TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Trong Tứ Hợp viện u tĩnh của Bạch gia, bỗng nhiên trở nên náo nhiệt.

Chả có nguyên gì, ngày hôm nay có khách quan trọng muốn tới nhà chơi. Vị khách nhân quan trọng này đương nhiên chính là đồng chí Liễu Tuấn. Nhìn người thanh niên vững vàng bước tiến vào Tứ Hợp viện, Bạch phu nhân lòng tràn đầy vui mừng.

Đồng chí Liễu Tuấn không hề cấm kỵ chút nào, cùng Bạch Dương dắt tay nhau đi vào.

Bởi vì Tiểu Tiểu đi học nên không có đi cùng.

Khí trời lạnh, Bạch Kiến Minh tuổi tác đã qua bát tuần, thân thể vẫn rất cường tráng, cũng không ra ngoài mà bị trúng gió được, hắn đang ngồi trong phòng khách nói chuyện với con trai Bạch Tú Khôn.

Lần này Liễu Tuấn đến thăm đương nhiên cũng đã hẹn trước. Thân phận của hai bên vẫn bày ra đấy, một số quy tắc nên tuân thủ thì phải tuân thủ. Bạch Dương cũng gọi điện thoại cho Bạch Tú Khôn, hy vọng hắn có thể bớt chút thời giờ về nhà, mọi người cùng nhau đoàn tụ.

Đối với quan hệ giữa Bạch Dương và Liễu Tuấn, thậm chí "thân thế" của Tiểu Tiểu, người làm huynh trưởng, trong lòng Bạch Tú Khôn đương nhiên biết rõ.

Đã đến tầng cấp như họ ngày hôm nay, buổi tụ hội như thế này, không chỉ đơn giản là gia đình tụ hội. Hôm nay Bạch Tú Khôn là tham mưu trưởng quân khu thủ đô, trung tướng lục quân, cũng là quan to quân đội có phân lượng rất nặng, giao lưu nhiều hơn với Liễu Tuấn vẫn là cần thiết.

Bạch Dương rất rõ ràng, lực ảnh hưởng của Liễu Tuấn đối với quân đội cũng không phải chuyện đùa.

Liễu Tuấn và Bạch Dương vừa vào phòng khách, Bạch tướng quân mỉm cười đứng dậy, Liễu Tuấn đi nhanh tới vài bước, hướng về Bạch Kiến Minh khom người thật sâu: "Chào bác Bạch."

Bạch Kiến Minh thản nhiên nói: "Liễu bí thư, còn nhớ rõ lão nhân này à?"

Tuy Liễu bí thư kinh nghiệm sóng gió, sắc mặt vẫn không khỏi đỏ lên. Trong khoảng thời gian này, bởi vì ván cờ vô cùng kịch liệt nên phải cố kỵ đến một số ảnh hưởng, chủ yếu là cố kỵ đến ảnh hưởng của Bạch gia, Liễu Tuấn rất tự giác, không có bước qua của Bạch gia.

Bạch phu nhân thì trừng mắt với lão già, giả vờ không hài lòng, sẵng giọng: "Ông đấy, cứ hay thích chọc bọn vãn bối. Tiểu Tuấn không phải là tới rồi sao? Tiểu Tuấn này, đừng để ý đến ổng làm gì, mau ngồi đi!"

"Vâng, bác gái."

Liễu Tuấn y theo quy củ, lại khom lưng một cái với Bạch phu nhân, lúc này mới tươi cười nắm tay chào hỏi Bạch Tú Khôn.

Cũng như đại đa số nhân vật trong quân tay cầm thực quyền, Bạch Tú Khôn không thích nói nhiều.

Nhưng phu nhân của Bạch Tú Khôn là Tư Mã Linh thì vẫn tính tình thích nói thích cười, vội vàng bắt chuyện với Liễu Tuấn và Bạch Dương: "Liễu bí thư mời ngồi. Dương Dương nữa, em cũng ngồi đi."

Quan hệ giữa Tư Mã Linh và Bạch Dương rất tốt. Bạch Dương có điều gì thì thường hay trò chuyện với chị dâu. Đương nhiên, với tính tình nhanh mồm nhanh miệng của Tư Mã Linh, một số việc quá mẫn cảm thì sẽ không nói với chị. Thường cũng chỉ là đề tài thân mật giữa phụ nữ với nhau.

Liễu Tuấn ngồi xuống ghế sofa, Bạch Dương ngồi cùng một chỗ với y.

"Liễu bí thư, ngày hôm nay cậu đến nhà, vì công hay là vì tư đây?"

Liễu Tuấn vừa ngồi xuống, Bạch Kiến Minh liền khách khí mà hỏi, ánh mắt lấp lánh nhìn y chăm chú. Bạch Kiến Minh tuổi tác đã qua bát tuần, thời gian trước đây tại nhiệm, bình thường nhuộm tóc, hôm nay về hưu cũng không để ý đến vấn đề này, giờ đầu đầy tóc bạc. Nhưng sức khỏe Bạch Kiến Minh vẫn rất khoẻ mạnh, hai mắt lấp lánh có thần.

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Bác Bạch, cháu cũng không phải là ếch, bác cũng không phải Tấn Huệ Đế."

Bạch Kiến Minh ngẩn ra, không khỏi cười ha ha.

Bạch Dương cũng không khỏi mỉm cười, lườm Liễu Tuấn một cái, trong ánh mắt đầy u yêu mến dịu dàng. Tiểu ngoan đồng này, đã làm bí thư Tỉnh ủy rồi mà vẫn còn tinh quái như vậy, còn nói đùa với Bạch Kiến Minh.

Kỳ thực câu hỏi của Bạch Kiến Minh thật sự cực kỳ "anh minh cơ trí". Kết hợp với lời đồn đãi bên ngoài, lần này Liễu tỉnh trưởng đăng môn, thật đúng là phải hỏi cho rõ "công" và "tư"!

Bạch phu nhân cười nói: "Tiểu Tuấn a, cháu cũng đừng trách bác Bạch. Ông ấy chắc bị buồn bực đến điên rồi. Trời lạnh, bác sĩ bảo là không để cho ông ấy ra ngoài tản bộ. Thật vất vả hai đứa mới về nhà, vậy nên ông ấy mới nói đùa chút thôi."

Ý này của Bạch phu nhân chính là đã xem Liễu Tuấn là người trong nhà.

Không đề cập tới thì thôi, vừa nhắc tới Bạch Kiến Minh liền tức giận, buồn bực "hừ" một tiếng, nói: "Chuyện này, tôi phải lý luận với ông bác sĩ Đông Âu mới được, dựa vào cái gì không cho tôi đi tản bộ? Trời thì lạnh, ngay cả tản bộ cũng không thể, đó là đạo lý gì! Năm đó trường chinh, mấy người lão Từ, lão Tạ không phải là cũng xuyên núi tuyết, vượt thảo nguyên đó sao?"

Có lẽ bác sĩ Đông Âu chính là ông bác sĩ riêng đã "cấm" Bạch Kiến Minh đi ra ngoài tản bộ.

Nhìn dáng dấp hầm hừ của Bạch Kiến Minh, thật như có tâm tính của trẻ con. Khổng phu tử nói "70 tuổi muốn điều gì là tùy tâm mình mà không vượt ra khuôn phép, quy củ", có lẽ chính là chỉ cái tình hình này. Người có tuổi, tâm tính quả thực sẽ thay đổi.

Tuy nhiên, đoán là chỉ một bác sĩ riêng thì sẽ không có uy lực lớn như vậy, nhất định là đã cùng "thông đồng" với bạch phu nhân liên thủ cấm Bạch Kiến Minh hoạt động bên ngoài. Mùa đông ở thủ đô quả thực là rất lạnh.

Nói là muốn tìm bác sĩ lý luận, không bằng nói là nổi giận với Bạch phu nhân.

Liễu Tuấn cười nói: "Bác Bạch, trước khác nay khác mà. Năm đó trường chinh là hành động quân sự, bị ép bất đắc dĩ, chỉ có thể đi tới không thể lui về phía sau. Hiện tại thời đại đã khác, bác chính là tài nguyên quý giá nhất của quốc gia, sao có thể xem thường, đương nhiên phải được bảo vệ thích đáng rồi!"

Bạch phu nhân liền hướng về Liễu Tuấn tặng một ánh mắt tán thưởng.

Bạch Kiến Minh cả giận nói: "Nói như vậy, thì tôi là gấu trúc hả?"

Lão nhân bỗng nói ra một câu như vậy, cả nhà đầu tiên là ngẩn người, sau đó là một trận cười to.

Bạch Dương ghé vào trên vai Bạch Kiến Minh, cười tươi như hoa: "Ba thực sự là buồn cười quá. . . Ha ha, gấu trúc còn kém hơn ba nhiều. . . lại nói a, nếu như ba có vóc người như gấu trúc, con sẽ đi nói với bác sĩ đồng ý cho ba ra ngoài tản bộ ngay. . ."

Bản thân Bạch Kiến Minh cũng nở nụ cười.

Thành thật mà nói, ngày hôm nay Liễu Tuấn đến nhà, lão gia tử quả nhiên là rất "cảnh giác". Liễu nha nội này cũng không phải "ciảo hoạt" thông thường, một khi không cẩn thận sẽ bị y gài gẫy. Nhưng mọi người vừa ầm ĩ như thế, bầu không khí lập tức thay đổi, nội tâm căng thẳng của lão gia tử cũng không khỏi trùng xuống.

Mọi người ngồi cùng nhau, đa số là trò chuyện về việc nhà, thỉnh thoảng cũng hỏi công tác của Liễu Tuấn tại tỉnh A, nhưng cũng chỉ là việc bên ngoài, không quá "mẫn cảm". Ngoại trừ Tư Mã Linh, tất cả mọi người đều đi ra từ tỉnh N, nên rất có nhiều đề tài chung.

Nhìn thời gian, Tư Mã Linh liền chủ động đứng dậy, nói: "Mọi người trò chuyện đi, con đến nhà bếp xem sao."

Y theo thế tục truyền thống, chị là con dâu của Bạch gia, trong Tứ Hợp viện chị là chủ nhân, Bạch Dương là khách, việc chiêu đãi khách đương nhiên phải do chị làm chủ.

"Liễu Tuấn,

Hiện ở bên ngoài đồn đãi rất nhiều, đồng chí Quách Kế Hiền, hai ngày trước đã tự mình trưng cầu ý kiến của tôi. Cậu thử nói xem, đó có phải là ý tứ của cậu hay không?"

Bạch lão gia tử rốt cuộc nhịn không được nhắc tới "chính sự".

Mọi người từ từ thu lại dáng cười, đều trở nên nghiêm túc hơn. Trong mắt Bạch phu nhân càng lộ ra vẻ thân thiết. Bà không quan tâm đến chuyện quan trường, nhưng chuyện này có quan hệ tới con gái bảo bối của bà, nên bà phải để ý.

Không thể nghi ngờ, ý của Bạch Kiến Minh là gì, Liễu Tuấn cũng cực kỳ rõ.

Bạch Kiến Minh đã lui xuống thời gian rất dài, thường về việc phân công cán bộ, Quách Kế Hiền cũng sẽ không đặc biệt trưng cầu ý kiến của hắn. Trừ phi sự phân công này có quan hệ đến Bạch Dương, Quách Kế Hiền mới có thể tận sức cấp bậc lễ nghĩa.

Lực ảnh hưởng của Bạch Kiến Minh, đến nay cũng chưa hoàn toàn tiêu trừ.

Liễu Tuấn liền ngồi thẳng người, suy nghĩ một chút, mới chậm rãi nói: "Bác Bạch, đó là ý của cháu."

Ban đầu, đề nghị này là của Hà Mộng Oánh, Liễu Tuấn cảm thấy rất điên cuồng. Nhưng sau khi tỉ mỉ suy nghĩ, Liễu Tuấn lại cảm thấy cũng không phải là hoàn toàn không thể được. Quan hệ cá nhân giữa y và Bạch Dương, đại lão cao tầng có thể biết, có thể không biết. Nhưng đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm là "thân phận phía chính phủ" của Bạch Kiến Minh và Bạch Dương.

Trong bàn cờ kéo dài đến mấy năm của Nghiêm Liễu hệ và bên kia, là một trong nguyên lão của Minh Châu hệ, Bạch Kiến Minh vẫn chưa lẩn tránh "trách nhiệm" của mình, thời gian nên đứng ra thì cũng vẫn đứng ra, làm giúp rất nhiều công tác cho bạn bè cũ của mình, hy vọng mọi người đoàn kết nhất trí, ứng đối áp lực từ bên ngoài, tương đối mà nói, so với các nguyên lão khác còn tích cực hơn vài phần, và cũng đạt được hiệu quả nhất định.

Đối với điều này, các đại lão Minh Châu hệ tương đối thoả mãn.

Cái gọi là quan hệ cá nhân, trong bàn cờ loại thế này, cho dù có thể tạo nên chút tác dụng, cũng có hạn chế rất nghiêm ngặt. Lập trường chính trị của lão Bạch gia vẫn tương đối kiên định.

Bạch Kiến Minh như vậy xem như là rất phù hợp với thân phận chính trị gia của hắn.

Thấy Liễu Tuấn thẳng thừng thừa nhận, Bạch Kiến Minh khẽ nhíu đôi mi trắng phau, sắc mặt hơi có chút không hài lòng, nói: "Liễu Tuấn a, bí thư Tỉnh ủy là một chức vụ rất quan trọng, nhận sứ mệnh cực kỳ quan trọng, cậu không được hành động theo cảm tình. Muốn phải phụ trách đối với sứ mệnh của mình."

"Bác Bạch, cháu chính là suy nghĩ như thế. Nếu như Dương Dương đến tỉnh A thật, đối với bên ngoài có một dặn dò. Đối nội, chúng ta có thể phối hợp nhất trí, sự hao tổn bên trong cũng sẽ được giảm xuống trình độ thấp nhất, bằng tốc độ nhanh sẽ phát triển công tác kiến thiết cán bộ và kinh tế của tỉnh A đi lên. Bác Bạch, chúng ta đã lãng phí quá nhiều tinh lực ở trên sự chia rẽ nội bộ. Không hề có lợi!"

Liễu Tuấn trầm ổn nói, mang theo chút ý cảm thán.

Tình từ Hà Duyên An, tất cả đã bốn nhiệm kỳ tỉnh trưởng, bao gồm cả người được công nhận tên cướp kiến thiết kinh tế như Liễu Tuấn, nhưng sự phát triển kinh tế của tỉnh A, lấy ánh mắt của Liễu Tuấn đến xem thì vẫn rất không như ý người. Nguyên nhân của nó chính là hao tổn nội bộ quá nặng, cản tay lẫn nhau, lãng phí quá nhiều tinh lực.

Bạch Kiến Minh hai hàng lông mày nhíu chặt, cũng không vội mà trả lời, nhìn sang Bạch Dương, hỏi: "Dương Dương, ý kiến của con thì sao?"

Bạch Dương chăm chú nói: "Ba, nếu như thuần túy nhìn từ góc độ có lợi với công tác, con tán thành kiến nghị của Liễu Tuấn. Nói thật chứ, một số việc kiêng kỵ có thể không cần đi quản. Nếu như thật có thể đổi lấy thời gian 5 năm tận lực phát triển của một tỉnh mấy nghìn vạn quần chúng, dù cho là kiêng kỵ, có phạm thì cũng phạm thôi!"

Bạch Tú Khôn vẫn chưa lên tiếng, lúc này bỗng nhiên nói: "Đây là nói. Dân làm trọng, xã tắc thứ hai, quân là nhẹ!"

Bạch Kiến Minh dựa người về sau, lâm vào trầm tư.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi