TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Nghiêm Ngọc Thành nhân cơ hội sắp xếp cán bộ quân nhân, triệt để sử lí ba loại người, trong quan trường lại có một vụ long trời lở đất, nha nội tôi rất vui khi nhìn thấy Thôi Tú Hoà như vậy.

Nhưng niềm vui chưa được hai ngày, thì phía sau nhà tôi đột nhiên bốc hoả.

Ôi, người cười hôm trước, hôm sau người cười, đúng là báo ứng.

Ngày hôm đó, tôi đến của hàng làm bánh, không ngờ lại nhìn thấy hai người con trai. Trong đó có một người là Lương Quốc Thành, còn người kia tôi không quen, người đó tầm 23-24 tuổi, mặc bộ comle, bước đi hiên ngang, người này cao hơn nha nội tôi mấy phân, dáng bộ cũng là một anh tài.

Mấy người làm việc ở đó, ai cũng cảm thây kì lạ, đặc biệt là nha nội tôi.

Kì lạ, sạo lại là thái độ này?

"Chú Quốc Thành, chú đến rồi à?"

Tôi mỉm cười chào chú Quốc Thành.

Không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng lễ nghĩa vẫn là lễ nghĩa. Thực tế, từ ngày đầu tiên tôi đối diện với Lương Quốc Thành, tôi luôn luôn tôn trọng và ngưỡng mộ chú.

Hình như tôi, chú và Xảo Nhi rất có duyên với nhau.

Lương Quốc Thành cười hì hì gật đầu: " Tiểu Tuấn..."

"Hai ngày trước chú đưa mật ong đến, mật ong trong cửa hàng vẫn đủ dùng chứ..."

Tất cả các của hàng làm bánh ở huyện Hướng Dương và Thành phố Bảo Châu, đều lấy mật ong của Lương Quốc Cường.

" Ha ha, hôm nay chú đến không phải để đưa mật ong chứ?"

Lương Quốc Cường vẫy tay, tinh thần vui vẻ.

" Không đưa mật ong? Chú đặc biệt đến đây thăm Xảo Nhi..Xảo Nhi hả?"

Nhất thời tôi cảm thấy rất ngạc nhiên.

Chú đang nói gì vậy ạ?

" Tiểu Tuấn à, chú giới thiệu một chút nhé, đây là Tiểu Hùng..."

Lương Quốc Thành dẫn tôi đến trước mặt người thành niên kia.

" Xin chào, Hùng Tiểu Thông."

Người thanh niên kia không đợi Lương Quốc Thành giới thiệu xong, đã đưa tay ra bắt tay tôi, mỉm cười.

Trong đầu nha nội tôi chợt hiện ra một ít nghĩ, rõ ràng Lương Quốc Thành muốn giới thiệu người cho Xảo Nhi mà.

Trái tim tôi thắt lại.

Mấy năm gần đây, tình cảm giữa tôi và Xảo Nhi không được thân mật như trước. Xảo Nhi năm này 22 tuổi, cũng đã đến tuổi lập gia đình rồi.

Đến bây giờ Lương Quốc Thành mới mới giới thiệu người cho Xảo Nhi, trong lòng nhất định là hết kiên nhẫn rồi.

Tôi hiểu ra mấu chốt của vấn đề, trong lòng không thích Hùng Tiểu Thông. Nhưng không dám nói ra, mỉm cười, rồi đưa tay ra bắt tay anh.

Tay người thanh niên trẻ này rất ấm, mềm mại, có thể thấy được ngày bình thường cũng giống nha nội tôi, không phải làm gì.

Hùng Tiểu Minh bắt tay tôi, sắc mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên. Nhìn dáng bộ của người này, tuy mặc bộ quần áo bình thường, nhưng nhìn đi nhìn lại không giống" Nông dân lao động" ?

Tôi mỉm cười: " Ngày nào cũng luyện tập đấm bao cát, vì sao tay không mềm mại được...Gọi em là tiểu Tuấn, Xảo Nhi là bạn tốt của em, cũng là người hợp tác cùng em, quán này là do em và Xảo Nhi chung tiền mở..."

Con cái cán bộ cấm không được kinh doanh, lúc đầu nha nội tôi định không nói ra, nhưng lúc đó vì ghen ghét nên nói ra.

Quả nhiên, Hùng Tiểu Thông nghe thấy vậy sắc mặt lập tức thay đổi, nhất định là Lương Quốc Thành chưa nói cho anh ấy nghe chuyện này, không biết Xảo Nhi lại có một người hợp tác cùng.

" Liễu tiên sinh, không biết năm nay bao nhiêu tuổi?"

Ngươi này, không biết nha nội tôi phiền nhất là người khác hỏi tuổi của tôi.

Nha nội tôi là người thông minh, mưu trí, đoán trước mọi thứ, không ngờ ông trời lại sắp xếp như vậy, tôi cũng chỉ biết thở dài lắc đầu thôi.

Tên tiểu tử này, dám động vào nỗi đau trong lòng của tôi.

Tôi mỉm cười nói: " Xin hỏi Hùng tiên sinh quê ở đâu?"

" Quê tôi ở Đại Bình, năm trước vừa tốt nghiệp trường đại học Hoa Nam khoa tài chính, bây giờ đang làm việc ở ngần hàng Nhân Dân thành phố Nam Phương...Anh Lương Kinh Vĩ của Lương Xảo là bạn tốt của tôi...."

Chẳng trách lại đến đây, quả nhiên là có ý đồ.

Trường đại học Hoa Nam là trường đại học điểm của đất nước, đứng đầu top trong tất cả các trường đại học, đây cũng chính là trường mà nha nội định thi, nguyện vọng đầu tiên tôi viết chính là trường đại học Hoa Nam.

Người có thể vào trường đại học Hoa Nam, đều là người học giỏi. Có thể làm việc ở ngân hàng Nhân Dân thành phố Nam Phương, đây là một nghề đang được mọi người yêu thích. Đặc biệt là thành phố Nam Phương, là thủ đô đầu tiên của Trung Quốc, sau khi cải cách, tốc độ phát triển tài chính tương đối nhanh, và đã trở thành trung tâm tài chính của đất nước.

Học lực và bằng cấp là như vậy, công việc cũng như vậy, trong huyện Hương Dương, được coi là " Phượng mao lân giác". Lương Quốc Thành dẫn anh ấy đến, chứng tỏ anh ấy không xem thường chị Xảo Nhi.

Nhưng " Lí lịch" của Hùng Tiểu Thông, tôi có chút không yên tâm.

Bất luận " Môn hộ chi kiến ", tình cảm giữa tôi và Xảo Nhi, không ai so sánh được.

Tôi mỉm cười: " Anh hùng và anh Kinh Vĩ thân nhau không? Hai người làm sao mà quen nhau vậy?"

Hùng Tiểu Thông mỉm cười, theo thói quen, tôi " Phản khách vi chủ ", biết cậu không phải là người nhà của Lương Doanh Trường, hỏi nhiều làm cái gì? Nhìn bộ dạng của cậu, chắc cậu đang học cấp ba hả?"

" Lương Kinh Vĩ là người nổi tiếng của huyện chúng tôi, có đến trường chúng tôi để làm bài báo cáo."

Hùng Tiểu Thông mỉm cười giải thích.

Tôi mỉm cười: "Lúc tôi quen anh Kinh Vĩ, anh ấy vẫn là tiểu đội trưởng, thời gian mấy năm rồi, bây giờ anh ấy lên chức đoàn trưởng..."

Năm 85, cải chế quân đội, quân bộ binh thống nhất trở thành đoàn quân hiện đại hoá nhất, bố vợ Lương Kinh Vĩ, trở thành đại tá. " Phò mã gia" đưng nhiên thuộc về anh rồi, tuổi còn trẻ đã trở thành đoàn trưởng chủ lực của quân bộ binh.

" Hơn nữa, tôi và anh Kinh vũ là anh em đồng môn..."

Tôi tiếp tục nói quan hệ thân mật giữa tôi và Lương gia cho Hùng Tiểu Thông.

Nhìn là biết Hùng tiên sinh có chút tức giận, nhưng tiểu Hùng rất thông minh, mỉm cười nhìn tôi gật đầu.

Tiểu Hùng liếc mắt nhìn Quốc Thành, ý là :hôm này chúng ta đi xem mặt cơ mà, cháu lại không quen cậy ấy, không có thời gian nói chuyện với một học sinh cấp ba.

" Tiểu Hùng à, chúng ta đi tìm Xảo Nhi nói chuyện nhé..."

Lương Quốc Cường khách sáo nói với Hùng Tiểu Thông.

Tôi rất bục mình.

Quy luật ở của hàng làm bánh của Xảo Nhi ở thành phố Bảo Châu nghiêm khắc hơn ở huyện Hướng Dương. Ngày trước, lúc ở huyện Hướng Dương, tôi thường dẫn Trình Tân Kiến, Giang Hưu Tín,và mấy người anh em đến đó ăn cơm uống rượu, đến thành phố Bảo Châu, tôi rất ít dẫn con trai đến của hàng, Xảo Nhi không cho phép.

Nhưng Lương Quốc Cường là cha của Xảo Nhi, chú ấy lên lầu nói chuyện cùng cháu gái, bất cứ người nào cũng không thể ngăn cản.

"Cũng tốt, có hai người dẫn đường...."

Tôi lấy thân thế là phó chủ nhân, dẫn mọi người lên lầu.

Vừa leo lên cầu thang, âm thanh " Bịch" từ trên lầu vọng xuống, không ngờ là tiếng của đóng cửa Xảo Nhi.

" Xảo Nhi...Con ra đây nói chuyện đi.."

Lương Quốc Thành đứng bên ngoài đại sảnh, nhìn thấy phòng con gái đóng cửa, liền gọi.

Tính cách của Quốc Thành rất mềm yếu, trước mặt con gái thường không tự tin, nhất thời chân tay luống cuống.

" Con không thích nói chuyện cùng người ngoài..."

Âm thanh từ trong phòng vọng ra.

Giọng nói lúc tức giận của Xảo Nhi vẫn nhẹ nhàng, giống như con chim Bách Linh.

" Con bé này, nói gì vậy? Chẳng lẽ cha là người ngoài sao.

Lương Quốc Thành tức giận.

" Cha, sau này cha mà dẫn người đến xem mặt con, thì con sẽ không nói chuyện với cha nữa."

Giọng Xảo Nhi rất kiên quyết.

" Tiểu a đầy, con..........."

Lương Quốc Thành bị con gái oán trách, cũng không biết làm thế nào từ chối người ta.

" Xảo Nhi, anh là bạn của anh trai em, anh không có ác ý gì, mọi người có thể làm bạn mà..."

Không ngờ Hùng Tiểu Thông chủ động nói.

Tiểu Hùng xem ra là người giỏi giao tiếp. Lương Quốc Vĩ chỉ đến trường hắn làm báo cáo, đột nhiên hắn trở thành bạn của Lương Kinh Vĩ.

" Tôi không quen anh, không muốn nói chuyện cùng anh."

Xảo Nhi không khác sao.

Ha ha, ngày thường Xảo Nhi ngoan ngoãn, lễ phép, khách sáo với mọi người là thế, không ngờ lại đối sử với Hùng Tiểu Thông" Người bạn từ phương xa đến" vô phép như vậy.

Hùng Tiểu Thông không vui, nhưng vẫn phải mở nụ cười.

" Trước lạ sau quen, gặp nhau nhiều lần không phải thành bạn hay sao?"

" Anh là bạn của anh tôi, anh đến mà tìm anh ấy nói chuyện."

Xảo Nhi vẫn hung hăng không mở của.

Hùng Tiểu Thông bối dối, đưa mắt nhìn Lương Quốc Thành.

Lương Quốc Thành là người chân thật, cảm thấy dù sao người ta cũng từ xa đến, Lương Xảo đột nhiên không ra, không có mặt mũi nào nhìn Hùng Tiêu Thông, lúc đó quả thực rất tức giận.

"Xảo Nhi, dù sao người ta cũng là khách từ xa đến, con làm thế có được không? Con không cảm thấy có lỗi với anh con sao?"

Giọng của Lương Quốc Thành càng lúc càng to.

" Anh con bên đó, con sẽ nói chuyện với anh sau."

Trái tim sắt của Xảo Nhi, không quan tâm đến ai.

Lương Quốc Thành không có cách nào khác, mỉm cười xin lỗi Hùng Tiểu Thông, rồi quay sang nói với tôi: " Tiểu Tuấn, cháu thấy đó...Cháu và Xảo Nhi là bạn thân, Xảo Nhi rất nghe lời cháu, cháu giúp bác khuyên nó được không? Cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc lấy chồng rồi..."

Lương Quốc Cường đúng là mắc " Bệnh cấp loạn đầu y ", đột nhiên lại nhắc tôi, bảo tôi khuyên cô ấy mở cửa? Đầu óc tôi không phải là có vấn đề.

"Chú Quốc Thành, xem ra chú không hiểu Xảo Nhi rồi, chị ấy nói được là làm được, chú ép chị ấy, nói không chừng cô ấy bỏ thành phố Bảo Châu mà đi đó...."

Tôi bất đắc dĩ nói.

Thực ra tôi chỉ muốn nhắc nhở chị Xảo Nhi thôi.

Lương Quốc Thành ngẩn người ra, lắc đầu: "Không ở thành phố Bảo Châu? Vậy cô ấy có thể đi đâu? Đi nước ngoài chăng?"

" Chú Quốc Thành, quan niệm của chú quá cổ hủ đó. Thời buổi kinh tế thị trường, chỉ cần có tiền, có nước nào không thể đến ? Cho dù đi nước ngoài thật, cũng là chuyện hết sức bình thường. Không phải chí có thành phố Bảo Châu mới nuôi sống được người, thế giới bên ngoài rất phong phú, việc kinh doanh còn tốt hơn thành phố Bảo Châu nhiều..."

Tôi gợi ý cho Lương Quốc Thành.

Đây cũng chính là phương châm dự phòng mà tôi định nói cho chú.

Tôi cũng chuẩn bị rời thành phố Bảo Châu đi học đại học, Xảo Nhi nhất định sẽ đi cùng tôi, bây giờ nói trước để mọi người lấy tinh thần chuẩn bị, đến lúc đó, cũng không có gì ngạc nhiên.

Hình như đi ra tỉnh khác làm kinh doanh, chỉ là một cái cớ. Nếu không làm như vậy, tình yêu của tôi và Xảo Nhi lại không nhìn thấy ánh sáng, không tìm một lí do như vậy, thật sụ không có cách nào ăn nói với Lương Quốc Thành và cô Lương.

" Hai, gái lớn lấy vợ, làm kinh doanh cái gì? Việc kinh doanh ở của hàng bánh tốt như vậy, chưa đủ hay sao, còn muốn chạy đi tỉnh khác làm kinh doanh? Như vậy đâu có được...."

Lương Quốc Thành lắc đầu, không đồng ý với ý kiến của tôi.

" Chú Quốc Thành, lần này chú không đúng rồi, đây gọi là trọng nam khinh nữ..."

Tôi nói nửa đùa nửa thật.

" Ai nói con gái không giống con trai? Chị Xảo Nhi là người tài giỏi, trong khu vực Bảo Châu chúng ta không tìm được mấy người như chị."

Lời của tôi, Lương Quốc Thành tương đối khâm phục. Từ sau " tiểu Tuấn" xuất hiện, trong nhà tôi biến hoá rất lớn, bây giờ cha tôi lại làm quan của khu vực.

" Ai, tiểu Tuấn à, Chú không biết cháu đi qua những nơi nào, nói rất có lí...Nhưng tiểu Hùng cũng từ xa đến, như thế này....Như thế này..."

Lương Quốc Thành không biết từ chối thế nào.

" Sắc mặt tiểu Hùng sạm lại. Nhất định đây không phải là lần xem mặt đầu tiên, dựa vào điều kiện của anh, có thể đây là lần đầu tiên bị leo cây."

Có thể, nếu không nhìn thấy dung mạo của Lương Xảo, tiểu Hùng sẽ không đi.

" Hi hi, chú Quốc Thành, chú muốn đả kích anh tiểu Hùng hả, anh tiểu Hùng là một người tài, không cần đến chuyện đi xem mặt đâu?"

Tôi mỉm cười, đùa anh tiểu Hùng một câu.

Quả nhiên, Hùng Tiểu Thông là người thông cũng không ở lại lâu, nhìn Lương Quốc Thành nói: " Cháu vẫn còn việc phải làm, phải đến gặp mấy người bạn học", liền quay đầu đi, không liếc nhìn nha nội tôi.

" A đầu này, cũng thật là..."

Lương Quốc Thành không vui, nhìn thấy nha nội tôi đang tười cười, liền đuổi theo tiểu Hùng, nói mấy câu xin lỗi.

Nghe tiếng bước chân dần tiến lại gần, " ai chà" một tiếng, thấy của đang hé mở, tôi mỉm cười bước vào, nhìn thấy Lương Xảo đang ngồi khóc...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi