TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Tiễn Quách Kỳ Lương đi rồi, Liễu Tuấn nói:
- Ba, chúng ta có nên qua bên kia một chuyến, an ủi Nghiêm bí thư không?

Liễu Tấn Tài cười:
- Con thật chẳng hiểu nhạc phụ mình chút nào, ông ấy bây giờ không vướng bận gì, cực kỳ thoải mái. Ba rất hâm mộ ông ấy.

- Được! Vậy ba trực tiếp báo cáo từ chức với TW đi, về quê dưỡng già.

Trong phòng khách chỉ còn hai cha con, nói đùa cũng không hề gì.

Liễu Tấn Tài trầm ngâm một lúc rồi gật đầu:
- Được rồi, qua bên đó đi, mọi người ở bên đó cả, tham gia náo nhiệt một chút cũng tốt.

Thế là hai cha con thong thả đi bộ tới Nghiêm phủ cách đó không xa, dù trong đại nội, hai vệ sĩ vẫn trung thành theo cách đó không xa.

Còn chưa đi qua cửa Nghiêm phủ đã nghe thấy tiếng cười trong phòng khách.

Tiếng của Liễu Diệp:
- Ba, con thấy trở về Đại Ninh ở đi, hay là về thẳng Bảo Châu cũng được.

Đề nghị này của Liễu Diệp lập tức được một đám đông phụ họa, dù sao Nghiêm Ngọc Thành nghỉ hưu rồi, mọi người đang thương lượng để ông an hưởng tuổi già thế nào.

Liễu Tuấn đi vào phòng khách nói:
- Chủ ý của chị hai không tệ, chúng ta cũng có thể có cớ, thi thoảng về thăm quê.

Trong phòng khách Nghiêm phủ, lúc này không có người ngoài, toàn là con cái người thân hai nhà, nói chuyện không phải kiêng kỵ gì. Mọi người nhìn thấy Liễu Tấn Tài đều đứng hết dậy, Liễu Diệp đi tới đỡ cha, mời ông ngồi xuống cùng Nghiêm Ngọc Thành.

Nghiêm bí thư luôn oai nghiêm lúc này cười ha hả đưa cho Liễu Tấn Tài một điếu thuốc:
- Nghỉ hưu rất tốt, nghỉ rồi không ai quản nữa, có thể thoải mái hút thuốc.. Ha ha ha...

Nghiêm Minh vội châm thuốc cho cha, Liễu Tấn Tài nói:
- Anh thì thanh nhàn rồi, tôi vẫn chưa được yên.

Nghiêm Ngọc Thành cười:
- Anh còn trẻ mà, anh cho rằng được trẻ hơn hai tuổi là sao? Là vì anh phải vất vả thêm vài năm.

Đề tài này chỉ ở trong nhà, trước mặt với con cháu, hai người bạn già bọn họ, nhiều năm qua rất ít khi được nói chuyện vô tư như hôm nay rồi.

Thấy cha vợ không có ý mời mình, Liễu bí thư thò tay ra lấy bao thuốc lá trước mặt Nghiêm Ngọc Thành, tự châm một điếu.

Nghiêm Ngọc Thành trừng mắt lên:
- Liễu chính cục tự nhiên quá nhỉ.

Liễu Tuấn cười ha hả:
- Lão ba, cái thế giới này là thế, ai mà nhún nhường lịch sự, thì người đó chẳng có được những thứ tốt. Không cần phải sĩ diện.

Mọi người đều cười phá lên, hai người này đấu khẩu với nhau mấy chục năm rồi, tới giờ vẫn giữ thói quen cũ.

Giải Anh cười:
- Tấn Tài, hai cha con anh tới đúng lúc lắm, lão Nghiêm cuối cùng cũng nghỉ hưu, có thời gian của mình rồi. Chúng tôi đang thương lượng định cư ở đâu hợp lý, cả hai cho ý kiến đi.

Vốn lãnh tụ nghỉ hưu, thường đều dưỡng lão ở kinh thành, có điều không phải hoàn toàn không có ngoại lệ, rất nhiều lãnh tụ quay về quê nhà dưỡng lão. Qua lại hai bên là được, thường thì thời gian ở thủ đô nhiều hơn một chút.

Liễu Tấn Tài là người nghiêm túc, nghe thế thì suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Theo tôi thấy nên ở Đại Ninh cho tiện, Bảo Châu chưa có sân bay. Kỳ thực tôi rất nhớ non nước quê nhà...

Liễu Tấn Tài nói thế, làm mọi người đột nhiên đều thấy nhớ quê.

Mọi người ngồi đây, trừ Nghiêm Hạo ra đầu sinh ra và lớn lên ở huyện Hướng Dương, những năm qua công tác bên ngoài, đúng là rất nhớ sông núi quê nhà.

Giải Anh bất mãn lẩm bầm:
- Cán bộ Bảo Châu thật là, muốn xây sân bay thì xây sớm đi, hoãn đi hoãn lại, có thiếu tiền đâu.

Bảo Châu tổng lượng kinh tế đứng số một số hai toàn tỉnh N, nhiều năm trước đã đề xuất xây sân bay, do Liễu Tấn Tài xuất phát từ toàn cục, hoãn lại mấy năm, trước đó không lâu mới chính thức phê chuẩn.

Nghiêm Ngọc Thành cười:
- Sao hả ông bạn già, bị phê bình rồi đấy.

Liễu Tấn Tài cũng cười.

Nghiêm Ngọc Thành phất tay lên:
- Nếu thế cứ ở thủ đo trước đã, đợi khi nào Bảo Châu xây xong sân bay rồi quay về ở.

Chồng đã quyết rồi, Giải Anh cũng không tiện nói gì thêm.

Kỳ thực ông mới nghỉ hưu, trong hệ phái còn có rất nhiều chuyện cần ông ra mặt điều hòa, lúc này vội về quê ở là không thích hợp lắm.

Liễu Tấn Tài nói:
- Tiểu Tuấn, trước khi tới tỉnh D, con thuận tiền về Hướng Dương thăm ông bà ngoại, các cụ tuổi tác cao rồi.

Liễu Tuấn vâng lời.

Nghiêm Ngọc Thành nói:
- Liễu Tuấn, tỉnh D không đơn giản, con phải chuẩn bị tư tưởng cho tốt.

Liễu Tuấn bình thản:
- Cũng chẳng có gì, dù ở đâu công tác cũng là chính. Làm việc nghiêm túc, tận tâm là cán bộ tốt. Kẻ nào phá hoại, thì có cách xử lý hắn.

Nghiêm Ngọc Thành gật đầu:
- Ừ, lời này nói đúng rồi. Chỉ cần quản lý chặt chẽ công tác, không buông lỏng, hắn có mưu mồ gì cũng không dám bày ra ngoài. Quản lý tốt tỉnh D rồi, mấy năm sau sẽ có lợi cho đại cục toàn quốc, áp lực của cha con cũng giảm đi không ít.

Đó là nguyên nhân quan trọng Nghiêm Liễu cuối cùng đồng ý để Liễu Tuấn lên lò lửa". Tỉnh D là cách cửa phía nam của tổ quốc, nhiều thương nhân. Liễu Tuấn làm gương ở tỉnh D, là bằng với định hướng cho các tỉnh thành khác trong cả nước. Liễu Tấn Tài rất hi vọng trong năm năm nữa, làm kinh tế quốc gia hoàn toàn đi vào quỹ đạo đúng đắn.

Nghiêm Minh đột nhiên xen vào:
- Anh kiến nghị nên mang theo vài người tới.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.

...

Mấy hôm nay tâm tình Yêu Hải Anh rất tệ.

Mặc dù trung tuyển ủy viên kiểm tra kỷ luật koa mới, nhưng chuyện tiến bộ hỏng rồi.

Vốn có tin đồn, cô ta rất có khả năng làm chủ nhiệm phòng giám sát số ba Trung kỷ ủy, chính thức bước vào hàng ngũ cấp phó bộ, thậm chí Nghiêm Ngọc Thành cũng từng tìm cô ta nói chuyện. Khi ấy Yêu Hải Anh hưng phấn một hồi, cô ta biết đây là cơ hội cuối cùng của mình rồi.

Không ngờ cuối cùng vịt luộc chín rồi còn bay được.

Chuyện thay đổi do đâu, Yêu Hải Anh hoàn toàn không biết, lại không thể đi hỏi ai, chỉ đành tự ấm ức một mình. Cô ta vốn định gọi điện hỏi Liễu Tuấn, nhưng rồi lại thôi.

Hiện giờ Liễu bí thư khẳng định là rất bận rộn, chẳng quan tâm tới chút "chuyện vặt" của cô ta. Liễu bí thư đã rất quan tâm tới cô ta rồi, không thể cứ làm phiền người ta mãi.

Không ngờ đúng lúc này điện thoại của Liễu Tuấn gọi tới:
- Chào đồng chí Hải Anh.

Giộng Liễu Tuấn luôn đầy nam tính, đầy sức hút.

- Xin chào Liễu chính cục.

Yêu Hải Anh ở thủ đô nhiều năm, đã hòa nhập vào văn hóa quan trường thủ đô, mở miệng là gọi Liêu chính cục. Có lẽ Liễu chính cục biết hoàn cảnh của mình nên gọi điện an ủi, thế là tốt lắm rồi, không phải cán bộ nào cũng có đãi ngộ như thế.

- Đồng chí Hải Anh giờ có rảnh không? Nếu tiện tới CLB Trường Thành chơi một chút.
Liễu Tuấn hỏi.

Yêu Hải Anh có chút hồ đồ.

Chẳng lẽ Liễu chính cục còn muốn mời mình ăn cơm, an ủi ngay trước mặt hay sao? Vậy thì có thể diện quá rồi.

- Vâng thưa Liễu chính cục.. Tôi rảnh, tôi sẽ tới ngay.

Yêu Hải Anh thiếu chút nữa nói lắp, vội đồng ý ngay.

- Được, tôi đợi đồng chí.

Cúp điện thoại của Liễu Tuấn, Yêu Hải Anh lập tức lên đường, có điều trước khi rời văn phòng, Yêu Hải Anh không quên soi gương. Đang trong giờ làm, đồng chí Hải Anh ăn mặc rất chính thống phù hợp với thân phận cán bộ kiểm tra kỷ luật. Như thế đi gặp Liễu chính cục sẽ không thất lễ.

Yêu Hải Anh vừa tới CLB Trường Thành, lập tức có người tới đón, mời cô ta vào phòng bao.

Thấy Yêu Hải Anh đi vào, Liễu Tuấn đứng dậy.

Yêu Hải Anh đi nhanh tới, nắm lấy bàn tay lớn của Liễu Tuấn, luôn mồm hỏi thăm.

- Đồng chí Hải Anh mời ngồi.

Yêu Hải Anh ngồi xuống bên Liễu Tuấn, tư thế rất đoan chính, chăm chú nhìn Liễu Tuấn. Trước kia ở Tiềm Châu, đối diện với Liễu Tuấn, cô ta còn khá tự nhiên, dù sao lúc đó cùng là đồng nghiệp trong ban mà. Nhưng hiện giờ đối diện với Liễu Tuấn cô ta không thể thoải mái như trước được nữa.

Liễu Tuấn cười hỏi:
- Đồng chí Hải Anh thời gian qua không được vui hả?

Yêu Hải Anh không ngờ Liễu Tuấn hỏi thẳng thừng như vậy, mặt hơi ửng hồng, có chút ngại ngùng, có điều vẫn thành thực đáp:
- Vâng thưa Liễu chính cục, tôi...

Liễu Tuấn khoát tay:
- Cứ gọi tôi là Liễu bí thư đi.

- Vâng Liễu bí thư.

Yêu Hải Anh đáp theo phản xạ điều kiện.

- Đồng chí Hải Anh, không để đồng chí làm chủ nhiệm phòng giám sát số ba Trung kỷ ủy là do tôi đề nghị với Nghiêm bí thư đấy.

Liễu Tuấn mặt vẫn mang nụ cười.

Yêu Hải Anh trố mắt ra nhìn, không biết phải trả lời ra sao. Chẳng lẽ "thằng tiểu nhân" mà mình luôn nghiến răng căm hận đi tìm, lại chính là lãnh đạo cũ mà mình sùng kính.

- Là thế này, TW quyết định để tôi tới tỉnh D công tác thay thế đồng chí Cù Hạo Cẩm. Tôi chính thức tiến cử với TW, đồng chí làm bí thư kỷ ủy tỉnh D, cùng tôi tới nhậm chức. Tôi cho rằng đồng chí là cán bộ kỷ ủy hợp cách, hẳn có thể làm tốt công tác kiểm tra kỷ luật tỉnh D. Đồng chí Hải Anh, đồng chí có suy nghĩ gì về sự an bài này?

Liễu Tuấn ôn hòa hỏi.

Yêu Hải Anh không cần suy nghĩ, đứng bật đậy, kiên quyết đáp:
- Tất cả phục tùng an bài của bí thư, bí thư chỉ đâu tôi đánh đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi