TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Trong thư phòng của Ngọc Thành, khói thuốc mù mịt, ông và cha ít nhất đã hút một lúc lâu, chán nản, tôi đành đẩy cửa, để ngọn gió lạnh mùa xuân thổi tan lớp khói.

Nghiêm Ngọc Thành kéo chặt áo lại.

“Tiểu Tuấn, tình hình đó là thật ư?”

Mặc dù tôi đã báo cáo rất cụ thể, nhưng cha vẫn không yên tâm.

Ông chủ lớn mà Tiết chuyên viên tận tay nâng đỡ lại là một tên lừa đảo, tin này quả thực làm người ta đáng lo nghĩ.

Tôi gật đầu, ra vẻ rất khẳng định.

Khi ở trong gian nhà của phòng tiếp đón, khi tôi nhận thức được Lý Ái Quốc là một tên lừa đảo, ngay lập tức tôi chẳng còn hứng thú đàm phán gì với ông ta nữa, huống hồ tôi vốn chỉ là đi thăm dò tình hình, cái gọi là gia nhập cổ đông, chỉ là cái mũ để dẫn vào đề mà thôi.

Quả nhiên Lý Ái Quốc vừa nhìn thấy tờ chi phiếu 200 vạn, ngay lập tức mặt nở hoa, để dụ “ông chủ Tiểu Tuấn”, không ngại ngần lấy giấy phép kinh doanh ra lòe tôi.

Cái không may của Lý tiên sinh là, ông ta có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, ở một nơi bé tẹo như khu Bảo Châu này lại gặp phải một người xuyên thời gian tinh thông tiếng Anh như tôi.

Ngay lập tức tôi nói chuyện dông dài với ông ta một hồi, rồi nói lý do phải về thương lượng, đi mất hút. Ông chủ Lý đó, như con sói đói ngửi thấy mùi máu, đi theo đằng sau chúng tôi tiễn một đoạn đường dài, còn nói sẽ về Liễu Gia Sơn vào một ngày không xa.

Rời phòng tiếp đón, tôi vẫn chưa nói tin tức động trời này cho bác năm. Dù sao thì chỉ dựa vào một cái giấy phép hành nghề thôi cũng chưa đủ chắc chắn. Nếu chỉ là một cảng thương giả mạo thì cũng dễ giải quyết, đến cục công an trình báo, Vượng Văn Khải đến bắt họ, nếu dùng thủ đoạn thì dù là tổ tông ba đời cũng phải khai ra hết.

Vấn đề là, đằng sau ông cảng thương này còn có cục trưởng Tiền cục công nghiệp nhẹ. Sau đó nữa là Tiết chuyên viên. Còn sau đó nữa....Ừm. Không đoán được! Hình như trước mắt lãnh đạo cao nhất mà chúng tôi được gặp, không thể bằng Bì Trị Bình và La cái gì đó Dung.

Nếu làm nầm thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Tiết Bình Sơn sẽ phản kích lại ngay. Đừng nói là điều tôi có thể chịu đựng được, dù là Nghiêm Ngọc Thành hay cha, cũng không thể đỡ được!

Dù là không sai, thì ai biết rốt cuộc Tiết Bình Sơn tham dự đến mức độ nào rồi. Không biết rằng đã đặt chân vào đó sâu đến đâu? Trong ký ức của tôi, những vụ án kiểu này ở kiếp trước, đều được quy vào việc “quan thương câu kết”. Nếu Tiết Bình Sơn dấn thân vào đó quá sâu, còn dễ làm hơn chút, thuận thế kéo ông ta xuống. Sợ là sợ Tiết Bình Sơn vẫn chưa dấn thân vào sâu, chỉ là rơi vào tình trạng tội “một phút không cảnh giác”, bị kỷ luật một chút. Và vẫn ngồi vững trên cái ghế chuyên viên. Những ngày về sau không thể bình yên được nữa rồi.

Sự việc trọng đại, đã có bài học về lần trước Mạnh Dược Tiến mà Mã Văn Tài, tôi không dám tự mình quyết định, ngay lập tức chạy về nhà nói với cha việc này.

Cha vừa nghe xong, thần sắc liền ngay lập tức thay đổi, không nói câu nào, lôi tôi đến thẳng nhà Nghiêm Ngọc Thành.

Vừa vào cửa, trong nhà Nghiêm Ngọc Thành có không ít người, là mấy ông đầu não ở dưới ông, buổi tối đến nhà thư ký Liễu chơi. Nghiêm Ngọc Thành có một quy tắc, không là người đặc biệt thân thiết thì không nói chuyện công ở nhà. Mấy người này đến thăm buổi tối mà không bị ông đuổi ra ngoài, có thể thấy đây cũng thuộc vào hàng thân thiết.

Mấy người quen thân với Nghiêm Ngọc Thành tất nhiên cũng quen vị ủy viên địa ủy như cha. Nghiêm Liễu Nghiêm Liễu, mặc dù không dám nói hai người có cùng huyết thống, nhưng về cơ bản cũng là rất thấu hiểu nhau, về mặt nguyên tắc thì giống hệt nhau.

Mấy vị này thấy thư ký Liễu đến, mặt nghiêm lại, không nhìn thấy một nụ cười nào cả, ngay lập tức biết rằng thư ký Liễu có việc muốn nói chuyện với thư ký Nghiêm, vội đứng dậy cáo từ.

Nghiêm Ngọc Thành bực lắm, nhưng vẫn cười hà hà nói một câu: “Sao thế, lại dây vào với ai rồi à?”

Ôi, dường như giờ bổn thiếu gia tôi đã trở hành “Tổ tông gây họa” vậy, chỉ cần trên trán có chữ “quan trường”, là những người thân của tôi lại hỏi: “lại dây vào ai rồi?”

Đợi đến khi vào trong thư phòng, tôi mở miệng nói một câu: “Dây vào Tiết Bình Sơn rồi”, ngay lập tức thư ký Nghiêm “hách dịch” liền không nói được gì nữa.

“Cả giấy phép kinh doanh mà còn làm giả, tên béo chết tiệt họ Lý này nếu không phải là lừa đảo, đến đánh chết cháu cũng không tin.”

Tôi tức giận nói.

Trước mặt Nghiêm Ngọc Thành và cha, dù sao không phải là ở tòa nán, nên tôi nói năng hơi tự do một chút.

“Việc này phải thận trọng.”

Cha nhìn Nghiêm Ngọc Thành rồi thấp giọng nói.

“Không thận trọng được nữa rồi.”

Nghiêm Ngọc Thành hút hai hơi thuốc rất sâu, rồi dúi nửa điếu thuốc đang cháy dở vào gạt tàn, thở mạnh ra!

Cha và tôi đều kinh ngạc nhìn ông. Đây không phải là câu một phó thư ký địa ủy như ông nói. Mặc dù Nghiêm Ngọc Thành thẳng tính nhưng không phải là người hấp tấp.

“Theo tình hình hiện tại, nếu Tiểu Tuấn phân tích đúng, thì trong tay tên khốn này đã có đến 160 vạn rồi! 160 vạn là bao nhiêu mồ hôi nước mắt của anh em công nông dân! Chúng ta không thể kiêng cữ nhiều quá được, phải ngay lập tức hành động thôi!”

160 vạn lúc đó, nếu tính theo giá bây giờ không biết đã là bao nhiêu vạn rồi? Dù đặt ở trong lúc này, đều là một con số lớn!

Thời khắc này, tôi đột nhiên nghĩ đến khoảng cách giữa tôi và Nghiêm Ngọc Thành.

Tôi nghĩ nhiều nhất là việc có thể hạ đổ được Tiết Bình Sơn hay không, nói trắng ra là, người bị đánh chính là “chú nhỏ” nhà mình! Còn Nghiêm Ngọc Thành ở trên cao, không nghĩ đến việc được việc mất, việc đầu tiên ông nghĩ đến là tổn thất của quốc gia.

Cách cục không đủ, cách cục không đủ!

“Bác à, bác định hành động thế nào?”

“Thông báo cho cục công an tỉnh ngay lập tức bắt giữ Lý Ái Quốc, phòng hắn ta chuyển dịch tiền tài, đồng thời thông báo cho sở công an khu và phòng công an tỉnh, bảo cáo cho thư ký Long!”

Nghiêm Ngọc Thành quyết đoán nói.

“không được!”

Lần này là cha trực tiếp đưa ra lời phản đối.

“Giờ đây chỉ là sự phán đoán của Tiểu Tuấn, không có chính cớ xác thực, không thể hành động như vậy được. Nếu không tốt thì sẽ trở thành sự kiện chính trị đó!”

Nghiêm Ngọc Thành sững người, ngay lập tức chau mày nói: “Vậy ý kiến của anh thế nào?”

“Bảo Lương Quốc Cường và Vượng Văn Khải đến đây, phải ngầm điều tra trước đã rồi tính sau.”

Nghiêm Ngọc Thành nghĩ một lúc rồi gật đầu.

Tôi có chút lo lắng hỏi: “Vượng Văn Khải có tin tưởng được không?”

Người như Vượng Văn Khải, Nghiêm Ngọc Thành nói ma lực của anh ta không đủ, nhát gan. Lần này đối phó với người đứng thứ hai của khu Bảo Châu, trên đầu hổ sợ ruồi, tiểu tử này đối diện với trận quyết đấu, không biết có sợ run lên không?

“Dù thế nào, cũng phải thông qua cánh tay của cục công an chứ?”

Cha phản vấn.

“Phải thông qua cánh tay của cục công an thì không sai, nhưng phải thông qua thế nào, con thấy cứ phải nghe ý kiến của sư phụ đã, dù sao thì ông là người trong ngành, những biện pháp ông nghĩ ra chắc chắn có ích hơn chúng ta.”

Sự việc quan trọng nên tôi dốc rất nhiều sức.

Đừng thấy giờ Nghiêm Ngọc Thành và cha đã trở hành lãnh đạo địa ủy, nhưng về mặt “kỹ thuật”, vẫn không mạnh cho lắm.

Có thể thấy rằng “về vấn đề kỹ thuật chuyên nghiệp dựa vào những nhân tài kỹ thuật chuyên nghiệp” là một sự lựa chọn chính xác.

Tôi đứng dậy nhấc điện thoại quay rố. Cùng một khu không cần phải chuyển đến tổng đài. Chưa từng nghĩ về việc sư phụ không ở nhà, chỉ đành gọi lại vào phòng làm việc, may mà lần này có người nghe điện thoại rồi.

Sư phụ này của tôi, cũng chưa từng học được gì của Nghiêm Ngọc Thành, chỉ học được tính cần cù của cha tôi!

Xem ra nếu Nghiêm Ngọc Thành muốn tìm một người kế nghiệp thì hơi khó, hình như chỉ có bổn thiếu gia tôi là có chút duyên với ông. Nhưng không biết thư ký Nghiêm có đồng ý thu nạp tại hạ vào gia đình ông không?

“Sư phụ à, chú ngay lập tức đến nhà thư ký Nghiêm nhé... vâng, bây giờ, thư ký Nghiêm và cha cháu đều ở đây...”

Trong thời gian đợi Lương Quốc Cường đến, hai vị quan gia lại ngồi hút hết điếu này đến điếu khác, biến thành hai cái hồ lô rồi, bổn thiếu gia cảm thấy thật áp lực, muốn nói vài câu mà lại không biết mở miệng thế nào, dứt khoát đứng lên cầm điếu Đại Tiền Môn ở trên bàn lên, cho vào trong miệng, cầm bật lửa, kết quả hai bàn tay đồng thời thò ra, một bên giành lấy điếu thuốc một bên đánh tôi.

Thế này là thế nào!

May mà Lương Quốc Cường đến rất thần tốc, chưa đến 20 phút, đã xuất hiện ở cửa thư phòng, không ngờ lại là Nghiêm Phỉ dẫn ông vào đây. Tiểu cô nương đứng ở cửa thò đầu vào, rồi ánh mắt đổ dồn vào người tôi.

Tôi nhìn về phía cô ấy cười, làm ra một cử chỉ không có cách nào.

Nghiêm Phỉ bèn bĩu môi, rồi tức giận bỏ đi.

“Thư ký Nghiêm thư ký Liễu, có chỉ thị gì thế?”

Lương Quốc Cường vừa đi vào, hai chân chắp vào nhau, thực hiện nghi lễ như trong quân đội.

“Quốc Cường đến rồi, vào đây ngồi đi!”

Nghiêm Ngọc Thành cười, rồi chỉ chiếc ghế đối diện.

Tôi đứng dậy pha trà.

“Tiểu Tuấn, cậu nói tình hình với sư phụ một chút, cậu là người đương sự, hiểu rõ nội tình hơn chúng ta!”

Buồn!

Rõ ràng là lười nhác, đến lời cũng không thèm nói đến hai câu!

Tôi thầm khinh bỉ lão gia Nghiêm, rồi mới lấy lại tinh thần, thuật lại sự việc từ đầu đến cuối một lần nữa.

Dù khí công của Lương Quốc Cường thâm hậu nhưng vẫn không tránh khỏi kinh ngạc, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Hai vị thư ký, việc này không thể công khai kiểm tra được. Nếu nhầm thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

Haha, đúng là thẳng tính, chẳng che giấu quan điểm của mình gì hết.

“Vậy anh định làm thế nào?”

“Điều tra ngầm thôi. Nội bộ cục công an, vẫn còn mấy người có thể hoàn toàn tin tưởng được!”

Ông vốn xuất thân từ cục trưởng cục công an, nên câu này nói rất đúng tầm.

Nghiêm Ngọc Thành và cha đều gật đầu.

“Quốc Cường, việc này ngoài công tác bảo mật phải làm cho tốt, động tác cũng phải nhanh, không thể kéo ra quá lâu, nếu thật sự ông Lý tiên sinh đó là lừa đảo, thì thời gian càng lâu, tổn thất của quốc gia càng lớn....ngoài ra, phải phòng ngự hắn ta đánh hơi thấy việc này, chuyển dịch tài sản!”

Nghiêm Ngọc Thành dặn dò.

“Vâng, thư ký Nghiêm yên tâm!”

...

“Thư ký Nghiêm thư ký Liễu, Lý Ái Quốc và Mã Kiều đó quả nhiên là hai tên lừa đảo!”

Lương Quốc Cường quả nhiên giỏi giang, chỉ dùng một tuần đã điều tra rõ ràng tình hình vụ án.

“Tình hình cụ thể thì sao?”

Nghe nói sự việc đã có kết quả thực tế, Nghiêm Ngọc Thành và cha đã nhẹ nhõm hơn một chút.

“Hai tên này, chẳng phải là người Hồng Kông gì, Lý Ái Quốc là người của thành phố Giang Khẩu tỉnh D, là một tên lừa bịp suốt ngày đánh điện tử rong rơi, từng vượt biên sau đó bị bắt quay lại. Trước đến giờ đều đi lừa tiền thiên hạ trong giang hồ, còn tên Mã Kiều này là người của tỉnh G gần tỉnh chúng ta, cũng là một tên không ra gì, ly hôn với chồng, rồi chạy đến thành phố Giang Khẩu sống, câu kết với Lý Ái Quốc. Hai người giả làm cảng thương, đi lừa tiền khắp mọi nơi....”

Lương Quốc Cường nói một mạch.

Theo giới thiệu của ông, hai tên này trước khi đến khu Bảo Châu, đã từng làm ra hai vụ án ở chỗ khác, đều là giả mạo cảng thương đầu tư, lừa gạt quần chúng nhân dân đầu tư cổ đông, lừa được mười mấy vạn rồi, lần này đến khu Bảo châu, chuẩn bị lừa gạt một vố mạnh, lừa xong 200 vạn rồi chạy, kết quả xém chút nữa là được rồi lại bị bổn thiếu gia tôi phát hiện.

“Theo lời khai của hai tên này, thấy 200 vạn mãi mà không thu hồi xong, vốn chúng đã định chạy rồi, nhưng không ngờ Tấn Văn và Tiểu Tuấn đã đến, nói muốn đầu tư 200 vạn, liền nảy lòng tham, định lừa xong vụ này rồi chạy...Hì hì, lần này thì tính trật rồi...”

Lương Quốc Cường nói, tán dương tôi bằng cách đưa ngón cái về phía tôi.

Lại còn vốn dĩ nữa à? Chẳng có cách nói như vậy đâu, nếu tôi đến chậm một bước thì hai tên này đã cuốn số tiền lớn đó đi chu du thiên hạ rồi. Xem ra đúng là thiên ý, làm tội ác ắt phải báo đền!

Nghiêm Ngọc Thành thật là hiếm hoi nhìn tán dương tôi làm bổn thiếu gia hơi bất ngờ.

“Giờ hai người này thế nào?”

“Đã bị mắt rồi nhưng có điều...”

“Có điều gì?”

Nghiêm Ngọc Thành lại bắt đầu lo lắng.

“Có điều, tiền ăn cắp sợ rằng không thể thu hồi lại hết được....sau khi tiền đến tay, hai tên này đã tiêu hết đến mười mấy vạn rồi, có lẽ tổn thất cũng không nhỏ!”

“Tên khốn!”

Nghiêm Ngọc Thành đập mạnh tay xuống bàn, tức giận đùng đùng.

“Còn nữa...”

“Còn gì nữa? Đồng chí Quốc Cường, có gì cứ nói thẳn ra, không cần phải ấp úng thế đâu!”

Lương Quốc Cường nghiêm mặt nói: “theo lời khai của hai tên này, cục trưởng Tiền của cục công nghiệp nhẹ khu, cục trưởng phó Triệu, còn có cả mấy cán bộ phụ trách nữa, đều trực tiếp nhận quà và tiền hối lộ của chúng.....Theo chúng nói, cục trưởng Tiền còn có mối quan hệ không lành mạnh với Mã Kiều nữa...”

“Khốn kiếp! Đồi bại!”

Nghiêm Ngọc Thành tức đến độ mặt đó tía tai.

“Vậy còn Tiết Bình Sơn? Có gì quan hệ đến việc đó không?”

Lương Quốc Cường lắc đầu, nói: “Điều này giờ đây còn chưa rõ, người phạm tội giờ còn đang trong vòng thẩm tra, nhưng theo những gì chúng khai báo, thường xuyên đến nhà Tiết chuyên viên làm khách, mỗi lần đến đều đem theo quà như thuốc lá và rượu.”

Tôi cười lạnh lùng, thế này là đủ rồi.

Mặc dù nói thuốc lá và rượu không thể cấu thành tội phạm, nhưng vụ án này liên quan đến số tiền lớn, lại tạo thành tổn thất lớn cho quốc gia, Tiết Bình Sơn khó tránh khỏi từ chức rồi!

Ba người sáu con mắt nhìn sang mặt Nghiêm Ngọc Thành, chờ ông đưa ra quyết định.
“Đồng chí Lương Quốc Cường, cục công an thành phố Bảo Châu ngay lập tức chính thức triển khai vụ án, thu thập tài liệu về thị ủy Bảo Châu, chính pháp ủy khu và địa ủy!”

“Vâng”

Một vụ bão gió lớn lại sắp nổi lên rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi