TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Trầm Nhiêu hoàn toàn hài lòng, lần này Liễu Tuần ở bên cô trọn vẹn hai ngày.

Cho nên sáng sớm ngày thứ hai, Trầm Nhiêu rất tự giác bò dậy, chạy vào nhà bếp làm bữa sáng. Tuy nói bữa sáng của cô giáo Trầm cũng chỉ là mấy quả trứng ốp lếp, hơn nữa một quả bị cháy, một quả quá sống, cùng với mấy cái bánh mỳ, nhưng dù sao là có lòng. Liễu bí thư cười tán thưởng, ăn trước quả trứng cháy và chưa chín kia, để lại quả trứng ngon cho cô.

Trầm Nhiêu cười khanh khách, ôm lấy cổ y khẽ hôn một cái.

Liễu bí thư cười lắc đầu.

Đêm hôm qua khá điên cuồng, khi tỉnh dậy mặt trời đã lên tới ba cây sào, hai người ôm nhau lên nóc nhà, ngồi ngắm biển cả, tán gẫu.

Liễu Tuấn và Trầm Nhiêu ở cùng nhau thường không nói tới chính trị, ở phương diện này IQ của cô giáo Trầm quá thấp, không tìm được tiếng nói chung. Còn về phần thủ pháp đấu tranh trên quan trường, Trầm Nhiêu càng không hiểu chút nào, cần gì phải nói với cô cũng chuyện đó? Vừa mất hứng, lại cho thấy Liễu bí thư "âm hiểm", tội gì.

May là không nói tới chính trị thì vẫn còn rất nhiều thứ có thể nói.

Cho dù Trầm Nhiêu không có hứng thú với chính trị, lại rất là mê "quá trình phấn đấu" của Liễu Tuấn, luôn trăm phương nghìn kế thăm dò bí mật của y, hận không thể tìm hiểu hết cả chuyện thời Liễu bí thư cời chuồng chạy ra phố.

Liễu Tuấn cười nói cô "lòng dạ khó lường", cố ý moi móc cơ mật của lãnh đạo cao cấp.

Có điều không ăn thua, hoàn toàn chẳng dọa nổi cô giáo Trầm. Cô cứ quấn lấy y hỏi không ngừng, may là Liễu bí thư đúng là người giỏi kể truyện, thong thả kể lại, thường thường làm tiểu nha đầu nghe tới say sưa. Tới lúc quan trọng, Liễu Tuấn lại "hồi sau sẽ rõ". Làm Trầm Nhiêu lòng ngứa ngáy, luôn mong chờ hồi sau sớm tới.

- Anh nói mau, về sau thế nào.

Lần này cũng không phải ngoại lệ, cô giáo Trầm bị Liễu bí thư đưa vào tròng, không ngừng thúc giục.

Gió biển thổi tới, mái tóc dài của Trầm Nhiêu tung bay theo gió, trên khuôn mặt trẻ trung ửng lên màu hồng hưng phấn, cực kỳ diễm lệ.

Liễu Tuấn thi thoảng quay đầu qua nhìn lại ngẩn ngơ, ánh mắt đó tất nhiên bị Trầm Nhiêu phát hiện, cười duyên, đưa tay ôm lấy hông y nép mình vào lồng ngực y, trong lòng đầy hạnh phúc và ngây ngất. Quên cả đòi nghe kể chuyện.

- Sắp mười hai giờ, nên ăn trưa thôi.

Liễu Tuấn nâng cổ tay lên xem đồng hồ, rồi đứng dậy.

Trầm Nhiêu không chịu:
- Không vội, chẳng phải vừa ăn xong sao? Anh mau kể hết chuyện vừa rồi đi.

Liễu Tuấn đưa tay ra béo má cô, cười nói:
- Chuyện th đợi lát nữa kể, anh hẹn bạn ăn trưa rồi.

- Hẹn bạn?

Trầm Nhiêu cảm thấy kỳ quái, quan hệ giữa cô và Liễu Tuấn phải hoàn toàn giữ bí mật, ngàn vạn lần không thể lộ ra. Cô thì chẳng sao, hiện giờ xã hội thay đổi rồi, loại chuyện này người bình thường chẳng ai để ý. Nhưng thân phận của Liễu Tuấn không tầm thường, nếu để truyền đi, khẳng định có ảnh hưởng không tốt tới y.

Sao bản thân Liễu Tuấn lại không chú ý, hẹn bạn cùng cô tới gặp.

Liễu Tuấn tất nhiên biết suy nghĩ trong lòng cô, khẽ ôm lấy eo cô, mỉm cười nói:
- Đừng lo, biết cũng chẳng sao.

- Thật chứ?

Trầm Nhiêu nửa tin nửa ngờ.

Liễu Tuấn gật đầu.

Trầm Nhiêu liền yên tâm, chỉ cần y nói không lo là không cần lo. Đoán chừng bạn bè lần này hẹn hẳn phải là bạn cực thân, giống như Hắc Tử lần trước vậy.

Từ biệt thự đi tới khách sạn dưới chân núi, phải đi bộ hơn nửa tiếng, trong đó phải đi qua một cái cầu treo. Liễu Tuấn vẫn ăn mặc trẻ trung, đeo kính râm cực lớn, cùng Trầm Nhiêu tay trong tay đi vào nhà ăn ngoài trời của khách sạn.

Bốn vệ sĩ chia làm hai nhóm, hai người đi trước mở đường, hai người thong thả theo sau, báo vệ nghiêm ngặt.

Khách sạn Tân Hải là khách sạn 5 sao, điều kiện rất tốt. Tuy nói là nhà ăn ngoài trời, kỳ thực vẫn có một ô che rất lớn, dưới là một gian nhỏ, có thể ngồi từ bốn tới tám người. Đương nhiên tổ chức tiệc bên trong đó là không thích hợp, thường đều là ăn nhẹ.

Liễu Tuấn đã đặt trước vị trí, dẫn Trầm Nhiêu đi thẳng tới đó.

- Á..

Còn chưa tới nơi, Trầm Nhiêu đã kinh ngạc kêu lên.

Chỗ đó có ba người khách, một nam hai nữ, ăn mặc rất bình thường, trừ một cô gái ra, thì hai người còn lại đều đeo kính râm rất lớn như Liễu bí thư, có điều Trầm Nhiêu vẫn cảm thấy quen.

Liễu Tuấn mỉm cười.

Đợi Liễu Tuấn và Trầm Nhiêu tới gần, ba vị khách tới rước đứng dậy, cô gái trẻ không đeo kính mỉm cười nhìn Liễu Tuấn, vẻ mặt lại thoáng chút chần chừ, tựa hồ không chắc lắm.

Thực ra cô mới gặp Liễu Tuấn một lần, thời gian đã khá lâu, hiện giờ Liễu Tuấn ăn mặc như thế, không dễ nhận ra.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Hiểu Tuệ tới lâu rồi hả?

Cô gái trẻ này chính là Chu Hiểu Tuệ con gái của Chu Thành Bồi, một trong số đạo diễn chủ lực của Cty Phượng Hoàng. Thấy Liễu Tuấn chủ động lên tiếng, Chu Hiểu Tuệ mới không nghi ngờ nữa, mỉm cười đưa tay ra, nói:
- Chú Liễu, thật không ngờ được gặp chú ở đây.

Tối hôm qua cô nhận được điện thoại của giám đốc Sở, dặn cô hôm nay đưa Ngân Muội và Tư Đồng tới đây tiếp đãi một vị khách quan trọng. Trong điện thoại Sở Vũ dặn rất tỉ mỉ, đồng thời ra lệnh rõ ràng, không gặp được khách không thể đi, trừ khi Sở Vũ gọi điện có thông báo khác.

Sở Vũ không nói là khách gì, nhưng giám đốc trịnh trọng ra lệnh như thế, có thể thấy vị khách này không tầm thường, nói không chừng là lãnh đạo chủ yếu nào đó của Bách Đảo, nếu không giám đốc Sở chẳng trịnh trọng như thế.

Chu Hiểu Tuệ ở Cty Phượng Hoàng đã khá lâu rồi, mơ hồ biết được một chút về chỗ dựa vững trãi của công ty. Lãnh đạo bình thường, không thể khiến Sở Vũ coi trọng như thế.

Nhưng Chu Hiểu Tuệ không ngờ rằng, người tới là Liễu Tuấn.

Chu Hiểu Tuệ tức thì rất kích động.

Xưng hô của cô với Liễu Tuấn cũng làm cho Ngân Muội và Tư Đồng giật mình, không khỏi nhìn kỹ lại Liễu Tuấn. Người này nhìn chừng trên ba mươi, cho dù đeo kính râm, không nhìn ra tuổi tác thật, nhưng cũng không thể nhiều. Sao đạo diễn Chu lại gọi là chú, còn kính cẩn như thế.

Tất nhiên đạo diễn Chu đã coi trọng như thế, Ngân Muội và Tư Đồng càng không dám chậm trễ, vội bỏ kính xuống, bắt tay Liễu Tuấn, cũng gọi là "chú Liễu".

Ngân Muội và Tư Đồng đều là ngôi sao thần tượng trẻ trung.

Liễu Tuấn và bọn họ bắt tay xong, mỉm cười giải thích:
- Hiệu Tuệ, đây là Trầm Nhiêu, bạn của chú. Nhiêu Nhiêu đây là Chu Hiểu Tuệ đạo diễn nổi tiếng của Cty Phượng Hoàng. Còn về phần hai vị này không cần anh giới thiệu nữa chứ? Hôm qua em nói suốt cả buổi tối đó.

Chu Hiểu Tuệ vội bắt tay Trầm Nhiêu, trong lòng thầm ngạc nhiên, nhìn cảnh này, thì Trầm Nhiêu và Liễu Tuấn quan hệ chẳng tầm thường, vừa rồi hai người còn nắm tay nhau tới, hơn nữa câu cuối cùng của Liễu Tuấn nói rõ tối qua hai người họ ở bên nhau.

Có điều Chu Hiệu Tuệ rất thông minh, biết Liễu Tuấn đã nói ra trước mặt mình, thì cô tuyệt đối không thể lộ chút gì khác lạ. Chu Thành Bồi là quan lớn, cô rất hiểu chuyện ky húy này.

Nhưng Chu Hiểu Tuệ cũng thầm cao hứng.

Từ đó có thể thấy Liễu Tuấn coi cô là người mình rồi, nghiêm khắc mà nói là coi cha cô là người mình. Trong mắt Liễu Tuấn mình là tuổi bối đáng tin cậy. Cô biết điều này có ý nghĩa như thế nào với cha mình.

Có điều Chu Hiểu Tuệ kinh ngạc kiém xa Trầm Nhiêu.

Lúc nãy còn là hoài nghi, hiện giờ Ngân Muội và Tư Đồng đều đã bỏ kính xuống, cô giáo Trầm Nhìn thấy rõ ràng, là hai ngôi sao điện ảnh cô hâm mộ.

Niềm vui quá bất ngờ làm Trầm Nhiên cảm giác mình đang mơ.

- Xin chào đạo diễn Chu..

Cho dù cô có kinh ngạc cũng không quên lễ nghi xã giao, ba người kia rõ ràng Chu Huệ Tuệ đứng đầu, có là ngôi sao điện anh lớn tới đâu, trước mặt đạo diễn nổi tiếng cũng phải quy củ. Thế nhưng cô giáo Trầm chỉ đối phó qua loa với đạo diễn Chu, chỉ hơi bắt tay rồi sức chú ý lập tức di chuyển lên người thần tượng.

- Xin chào, Ngân Muội tiểu thư.. Xin chào, Tư Đồng tiên sinh..

Cô giáo Trầm rất kích động, xưng hô trông thì quy củ, nhưng thực tế tỏ ra rụt rè rồi. Chẳng trách được, cô chỉ là cô gái trẻ bình thường, fan hâm mộ gặp được thần tượng của mình, rụt rè là đương nhiên.

Ngân Muội và Tư Đồng tuy trẻ, nhưng làm ngôi sao mấy năm, trải đời không ít, tươi cười bắt tay Trầm Nhiêu.

- Nhiêu Nhiêu tiểu thư, đừng khách khí như thế, chị gọi tôi là Ngân Muội là được, tôi gọi chị là Nhiêu Nhiêu, được không?

Ngân Muội tươi cười nói.

Thấy đạo diễn Chu tôn trọng bạn trai của Nhiêu Nhiêu tiểu thư như thế, Ngân Muội tất nhiên phải nể mặt rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi