TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Tiểu Vũ cười tươi như hoa, trong lòng thì đang thầm lo lắng.

Không phải lo lắng cho mình, cô lo lắng cho Liễu Tuấn. Có thể thấy, Liễu Tuấn đang có tâm sự rất nặng. Theo địa vị của Liễu Tuấn càng ngày càng cao, số lần y nhíu mày cũng càng ngày càng nhiều. Trước đây khi còn ở khu Trường Hà, hình tượng người thanh niên phong thần tuấn lãng, sáng tỏa như ánh mặt trời đã rất khó thấy được. Tiểu Vũ thực sự tưởng nhớ đến thời gian còn làm bảo mẫu tại biệt thự số 1 bên hồ Hợp Thủy. Nhất là sau khi cha con Chu Phi Dược rơi đài, đó là thời gian Tiểu Vũ vui vẻ nhất. Hình như trên thế giới đã không tồn tại bất cứ việc gì khiến cô lo lắng.

Liễu Tuấn khi đó là hăng hái biết nhường nào chứ!

Giờ chức quan càng làm càng lớn, chuyện buồn phiền cũng càng ngày càng nhiều.

"Uống trà đi anh!"

Tiểu Vũ pha một ly trà nồng đậm rồi nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Liễu Tuấn.

Đây là căn phòng tổng thống ở khách sạn Thu Thủy. Tiệc tối đã kết thúc, hôm nay đã đi chơi cả ngày, chú Sở và dì Đồng cũng cảm thấy mệt mỏi, nên sau khi ăn cơm tối xong liền trở về phòng nghỉ ngơi. Đương nhiên, cũng không ngoại trừ ý nghĩ họ muốn trăm phương nghìn kế sắp xếp cho Tiểu Vũ và Liễu Tuấn ở chung lâu một chút.

Dì Đồng thực sự rất chờ đợi Tiểu Vũ sớm ngày sinh một đứa con cho Liễu gia.

Liễu Tuấn gật đầu, mở chiếc TV màn hình tinh thể lỏng to tướng treo trên tường, chọn một kênh tiếng Anh. Trên màn hình hiện ra tràng cảnh hội đàm giữa tổng bí thư Lý Trị Quốc và tổng thống Mỹ Jack.

Lúc này đang tổ chức Hội nghị thượng đỉnh G20 tại thủ đô Luân Đôn Anh.

G20 lúc ban đầu thành lập do bộ trưởng Bộ Tài chính của bảy quốc gia công nghiệp hoá(G7) đề xuất vào tháng 6 năm 1999 tại thành phố Cologne của Đức, mục đích là phòng ngừa lại tái diễn một cơn lốc tài chính Châu Á cùng loại, để các quốc gia có quan hệ cử hành đối thoại phi chính thức ở trên chính sách tiền tệ, kinh tế quốc tế, nhằm có lợi cho sự ổn định về hệ thống tài chính và tiền tệ quốc tế. Tháng 9 năm 1999 do trưởng phòng tài chánh của tập đoàn tám quốc gia tuyên bố thành lập ở Washington, hội nghị thuộc một loại cơ chế đối thoại phi chính thức như trong hệ thống Bretton Woods, do G8 và 11 quốc gia công nghiệp mới phát quan trọng cùng EU cấu thành. Với mục đích thúc đẩy cải cách thể chế tài chính quốc tế, vì có quan hệ vấn đề thực chất về thảo luận và hiệp thương, nhằm tìm kiếm cơ hội hợp tác cũng như xúc tiến sự ổn định và duy trì tăng trưởng liên tục kinh tế thế giới. Dựa theo lệ cũ, quỹ tiền tệ thế giới IMF và ngân hàng thế giới dự thính buổi hội nghị. Hội nghị G20 lúc đó chỉ do trưởng phòng tài chánh các quốc gia hoặc các thống đốc ngân hàng Trung ương quốc gia tham gia. Từ cơn khủng hoảng tài chính toàn cầu năm ngoái do Mỹ dẫn phát ra có thể khiến hệ thống tài chính trở thành tiêu điểm toàn cầu, nên bắt đầu cử hành hội nghị các nguyên thủ của G20, mở rộng quyền lên tiếng của mỗi quốc gia, thay thế cho hội nghị thủ lĩnh 8 quốc gia hoặc hội nghị trưởng phòng tài chánh G20 trước đó.

Tổng sản lượng GDP của G20 chiếm 85% thế giới, dân số khoảng 4 tỷ.

Hội nghị thượng đỉnh lần này, phó thủ tướng Quách Kỳ Lương, ngoại trưởng Tang Nghênh Phong cùng với mười mấy cán bộ của đơn vị Đảng chính có quan hệ với văn phòng Trung ương đi theo.

Không hề nghi ngờ, cuộc hội ngộ giữa chủ tịch Lý Trị Quốc và tổng thống Jack mới là tiêu điểm được quan tâm nhất tại Hội nghị thượng đỉnh lần này. Liễu Tuấn không xem tin tức trong nước mà xem trực tiếp từ phương diện Mỹ đưa tin.

Nội dung trong nước sẽ có tình huống thông báo tường tận, Liễu Tuấn muốn nhìn nước ngoài đưa tin về cuộc gặp mặt lần này thế nào. Có thể đổi lại một góc độ khác để suy nghĩ.

Trung tuần tháng 11 năm ngoái, cơn khủng hoảng tài chính Mỹ vừa mới bùng nổ chưa bao lâu, đã tổ chức một lần Hội nghị thượng đỉnh tài chính ngay tại Washington. Là một trong các quốc gia tham dự nhiều nhất, tiếng nói trong nền kinh tế tài chính toàn cầu có tác dụng lớn nhất, Hội nghị thượng đỉnh G20 đối với việc ứng đối cơn khủng hoảng tài chính toàn cầu và lập lại trật tự mới cho nền tài chính quốc tế có tác dụng hết sức trọng đại, trở thành tiêu điểm chú ý của toàn thế giới.

Ở trên Hội nghị thượng đỉnh năm ngoái, các quốc gia tham dự hội nghị đề xuất muốn cứu vớt nền kinh tế Mỹ, phòng ngừa Mỹ lạm phát đồng đô la. Khủng hoảng tài chính bùng nổ chưa bao lâu, nguy cơ theo đó từ lĩnh vực tài sản hư cấu lan tràn tới lĩnh vực thực thể, nền kinh tế thực thể của Mỹ bắt đầu suy yếu. Vì kích thích tổng nhu cầu, Cục Dự trữ Liên bang Mỹ đã hạ lãi suất tiêu chuẩn cơ bản đến 1%, đồng thời không ngừng đổ tiền vào cứu vớt các xí nghiệp và cơ quan tài chính lớn đang rơi vào khốn cảnh, những chính sách này đều muốn tăng phát hành đồng đô la, do đó khiến đồng đô la không ngừng bị giảm giá trị.

Đôla là tiền tệ thế giới, rất nhiều quốc gia trên thế giới đều đang giữ một số lượng lớn tài sản bằng đồng đôla, hành vi lạm phát tiền tệ của Mỹ sẽ tạo thành tổn thất nghiêm trọng đối với các quốc gia đang giữ tài sản bằng đồng đô la. Bởi vậy, nhiệm vụ cấp bách nhất ở trên Hội nghị thượng đỉnh tài chính lần trước là nên phòng ngừa Mỹ lạm phát tiền tệ, để đạt được mục đích này, các quốc gia đề xuất đồng tâm hiệp lực cứu vớt kinh tế Mỹ, biểu hiện cụ thể nhất chính là mua quốc trái Mỹ.

Tính đến cuối tháng 9 năm 2008, số thiếu hụt về tài chính của Chính phủ liên bang Mỹ đã đạt đến hơn 450 tỷ USD, đã tạo thành một kỷ lục mới trên lịch sử, tình huống của năm 2009 càng không lạc quan, tài chính Mỹ nếu như muốn vực dậy, yêu cầu các quốc gia thế giới mua quốc trái Mỹ, huy động vốn cho chính phủ Mỹ. Vì vậy, ở trên Hội nghị thượng đỉnh, phần lớn quốc gia của G20 yêu cầu nhất trí trong hành động, nghiêm cấm bán tháo hàng loạt quốc trái Mỹ, vì như vậy mới có thể ổn định kinh tế Mỹ, tài sản đôla trong tay các quốc gia mới có thể bảo đảm giá trị.

Đối với đề nghị này, Trung Quốc rất tán thành, biểu thị sẵn lòng cầm thêm quốc trái Mỹ.

Đương nhiên, xử lý như thế nào những khoản nợ phi quốc trái khác thì không phiền người bên ngoài phí tâm.

Hội nghị thượng đỉnh lần trước chân chính khiến người ta quan tâm nhất chính là đề xuất của các nước EU, kiến nghị thống nhất tiêu chuẩn giám thị, hoạt động theo quy phạm của cơ quan tài chính quốc tế. EU vạch ra, một trong căn nguyên của khủng hoảng tài chính là tài chính Mỹ đã thả lỏng việc giám thị. Là người thôi động chính nền tài chính toàn cầu hóa, Mỹ càng lúc càng buông lỏng việc giám thị các cơ quan tài chính cùng thị trường tài chính, trong hoàn cảnh buông lỏng này, các cơ quan tài chính như ngân hàng đầu tư, ngân hàng thương nghiệp cùng quỹ Hedge Fund đã hoạt động mạnh, tại các quốc gia khác trên toàn cầu công thành đoạt đất, nhiều lần đắc thủ. Bởi những cơ cấu này vận hành trên toàn cầu, có thể thông qua giao dịch nội bộ hoặc là giao dịch tư bản vượt phạm vi quốc gia để trốn tránh sự giám thị tài chính của các quốc gia thế giới, bởi vậy thống nhất tiêu chuẩn giám thị, hoạt động theo quy phạm tài chính quốc tế, ngoài Mỹ, đây cũng là tiếng lòng của các thành viên khác trong G20.

Mỹ cũng muốn tăng cường giám thị tài chính, thế nhưng càng rõ ràng là muốn nắm giữ quyền chủ động chế định quy tắc giám thị. Nếu như buông tha quyền chủ động, địa vị bá quyền của Mỹ trong hệ thống tài chính quốc tế sẽ bị lay động rất lớn, đây là điều mà tư bản tài chính Mỹ không muốn thấy, mà đây vừa vặn là lời kêu gọi của tư bản tài chính các thành viên khác trong G20. Trên Hội nghị thượng đỉnh năm ngoái, mặc dù EU khởi xướng, cuối cùng lại chưa thu được thành công. Phỏng chừng tại Hội nghị thượng đỉnh Luân Đôn, vẫn sẽ tiến hành nỗ lực giống vậy.

Thấy Liễu Tuấn xem đến xuất thần, Tiểu Vũ không dám quấy rối, cô ngồi xuống bên cạnh y, cầm lấy con dao gọt táo, sau đó lại cắt thành từng miếng nhỏ, thỉnh thoảng đưa một miếng đến miệng Liễu Tuấn.

Kinh tế và chính trị như một cặp anh em sinh đôi, như bóng với hình. Hội nghị thượng đỉnh tài chính không chỉ muốn ứng đối với cơn khủng hoảng kinh tế toàn cầu, càng quan hệ đến việc điều chỉnh lợi ích toàn cầu sau khi Mỹ suy sụp. Đó là một quá trình trường kỳ cò kè mặc cả.

Xem tin tức hơn mười phút, Liễu Tuấn hơi dựa người vào sau, đưa tay khẽ gõ lên trán mình.

Tiểu Vũ vội nhích lại gần, vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp đầu cho y.

"Anh nói lần này tổng thống Jack có thể sẽ nhượng bộ với chúng ta không?"

Tiểu Vũ một bên xoa bóp đầu cho Liễu Tuấn, một bên thấp giọng hỏi: "Hôm nay Tiểu Vũ cũng có thể nói là nữ cường nhân trong giới kinh tế, đối với những đại thế quốc tế này cũng không phải là dốt đặc cán mai.

Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Nhượng bộ là nhất định rồi. Then chốt là nhượng bao nhiêu, nhượng thế nào, chắc là Jack cũng rất đau đầu."

Một quốc gia đã quen làm bá chủ, đơn giản sẽ không cúi đầu trước người khác. Jack cũng phải cẩn thận tiến hành chọn lựa và cân đối tại hai phương diện cứu vớt nền kinh tế trong nước cùng duy trì sự bá quyền thế giới.

Tiểu Vũ suy nghĩ một chút mới nói: "Trước đó La Kỳ nói, nước ta vẫn còn chưa được xem là một nền kinh tế lớn, cũng chưa đứng ở vị trí có thể cứu vớt thế giới, không quản là thành lập hệ thống hội nghị Bretton Woods thứ hai hay là giục nước ta trong hệ thống tiền tệ quốc tế phát huy tác dụng nòng cốt, đều là một vài ý nghĩ không thực tế. . .Anh nói những lời của La Kỳ có đạo lý không?"

La Kỳ là chủ tịch khu vực Châu Á của Morgan Stanley, được rất nhiều nhân sĩ thị trường Trung Quốc biết rõ, trong nước có một nhóm "fans". Tiểu Vũ biết ngôn luận của hắn cũng rất hợp lý.

Liễu Tuấn thản nhiên cười, khoát tay nói: "La Kỳ chỉ là một thương nhân, ông ta không hiểu chính trị. Đương nhiên, là một người người Mỹ, ông ta nói vì quốc gia của mình cũng có thể hiểu. Có phải là thành lập hệ thống hội nghị Bretton Woods thứ hai, hoặc là nói phát huy được tác dụng nòng cốt trong hệ thống tiền tệ quốc tế, đó cũng không phải việc chúng ta cần nhất. Rất nhiều khi, hư danh không dùng được, then chốt là lợi ích thực sự."

Có thể chủ tịch Lý Trị Quốc ở trên Hội nghị thượng đỉnh lần này sẽ hứa hẹn cho Mỹ nhiều sự ủng hộ về kinh tế, nhưng điều kiện khẳng định cũng có. Sự tồn tại về quân sự của Mỹ tại các nước khu vực xung quanh Trung Quốc chính là lợi thế để đàm phán.

Sách lược xa thân gần đánh đã thông qua Biện lão và chuyển đạt cho chủ tịch Lý Trị Quốc biết được. Có người nói cũng là một trong những sách lược chủ yếu ở trên Hội nghị thượng đỉnh lần này.

Tiểu Vũ liền gật đầu, nhẹ nhàng dựa vào vai Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn vỗ về lên bàn tay của Tiểu Vũ, bỗng nhiên hỏi: "Tiểu Vũ, em có tâm sự hả?"

"A? Không, em không có tâm sự. . ."

Tiểu Vũ liền phủ nhận, cô cũng không muốn quấy nhiễu tư duy của Liễu Tuấn vào lúc này.

Liễu Tuấn ôm lấy eo Tiểu Vũ và khẽ dùng sức, Tiểu Vũ liền dựa sát vào lòng y.

"Nói đi, có việc gì cũng đứng giấu trong lòng, nói ra hết đi."

Tiểu Vũ khẽ cắn môi, do dự một lát mới thấp giọng nói: "Dạ, mẹ em. . .mẹ em đang lo. . .mẹ lo tuổi của em càng lúc càng lớn, sau này sinh con sẽ không an toàn. . ."

Khi nói những lời này, sắc mặt Tiểu Vũ ửng đỏ, mang theo ý e thẹn, ánh mắt trốn tránh cái nhìn của Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn hơi sửng sốt, lập tức nở nụ cười, sờ lên bờ má nóng hổi của Tiểu Vũ, rồi cười gật đầu.

Tiểu Vũ nhất thời vui mừng vô hạn, bỗng nhiên cô đứng dậy ôm lấy cổ Liễu Tuấn, gương mặt nóng hổi dán chặt vào Liễu Tuấn, cả người cũng hơi run lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi