa, tuy là bởi vì bản thân Trần Hoài Nghĩa nỗ lực, nhưng nguyên nhân lớn hơn nữa đương nhiên là bởi vì Chương Thần Văn đề cử cùng quan hệ của Liễu Tuấn.

Mấy người họ đều là nhân vật tân sinh đứng đầu được đại tập đoàn ký thác kỳ vọng cực cao, cho nên bù đắp nhau cũng rất bình thường.

Sau khi đưa Chương Thần Văn trở về gian phòng của mình, Liễu Tuấn không vội vã về đại nội, cũng không vội về gian phòng của mình mà là lấy điện thoại ra gọi, rất khách khí ứng đối vài câu, sau đó xoay người xuống lầu, đến một tòa đại lâu khác của khách sạn.

Làm địa điểm để chiêu đãi đơn vị Ủy viên Trung ương cùng Ủy viên dự khuyết Trung ương, kiến trúc của khách sạn Đại Danh cũng tương đối đặc sắc, khác hẳn với khách sạn bình thường. Các Ủy viên ở cơ bản đều là phòng xép, có phòng khách riêng biệt, căn lầu nghỉ lại cũng chia làm mấy tòa.

Ủy viên tổ Hoa Đông của Liễu Tuấn ở cùng Ủy viên tổ Tây Nam không phải cùng một tòa đại lâu.

Liễu Tuấn chậm rãi đi tới lầu ba của một tòa nhà lâu khác, một trung niên cán bộ khoảng 40t cực kỳ thận trọng bước nhanh tới nghênh đón, hướng về Liễu Tuấn hơi khom người, nói: "Chào Liễu tỉnh trưởng."

"Xin chào, Chung bí thư có ở đây không?"

"Chung bí thư đang ở trong phòng chờ Liễu tỉnh trưởng, mời Liễu tỉnh trưởng đi theo tôi."

Người này chính là thư ký của Chung Thái bí thư Tỉnh ủy tỉnh Du Trung, hắn phụng mệnh ở đây chờ đón Liễu Tuấn. Rất hiển nhiên, vừa rồi Liễu Tuấn điện thoại chính là cho Chung Thái.

Thư ký của Chung Thái rất kính cẩn với Liễu Tuấn, cũng mang theo vẻ hiếu kỳ, hiếu kỳ cũng không chỉ bởi vì tuổi trẻ và chức vụ của Liễu Tuấn, không chỉ bởi vì thân phận đỉnh cấp nha nội của Liễu Tuấn, chính yếu chính là lần này Liễu Tuấn ngoài dự đoán đến thăm, có phần không hợp phép.

Chung Thái cùng Liễu Tuấn, một người bí thư Tỉnh ủy, một người tỉnh trưởng, mặc dù đều là đại quan biên cương, trước kia cũng quả thực không cùng qua lại bao nhiêu. Luận tuổi tác, Chung Thái và Liễu Tấn Tài tương đương, chỉ nhỏ hơn hai ba tuổi mà thôi, có thể nói là bậc cha chú của Liễu Tuấn. Luận quá trình nhậm chức, một người tại tây một người tại đông, trước khi Chung Thái đến tỉnh Du Trung nhậm chức, trên cơ bản là công tác ở địa khu dân tộc thiểu số, và chưa từng làm cộng sự cùng Liễu Tuấn.

Hai người cũng không thuộc về cùng một trận doanh.

Trước giờ Phiên họp toàn thể VI gần tổ chức, Liễu tỉnh trưởng đột nhiên đến đây thăm viếng Chung bí thư, nội bộ tới cùng có huyền cơ gì, quả thực khó mà suy nghĩ.

Không chỉ nói là thư ký, dù cho bản thân Chung Thái, ở trong lòng cũng có chút kinh nghi bất định.

Đừng thấy Liễu Tuấn còn trẻ tuổi, trong vòng chính trị quốc nội tuyệt đối là nhân vật phong vân. Mấy năm nay đã làm ra động tĩnh không nhỏ, trở thành đối tượng toàn bộ đại lão cao tầng cùng quan tâm. Trong những đại lão quan tâm Liễu Tuấn có bao gồm cả Chung Thái.

Thành thật mà nói, Chung Thái cũng khó mà nhìn thấu được Liễu Tuấn.

Tuy nhiên loại kinh nghi này tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra trên mặt. Thư ký mới vừa dẫn Liễu Tuấn vào cửa, Chung Thái đang ngồi trên ghế sofa liền đứng dậy, mỉm cười và chủ động chào hỏi Liễu Tuấn.

"Ha ha, xin chào xin chào, đồng chí Liễu Tuấn."

Tiếng cười của Chung Thái rất sang sảng.

Liễu Tuấn bước nhanh tới hai bước, tiến lên cầm tay Chung Thái. Bàn tay Chung Thái to rộng, mềm mại và rất ấm áp.

"Chào ngài Chung bí thư. Đã trễ thế này còn tới làm phiền bí thư, thực sự là ngại quá."

Liễu Tuấn nói rất khách khí, dùng tới kính ngữ. Danh vọng của Chung Thái tại Đảng nội rất lớn, làm quan nhiều năm, thanh chính liêm chính, những nơi từng nhậm chức rất có tiếng tốt. Liễu Tuấn rất kính trọng với những nhân vật thế hệ trước như vậy.

"Ha ha, không sao cả. Người lớn tuổi, thời gian ngủ cũng sẽ không nhiều, sau này còn sợ ngủ không đủ sao? Ha ha. . . Liễu tỉnh trưởng, mời ngồi."

Chung Thái cười sang sảng, hình như rất là độ lượng, nhìn rất thoáng đối với việc sinh tử.

Liễu Tuấn đợi Chung Thái ngồi xuống rồi, lúc này mới ngồi xuống.

Chung Thái khẽ gật đầu, dường như rất có hảo cảm đối với sự kính cẩn giữ lễ của Liễu Tuấn. Nghe đồn Liễu nha nội là một nhân vật rất ương ngạnh cơ mà. Xem ra vẫn là câu châm ngôn kia nói rất đúng -- tai nghe là hư, mắt thấy là thực.

Thư ký vội vàng dâng nước trà cho Liễu Tuấn, lại thay một chén trà nóng cho Chung Thái, sau đó nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Thư ký vừa đi ra, trên mặt Chung Thái mặc dù còn tươi cười, nhưng ánh mắt đã nghiêm túc lên. Làm một cán bộ lãnh đạo cao cấp có thâm niên, Chung Thái hành sự tự có quy tắc. Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa đoán được mục đích lần này đến đây của Liễu Tuấn, trong đầu tất nhiên là sẽ không bình yên. Hắn cũng không cho rằng, giữa hắn và Liễu Tuấn có thể phát triển quan hệ hữu nghị cá nhân gì.

Đã đến thân phận địa vị như của hai bên, để phát triển quan hệ hữu nghị cá nhân cần phải có cơ duyên rất lớn. Xét thấy thế cục mẫn cảm như hiện nay cùng thân phận của Liễu Tuấn, Chung Thái "đề cao cảnh giác" cũng thuộc tình lý.

"Liễu tỉnh trưởng, mời uống trà. . . nếu như muốn hút thuốc thì cũng xin tự nhiên. Ở đây tôi không cấm hút thuốc."

Chung Thái chủ động đưa một điếu thuốc cho Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn vội nhận lấy, thấy Chung Thái cũng ngậm một điếu thuốc, y liền cầm lấy bật lửa châm cho Chung Thái.

"Liễu tỉnh trưởng, ngày hôm nay hăng hái như vậy, muốn tới cùng lão già này nói chuyện hay sao?"

Chung Thái hút hai hơi rồi mỉm cười nói, giọng điệu nghe qua rất tùy ý.

"Chung bí thư, tôi đến đây là vì hoạt động địa chất dị thường của địa khu bắc bộ tỉnh Du Trung."

Liễu Tuấn cũng không giấu diếm quan điểm của mình.

"Hoạt động địa chất dị thường?"

Chung Thái nhất thời hơi chau mày rồi lập lại một lần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi