TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Thời khắc quan trọng tình cảm của Nghiêm Ngọc Thành đối với cha càng thể hiện rõ ra. Vì Chương Kiệt nên phó chuyên viên Nghiêm mình trần lên trận, đích thân gọi điện đến phó cục trưởng cục công an thành phố Bảo Châu Uông Văn Khải đến.

Cha vừa mới lên chức không lâu, luận về uy vong đương nhiên không có cách nào sánh cùng với bí thư thị uỷ tiền nhiệm Nghiêm Ngọc Thành. Cha gọi Uông Văn Khải đến một chuyến chắc chắn hắn sẽ do dự, nhưng chỉ cần một cuộc điện thoại của Nghiêm Ngọc Thành tới thì cho dù hắn có đang bò trên người vợ thì cũng phải lập tức chạy tới. Điểm này khi Uông Văn Khải bước vào cửa khuôn mặt đầy mồ hôi cũng đã có thể nhìn ra.

"Đồng chí Uông Văn Khải, xin chào!"

Nghiêm Ngọc Thành chủ động đưa tay ra bắt.

Uông Văn Khải nhận được sự sủng ái nên thấy kinh ngạc, vội vàng bước lên mấy bước, hai tay nắm chặt lấy tay của Nghiêm Ngọc Thành, hơi cong lưng xuống, liên tục bắt tay.

"Chuyên viên Nghiêm, xin chào xin chào..."

"Đồng chí Uông Văn Khải, vị này anh biết không?"

Nghiêm Ngọc Thành chỉ tay vào cha nói.

"Vị này là..."

Uông Văn Khải có chút chần chừ. Cha vừa đến đại bộ phận tầng lớp quan chức của thành phố Bảo Châu chưa chắc đã có thể biết tới.

"Tôi là Liễu Tấn Tài."

Cha cũng đưa tay ra. Trên mặt vẫn mang một nụ cười hoà khí.

"Sao cơ? Bí thư Liễu? Xin chào, xin chào!"

Uông Văn Khải vội vàng nắm lấy tay cha, cũng hơi cúi người xuống. Bắt tay không ngớt.

Tôi thờ ơ lạnh nhạt. Người này đã gần 40 tuổi. Dáng người bình thường, nhưng khuôn mặt có vẻ rất tháo vát. Có điều trên trán có nhiều nếp nhăn, cũng không biết là có phải thường xuyên nghĩ ngợi thâu đêm hay không, hay là buồn bực vì không đạt được ý muốn mà như vậy.

Có điều tôi nghĩ trường hợp thứ hai có nhiều khả năng hơn. Bốn mươi mất tuổi rồi mà vẫn ở cái địa vị phó cục trưởng cục công an thành phố cấp huyện. Xem ra tiền đò không thuận lợi. Chắc bị Chương Kiệt ép bức nhiều.

Đây có lẽ là nguyên nhân chủ yếu tại sao Nghiêm Ngọc Thành trước đây lại tuyên triệu hắn tới.

"Đồng chí Văn Khải, ngồi xuống đây."

Nghiêm Ngọc Thành chỉ tay vào chiếc ghế sofa đối diện lơ đãng đã đổi cách xưng hô.

Đây chính là thủ đoạn nhỏ làm lung lạc của người chức cao. Đừng thấy đó chỉ là một chữ sai, thực ra trong tai của người nghe thì đó lại là một sự khác biệt lớn. Hoàn toàn có thể chắc chắn Uông Văn Khải là một nhân vật tinh minh, khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ cảm kích.

Xem ra con người này rất tinh thông quy tắc quan trường. Trong lòng nghĩ như thế nào thì không nói cũng biết, nhưng trên mặt thì cũng phải lộ ra chút gì đó. Lãnh đạo đã thân thiết như vậy, tiểu tử như bạn còn có thể giả vẻ không động sắc ư? Cũng quá là không biết điều đúng không?

"Đồng chí Văn Khải, muộn như thế này mà lại mời đồng chí đến đây, có một chuyện muốn anh biết một chút."

Ngữ khí của Nghiêm Ngọc Thành càng lúc càng khách sáo.

Uông Văn Khải lại thầm lộ ra một vẻ bất an.

Bí thư Nghiêm đã làm bí thư thị uỷ thành phố Bảo Châu hai năm nhưng cũng chưa từng hoà nhã như thế này, những tin đồn được nghe thấy thì có lẽ cũng chưa từng nghe được tin này. Vị lãnh đạo này đột nhiên khách khí với bạn như vậy không phải là một cơ hội cực kì lớn mà là một sự phiền phức cực lớn.

Có điều cơ hội luôn làm bạn với phiền phức. Trên quan trường từ trước đến nay chưa từng có quả nào dễ hái.

"Bí thư Nghiêm...à, không. Chuyên viên Nghiêm, anh có chỉ thị gì cứ giao phó..."

"Cái án giết người xảy ra ở trường tài vụ mấy ngày trước anh chắc biết chứ?"

Nghiêm Ngọc Thành không động sắc, ngữ khí y như cũ nói.

Mồ hôi trên đầu của Uông Văn Khởi bắt đầu tan dần, nghe lời này lập tức lại chảy ra.

"Đúng vậy, tôi có nghe nói."

Ha ha, tên Uông Văn Khải này quả thật là giảo hoạt.

Nghiêm Ngọc Thành hơi cau mày: "Nghe nói à?"

Uông Văn Khải càng cẩn thận hơn, trả lời từng từ: "Chuyên viên Nghiêm, bí thư Liễu, tôi ở trong cục công an không được phân công việc thẩm án..."

Ý là nói tôi không phải là lãnh đạo chủ quản, người ta không cần phải báo cáo với tôi.

"Ừ...nghe nói sau khi cục công an các anh bắt được hung thủ thì chưa được mấy ngày đã thả ra, người bị hại cũng chưa được thông báo gì cả, có phải là có chuyện này không?"

Việc này...tôi cũng đã từng nghe nói. Nghe đồng chí của đại đội điều tra nói cái án này không phải là án làm hại, chỉ là án ẩu đả bình thường...cho nên..."

"Cho nên cục công an các anh đã tuỳ tiện thả mấy tên hung thủ đó ra? Phải không?"

Nghiêm Ngọc Thành cứ từ từ nói, nhưng trong ngữ khí vẫn lộ ra ý phẫn nộ, ngay cả tôi ngồi bên cạnh nghe cũng cảm nhận ra được. Đây là dấu hiệu báo trước cơn giận giữ lôi đình của bác ấy.

Nghiêm Ngọc Thành như phát hoả, theo như người ta nói thì có thể làm cho những cán bộ nhát gan phải sợ đến đái dầm cả ra. Điểm này chính là được Long Thiết Quân chân truyền.

"Chuyên viên Nghiêm, chân tướng vụ án này như thế nào, tôi thật sự không rõ lắm, đều là do bí thư Chương đích thân bắt..."

Uông Văn Khải hai chân đã không giữ yên được, hơi run lên.

Tôi thầm lắc đầu. Tên Uông Văn Khải gan đúng là nhỏ, cũng không biết dùng hắn có được không. Nhưng nếu Nghiêm Ngọc Thành đã gọi hắn đến thì chắc có đạo lí gì đó.

"Vậy được, Tiểu Tuấn, cháu hãy kể lại cái án này cho phó cục trưởng Uông nghe."


Ha ha, đồng chí Văn Khải đã lại trở thành phó cục trưởng Uông rồi.

Uông Văn Khải nhìn về phía tôi.

Tôi gật gật đầu, nói: "Phó cục trưởng Uông, chào chú. Cháu tên là Tiểu Tuấn, là một trong những đương sự của vụ án ở trường tài vụ..."

"A, cháu là con trai của bí thư Liễu..."

"Đúng vậy."

"Nghe nói cháu một mình đã đánh bại ba tên lưu manh, ôi chà, thật giỏi..."

Uông Văn Khải đã chụp một cái mũ cao lên đầu bổn thiếu gia trước. Nhưng từ ngữ đúng là rất có vị, nói là "ba tên lưu manh", như thế hiển nhiên là cho thấy rõ thái độ cơ bản của mình với Nghiêm Ngọc Thành và cha.

Tôi xua xua tay, ngăn hắn nịnh nọt, giới thiệu tỉ mỉ quá trình xảy ra án.

"Hoá ra là như vậy, thật chẳng ra sao!"

Uông Văn Khải làm ra vẻ lòng đầy căm hận.

Tôi chỉ giới thiệu qua vụ án, nói xong liền ngậm mồm lại, có Nghiêm Ngọc Thành và cha ở đó, những việc này không cần tôi phải nhiều lời. Bây giờ tôi đã trưởng thành một nữa, nói lời không được tuỳ tiện như trước nữa. Trước đây tuổi còn nhỏ người ta hoàn toàn không để bụng tên tiểu tử như tôi. Nhưng bât giờ đã là "thiếu niên anh hùng" đánh bại ba tên lưu manh có dao, nói ra thì cũng rất vinh quang.

Nếu đã lên đĩa, trở thành một đĩa thức ăn ngon mọi người đều nhìn vào thì nói lời làm việc càng phải cẩn thận hơn, nếu không rất dễ bị mọi người nhìn trúng, nếu bị người ta nhìn trúng thì muốn giở một chút thủ đoạn cũng không thuận lợi nữa.

Trước đây khi chỉnh được Vương Hữu Phúc, Tào Bân, Từ Quốc Xương, Mạnh Hàn Vũ, lần nào cha và Nghiêm Ngọc Thành ở phía trước, tôi ở phía sau tấm màn. Vừa có trận đường đường, sư chính chính, lại có kì binh đột xuất, hiệu quả ngoài dự liệu thì chuyện luôn thành trước một nửa.

Tổ hợp hoàng kim này không thể dễ vứt bỏ được.

"Đồng chí Văn Khải, là một cán bộ công an lâu năm, anh không cảm thấy cái án này xử lí quá có vấn đề hay sao? Một số đồng chí nào đó của cục công an đã bỏ qua nhiều công đoạn trong vụ án này, đó là coi mạng người như cỏ rác. Tôi có thể nói cho anh một cách có trách nhiệm, địa uỷ Bảo Châu và thị uỷ Bảo Châu đều không phải là người ngồi không không quản!"

Nghiêm Ngọc Thành vươn cao giọng.

"Đúng vậy, chuyên viêm Nghiêm, bí thư Liễu, tôi cũng cảm thấy đồng chí trong cục làm án như vậy là rất không thoả đáng."

Uông Văn Khải cuối cùng cũng tỏ rõ thái độ.

Hoàn toàn không còn nghi ngờ gì, Nghiêm Ngọc Thành đã bày ra một cơ hội cực lớn trước mắt hắn, đến lúc này nếu còn chần chừ không quyết thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Hắn trong cục công an chịu sự áp bức của Chương Kiệt, nếu không Nghiêm Ngọc Thành cũng sẽ không gọi hắn đến. Bây giờ nếu không nắm cơ hội này thì sẽ đắc tội lớn với cha và Nghiêm Ngọc Thành.

Bề ngoài của thành phố Bảo Châu vẫn chưa có một cán bộ phó khoa nào dám mạo phạm đến Chương Kiệt.


"Đồng chí Văn Khải, hi vọng nội bộ công an các anh có thể tự uốn nắn kiểm tra, điều tra rõ nguyên nhân, nếu không tôi sẽ kiến nghị lên viện thanh tra và viện kiểm sát thành phố để họ vào điều tra!"

Lúc này cha mới lên mở lời.

"Bí thư Liễu, anh yên tâm, nội bộ cục công an chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ nguyên nhân."

"Vậy được, đồng chí Văn Khải, anh có thể về được rồi, có tình hình gì mới thì cứ đến báo với tôi và chuyên viên Nghiêm."

"Vâng, bí thư Liễu!"

Uông Văn Khải đứng dậy, chào hai vị lãnh đạo, ưỡn ngực ra về.

"Con người này đáng tin không?"

Cha đưa một điếu thuốc cho Nghiêm Ngọc Thành, tôi vội vàng châm lửa. Lời này của cha thực ra hỏi rất mạo muội, có điều với quan hệ của cha và Nghiêm Ngọc Thành thì đó cũng không là gì.

"Làm việc cũng tạm được, năng lực có, chỉ là sự kiên quyết e không đủ."

"Sự kiên quyết không đủ cũng không sao, chỉ cần chú ấy có thể làm rõ những uẩn khúc trong đó thì những chuyện khác cháu có thể bảo người khác đi làm."

Tôi xen vào một câu.

Nghiêm Ngọc Thành và cha đều nhìn vào tôi, không hẹn mà cùng gật đầu.

Cha thêm vào một câu: "Cần phải chú ý cách làm."

.............

"Chị tiểu Thanh, uống canh đi."

Tôi bê bát canh ngồi trước giường của chị Tiểu Thanh.

"Ôi, lại là canh gan lợn..."

Chị Tiểu Thanh bĩu môi, cười lắc đầu.

Mấy ngày nay chị Tiểu Thanh đã uống chán ngấy canh gan lợn rồi, ngửi mùi canh gan lợn đã muốn xỉu rồi.

"Đứa trẻ này, canh gan lợn bổ máu..."

Bác bảy lẩm bẩm.

Chị Tiểu Thanh có thể sống lại đã làm cho người ta quá vui mừng rồi. Nên mọi người đều muốn "thập toàn đại bổ" cho chị Tiểu Thanh, đặc biệt nghe nói canh gan lợn bổ máu thì lập tức ngày nào cũng nấu canh gan lợn. Dù sao bây giờ bác bảy cũng không phải là thiếu tiền.

Chị Tiểu Thanh lè lè lưỡi, nhận lấy bát canh, uống từng thìa một, mỗi lần uống lại nhăn mặt một lần, thậm chí là "đau khổ".

Tôi ghé tai chị ấy nói: "Tối nay sẽ mang canh gà hầm đến cho chị."

"Không cần...chị chỉ muốn ăn canh thanh đạm một chút thôi..."

Tôi cười: "Vậy được, chúng ta sẽ ăn canh thanh đạm."

Chị Tiểu Thanh nhoẻn miệng cười, vui vẻ vô cùng.

"Xin hỏi, vị nào là đồng chí Liễu Thanh?"

Tôi nhìn về phía tiếng nói, là một cô gái trẻ khoảng 20 mấy tuổi đang hỏi han. Có thể nói người con gái này có mấy phần nhan sắc, ngũ quan đoan chính, không kém hơn chị Tiểu Thanh, đặc biệt là những chỗ lồi lõm trên cơ thể đều rất hợp lí, hai đôi gò bồng nhô lên sau chiếc áo ngắn, rất có mê lực.

"Chị tìm Liễu Thanh có chuyện gì?"

Tôi hỏi

Thấy tôi nói nên chị Tiểu Thanh không lên tiếng nữa.

"Xin hỏi cậu là..."

"Em là Liễu Tuấn, đây là chị em Liễu Thanh, chị là ai?"

"À, hoá ra cậu là con trai của bí thư Liễu..."

Cô gái đó nở ra một nụ cười tươi rói, mang theo một khí chất mê hồn không có lời nào diễn tả nổi. Nếu như luận về tướng mạo, nhìn thật kĩ thì không xinh đẹp như chị Tiểu Thanh, càng kém xa Xảo Nhi, nhưng cái khí chất mê hồn thì chị Tiểu Thanh và Xảo Nhi chưa chắc đã địch nổi. Nói như vậy có thể thấy người con gái này từ đầu đến chân cơ hồ như phát ra một hơi thở nữ tính quen thuộc, đủ làm cho vô số đàn ông trong nháy mắt phải ngây ngất.

Đương nhiên trong số những tên đàn ông đó không bao gồm bổn thiếu gia tôi, hình như khả năng kiềm chế của tôi quá cao rồi.

Nhìn thấy cô ấy cười bước lên, tôi liền lùi một bước, mang theo ánh mắt cảnh giác, hỏi: "Chị là ai?"

Người con gái đó đột nhiên nhận thức được tuổi của tôi, hình như không ở trong phạm vị "sát thương" của cô ấy, liền dừng bước lại, cười hì hì nói: "Chị là Ninh Ái Vân, là chị của Ninh Ái Binh..."

Tôi và chị Tiểu Thanh lập tức đều trầm xuống.

Không ngờ tên lưu manh "áo sơ mi hoa" lại có một bà chị "yêu quái" như vậy.

"Xin lỗi nhé, đồng chí Liễu Thanh, Liễu Tuấn..."

Ninh Ái Vân cười cười, đặt giỏ hoa quả xuống chiếc bàn gỗ cạnh đầu giường.

"Từ từ đã đồng chí Ninh Ái Vân, hình như chúng tôi không quen chị?"

Tôi đưa tay ra ngăn cô ấy lại, lạnh lùng nói.

Dùng ngón tay cái để nghĩ cũng biết Ninh Ái Vân đến đây là để làm "người hoà giải". Chuyện cười, một dao suýt nữa lấy đi tính mạng của chị Tiểu Thanh, việc này này cũng có thể hoà giải được sao?

"Hì hì, một lần lạ hai lần quen mà, chị làm ở cục thuế tài địa khu, có thời gian thì đến chỗ chị chơi nhé!"

Hoá ra là nơi của "đại nha môn", chẳng trách thằng em đâm cháu gái của bí thư thị uỷ một dao mà cũng dám đến đây giải quyết tư.

Tôi vốn tức giận đầy mình, muốn dội lên Ninh Ái Vân, nhưng đột nhiên trong lòng lay động, lập tức hết sức kiềm chế ngọn lửa, thay bằng một điệu cười: "Ồ, cục thuế tài, một đơn vị tốt đấy. Đồng chí Ninh, mời ngồi."


Chị Tiểu Thanh vô cùng kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi đưa tay ra nắm lấy tay và lay nhẹ tay cô ấy, chị Tiểu Thanh liền biết tôi đang có kế riêng, lập tức gật đầu.

"Xin lỗi, hai người, chị đến đây là để xin lỗi...em trai chị, ừm..."

Ninh Ái Vân vừa ngồi xuống, liền liên tục xin lỗi, rồi thở dài một hơi, sự đoan trang vô cùng nhất thời làm cho người ta phải động lòng. Nếu như không tận mắt chứng kiến thì tôi tuyệt đối không thể tin giọng nói của một người mà lại có mê lực đến mức này. Mượn một câu trong võ hiệp để hình dung thì đó là "hủ cốt thực tâm" (thối xương nát thịt), làm cho người ta vô hình sản sinh ra một sự đồng tình.

"Đồng chí Ninh, chị cảm thấy chuyện chặn đường hành hung, cầm dao giết người, xin lỗi có thể giải quyết được vấn đề à?"

Bổn thiếu gia tuy đối với mê lực từ người con gái này có chút động lòng, nhưng may vẫn chưa mất hết lí trí. Nếu không có lẽ chị Tiểu Thanh sẽ còn lo lắng hơn cả tôi nữa.

"Chặn đường hành hung? Cầm dao giết người? Đồng chí Liễu Tuấn, chị nghĩ em hiểu nhầm rồi...thực ra, việc này vốn là hiểu lầm...em trai chị chẳng qua là vốn có chút nghịch ngợm gây sự, nhưng bản chất thì không phải là xấu, những chuyện hành hung làm thương người khác nào có thể làm ra? Nó bây giờ bị thương rất nặng, cũng còn đang nằm trong bệnh viện..."

Điều này thì tôi tin, cú đá của tôi quả thực là đủ thâm, cũng không biết Ninh Ái Binh sau này còn có thể làm được chuyện ấy không nữa.

"Hơn nữa, kết quả điều tra của cục công an cũng cho thấy là từ lời nói nảy sinh ẩu đả, chị nghĩ chúng ta đều nên tin tưởng các đồng chí của cục công an là công chính vô tư, đúng không?"

Tôi cười lạnh lùng, nói: "Vậy chị nghĩ phải xử lí việc này ra sao?"

Thấy ánh mắt tôi có hoà khí như vậy, Ninh Ái Vân trong lòng vui mừng, bất giác ưỡn ngực căng tròn lên.

"Là như thế này, bất kể thế nào thì chuyện này cũng đã tạo nên vết thương nhất định cho em Liễu Thanh, phí trị liệu và phí điều dưỡng nhà chị sẽ lo hết...còn em trai Liễu Tuấn, oan gia nên giải không nên kết..."

Ninh Ái Vân vừa nói xong liền lấy từ trong túi ra một bọc tiền nhân dân tệ dày cộp, có lẽ phải hơn bốn năm trăm đồng. Hồi đó cũng coi là một món tiền cực lớn rồi, xem ra rất đủ thành ý.

Tôi cười: "Nói như vậy cũng có lí. Chị Ninh, như thế này đi, bây giờ chị Tiểu Thanh vẫn còn chưa ra viện, đợi đến khi ra viện em sẽ thông báo cho chị, tính tổng luôn một thể, được không?"

Ninh Ái Vân vui ra mặt, liên tục gật đầu: "Vậy được, vậy được..."

Sau khi Ninh Ái Vân đi, chị Tiểu Thanh rất không hiểu hỏi: "Tiểu Tuấn, em đồng ý với chị ta à?"

Tôi mỉm cười: "Cứ tạm thời làm ổn định tâm lí của chị ta rồi tính tiếp, tránh để họ giở trò."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi