TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Cùng với vụ án ngày càng sáng tỏ, cục trưởng Tiền và mấy phó cục trưởng phó khoa đều đã bị rơi vào lưới pháp luật. Tiết Bình sơn cũng đã về khu Bảo Châu, đi làm như bình thường, vẫn thần bí như thế, không thấy được gì từ ông ta. Nhưng đến gần trưa, về cơ bản đều ở trong phòng làm việc của mình, không tiếp khách một cách dễ dàng.

Có lẽ là buổi tối ngủ không ngon, buổi sáng thức dậy rửa mặt nước nóng hoặc là tắm nước nóng cho thay đổi tinh thần. Nhưng đến sau 11 giờ, cái tiềm lực “nhân tạo” ấy biến mất nhanh chóng. Chuyên viên Tiết chỉ đóng mình trong phòng làm việc để bồi dưỡng tinh thần.

Ngày thứ 4 Long Thiết Quân đến khu Bảo Châu, đại diện cho tỉnh ủy tìm đến nói chuyện với Tiết Bình Sơn một lần. Thời gian vào khoảng 1 tiếng đồng hồ. Hai vị này trước kia chưa từng qua lại với nhau. Một giờ đồng hồ, chỉ là nói về chuyện vụ án hoặc việc công, nên thời gian qua đi rất chậm.

Ngày hôm sau, Long Thiết Quân được Chu Bồi Minh dẫn đi đến gặp Lưu Văn Cử, Khang Duệ, Nghiêm Ngọc Thành và cha để nói chuyện, yêu cầu mọi người phải bảo vệ đoàn kết tập thể, chăm chỉ làm tốt nhiệm vụ được giao.

Xưởng gia công thực phẩm có kiến thiết được không, là vấn đề Long Thiết Quân quan tâm nhất. Nghiêm Ngọc Thành đã bảo đảm với ông, xưởng thực phẩm thịt nhất định sẽ được xây tiếp, hơn nữa còn kiện thành với thời gian nhanh nhất.

Thiết Quân vừa nghe câu đó liền vui vẻ hẳn lên, hỏi: “Ngọc Thành à, các anh định làm thế nào vậy? Tiền đầu tư và kỹ thuật, có gặp phải khó khăn gì không?”

“Tổng công ty thực nghiệp Đằng Phi của Liễu Gia Sơn đã tiếp nhận toàn bộ công trình này rồi, về mặt tiền đầu tư, không là vấn đề quan trọng. Thông qua chuyên gia phân tích, một công xưởng chế biến thực phẩm quy mô như thế này, phải đầu tư khoảng 270 vạn đến ba trăm vạn....”

Nghiêm Ngọc Thành đáp lời.

“Chuyên gia ở đâu về thế?”

“Là ở xưởng chế biến thực phẩm thành phố Đại Ninh, bao gồm một vị phó tổng kiến trúc sư và ba vị kiến trúc sư nữa. Mấy vị giám đốc của công ty Đằng Phi đã đi đến thành phố mấy ngày trước, phòng công nghiệp nhẹ cũng đã ủng hộ rất nhiều.”

Thiết Quân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng cười nói: “Không ngờ những người này của Liễu Gia Sơn, lại làm động tác kinh tế nhanh đến thế.”

“Thương nhân đều như thế cả. Có hạng mục kiếm được tiền, chẳng có ai chạy chậm cả.”

Nghiêm Ngọc Thành cười nói.

Long Thiết Quân nghiêm mặt: “Đồng chí Ngọc Thành, không được nói như vậy. Những đồng chí của Liễu Gia Sơn đã dũng cảm đứng ra gánh vách, lo lắng cho chính phủ là một việc làm đáng quý đáng biểu dương. Đây chẳng phải đã giúp cho các anh giải quyết vấn đề quan trọng rồi sao?”

Chu Bồi Minh cũng nói: “Đúng vậy. Không ngờ rằng một nơi nhỏ như Liễu Gia Sơn mà lại sản sinh ra nhiều nhân tài đến thế.”

Thiết Quân gật đầu nói: “Ngọc Thành à, công việc của khu vẫn làm không kỹ lưỡng. Lúc đầu sao không nghĩ đến việc mời một chuyên gia đến để tính toán tiền vốn đầu tư cơ chứ? Tổng đầu tư 270 vạn, vậy thì hai tên lừa đảo đó không thể dám mở miệng đòi người khác đầu tư 200 vạn rồi, nếu vậy tổn thất của nhà nước nhỏ đi đáng kể.”

Giờ đã điều tra ra rõ ràng, Lý Ái Quốc và Mã Kiều lừa bịp 160 vạn, giờ đây đã bị bọn chúng dùng hết 70 mấy vạn không thể đòi lại được. Mặc dù đối với khu Bảo Châu đó không phải là một con số không chịu đựng được. Nhưng dù sao cũng là một số tiền lớn, Long Thiết Quân nghĩ đến là lại lòng đau như cắt.

Nghiêm Ngọc Thành cũng không giải thích nhiều mà chỉ nói: “Đúng vậy bí thư Long. Đây là sai lầm trong quá trình làm việc của chúng tôi. Chúng tôi nhất định sẽ học hỏi kinh nghiệm từ chuyện này.”

“Đồng chí Ngọc Thành. Tôi phê bình anh như vậy có lẽ anh không phục, nhưng, là một đảng viên, đặc biệt là một cán bộ lãnh đạo, phó chuyên viên thường vụ thực thi công tác, đáng lẽ ra nên cảnh giác mọi lúc mọi nơi. Không thể vì việc hạng mục này Tiết Bình Sơn tự mình quản lý mà không đi phát hiện vấn đề, hoặc là có phát hiện ra vấn đề cũng không chỉ ra. Nếu làm như vậy thì sẽ làm mất lập trường vốn có của người cán bộ đảng viên nên có.”

Long Thiết Quân nói rất nghiêm túc.

Nghiêm Ngọc Thành khiêm tốn gật đầu.

“Đúng vậy. Bí thư Long phê bình đúng lắm, về sau tôi nhất định sẽ chú ý.”

“Vậy tốt rồi, những công việc về sau, phải mạnh dạn đứng lên gánh vác.”

“Không sai, đồng chí Ngọc Thành, nhất là không thể để việc này ảnh hưởng đến tiến trình cải cách thành phố của chúng ta”

Chu Bồi Minh không hề quên việc “Cải cách thành phố”, căn dặn một câu.

“Yên tâm, bí thư Chu, chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực. Trong thành phố của đồng chí Liễu Tấn Tài, đã quyết định xây dựng chợ buôn bán thực phẩm nông phụ rồi, tăng thêm một chợ đầu mối. Chuẩn bị thêm một kho lạnh quy mô lớn, để tăng thêm dung lượng đông lạnh của chợ. Ngoài ra, về việc kiến thiết thành phố Bảo Châu, đồng chí llt cũng dự định mời chuyên gia trên tỉnh về quy hoạch, cố gắng trong khoảng thời gian 1, 2 năm, làm cho diện mạo của thành phố Bảo Châu thanh đổi rõ rệt!”

Thiết Quân vui vẻ vỗ nhẹ xuống mặt bàn, đứng hẳn dậy.

“Làm việc như thế này là đúng rồi. Đồng chí llt quả nhiên là một nhân tài....”

Chu Bồi Minh hơi chau mày rồi sau đó cũng gật đầu phụ họa.

..............

Vụ án lừa đảo cuối cùng cũng đã suy xét kỹ càng. Mấy ngày sau, đội chuyên án trên tỉnh lại trở về.

Đầu tháng ba, bộ tổ chức tỉnh ủy đã gửi công văn về.

Công văn chỉ rõ đồng chí Tiết Bình Sơn đã có trách nhiệm không cảnh giác trong vụ án “Lừa đảo Lý Ái Quốc”, quyết định cho quyền nội bộ đảng ở đó xử phạt nghiêm trọng, bãi miễn chức vụ chuyên viên thực thi công tác phó bí thư địa ủy Bảo Châu, điều động làm phó thư ký trưởng của tỉnh ủy.

Hạ quyết định đồng chí Nghiêm Ngọc Thành vốn là phó chuyên viên giờ nhận chức vụ chuyên viên của khu Bảo Châu, những chức vụ khác trong nội bộ đảng vẫn không thay đổi.

Bổ nhiệm cho đồng chí Liễu Tấn Tài trở thành phó chuyên viên khu. Chức vụ bí thư thị ủy thành phố Bảo Châu vẫn không thay đổi.

Hai mươi ngày sau, sự đồn đại của mọi người về vụ án lừa đảo “Lý Ái Quốc” đã dẫn đến một loạt thay đổi về cán bộ của tỉnh ủy. Có thể nói đây là việc nằm trong tầm dự đoán nhưng cũng hơi có những bất ngờ.

Đầu tiên. Mặc dù Tiết Bình Sơn bị phạt, nhưng cấp vẫn không thay đổi. Từ một chuyên viên trở thành phó thư ký trưởng tỉnh ủy, cũng không được coi là thấp lắm. Phải biết rằng thư ký trưởng tỉnh yủ vốn là do thường ủy tỉnh ủy kiêm nhiệm. Phó thư ký trưởng bình thường đều quản một đến mấy cơ quan cấp phòng chính. Nếu lọt ra ngoài, không là bí thư địa ủy cũng phải là chuyên viên thực thi công tác.

Tiết Bình Sơn là một cán bộ mắc lỗi, mà vẫn có thể lên được chức ấy, có thể thấy rằng đây là tác dụng quan trọng của chức “thư ký bí thư tỉnh ủy” vốn có của ông ta. Về sau, sức ảnh hưởng của vụ án này sẽ giảm dần, không thể cản được việc ông ta lại leo lên.

Quan lại từ trước đến giờ đều thế cả!

Nghiêm Ngọc Thành tiếp nhận công tác của một chuyên viên cũng là điều nằm trong dự liệu. Khi Long Thiết Quân điều động công tác, xoay quanh chức chuyên viên này, đã triển khai cả một cuộc long tranh hổ đấu, cuối cùng ba ‘tuyển thủ’ ở đó không ai trúng tuyển. Trải qua thời gian quan sát gần một năm, tỉnh ủy ngày càng nhìn rõ rằng, rốt cuộc ai mới là người xứng đáng nhất cho cái chức chuyên viên này.

Nghe nói lần này Nghiêm Ngọc Thành đảm nhiệm chức chuyên viên, không chỉ do Long Thiết Quân dốc sức, mà ngay cả Chu Bồi Minh cũng biểu lộ ủng hộ. Còn về tại sao bí thư Chu lại ủng hộ Nghiêm Ngọc Thành, thì không thể biết được rồi. Có lẽ Chu Bồi Minh cảm thấy nhiệm vụ “cải cách thành phố” này của mình chỉ có Nghiêm Ngọc Thành mới là sự lựa chọn xác đáng nhất? Cũng có thể là, bí thư Chu thấy tỉnh ủy đã quyết định rồi, thì phụ họa theo vậy.

Mỗi người nói một cách.

Bình thường đừng thấy mấy ông “trưởng ban tổ chức” phân tích về nội tình bãi miễn đâu ra đấy, rất có lý, nhưng khi thực thi, chẳng mấy ai có thể đưa ra một phán đoán chính xác.

Còn về việc Liễu Tấn Tài đảm nhiệm chức vụ phó chuyên viên thì nằm ngoài sự tưởng tượng của rất nhiều người. Mặc dù cấp không thay đổi, vẫn là cấp cục phó phòng. Nhưng không còn nghi ngờ gì, cái chức phó chuyên viên này hàm lượng vàng nhiều hơn chức ủy viên địa ủy nhiều.

Phải nói rằng dựa vào cách kiến thiết kinh tế của Liễu Tấn Tài, khi đảm nhận chức phó chuyên viên cũng được coi là một nhân tài.

Nhưng tại sao vẫn phải giữ nguyên chức bí thư thị ủy thành phố Bảo Châu không buông tay ra cơ chứ?

Rất nhiều người có tư cách làm bí thư thị ủy, đều bất mãn và không hiểu.

Bổn thiết gia tất nhiên không thuộc vào thành phần “bất mãn ngầm” nhưng cũng không hiểu lý do tại sao. Không chịu được nữa bèn hỏi Nghiêm Ngọc Thành một câu sau bữa tiệc chúc mừng.

Nghiêm Ngọc Thành lạnh lùng nói: “Việc này cậu phải đi hỏi ban tổi chức tỉnh ủy!”

Ngay lập tức tôi thấy ngứa ngáy, mắt đảo một chút rồi “hừm” một tiếng, nói: “Cứ như cháu không biết gì vậy, chẳng phải vì việc cải cách thành phố là việc lớn của thành phố Bảo Châu hay sao. Chẳng qua là nhất thời không tìm được người thích hợp để thay thế mà thôi.”

Nghiêm Ngọc Thành cũng “hừ” một tiếng, nói: “Biết rồi mà cậu còn hỏi à?”

Quả nhiên là vậy, có lẽ giờ đây buồn bực nhất là thị trưởng thành phố Bảo Châu Tô Tân rồi. Vốn ông ta có cơ hội để tiếp nhận công tác mà.

“Chẳng lẽ bác Đường không phải là sự lựa chọn thích hợp sao?”

Tôi vẫn chưa phục, lại hỏi thêm câu nữa.

“Về sau phải thay đổi thói này mới được, hì hì...”

Nghiêm Ngọc Thành bĩu môi, lắc đầu rồi lấy ra một điếu thuốc. Thần thái đó thật là quá làm tổn thương lòng tự trọng!

Cha cười nói: “Con nghĩ rằng ban tổ chức là do nhà mình tự mở đấy à? Nếu thị ủy Bảo Châu ngay đến bí thư ba nhiệm kỳ đều lấy từ huyện Hướng Dương, thì các đồng chí huyện khác có ào ào phản đối hay không?”

Tôi vẫn không phục nói: “Bản thân họ chẳng tài cán gì, còn trách ai?”

Nghiêm Ngọc Thành liền tỏ ra bộ dạng “tiểu tử nhà ngươi hiểu mốc xì gì”, nói: “Hơn nữa Lưu Hòa Khiêm vừa đến huyện Hướng Dương không được bao lâu, tư cách tiếp nhận chức bí thư huyện ủy vẫn chưa đủ, nếu Hải Thiên đi rồi, thì công việc của huyện Hướng Dương phải làm sao? Chẳng lẽ kinh tế của thành phố Bảo Châu cần phát triển, kinh tế của huyện Hướng Dương lại không cần? Cậu tưởng rằng tổ chức không nghĩ ngợi về việc này à?”

Mấy việc về phía “Tổ chức” thật là nhức đầu, hiếm lắm mới được hai vị quan gia kiên nhẫn giảng giải cho tôi, vậy mà “tiểu tử thối” lại không biết điều, đưa cho hai vị “quan gia” hai món đồ ăn vặt rồi chắp tay sau lưng, đi ra khỏi thư phòng, bước thẳng đến phòng Nghiêm Phỉ, dính lấy con gái bảo tối của chuyên viên Nghiêm rồi.

Hừ hừ, ông “ức hiếp” tôi, thì tôi “ức hiếp” con gái ông. Xem ai sợ ai nào!

................

Nghiêm Ngọc Thành trở thành chuyên viên, mở cuộc họp lần thứ nhất. Phó chuyên viên Liễu cũng là lần đầu tiên tham dự. Quan mới vừa nhậm chức, vẫn phải phát biểu như thường lệ. Nghiêm Ngọc Thành không thể thoát khỏi chuyện đó, ngồi ở vị trí Chu Bồi Minh và Tiết Bình Sơn từng ngồi, phát biểu một bài.

Ông vốn là phó chuyên viên kỳ cực, nên được miễn đoạn “lần đầu đến đây mong được chỉ giáo”.

“Các đồng chí, trước mắt, công trình cải cách thành phố của khu đã bước vào giai đoạn quan trọng. Chính phủ tỉnh của tỉnh ủy rất ủng hộ cho việc này. Nhưng thực lực của chúng ta là không đủ. Vì vậy, từ nay về sau, trọng điểm của việc thực thi công tác là phải tăng tốc sự phát triển kinh tế của toàn khu, phải tăng tỉ trọng của công nghiệp thương nghiệp trong cán cân kinh tế. Đương nhiên, cải thiệm diện mạo của thành phố, cải thiết thiết bị dân sinh, nâng cao mức sống của quần chúng nhân dân, thay đổi diện mạo tinh thần của quảng đại toàn dân cũng là việc hết sức quan trọng.....buổi họp chuyên viên ngày hôm nay, mời các vị đưa ra ý kiến, tất cả mọi người cùng gips công sức để mở một cuộc họp “Gia Cát Lượng”...”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi