TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Buổi trưa ngày 28 tháng 4.

Liễu Tuấn đang nói chuyện qua điện thoại với Sài Thiệu Cơ.

"Thiệu Cơ, hiện tại anh đang ở đâu?"

"Bí thư, tôi đang ở thị trấn huyện Phủ Khương!"

Thanh âm bên đầu dây điện thoại của Sài Thiệu Cơ rất rõ ràng, có cả tiếng gió núi thổi qua, còn có một số thanh âm ồn ào khác, có thể thấy được hiện giờ Sài Thiệu Cơ không phải ở trong nhà, mà đang ở một chỗ trống trải nào đó.

Liễu Tuấn ngửa cổ tay xem đồng hồ, đã 3h chiều.

Nếu như lịch sử tái diễn, như vậy 24 phút nữa, trận động đất làm kinh hoàng cả thế giới sẽ xảy ra.

Lúc này Sài Thiệu Cơ đang ở huyện Phủ Khương, điều này rất hợp với tác phong hành sự nhất quán của hắn. Nhiều năm trước tới nay, Sài Thiệu Cơ luôn xung phong đi đầu, ở đâu có nguy hiểm nhất thì hắn sẽ xuất hiện ở đó.

"Hiện tại anh đừng ở trong nhà, phải ở nơi dã ngoại trống trải, chú ý an toàn của mình."

Liễu Tuấn quan tâm nói.

Dự đoán của đám người Khuất Hiểu Đông thuộc Cục Địa chấn, thời gian từ ngày 27 đến ngày 30 tháng tư, địa khu Du Bắc sẽ xảy ra địa chấn trên cấp 7, cho nên mấy ngày hôm trước Sài Thiệu Cơ đã chạy tới mấy thị huyện Phủ Khương, Xương An để diễn tập phòng động đất.

Ngày hôm qua vẫn bình an, sợ là sẽ có một bộ phận người sản sinh tâm lý lơ là.

"Cảm ơn bí thư quan tâm, hiện tại tôi đang ở điểm an trí tạm thời trong sân thể dục. Ở đây tương đối trống trải, chung quanh không có kiến trúc cao to, nếu như thực sự xảy ra động đất, ở đây cũng khá an toàn."

Liễu Tuấn nói: "Ừm, vậy thì được rồi. Thiệu Cơ, anh phải chú ý, sau khi xảy ra động đất, chỉ huy cơ cấu để vận chuyển bình thường là cực kỳ quan trọng. Chỉ cần anh an toàn, bộ chỉ huy của anh cũng an toàn, như vậy trong quá trình giải cứu có thể giảm bớt đến mức thấp nhất thương vong và tài sản của nhân viên. Điểm này rất quan trọng, nhất định không được mạo hiểm. Càng thiên tai lớn thì càng phải bình tĩnh."

Vốn Sài Thiệu Cơ không phải là một đứa trẻ háo thắng, kinh nghiệm chủ chính địa phương hết sức phong phú, không cần Liễu Tuấn căn dặn thêm. Liễu Tuấn chỉ lo lắng Sài Thiệu Cơ sẽ tuỳ tiện xông lên trước. Cứu tế giống như chiến tranh, người chỉ huy tối cao liên quan đến quân tâm sĩ khí, không thể để tổn thất!

"Xin bí thư yên tâm!"

Sài Thiệu Cơ lớn tiếng nói.

Nói thật thì, trong lòng Sài Thiệu Cơ cũng vẫn không tin tưởng 100% sẽ xảy ra động đất. Hắn rõ ràng nhất, cái dự đoán động đất của bọn Khuất Hiểu Đông là dự đoán thế nào. Nói khó nghe một chút, đây là kết quả của "mệnh lệnh hành chính", dưới sự ép buộc "độc đoán" của Liễu Tuấn mà làm ra dự đoán. Chỉ là Sài Thiệu Cơ đã quen đối với Liễu Tuấn nói gì nghe nấy, dù cho trong lòng còn có nghi ngờ, trong miệng cũng sẽ không nói ra.

Không có động đất, cũng phải dựa theo mệnh lệnh của Liễu bí thư mà hành sự!

Đây là nguyên tắc cơ bản nhất trong lòng Sài Thiệu Cơ.

Hiện tại xin ý của Liễu Tuấn, động đất đã ngay tại trước mắt.

"Thiệu Cơ, phương tiện thông tin đã đầy đủ chưa? Xe thông tin di động, còn có điện thoại vệ tinh, đã chuẩn bị đầy đủ hết hay chưa? Tình huống vật chất cứu tế và đội xung kích thế nào?"

Liễu Tuấn lại hỏi thêm.

Liễu Tuấn không hỏi nhân viên đã hoàn toàn di tản ra khỏi các vật thể kiến trúc hay chưa. Lúc này cho dù còn có người chưa rút khỏi, cũng đã không kịp đi thông tri thúc dục. Thiên tai như vậy, thật sự muốn không một người nào bị thương thì thật không có khả năng.

Suy nghĩ đến lần này chỉ là diễn tập phòng động đất, vật chất cứu tế chân chính, thí dụ như các loại thực phẩm, máy móc hạng nặng thì chắc là chuẩn bị không được nhiều lắm. Đội xung kích phỏng chừng cũng tổ chức ngay tại chỗ. Để ứng phó với thiên tai lớn thì không đủ. Tuy nhiên chỉ cần sau khi xảy ra động đất, ban chỉ huy của Sài Thiệu Cơ triển khai bình thường, đối ngoại liên lạc không bị gián đoạn, hàng hóa vật chất có thể trong thời gian ngắn nhất không ngừng vận chuyển tới. Hơn nữa, số lượng nhân viên thương vong không nhiều, nhiệm vụ tìm kiếm cứa chữa sẽ không quá khẩn trương, yêu cầu đối với vật chất và nhân viên cứu viện sẽ không quá bức thiết.

"Bí thư yên tâm, phương tiện thông tin đều đầy đủ cả, có hai xe thông tin di động và năm điện thoại vệ tinh, còn có những thiết bị máy phát vô tuyến, máy phát điện, ban chỉ huy cũng đã được chuẩn bị, nếu thật sự xảy ra động đất, đối ngoại liên lạc không thành vấn đề. Vật chất cứu tế và đội xung kích cũng đã được chuẩn bị. Đương nhiên, nếu như thật sự xảy ra động đất, những sự chuẩn bị này khẳng định không đủ. . . Bí thư, sở trưởng Hiểu Đông và mười mấy cán bộ của sở Khoa học kỹ thuật cũng đã đến huyện Phủ Khương, chuẩn bị giám sát khả năng xảy ra động đất của vùng lân cận. . . Bí thư, cơn động đất này, thực sự sẽ xảy ra sao?"

Một câu nói cuối cùng, Sài Thiệu Cơ đã đè thấp thanh âm.

Cũng chỉ có quan hệ giữa hắn cùng với Liễu Tuấn mới có thể hỏi thẳng như vậy.

Liễu Tuấn lần thứ hai giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, 3h 24 phút!

Liễu Tuấn không khỏi hít sâu một hơi, không trả lời câu hỏi của Sài Thiệu Cơ.

"Bí thư. . . Bí thư. . . động đất, đang có động đất, rất mãnh liệt. . . Mọi người bình tĩnh, không được hoảng hốt, toàn bộ cán bộ và đảng viên, thủ vững cương vị của mình. . .tôi là tỉnh trưởng, mọi người nghe sự chỉ huy của tôi. . ."

Bỗng nhiên, trong điện thoại truyền đến tiếng gọi ầm ĩ cấp thiết của Sài Thiệu Cơ, cùng với một loạt tiếng ầm ầm như sấm rền, lập tức điện thoại bị ngắt quãng.

Nghe tiếng tu tu trong điện thoại, Liễu Tuấn lại hít sâu một hơi.

Cái gì tới, cuối cùng sẽ tới!

Lịch sử tái diễn!

Liễu Tuấn đờ đẫn chỉ thời gian rất ngắn, y không buông điện thoại mà lập tức gọi tới một số khác.

Đồng thời trong lúc đó, tại phòng làm việc thủ tướng ở xa mấy nghìn dặm, chiếc điện thoại bảo mật màu hồng trên bàn làm việc của Liễu Tấn Tài cũng vang lên.

"Xin chào!"

Trong điện thoại truyền đến thanh âm uy nghiêm hùng hậu của Liễu Tấn Tài.

"Là con đây, Phủ Khương đã động đất. . . Khi xảy ra động đất con đang nói chuyện qua điện thoại với Sài Thiệu Cơ. Hiện tại anh ta đang ở huyện Phủ Khương, ban chỉ huy đã được thành lập, có hai xe thông tin di động, năm điện thoại vệ tinh, thông tin liên lạc hẳn là sẽ không gián đoạn, lập tức có thể khôi phục. . . Động đất rất mãnh liệt. . ."

Liễu Tuấn trầm giọng báo cáo tình huống cho thủ tướng.

Bên kia điện thoại, cũng truyền đến tiếng hít hà thật sâu của Liễu Tấn Tài.

Thực sự đã động đất, Liễu Tuấn lại nói trúng!

Tuy nhiên trong lúc này, cũng không phải là lúc để nghĩ việc này, chức trách của thủ tướng lập tức chiếm được ưu tiên đầu tiên.

"Được, ba biết rồi. Ba sẽ lập tức áp dụng cách xử trí. Bên con cũng có thể áp dụng, chuẩn bị trợ giúp!"

Liễu Tấn Tài trầm thấp nói.

"Vâng, con hiểu rồi!"

Liễu Tuấn không nhiều lời, treo điện thoại.

"Lương Thần!"

"Dạ bí thư!"

"Lập tức thông tri toàn bộ thành viên của ban Chính phủ tỉnh Tỉnh ủy qua đây họp. Đã xảy ra tình huống khẩn cấp!"

"Vâng, bí thư!"

Chu Lương Thần không chần chờ đáp ứng ngay, sau khi buông điện thoại trong lòng mới đột nhiên giật thót, không biết đã xảy ra loại tình huống khẩn cấp nào. Thế nhưng Chu Lương Thần lập tức lắc đầu, bỏ hết ý nghĩ hiếu ký trong đầu ra ngoài, cầm lấy điện thoại và bắt đầu thông báo.

Liễu Tuấn đứng dậy, chậm rãi đi về phòng họp số 1 Tỉnh ủy. Hội nghị Thường ủy Tỉnh ủy thường đều được tổ chức ở đây. Rất ít khi, vì sinh động bầu không khí, hội nghị sẽ được tổ chức tại khách sạn Thải Vân.

Chu Lương Thần thấy thế lập tức bắt đầu ngay, một bên dùng điện thoại thông tri cho các Thường ủy khác và các thành viên của ban Chính phủ tỉnh đến họp.

Phải nói, Chu Lương Thần tay chân là rất lưu loát, thấy Liễu Tuấn đã ngồi xuống trên vị trí chủ tịch, hắn vội vàng pha trà mới cho Liễu Tuấn, nghiêng đầu kẹp lấy điện thoại, chỉ thông báo mà một khắc cũng chưa từng nghe.

Đây cũng có thể coi là có bản lĩnh.

Các Thường ủy nhận được điện thoại thông báo, muốn chạy tới cần một chút thời gian, Liễu Tuấn liền châm một điếu thuốc, chậm rãi hút.

Bỗng nhiên, điện thoại đi động vang lên.

Liễu Tuấn vội ấn nút nghe.

"Là tôi đây bí thư. . ."

Trong điện thoại truyền đến tiếng nói của Sài Thiệu Cơ, thở dốc không ngớt, thanh âm cũng đã hơi khàn khàn. Có thể thấy được vài chục phút vừa rồi, một khắc hắn cũng không nhàn rỗi.

". . . Động đất. . . trên máy điện tử của bọn Khuất Hiểu Đông là trên 7.8 cấp. . . Hiện tại, phần lớn kiến trúc huyện Phủ Khương đã sụp đổ, kiến trúc bốn phía sân thể dục cũng sụp đổ. . . Đất vẫn còn đang rung lên, a a, đúng vậy, còn đang chấn động. . . Hiện tại, tôi đang dùng điện thoại vệ tinh để liên lạc với bí thư, a, đúng, đúng. . . Tổn thất rất nghiêm trọng, may mà, phần lớn nhân viên đều đã rút lui. Hiện tại sân thể dục vẫn rất trật tự, ở đây tương đối an toàn, không xảy ra nguy hiểm gì lớn. . ."

Sài Thiệu Cơ thở hổn hển, báo cáo đơn giản cho Liễu Tuấn hay.

Điện thoại vệ tinh vừa nối được, Sài Thiệu Cơ vẫn báo cáo cho Liễu Tuấn trước tiên. Thói quen đã thành tự nhiên.

Mặc dù Liễu Tuấn đã không phải là thủ trưởng trực tiếp của hắn.

"Thiệu Cơ, đừng hoảng hốt. Anh làm rất khá, lần này diễn tập phòng động đất đã làm rất thích hợp, đã có được tác dụng rất lớn. Vừa rồi tôi đã báo cáo tình huống với lãnh đạo của Quốc vụ viện. Hiện tại anh lập tức làm báo cáo thêm một lần. Mặt khác, bất cứ lúc nào, đều phải bảo trì thông tin thông suốt. . . Đúng! Điểm này rất quan trọng. Tôi lập tức sẽ tổ chức hội nghị, thương lượng tiến hành trợ giúp cho các anh. Anh yên tâm, đây không phải là chuyện của mình anh, cũng không phải chuyện của một tỉnh Du Trung. Cứu viện rất nhanh sẽ đến. Hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất của anh chính là duy trì trật tự, nói cho quần chúng, không được hoảng loạn. Còn có, trước khi động đất còn chưa yên ổn, không thể mù quáng tổ chức đội ngũ cứu viện. Sự an toàn của nhân viên là quan trọng nhất, không được tạo thành thương vong mới cho nhân viên. Đúmg, phải đợi sau khi động đất cơ bản đã dẹp loạn, mới có thể tổ chức cứu viện. . . Được, được, anh phải nhớ kỹ, an toàn của bản thân anh phải đặt ở vị trí thứ nhất. Hiện tại anh là chỉ huy tối cao, không thể xảy ra điều gì ngoài ý muốn, bằng không sẽ rối loạn hoàn toàn."

Vừa nghe điện thoại, sắc mặt Chu Lương Thần liền thay đổi.

Không hề nghi ngờ, đây là nơi nào đó đã xảy ra động đất. Hơn nữa từ cách xưng hô của Liễu Tuấn, hình như bên kia điện thoại là Sài Thiệu Cơ. Là thư ký của Liễu Tuấn, Chu Lương Thần tương đối lý giải sâu tình huống của Liễu Tuấn tại tỉnh A. Cái khác không nói, tên vài tướng tài quan trọng nhất trong chi chính của Liễu Tuấn, hắn vẫn rất rõ ràng.

Sài Thiệu Cơ chính là tỉnh trưởng tỉnh Du Trung.

Nói như vậy, bên Du Trung đã xảy ra động đất!

Thảo nào Liễu Tuấn vội vã muốn tổ chức hội nghị liên tịch Chính phủ tỉnh Tỉnh ủy như thế. Tỉnh Du Trung đã xảy ra động đất, mỗi tỉnh toàn quốc đều có trách nhiệm viện trợ. Liễu Tuấn đạt được tin tức trước tiên, đương nhiên phải lập tức bắt tay vào bố trí.

Chu Lương Thần nghĩ như vậy, hắn ngồi xuống ghế thư ký phía sau phòng họp, mở ra sổ sách, chuẩn bị ghi chép hội nghị.

Rất nhanh, phó bí thư Tỉnh ủy Trần Chính Long là người thứ nhất chạy tới phòng họp, vào cửa thấy Liễu Tuấn đã ở trong, hơn nữa thần sắc nghiêm trọng, Trần Chính Long hơi thấy giật mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi