TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Nhìn thấy mồ hôi ứa ra trên trán Trương Vạn Vinh, Liễu Tuấn cười khẽ nói:
- Chủ tịch Trương, trước tiên tôi rất cám ơn lời mời của ông ngày hôm nay. Tôi vốn có một số chuyện muốn trao đổi với ông. Nhưng vừa rồi khá bận nên không có thời gian.

Trương Vạn Trung gật đầu rối rít:
- Vâng, vâng.. Xin Liễu bí thư chỉ giáo.

- Chủ tịch Trương, chúng ta nói về chuyện tập đoàn Tứ Hải.

- Vâng, Liễu bí thư...

Trương Vạn Trung vẫn máy móc đáp, đầu óc thì đã chao đảo, xem ra Liễu Tuấn quả nhiên chú ý tới việc quyền sở hữu của tập đoàn Tứ Hải rồi, còn chuyện con trai ông ta thì lại không nói tới. Điều này làm Trương Vạn Trung cảm thấy không chắc chắn lắm, không biết có phải Liễu Tuấn cực kỳ "thống hận" con trai ông ta, hoàn toàn không muốn tha thứ hay là không coi việc đó vào đâu.

Tựa hồ hai khả năng đều tồn tại.

Trương Vạn Trung rất rõ, vì Trương Hạo đột nhiên "phá rối", mới làm Liễu Tuấn bộc lộ thân phận. Hiện giờ trong tỉnh đã có đủ loại tin đồn, nói Liễu Tuấn hôm đó xuất hiện ở khách sạn Tân Hải là đi xem thi tuyển đại sứ du lịch, còn vì sao Liễu bí thư có cái nhã hứng đó thì mọi người tự "lĩnh ngộ". Có tin đồn nói Ngân Muội là tình nhân của Liễu Tuấn, y tới cổ vũ cho tình nhân. Có điều tin đồn này bị phản bác, nếu vậy Liễu Tuấn có thể quang minh chính đại đi cổ vũ, bí thư tỉnh ủy chẳng lẽ không nên quan tâm tới nghiệp du lịch của Bách Đảo.

Dù sao bất kể là tin đồn gì, tóm lại là ảnh hưởng không tốt. Đối với một vị bí thư tỉnh ủy mới, khẳng định là không thích loại tin đồn này. Nhất là Liễu Tuấn lại trẻ trung như thế, vừa khéo liên hệ với nữ minh tinh trẻ tuổi xinh đẹp.

Hiện giờ Liễu Tuấn nhắc tới tập đoàn Tứ Hải, Trương Vạn Trung phải tập trung tinh thần ứng phó, tạm thời đem việc của con trai quẳng sang một bên. Con trai quan trọng, nhưng tập đoàn là căn bản lập thật của ông ta, nếu không có nó, ông ta chẳng là cái gì.

- Liễu bí thư, tình hình của tập đoàn Tứ Hải là thế này...

Trương Vạn Trung nhìn sắc mặt của Liễu Tuấn, bắt đầu thấp thỏm bảo cáo.

Nhìn qua có vẻ Liễu Tuấn rất chăm chú.

Trương Vạn Trung báo cáo rất quy củ, không "tân trang" mấy, cơ bản nhất trí với tình hình Liễu Tuấn nắm bắt được.

- Như vậy, đối với vấn đề quyền sở hữu của tập đoàn Tứ Hải, bản thân chủ tịch Trương có ý kiến gì?

Liễu Tuấn nghe xong Trương Vạn Trung báo cáo, thuận tay lấy thuốc lá ra đưa Trương Vạn Trung một điếu, tự mình lấy một điếu.

Trương Vạn Trung vội lấy bật lửa trên bàn châm cho Liễu Tuấn.

Ông ta không ngờ tới Liễu Tuấn lại hỏi ý kiến của mình về việc này, đúng là hơi khó trà lời. Đáng lý, là chủ tịch tập đoàn Tứ Hải, ông ta đương nhiên mong nó thuộc về sở hữu của nhà họ Trương. Trước khi tranh cải quyền sở hữu nổ ra, Trương Vạn Trung đầu cho rằng như vậy. Đúng là ông ta đã làm cán bộ ủy ban thương mại Bách Đảo, tiền khởi nghiệp do ủy ban cấp, nhưng đều đã thanh toán cả rồi. Không có ông ta khổ công kinh doanh bao năm, dựa vào 20.000 ban đầu của ủy ban thương mại, trong 20 năm kiếm được 20 tỷ sao?

Nằm mơ đi.

Hiện giờ tập đoàn Tứ Hải lớn mạnh rồi, lại muốn thu về quốc hữu, làm gì có đạo lý đó.

Nếu như đối diện với ông ta là quan viên chính phủ thì vấn đề này rất dễ trả lời, Trương Vạn Trung tất nhiên không hề khách khí muốn đem nó làm của riêng. Nhưng hiện giờ ông ta sao có thể trả lời với Liễu Tuấn như thế.

Ông ta biết, chỉ cần Liễu Tuấn kiên trì, ông ta sẽ bị "lột sạch", trong nước không phải chưa có vụ việc tương tự. Từng là cán bộ chính phủ, ông ta biết dưới thể chế hiện nay, sức mạnh của chính phủ khủng bố như thế nào.

Nếu như Liễu Tuấn đã hỏi tới rồi, muốn chiếm lấy tập đoàn Tứ Hải làm của riêng là không thể nữa, phải nhượng bộ. Cái gì chưa nói, thể diện của bí thư tỉnh ủy là phải cấp. Nhưng nhượng bộ bao nhiêu thì phải cân nhắc.

Thấy Trương Vạn Trung tựa hồ không biết mở miệng ra sao, Liễu Tuấn cười nói:
- Chủ tịch Trương, hôm nay chỉ là tham khảo thôi, cứ gì cứ nói thẳng, không sao cả.

- Vâng thưa bí thư..

Trương Vạn Trung giật nảy mình.

- Vâng, ý kiến cá nhân ... Thuần túy cá nhân.. Tôi cho rằng vốn khởi động ban đầu của ủy ban thương mại Bách Đảo, nay là cục thương nghiệp.... Mặc dù về sau tôi đã thanh toán rõ ràng rồi, nhưng không có số tiền khởi động đó thì không có tập đoàn Tứ Hải ngày nay. Cho nên tập đoàn Tứ Hải nên có một phần thuộc nhà nước, đương nhiên về sau thoát lý rồi, cũng có cổ đông khác gia nhập mới có quy mô ngày nay, cho nên, tôi thấy một phần nên thuộc về tư nhân...

Trương Vạn Trung nói rồi nhìn Liễu Tuấn, chờ y ra chỉ thị.

Liễu Tuấn khẽ gật đầu:
- Vậy chủ tịch Trương cho rằng số cổ phần này nên phân chia ra sao?

Đối với vấn đề này trước khi tới ông ta đã nghĩ qua, hiện giờ không do dự mấy, cắn răng đáp:
- Chia ba bảy ... Tôi cho rằng quốc hữu chiếm 3 phần, tư nhân chiếm 7 phần là hợp lý...

Nói xong Trương Vạn Trung bất giác trở nên khẩn trương.

Liễu Tuấn có thái độ ra sao là quan trọng nhất, chỉ cần y có chỉ thị rõ ràng, bất kỳ lực lượng nào ở tỉnh cũng không cản trở được. Dù sao chuyện này rất mẫn cảm. Là quan viên, tán thành quy tập đoàn Tứ Hài về quốc hữu sẽ không có nguy hiểm gì. Tài sản quốc gia sẽ không bị thất thoát. Ngược lại nếu kiên trị tư nhân hóa nó, hoặc tư nhân hóa một phần mới có nguy hiểm. Nhất là sau khi bí thư tỉnh ủy có thái độ rõ ràng lại nhảy ra phản đối, sẽ bị người ta nắm thóp, hoài nghi có câu kết ngầm với ông ta hay không.

Đặc biệt Liễu Tuấn vừa tới nhậm chức, căn cứ vào thông lệ quan trường mà nói, đang cần một hai cái điển hình, xử trí cán bộ đủ phân lượng mới lập nên được uy vọng của mình.

Những quan viên trên tình, cho dù có quan hệ với ông ta có tốt đến đâu chăng nữa cũng sẽ không nhảy ra mạo hiểm.

Đương nhiên, Liễu Tuấn có lẽ sẽ không "lột sạch" ông ta, thế nào cũng phải chú ý ảnh hưởng. Nhưng chỉ cần Liếu Tuấn chỉ cần cấp cho ông ta một mức cố định, dù là chỉ hướng về quốc hữu chừng năm phần, cũng là 10 tỷ rồi.

Bất kể với ai mà nói đó cũng là khoản tiền cực lớn rồi, tất cả chỉ trong một ý nghĩ của Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn đột nhiên hỏi tới một vấn đề khác:
- Chủ tịch Trương, chuyện tập đoàn Phi Đạt là sao?

Câu hỏi bất thình lình của Liễu Tuấn làm Trương Vạn Trung cả kinh.

Liễu Tuấn biết tập đoàn Phi Đạt rồi sao?

Đó là đường lui cuối cùng của ông ta.

- Liễu bí thư, chuyện này.. Tập đoàn Phi Đạt là công ty con của tập đoàn Tứ Hải.

Trương Vạn Trung lắp bắp đáp, mồ hôi trên trán ngày càng nhiều.

- Chắc chắn thế chứ?

Liễu Tuấn hỏi lại, ánh mắt trở nên cực kỳ nghiêm khắc.

- Liễu bí thư, chuyện này...

Sắc mặt Trương Vạn Trung tái đi rồi.

- Chủ tịch Trương, tình hình tập đoàn Phi Đạt tôi đã nghe tổng đội điều tra kinh tế báo cáo rồi. Làm như thế, kỳ thật không hề hay. Không những bất lợi cho tập đoàn Tứ Hải, đối với ông cũng chẳng có lợi gì, cho dù với người ủng hộ ông cũng chẳng có chút lợi ích gì.

Nụ cười trên mặt Liễu Tuấn đã không còn nữa.

Sắc mặt Trương Vạn Trung trắng bệch, thậm chí còn bất giác run lên. Vì tránh tập đoàn Tứ Hai bị quy về quốc hữu, mấy năm qua Trương Vạn Trung dùng rất nhiều biện pháp, trừ tích cực tìm sự ủng hộ phía quan trường, cũng có ứng phó về kinh tế, dần khoét rỗng tập đoàn Tứ Hải, chuyển sang tập đoàn Phi Đạt. Cái gọi là khoét rỗng này không chỉ là tài sản, chủ yếu là di chuyển nghiệp vũ. Còn đem tài sản tập đoàn Tứ Hải khoét rống là không hiện thực, không lừa được ai.

Thậm chí về sau kế hoạch kế hoạch di chuyển tài sản cũng phát sinh ra dị biến lớn hơn, đó là lưu lại một số bất động sạn cho Tứ Hải, đồng thời cũng lưu lại tất cả số nợ. Sau đó đề xuất quốc hữu chiếm cổ phần lớn, yêu cầu chính phủ đầu tư tài chính, cứu tập đoàn Tứ Hải. Như thế , chủ lực của Trương Vạn Trung đã chuyển sang tập đoàn Tứ Hải, lại dùng các xác rỗng lừa lấy món tiền lớn. Nếu như có thể lên được thị trường chứng khoán, là có thể kiếm được một khoản lớn nữa, điều này với Trương Vạn Trung trăm lợi mà không có hại.

Kế hoạch này nghe qua rất điên cuồn, nhưng chỉ cần thao tác chuẩn xác, quan trọng là có người ủng hộ là có thể biến thành hiện thực. Rất nhiều cái gọi là trò chơi vốn trong nước, nói trắng ra là quan thương câu kết, chiếm đoạt tài sản quốc gia.

Nhưng hiện giờ Liễu Tuấn nói câu này là bằng với tuyên bố rõ, cái quỷ kế của ông tôi đã biết rồi.

Thế cũng đành, lợi hại nhất là câu: với người ủng hộ ông cũng chẳng có chút lợi ích gì.

Xem ra rốt cuộc ai ở sau lưng ủng hộ ông ta làm thế, Liễu Tuấn cũng đã biết.

Điều này mới làm Trương Vạn Trung khủng hoảng.

Nếu chỉ là vấn đề tập đoàn Tứ Hải, ông tacó cách ứng phó, chẳng qua chuyển tài chính và nghiệp vụ về, cho dù không thể sở hữu toàn bộ tài sản của Tứ Hải, thế nào cũng giữ được một phần cổ phiếu, không tới mức mất sạch.

Nhưng liên quan tới chính trị thì không đơn giản nữa, nếu như Liễu Tuấn muốn thông qua tập đoàn Tứ Hải để đả kích đối thủ, thì ông ta không thể xen vào.

Chỉ cần đả kích được chính địch, hi sinh một tập đoàn Tứ Hải có là cái gì?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi