TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

"A, chị Bạch Dương. . ."

Khi Liễu Tuấn cùng Bạch Dương đi vào căn lầu số 18 của viện Thường ủy Tỉnh ủy, Nghiêm Phỉ kinh hỉ kêu lên.

"Phỉ Phỉ. . ."

Bạch Dương mỉm cười, cho thấy được cũng rất hài lòng.

"Chị Bạch Dương, sao chị lại tới đây?"

Nghiêm Phỉ vui mừng quá đỗi, bước nhanh tới kéo lấy tay Bạch Dương, mở miệng hỏi.

Một câu nói đã khiến Liễu Tuấn và Bạch Dương đều bật cười. Bạch Dương cười lắc đầu, nói với Liễu Tuấn: "Liễu bí thư, chính sách phu nhân không tham gia chính sự này chấp hành triệt để thế nhỉ?"

Tân tỉnh trưởng đến nhậm chức, một chuyện lớn đã xảy ra tại Tỉnh ủy, tại vòng chính trị quốc nội tuyệt đối có thể coi là là độc nhất vô nhị. Nhưng Nghiêm Phỉ nói ra như vậy, theo mọi người thấy lại là đương nhiên.

Trước đây tại bất cứ trường hợp nào, Bạch Dương đều gọi là "Tuấn", ngoại trừ đoạn thời gian họ tại Ninh Bắc, trường hợp công khai sẽ xưng hô lẫn nhau bằng quan hàm. Hôm nay đã đến cấp tỉnh, Bạch Dương tự giác đổi giọng, rất sợ gọi theo thói quen, tại hội Thường ủy Tỉnh ủy cũng gọi là "Tuấn", thế thì sẽ thành trò cười mất!

Liễu Tuấn cũng lắc đầu: "Tính tình của Phỉ Phỉ chị cũng không phải không biết. Việc này, cho dù em bỏ tiền mới cô ấy nghe, chỉ sợ cô ấy cũng tuyệt đối không hài lòng."

Nghiêm Phỉ kỳ quái hỏi: "Này, hai người đang làm việc bí mật gì vậy?"

Phỉ Phỉ chỉ không hỏi thế sự, nhưng đầu óc cũng không ngốc.

Liễu Tuấn cười nói: "Đồng chí Bạch Dương sẽ tới tỉnh A ở lâu dài, cùng ban với anh, làm tỉnh trưởng."

"Thật sao?"

Phỉ Phỉ vừa nghe xong thì càng kinh hỉ hơn.

"Vậy thật tốt quá. Chị Bạch Dương tới rồi, anh sẽ không có nhiều chuyện phiền lòng nữa, sau này a, lông mày cũng ít nhăn, thuốc cũng ít hút, có đúng không?"

Nghiêm Phỉ dù không quan tâm đến vấn đề thị phi trên quan trường, nhưng cô lại tất lưu ý đến tâm tình của Liễu Tuấn sau khi về nhà. Nhất là đoạn thời gian trước, chưa ngày nào giữa đôi lông mày của Liễu Tuấn được chân chính xòe ra. Nghiêm Phỉ biết là khẳng định sự tình trên công tác khiến y quá mệt mỏi, một số người luôn luôn không chịu yên tĩnh, biến đổi biện pháp để làm khổ. Hôm nay Bạch Dương qua đây làm tỉnh trưởng, tình hình nhất định sẽ khác đi.

Lẽ nào chị Bạch Dương sẽ giận dỗi với Tuấn hay sao?

Theo Nghiêm Phỉ nghĩ, điều đó khẳng định sẽ không!

Bạch Dương cười nói: "Vậy cũng chưa hẳn đâu. Sự bất đồng trên công tác cũng có thể sẽ có."

Liễu bí thư và Bạch tỉnh trưởng mỉm cười, liếc nhìn nhau.

Cũng chỉ có Nghiêm Phỉ mới có thể nói như vậy!

"Chị Bạch Dương, mau ngồi mau ngồi. . ." hôm nay Nghiêm Phỉ đặc biệt hài lòng, kéo tay Bạch Dương cùng nhau ngồi xuống ghế sofa, lại thuận miệng phân phó bí thư Tỉnh ủy: "Tuấn, nhanh lên châm trà cho chị Bạch Dương đi."

"Tuân mệnh. Hai vị cứ ngồi chơi, trà sẽ tới ngay."

"Thật ngoan!"

Nghiêm Phỉ liền có chút đắc ý, biểu dương Liễu bí thư một câu, miệng thì cười khanh khách liên tục.

Bạch Dương liền cảm thán nói: "Phỉ Phỉ, em vẫn đáng yêu như vậy khả ái thật giống như khi còn ở Ninh Thanh Đại vậy."

"Đúng vậy, thời gian đó em và chị ba ở cùng nhau, bình thường đến chỗ chị tống tiền. Chao ôi, thực sự là nhớ thời gian đó, mỗi ngày đều không nghĩ không lo, thế giới thật đẹp."

Nghiêm Phỉ cũng có chút cảm thán.

Bạch Dương cười nói: "Phỉ Phỉ a, hiện tại em không vui sao? Thế sự biến đổi, thế sự xoay vần, nhưng đó đều là đối với người khác. Đối với em thì. . . năm tháng trôi qua cũng không có bất cứ ảnh hưởng gì. Em vẫn là Phỉ Phỉ như lúc xưa."

Nghiêm Phỉ liền cười hì hì gật đầu, hình như đều cảm thấy thoả mãn đối với tất cả.

Liễu Tuấn cũng không vội vàng qua đây ngồi, đến phòng của con trai ôm Liễu Dương ra ngoài, chào hỏi Bạch Dương.

Liễu Dương mới vừa đầy 10 tuổi, lấy ưu điểm của Liễu Tuấn và Nghiêm Phỉ, vóc người cao hơn một chút so với đứa trẻ cùng tuổi, tướng mạo cực kỳ thanh tú, vững vàng đi theo phía sau cha, cúi đầu chào Bạch Dương.

"Chào dì Bạch!"

"A, là Dương Dương a, đã lớn tướng như thế rồi sao? Qua đây cho cho dì Bạch nhìn cái nào. . ."

Thấy Liễu Dương, Bạch Dương cũng cảm thấy kinh hỉ, cười khanh khách nói.

Liễu Dương theo lời tiến lên một bước, đứng ở trước mặt Bạch Dương. Bạch Dương từ ái vuốt ve đầu nó, nhìn Liễu Tuấn, lại nhìn Nghiêm Phỉ, nói: "Dương Dương thật đúng là tổng hợp toàn bộ ưu điểm của hai người các ngươi, đẹp trai như thế, trưởng thành chắc nguy mất."

"Cảm ơn dì Bạch."

Liễu Dương rất thân sĩ nói.

"Dương Dương a, lần này dì Bạch tới đây vội quá nên không có quà cáp gì. Lần tới sẽ bù lại cho Dương Dương nha. . . Dương Dương muốn quà gì, nói đi dì Bạch sẽ mua cho."

Liễu Dương chưa mở miệng, Liễu Tuấn vừa cười vừa nói: "Dương Dương suy nghĩ cho kỹ đấy. Dì Bạch chính là tỉnh trưởng, cơ hội này không dễ mà có đâu, con phải nắm lấy cho chặc."

Nghiêm Phỉ liền sẵng giọng: "Nhìn anh kìa, sao có thể nói như vậy? Anh như thế mà là dạy con sao?"

Liễu Tuấn cười ha ha: "Việc này em không hiểu đâu, phải dạy như thế. Đây mới là con trai của Liễu Tuấn, chỉ cần thứ gì thuộc về mình thì sẽ không thể khách khí, phải muốn cái tốt nhất."

Nghiêm Phỉ liền trừng mắt với chồng, nhưng lại mang theo ý cười.

Hiếm khi thấy Liễu Tuấn vui vẻ như thế, loại cảm giác này thật tốt.

Bạch Dương cười nói: "Cái này gọi là cha nào con nấy. Tay của Liễu bí thư rất dài, có tiếng là thích cướp đồ. Nhất là lợi ích, người ta không cho cũng muốn cố cướp lấy."

Chị Bạch Dương không hổ là tri kỷ của ngoan đồng, rất lý giải sâu đặc điểm của đồng chí Liễu Tuấn.

Liễu Dương cũng rất chăm chú suy nghĩ một chút, mới nói: "Dì Bạch, trong nhà dì có em gái không?"

Mọi người cũng không ngờ được Liễu Dương sẽ đề xuất vấn đề như vậy, không khỏi ngẩn người, Bạch Dương liền hỏi: "Dương Dương, cháu thích em gái sao?"

"Dạ!" Liễu Dương gật đầu: "Ở trường thì cháu có bạn chơi cùng, sau khi về nhà thì lại không có bạn chơi nữa, có khi thấy rất buồn."

Nói rồi, lắc đầu như một người lớn.

Đây cũng là sự thực. Trong viện Thường ủy Tỉnh ủy muốn tìm một "nhị thế tổ" có tuổi tác tương đương với nó thì thật không dễ. Cho dù con trai của Cận Hữu Vi cũng lớn hơn Liễu Dương vài tuổi, ở trọ trong một "trường học quý tộc" nào đó, giữa đôi bên cũng không dễ được gặp mặt.

"Ba thường nói, phải quan tâm đến yêu cầu của quần chúng nhân dân. Cháu cũng là một thành viên của quần chúng nhân dân, nhưng ba không quan tâm đến yêu cầu của con."

Liễu Dương tiếp tục nói ra lời kinh người.

Liễu bí thư nhất thời rất xấu hổ. Lại nói tiếp, mặc dù mình và vợ con ở cùng nhau, thường ngày hay nói đến việc quốc gia đại sự, thời gian quan tâm con trai thì thực sự hơi ít.

Bạch Dương liền nở nụ cười: "Dương Dương, lần này cháu đã hỏi đúng người rồi. Trong nhà dì có một em gái, ừ, nhỏ hơn cháu vài tuổi, đang học năm nhất. Sang học kỳ mới sẽ chuyển trường cho nó qua đây, hai đứa có thể làm bạn với nhau rồi."

Liễu Dương không khỏi kinh hỉ, vui vẻ nói: "Vậy thì tốt quá, một lời đã định."

Bạch Dương cười gật đầu: "Một lời đã định!"

Mọi người hàn huyên một hồi, Phỉ Phỉ liền hăng hái kéo tay Bạch Dương vào phòng làm việc của cô, đo đạc vóc người của chị, nói rằng sẽ thiết kế cho chị một bộ quần áo, xem như là quà gặp mặt tặng cho chị.

Chuyện như vậy, đối với Nghiêm Phỉ thì như cơm thường. Cô kế trang phục, kiếm tiền là thứ yếu. Rất nhiều đơn đặt hàng đã đến cả mấy tháng rồi, có đôi khi cô vẫn mặc kệ. Hôm nay làm "chùa" cho người ta thì cô lại hứng thú bừng bừng.

Tất cả thế tục, giống như Bạch Dương đã nói, trên người Nghiêm Phỉ đều không có tác dụng. Cô là người chân chính sống được tự tại, vì bản thân mà sống, vì người mình thích mà sống, sự tình khác như không có quan hệ gì tới cô?.

Bạch Dương cười nói: "A, lần này thể diện của chị cũng quá lớn rồi, nhà thiết kế nổi tiếng thế giới thiết kế y phục cho mình, thật là vinh dự biết bao."

Nghiêm Phỉ một bên đo cho Bạch Dương, một bên hỏi: "Chị Bạch Dương, chị đã an bài nơi ở của mình được chưa?"

Liễu Tuấn cười nói: "Đại sự này đã an bài từ sáng sớm rồi. Việc ở Cục quản lý sự vụ cơ quan cái gì cũng gấp rút. Ở căn số 16 sát vách chúng ta đây."

Bạch Dương liếc nhìn Liễu Tuấn một cái, mỉm cười không nói.

Cục quản lý sự vụ cơ quan hiệu suất cao như vậy, tỉnh trưởng chưa đến nhận chức thì nơi ở đã chuẩn bị xong rồi, phỏng chừng đây là việc mà Liễu bí thư tự mình quan tâm chứ gì?

Liễu bí thư quả là quan tâm đầy đủ đối với tân tỉnh trưởng.

Phỉ Phỉ liền mừng rỡ: "Vậy thì hay quá, em có thể bình thường qua đó trò chuyện với chị rồi."

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Phỉ Phỉ và Dương Dương, kỳ thực là đồng bệnh tương liên, trong khu viện ở đây, chưa được mấy người bạn. Trọng trách trên vai Bạch tỉnh trưởng không nhẹ đâu, cần công tư trọn vẹn đôi đường mới được."

Bạch Dương cười nói: "Vậy thì, chị và Phỉ Phỉ nói chuyện, có tính là hiệp trợ Liễu bí thư làm tốt công tác trong tỉnh không đây?"

"Tính, tính, đương nhiên tính!"

Liễu bí thư gật đầu không kịp.

Trong phòng thiết kế lại vang lên tiếng cười.

...

Trung tuần tháng giêng năm 2007, Hội nghị toàn thể lần thứ tư Đại hội Đại biểu nhân dân khóa 10 tỉnh A được tổ chức tại nhà hát lớn Ngọc Lan.

Phó chủ nhiệm chính trị tỉnh Cao Hà chủ trì hội nghị, trên hội nghị toàn thể lần này, đại biểu đồng chí Lưu Phi Bằng chủ nhiệm Ủy ban Thường vụ chính trị tỉnh tuyên đọc văn bản từ chức.

Toàn thể đại biểu đồng ý Lưu Phi Bằng từ chức chủ nhiệm hội Thường ủy chính trị khóa 10 của tỉnh A, đồng ý Liễu Tuấn tỉnh trưởng chính phủ nhân dân tỉnh từ chức tỉnh trưởng, đồng thời tuyển cử đồng chí Liễu Tuấn làm chủ nhiệm hội Thường ủy chính trị khóa 10 tỉnh A.

Đồng chí Bạch Dương với số phiếu cao nhất được tuyển làm tỉnh trưởng chính phủ nhân dân tỉnh A.

Cuộc tranh chấp tỉnh trưởng mà mọi người suy đoán thật lâu, đến tận đây mới trần ai lạc định.

Một số nhân sĩ quan trường có tin tức linh thông đã sớm đem lý lịch phía chính phủ của đồng chí Bạch Dương và đồng chí Liễu Tuấn làm một sự so sánh, hiện hai vị trưởng ban của tỉnh A đã từng làm cộng sự một đoạn thời gian tương đối dài. Tuy nhiên thời gian đó, Liễu bí thư là thuộc hạ cũ của Bạch tỉnh trưởng. Hiện tại Bạch tỉnh trưởng và Liễu bí thư hợp tác, hy vọng cũng có thể hợp tác khoái trá giống như trước.

Xem ra lần này Trung ương đã trải qua suy nghĩ thận trọng, không hy vọng tỉnh A luôn luôn nằm trong tình trạng đấu đá nội bộ.

Bí thư Tỉnh ủy và tỉnh trưởng chung sức hợp tác, sự kiến thiết kinh tế của tỉnh A có hi vọng thu được một sự phát triển cao trước nay chưa có. Đối với hơn 6000 con cháu của sông Hoài, đây xem như một tin tức vô cùng tốt đẹp

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi