TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

“Tiểu tử thối?”

Tiên sinh hơi giật mình với cách “Xưng hô” này.

Tôi mím môi, tỏ thái độ vô tội.

“Ha ha, Tiểu Tuấn, xem ra cháu đắc tội với chuyên viên Nghiêm rồi”

Tiên sinh cười nói, nhìn dáng vẻ rất vui vẻ.

Tôi cũng cười: “Làm gì có việc đấy, cháu rất kính trọng bác ấy, nhưng chắc do cháu kính trọng bác hơn bác ấy nên mới tỏ ra đố kị như vậy đấy ạ…”

“Hả? đố kị gì với ta?”

“Bác ấy đố kị với bác bất công, tất cả mọi chuyện đều dạy cho cháu, bây giờ nói tới học vấn kiến thức thì bác ấy không thể như đồ đệ của bác là cháu được, rất nhiều thành ngữ không thể giải thích hết được…”

Tôi sau lưng thì châm chọc Nghiêm Ngọc Thành nhưng vẫn gọi là “Bác Nghiêm” mỗi khi mở miệng, có khi còn dày mặt gọi là “ Nhạc phụ đại nhân” nữa, lần này còn lấy cách xưng hô “Tiểu đồ đệ” cứ như thế này thì tôi sẽ thành “Sư thúc” của Nghiêm Phi, nếu như sau này thật sự lấy cô ấy làm vợ, thì theo như câu nói của mạnh phu tử là chú lấy cháu “ Thật trái luân thường đạo lý”

“Hả, nói như vậy thì học vấn của cháu ngày càng tiến bộ rồi, thế thì ta phải kiểm tra xem sao…”

Tiên sinh cười mỉm, như trong lòng đã không còn thiện ý nữa rồi.

Hỏng rồi.

Không cẩn thận mà gây ra chuyện. Tự lấy đá mà ném vào chân mình. Nhìn dáng vẻ của Châu tiên sinh, chỉ sợ không trốn được lần kiểm tra lần này, đành phải tùy cơ mà ứng biến thôi.

“Dục tốc bất đạt, câu nói này giải thích như thế nào?”

Tôi hơi ngạc nhiên. Tiên sinh lại kiểm tra như vậy sao?

“Bác, bác nói Nghiêm Ngọc Thành lần này không có hy vọng sao?”

Tôi vội vàng hỏi.

“Kì thực anh ta đã làm phó khoa 3 năm, tiến bộ không thật “Nhanh”, quan trọng là, anh ta vì nhân dân mà phục vụ, những lãnh đạo trong tỉnh đều dựa vào tiêu chí này mà xem xét ư?”

Đối diện với tiên sinh, tôi không tránh được có chút oán trách.

Trong căn phòng này không có người ngoài, tiên sinh cũng không tức giận nói: “Họ nghĩ rất nhiều và công bằng nữa…”

“Nếu như là như vậy, tốt nhất là Lưu Văn Cử lên”

Nếu như tiên sinh đã nói “Dục tốc bất đạt”, thì có lẽ trong tỉnh đã có sự lựa chọn rồi, căn bản này Nghiêm Ngọc Thành không có hy vọng, thì tôi tiến cử ngay Lưu Văn Cử.

“Hả, vì sao?”

Với những xích mích giữa cha tôi và Mạnh Vũ Hàn, tiên sinh cũng hiểu. Cho nên không hiểu tại sao tôi lại tiến cử Lưu Văn Cử.

“Khang Duệ quá trẻ, hơn nữa năng lực cũng hơn Lưu Văn Cử, anh ta làm chuyên viên, những ngày sau này của bác Nghiêm không dễ thở chút nào. Không biết còn phải cúi đâù bao lâu nữa mới có cơ hội ngẩn đầu lên. Nếu như để Lưu Văn Cử đi, phương diện kinh tế bác Nghiêm có quyền lớn quyết định, cũng có thể làm chút việc thực tế cho nhân dân, tránh được đổ công sức xuống sông xuống biển”

Tôi lấy cái danh nghĩa là vì “Bách chúng muôn dân” nói những lời này, làm cho tiên sinh cũng không dễ phản bác.

Cho dù tiên sinh chỉ là bộ trưởng tuyên truyền, nhưng những người lãnh đạo của ủy ban thường vụ tỉnh cũng không phải đều ăn chay hết.

Tiên sinh tròn hai mặt nhìn tôi, suy nghĩ.

Họ là những nhân vật lớn, đều có thói quen này.

“Sự việc cũng không phải đã đi vào ngõ cụt, chúng ta đến chỗ Kiến Minh đi…”

Tiên sinh nói.

Tôi vô cùng vui sướng, nhưng cũng có chút lo lắng nói : “Việc lớn như thế này, cháu đến nhà bí thư Bạch, có được không?”

Tiên sinh cười nói: “Cháu lớn thêm mấy tuổi nữa thì không phù hợp . Còn bây giờ, không vấn đề gì, nghe nói tiểu nha đầu Bạch Dương sắp kết hôn, dựa vào mối quan hệ của cháu và cô ta thì nên đến chúc mừng…”

“Á?”

Tôi lại cảm thấy kinh ngạc.

Bạch Dương sắp kết hôn? Việc lớn như vậy, tôi sao không biết tí nào? Hơn nữa mỗi tuần đều gọi điện cho chị ta nữa chứ.

“Là cùng với Bành Phi ạ?”

“Hình như thế, anh ta cũng không tồi”

Thấy tiên sinh nhấc máy gọi điện tôi cũng không tiện hỏi thêm. Thôi cứ để đến nhà họ Bạch thì tìm hiểu tiếp vậy.

“Kiến Minh à, là tôi, trong nhà có khách không….ha ha, muốn đưa một người bạn nhỏ đến chào hỏi…ừm, đúng, chính là tiên nhóc đó, là Liễu Tuấn…được, chúng tôi sẽ qua đó….”

Khu biệt thự của ủy ban thường vụ tỉnh nằm gần với “Công viên Dung Hồ”.trước khi giải phóng đây là khu vực dành cho quan cấp cao, ngoài phong cảnh đẹp ra nghe nói phong thủy ở đây cũng rất tốt. Sau khi giải phóng, thì nhà ở của ủy ban thường vụ tỉnh được xây ngay tại đây. Theo thay đổi của năm tháng, không ngừng mở rộng, bây giờ đã là một biệt thự có quy mô rồi. Rất nhiều những phó tỉnh trưởng đều sống ở đây. Đương nhiên, khu biệt thự của ủy ban thường vụ tỉnh và những khu biệt thự khách có phân cách với nhau, cấp độ cảnh vệ cũng cao hơn.

Biệt thự mà tiên sinh ở cách biệt thự của Bạch Kiến Minh khoảng 2-3 mét, ở giữa có hai dãy biệt thự khác.

Tôi và tiên sinh đi dạo bộ đến đó. Từ xa đã trông thấy cánh cửa nhà Bạch Kiến Minh đang mở sẵn rồi, mấy cán bộ đi ra đi vào, ở cửa chính cúi chào, ngồi vào chiếc xe ô tô loại nhỏ đi rồi.

Rõ ràng ông ta vì tiên sinh nên mới kết thúc cuộc nói chuyện với những người này.

Tôi đi sau tiên sinh 1 bước, trong tay còn cầm chút thịt thú hoang.

Đến thăm những cán bộ cấp cao như Bạch Kiến Minh và tiên sinh thì những vật phẩm này để biểu lộ thiện ý.

Sự qua lại của các cán bộ ủy ban thường vụ tỉnh là điều kiêng kị. Theo mối quan hệ của tiên sinh và ông ta, những ngày thường cũng rất ít qua lại, một tháng một lần cũng coi là nhiều rồi.

Bạch Dương mặc một chiếc váy màu trắng hoa lan, đứng ở cổng đón khách. Đây đương nhiên là Bạch Kiến Minh cho bạn học cũ một thể diện đặc biệt.

“A Tiểu Tuấn, đúng là em rồi…”

Bạch Dương và tiên sinh khá quen nhau, chỉ cẩn gật đầu cười, coi như là chào hỏi rồi, ngat sau đó liền quay ra nói chuyện với tôi.

Nha đầu này, năm nay cũng phải 24-25 tuổi đầu rồi,Nha ha không biết đã cùng Bành Phi “Nếm thử trái cấm” chưa. Nghĩ tới thanh niên thời kì này, lại xuất thân trong gia đình của bộ trưởng Bạch nữa, không thể xảy ra những việc “Khác người” như thế.

“Chị Bạch Dương, xin chào, sắp kết hôn rồi mà không nói với em một tiếng, thật không xem bạn bè ra gì rồi.”

Tôi hỏi ngay chị ta khi còn ở ngoài cửa.

Đây cũng là tự mình cho tôi thêm can đảm, ngoài mỗi năm đón tết một lần, cùng với vị phó bí thư tỉnh ủy Bạch Kiến Minh chào hỏi như vậy là chưa đủ.

“Chú Châu, là chú nói cho Tiểu Tuấn ạ?”

Bạch Dương không thèm quan tâm đến câu “Trách vấn” của tôi,

Ha ha, có lẽ cô ấy trước đây là gọi “Thầy Châu”, nhưng có lẽ do bộ tuyên truyền quản lý báo tỉnh cho nên mới có thay đổi cách xưng hô từ “Thầy Châu” sang “ chú Châu”. Nhưng dựa vào mối quan hệ giữa tiên sinh và bí thư Bạch thì cách xưng hô như thế cũng dễ hiêủ.

Tiên sinh cướp lời : “Trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng, kết hôn là chuyện vui, có gì mà phải ngại chứ?”

Bạch Dương mỉm môi nói: “Người ta vẫn chưa đưa ra quyết định….”

“Nên lấy rồi, nếu không chuyện yêu đương của chị với Bành Phi trong suốt 8 năm qua sẽ trở thành chiến tranh 8 năm đó…”

Tôi cười nói.

Bạch Dương lườm định véo má tôi.
Tôi liền vội vàng lé tránh. Không để cho cô ta véo trẻ con.

Lòng tự tôn của bổn nha nội rất sợ chịu tổn thương!

“Dương Dương, sao lại đứng nói chuyện ngoài cửa như thế, thật là không tôn trọng khách gì cả!”

Bí thư Bạch từ trong phòng khách nói vọng ra.

Tôi làm mặt quỷ với Bạch Dương, rồi chạy ngay vào cửa.

“Chào bác trai bác gái Bạch ạ!”

Cho dù là bao nhiêu tuổi thì cứ cúi chào trước đã rồi hẵng tính tiếp. Phép lịch sự này quả nhiên có hiệu quả ngay lập tức.

“Ha ha, tiểu Tuấn à, đến đây, mau ngồi đi….”

Bạch Kiến Minh cười ha ha.

Đã giành được sự quan tâm sự quan tâm của phó bí thư chuyên trách của ủy ban tỉnh như thế này cũng không phải ai cũng có được? có lẽ mỗi năm vào tháng chạp đến chào hỏi bác ta Nghiêm Ngọc Thành và cha đều chưa từng có được cách xưng hô khách khí như thế này.

Bạch Dương cùng đi vào, tôi liền hỏi: “Chị Bạch Dương, khi nào thì cho em uống rượu hỉ thế?”

“Định vào ngày mùng 1 tháng 7..”

Bạch Dương không trả lời, Bạch phu nhân cười mỉm đáp lại.

“Cung hỉ…”

Tôi lại trêu tiếp.

“Đến lúc đấy nhất định phải đưa thiếp mời cho em nhé”

Bạch Dương lần này không chạy lại véo tôi, mà có chút ngại ngần. nhìn chị ấy tuy lúc đầu không có chút thiện cảm nào với Bành Phi, nhưng dần dần theo năm tháng thì cũng đã cảm nhận được tấm chân tình của anh ta. Đó là niềm hạnh phúc nhất của thiếu nữ.

“Châu bộ trưởng, mau ngồi đi…Dương Dương, mang trà lên….”

Thấy tiên sinh vẫn chưa ngồi xuống, Bạch phu nhân liền vội vàng mời khách.

“Dật Phi à, muốn thế này tới, có việc gì chỉ bảo chăng?”

Sau khi chủ khách đã ngồi xuống, Bạch Kiến Minh cười nói.

Đại danh của tiên sinh vẫn là “ Châu Dật Phi”, cái tên rất là phóng khoáng, toát lên vẻ tri thức. Cái tên này cùng tên với 1 bài hát nổi tiếng của thế hệ sau.

“Là vì chuyện của Nghiêm Ngọc Thành mà tới”

Có lẽ quan hệ của hai người này chẳng có gì phải giấu cả, chẳng cần vòng vo tam quốc nhiều mà đi thẳng ngay vào chủ đề.

Nụ cười trên môi của Bạch Kiến Minh lập tức mất đi, nhìn tôi, có chút kì quái, việc quan trọng như thế này sao tiên sinh lại nói trước mặt trẻ con được cơ chứ? Đây không phải là việc của một cán bộ cấp một của ủy ban thường vụ tỉnh ủy làm. Hơn nữa tiên sinh không phải người làm việc hồ đồ như thế.

“Tiểu Tuấn, hãy nói cho bác Bạch đường lối tư tưởng của bác Nghiêm cháu đi”

Liên quan tới “Đường lối tư tưởng phát triển chỉ điểm của chuyên gia”, Nghiêm Ngọc Thành đã từng nói qua với Châu tiên sinh. Nhưng trong trường hợp này, nếu do tiên sinh nói ra, khó tránh có chút nghi ngờ là “Nhiệm tình người quen. Để tôi nói ra thì lại chân thực hơn nhiều.

Tôi coi như đã hiểu được mục đích Châu tiên sinh đưa tôi đến đây.

Đối với việc chuẩn bị tinh thần, nói rõ ràng về vấn đề đường lối tư tưởng của Nghiêm Ngọc Thành với việc phát triển kinh tế khu vực bảo Châu, ngoài “Chuyên gia chỉ điểm”, đường lối tư tưởng về việc phát triển ngành chế tạo công nghiệp nhẹ của huyện Hướng Dương, ngành tiêu thu sản phẩm tiểu thương của thành phố Bảo Châu, ngành nuôI trồng của huyện Thanh An, cũng đều đã nói rất rõ ràng.

Đây đều là những suy nghĩ “Đề xướng” của cá nhân tôi, cho dù Nghiêm Ngọc Thành có ở đây cũng không thể nói rõ ràng rành mạch được như tôi. Không những bí thư Bạch chưa từng nghe qua, mà tiên sinh tuy đã biết qua nhưng bây giờ nghe tôi nói cũng vô cùng ngạc nhiên.

“Phát triển kinh tế như vậy là rất tốt, hoàn toàn phù hợp với tinh thần mà văn kiện số 1 đề ra!”
Bí thư Bạch lập tức khẳng định.

“Xem ra đồng chí Nghiêm Ngọc Thành đã tốn không biết bao công sức rồi”

Tôi mỉm cười, không nói thêm gì. Trước mặt của đại lãnh đạo như Bạch Kiến Minh như thế này, nói và làm việc nên cẩn thận, không thể ỷ vào mình thông minh mà muốn nói gì thì nói, tránh những lời thừa.

“Bây giờ tình hình có chút phức tạp, chủ yếu là vấn đề kinh nghiệm của đồng chí Nghiêm”

Biết là Bạch Kiến Minh sẽ nói câu này.

Tôi khi thấy câu nói này của ông ta thì ngay lập tức cái cảm giác vui mừng biến mất thay vào đó là có chút e ngại, chẳng nhẽ ông ta biểu lộ thái độ như vậy thì việc của Nghiêm Ngọc Thành không còn hy vọng thật.

“Không thể tiếp tục xem xét sao?”

Tiên sinh vội vàng hỏi.

“Tôi thử thế nào đã. Nhưng quan trọng là thái độ của bí thư Tử Vinh thế nào”

Bạch Kiến Minh cũng khá thẳng thắn.

Rốt cuộc thì bí thư tử vinh mới là người có quyền quyết định nhất, về vấn đề nhân sự, tỉnh trưởng Liêu Khánh Khai này đều rất cẩn thận, không thể tùy tiện thò tay vào.
Tiên sinh có chút u ám.

Bạch Kiến Minh cười nói: “Dật Phi, kì thực anh không nên đến tìm tôi, về việc này thì tin rằng tỉnh trưởng và đồng chí Tử Vinh cũng cần phải chưng cầu ý kiến của các đồng chí lãnh đạo bên khu vực Bảo Châu nữa”

Nói như vậy hai mắt của tiên sinh sáng lên. Đúng vậy, làm sao không nghĩ ra chi tiết này chứ? Long Thiết Quân rất khen ngợi Nghiêm Ngọc Thành mà, trước mặt của tổ chức và bí thưu tử vinh nhất định sẽ có những lời tốt đẹp. Ông ta là nguyên bí thư của khu Bảo Châu, rất có quyền ngôn luận.

Tôi nghĩ rồi lắc đầu.

Tuy chỉ là một biểu hiện nhỏ nhưng lại bị Bạch Kiến Minh nhanh chóng nhìn ra.

“Tiểu Tuấn, cháu nghĩ gì vậy cứ nói ra đi.

Bạch Kiến Minh ôn hòa hỏi.

Không còn nghi ngờ gì, ông ta có thiện cảm với tôi.

Đặc biệt sau khi hiểu được con đường tư tưởng của Nghiêm Ngọc Thành qua lời trần thuật của tôi, thì càng xem trọng tôi hơn. Tuy ông ta không biết đây là “Đề xướng” của tôi, nhưng một hậu sinh 15 tuổi có thể trước mặt một phó bí thư tỉnh nói rõ ràng như vậy đã là rất khó rồi.

“Bí thư Long sợ là không tiện tỏ thái độ với việc này”

Tôi vốn không muốn nói, nhưng hai vị tỉnh ủy này lại cứ nhìn tôi, muốn hiểu được cho thật rõ ràng, cho nên đành phải nói thật ra.

“Cháu nói lí do đi!”

Bạch Kiến Minh không rời mắt khỏi tôi.

“Bác, cháu chỉ đoán mò thôi, nói không đúng bác đừng trách phạt..”

Lần đầu tiên trước mặt một cán bộ tỉnh có thực quyền trình bày về “Lí giải chính trị” của tôi, cho dù bổn nha nội này từng là người từng trải nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi có chút e dè.

“Cháu chưa nói, làm sao ta có thể trách phạt?”

Tôi lại nhìn tiên sinh, tiên sinh gật đầu, ủng hộ tôi.

“Bí thư Long lần này cho dù lần này có chuyển xuống tuyến dưới, hay lên làm đại biểu nhân dân tỉnh, thì đều có điều kiện nói chuyện với bí thư Tử Vinh…”

Tôi chỉ nói nửa câu, dừng lại không cần nói câu sau, thì hai vị này có thể không hiểu?

Long thiết quân tự mình thăng quan, thì không muốn có tranh giành quyền thế, không thể “Làm cái việc mua bán” đó được.

Bạch Kiến Minh hiểu ngay ra, một phó bí thư tỉnh như ông ta nhất thời không nghĩ đến điều này, bây giờ lại bị đứa trẻ như tôi nhắc nhở, không kinh ngạc sao được?

“Tiểu Tuấn ai dạy cháu?”

Sau khi ngạc nhiên, Bạch Kiến Minh lại hỏi.

Nếu như cần “Vạch trần” mình, thì có thể nói là do cha và Nghiêm Ngọc Thành nói, nhưng đối diện với phó bí thư tỉnh, làm sao có thể ăn nói tùy tiện được. “Thần đồng” thì “ Thần đồng” cho dù như thế nào cũng không thể đổ lên mình.

“Hi hi, bác Bạch, cái này đâu cần ai dạy, thầy giáo nghỉ hưu ở trường cháu, đều có thể dạy con trai thay thế làm việc mà”

Cái này cũng đúng, khi đó thật sự có cách nói “Thay thế” này, cũng coi như một hệ thống cha truyền con nối.

Bạch Kiến Minh giờ mới gật đầu không hỏi thêm nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi