TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Liêu Khánh Khai rất nhanh chóng đồng chi vào việc chính.

“tỉnh trưởng Liêu, nhà máy đúc đồng tạm thời hiện nay thu chi cũng đã cân bằng, nhưng tình hình sau này như thế nào, bây giờ không thể vội kết luận. Hơn nữa, quy mô nhà máy nhỏ, có ít kinh nghiêm, nguồn vốn nhỏ chưa chăc phù hợp với việc mở rộng”

Cha biết rõ cái gọi là kinh nghiệm của nhà máy đồng có một phần rất lớn là thuộc về công của công ty linh kiện, đ ặc biệt là vấn đề tiêu thụ, sau khi giải quyết triệt để. Nếu như có mở rộng thì công ty linh kiện cũng không thể toàn bộ gánh cho đ ưọc.

“Ừm, lo lắng này không phải không có lý”

Liêu Khánh Khai trầm ngâm suy nghĩ.

“Đồng chí Tấn Tài, có 3 phương thức đ ược đồng chí đưa ra trong bài văn của đồng chí, đồng chí cho rằng, hiện nay hình thức nào có hiệu quả với thành phố Bảo Châu, cái nào chủ yếu nhât? Tấn Tàià, hôm nay là cuộc tìm hiểu sâu, có gì muốn nói, thì cứ nói không phải ngại gì, ha ha..”

Cha thận trọng đáp: “Tỉnh trưởng Liêu Khánh Khai, vậy tôi xin nói thẳng vậy. Nếu làm tốt thì không cần lo lắng đến việc thu nguồn lớn tài sản cho nhà nước, nhưng nếu như không thỏa đáng đi sai con đường thì sẽ dẫn đến việc phá sản ảnh hưởng nghiêm trọng đến doanh thu của chính quyền”

Liêu Khánh Khai mỉm cười, nhìn cha gật đầu tán thành.

“Còn về thay đổi chế độ cổ phần, quốc gia không có những chính sách liên quan, cũng chỉ là những thiết nghĩ ban đầu của tôi. Lần này tôi đến thành phố Đại Ninh, cuốn tiện đường đến viện khoa học xã hội và đại học Thanh Ninh, mời những vị chuyên gia đến thành Bảo Châu của chúng tôi để xem xét, điều tra nghiên cứu, có thể đưa ra những cách thỏa đáng với ngành thương nghiệp không..

Liêu Khánh Khai tán thành gật đầu

Cha hơi dừng lại nhìn Liêu Khánh Khai.

“Đồng chí Tấn Tài, theo cách của đồng chí thì hiện nay 3 cách này đều thiếu kinh nghiệm thực tiễn để ủng hộ sao…”

“Là thế này, trung ương và tỉnh không có chính sách liên quan, chúng tôi cũng không thể…”

“không có chính sách, chúng ta có thể tiến hành cải cách thí điểm mà!”

Liêu Khánh Khai rất hào hứng nói.

Cha thấy rất vui nói: “Nếu như có thể làm thí điểm. thì quá tốt, có thể tìm ra được những kinh nghiệm quý báu”

Lúc này, Điền Văn Minh liền gõ cửa bước vào, nhìn Liêu Khánh Khai gật đầu có ý nhắc nhở ông ta chía đã đến giờ. Lịch trình của tỉnh trưởng một ngày đương nhiên đã được sắp xếp rất lo rich rồi, không thể dễ dàng thay đổi được. Đặc biệt là nhiệm vụ tiếp đãi thì càng như vậy, cha đứng dậy.

Ông ta cũng đứng dậy bắt tay với cha nói: “Đồng chí Tấn Tài, đồng chí về, bàn bạc với đồng chí Chu Bồi Minh và Nghiêm Ngọc Thành, thành phố các đồng chí, làm báo cáo thí điểm lên đây, tôi sẽ đem đến buổi họp ủy ban thường vụ tỉnh.

“Vâng, tỉnh trưởng Liêu ”

Cha nghiêm người theo cách nhà binh để thể hiện câu trả lời của mình.

“Tiểu Tuấn..”

Tôn Hữu Đạo Hữu Đạo vui mừng cười tươi, thấy tôi lập tức như vậy, đây là khoang ghế tại khách sạn Tú Thành ngoài bổn nha nội thì không có ai bên cạnh

“Ngồi đi”

Tôi nói.

“ừm”

Tôn Hữu Đạo nghe theo ngồi thẳng trước mặt tôi, nhiều quy tắc thì nhiều quy tắc, không phải lúc nào cũng tuân theo được.

Cái gọi là “Bản an”, sau khi việc đồng hồ giả được làm sáng tỏ, đương nhiên có những thay đổi lớn, Tôn Hữu Đạo được tha, nhưng điều này thật sự làm cho Lưu Văn Cử không cam tâm, yêu câù các đồng chí ủy ban kỉ luật tiếp tục điều tra làm rõ, và báo cáo ngay khi có kết quả.

Chẳng qua những hành động này của Lưu Văn Cử hơi chậm một chút. Uông Văn Khải đã có “Mật lệnh” của tôi, ngay trong đêm đã nói vơi Tôn Hữu Đạo lộ cho anh ta anh về bí mật của “Chiếc đồng hồ giả”. Tôn Hữu Đạo đương nhiên lĩnh hội toàn bộ ngay tức khắc, nói rằng ông chủ phí đó sớm đã nói rõ chiếc đồng hồ rolex này chẳng qua chỉ là mô phòng làm bắt chước theo những chiếc thật, giá cả cũng chỉ tầm hơn 100 đồng , nghĩ đến giá trị cũng không phải quá lớn, cho nên mới nhận quà đó.

Ngẫm nghĩ lại thì thấy Tôn Hữu Đạo làm việc này cũng có chút mạo hiểm, vì chúng tôi cũng chưa nhìn thấy chiếc đồng hồ đó, không biết là thật hay giả, chỉ là phán đán mà đưa ra kết luận này mà thôi. Vạn nhất là thật, không những Tôn Hữu Đạo tránh được tội mà ngay cả Uông Văn Khải cũng khó mà tránh khỏi bị liên lui, dù sao Lưu Văn Cử văn cử cũng không thể cho chuyện này qua một cách dễ dàng được

Nhưng việc đã đến nước này, ngoài cách mạo hiểm ra thì cũng chẳng có cách giải quyết nào khác. Cho nên tôi mới cần Uông Văn Khải đến gặp Tôn Hữu Đạo ngay trong đêm, thông báo tình hình này ngay cho anh ta, dù sao cũng cần đề phòng trước những việc khônglường trước có thể bất ngờ xảy ra. Dù sao những chuyện như thế này cũng không có gì là lạ cả, con người mà, một khi cảm thấy có hy vọng, lập tức sẽ có những cảm giác cẩn thận, nắm được cái gì thì cứ cố mà nắm lấy, nhân viên phá an cũng chưa tìm ra những bằng chứng cụ thể.

Coi như chiếc đồng hồ đó là hàng giả, nhưng việc Tôn Hữu Đạo hồ đồ nhận quà biếu như vậy, Lưu Văn Cử nếu muốn hạ bệ anh ta cũng không quá khó, kỉ luật tư cách đảng viên, sau đó thì chuyển đến làm trong những phòng ban không có cơ hội ngóc đầu dậy thì coi như tiền đồ chính trị của Tôn Hữu Đạo như chấm dứt tại đây.

Việc này, Nghiêm Ngọc Thành cũng đã đích thân gọi điện đến tổ điều tra khu Tú Thành hỏi han tình hình, bác ta nhấn mạnh, không thể bỏ qua cho những kẻ xấu những cũng không nên xử án sai cho những người tốt. hồ đồ hoài nghi những đồng chí của mình là việc cần tránh nhất.

Tính cách của Nghiêm Ngọc Thành là như vậy, bác ta một khi đã quyết làm việc gì, thì sẽ không do dự, ngay lập tức gọi điện thoại đến cho ủy ban kỉ luật khu Tú Thành cũng đủ để chứng minh điều này.

Có ai không biết tính cách của bác ta chứ?

Hơn nữa sau lưng của Tôn Hữu Đạo còn có cả phó thị trưởng Lliễu nữa. Vị quan này cũng có tiếng “Nnụ cười của hổ”, anh không động đến ngài ấy thì sẽ chẳng có chuyện gì, nhưng nếu đã động đến vị ấy thì anh sẽ khó mà vực dậy nổi

ủy ban kỉ luật khu Tú Thành không dám mạo phạm, lập tức mang chiếc đồngBhồ đó đồng chí giám đJnh , quả nhiên đó là hàng giả, chẳng qua làm rất tỉ mỉ kì công, rất giống với hàng thật, nhưng giả là giả, nếu đem so sánh thì cách xa hàng thật, từ một vụ án nhận quà hối lộ trị giá tới vài vạn nay chỉ còn là vài chục, quả thật chẳng khác nào một trò bịp mua vui cả.

Nghiêm Ngọc Thành thành một không làm hai không nghỉ, không những đích thân mình đến chào hỏi ủy ban kỉ luật khu tú thành, mà tại cuộc họp bí thư ủy ban thành phố lại đưa ra vấn đề này, lạnh lùng nhắc nhở ủy ban một hồi: việc không điều tra rõ ràng chỉ dựa vào một bản báo cáo của người đtin, mà đã làm to chuyện, làm ảnh hưởng tới thành tích chung của tất cả các đồng chí, thật chẳng có chút tinh thần trách nhiệm nào.

Chuyện này làm cho Lưu Văn Cử văn cử không dám nói thêm câu nào. Với cách giải quyết này của Nghiêm Ngọc Thành, bổn nha nội rất khâm phục. Đã không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay, thì làm đâu ra đấy, không có gì phải bàn cãi thêm nữa. cuối cùng, nói với chu bồi minh: “Chiếc đồng hồ giả đó, đáng để phải làm như vậy không? Thôi cứ như vậy đồng chí”

Tôn Hữu Đạo cứ như vậy mà thoát khỏi hoạn nạn.

“anh Tôn Hữu Đạo, uống rượu nào?”

Tôi hỏi.

Tôn Hữu Đạo hơi trun nói: “Tiểu Tuấn, cậu, cậu mắng chửi tối đi..”

“tôi mắng anh cái gì? Anh hiện nay đường đường là chủ nhiệm phòng thương nghiệp, tôi chẳng qua chỉ là một sinh viên đại học, đâu dám mắng anh!

“Tiểu Tuấn…tôi biết tôi sai rồi..”

Tôn Hữu Đạo cúi đầu nhận tội, giống như một học sinh đang nhận lỗi vậy, giọng nói vô cùng thành khẩn.

Tôi nói: “anh Tôn Hữu Đạo, hai chúng ta đã quen biết nhau gần 10 năm rồi? mối tình 10 năm này có thể coi là thân thiết, tôi cũng chỉ nói vài câu chân thành với anh thôi, nếu anh thật sự thích tiền như vậy, thì tôi có thể tìm giúp anh một hai công việc, mỗi năm cũng có thể kiếm được mười mấy đến hai mây vạn cũng không thành vấn đề, anh cứ từ chức đi, anh thấy thế nào?”

Tôn Hữu Đạo lắc đầu, hai mắt nhìn tôi thành khẩn nói: “Tiểu Tuấn, mối tình này của cậu tôi xin ghi nhớ, tôi vẫn sẽ….ở lại làm việc tại cơ quan chính quyền. Yên tâm đi một ngày đàng học một sang khôn, lần sau tôi sẽ không phạm sai lầm nữa đâu”

Tôi gật đầu, không nói thêm câu nào. Tôn Hữu Đạo cũng là người thông minh. Coi như lần này là một bài học cho anh ta.

“thế cũng được, đợi cục trưởng Uông Văn Khải quay lại chúng ta uống vài chen chúc mừng anh ta”

“á..” Tôn Hữu Đạo nhìn sắc mặt của tôi, hỏi thêm : “Tiểu Tuấn, cậu nói lần này rốt cuộc là ai đã đâm sau lưng tôi?”

Tôi cười nhạt nói: “việc này không cần phải vội, đợi sau này rồi hãy nói. Trước khi thành phố chính thức được nhận biển hiệu thì không được manh động.

Tôn Hữu Đạo lập tức hiểu, gật đầu.

Trước khi dời thành phố nam phương, tôi đồng chíến chào hỏi Kim Phú Xương phúc sinh.

Ông ta và a giai ở tại một căn phòng lộng lẫy của nhà khách Bảo Châu. Vì công việc xây dựng con đường thương nghiệp đặc sắc nên họ thường xuyên phải đi đi lại lại giữa hai thành phố bBảo Cchâu và Giang Khẩu, cho nên thuê 1 căn phòng lộng lẫy tại nhà nghỉ Bảo Châu, kiêm làm trụ sở làm việc luôn. Đương nhiên cơ cấu quản lý trực tiếp vẫn đặt tại con đường thương nghiệp kia, nếu không tất cả những tiểu thương muốn mua cửa hàng thương nghiệp đều chạy đến thành phốBảo Châu còn có để cho người ta sống nữa hay không?

Kim Phú Xương với việc tôi đến chơi muộn thế này cũng chẳng có chút ngạc nhiên nào, dù sao thời gian ông ta sống tại thành phố Bảo Châu này ngoài mấy người quen biết đến chơi ra thì chủ yếu là người nhà họ liễu đến chơi. Mỗi lần đến thành phốBảo Châu nhất định đến nhà tôi để chào hỏi.

Lần này tôi đến chào hỏi cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.

“Nào vào đây, Tiểu Tuấn, cùng uống trà”

Khi tôi bước vào, Kim Phú Xương đang ngồi tại phòng khách. Tôi cười ngồi đối diện với ông ta, cũng không ngại ngần mà nhấc tách trà lên uống.

Kim Phú Xương cười nói: “Tiểu Tuấn, uống trà đúng cách không phải uống như vậy mà là cảm nhận. cậu uống như vậy như trâu bò uống nước vậy”

Quan hệ chúng tôi cũng khá quen thân, cho nên ông ta nói cũng rất chi thoải mái.

Tôi cũng cười nói: “Trâu bò ăn uống thô tục mất cả hương vị của thứ ngon”

“Đúng thế!”

Hai người cùng cười lớn. cho dù giữa chúng tôi, có khoảng cách về tuổi tới 20-30 tuổi nhưng Kim Phú Xương chưa từng xem nhẹ tôi. Một sinh viên giống như tôi thì thật sự đây là lần đầu tiên ông ta gặp.

“chị a giai đâu?”

Không thấy cô thư kí xinh đẹp đâu, tôi liền hỏi.

“Đang tắm”

Tôi gật đầu, ngay lúc đó cũng không giấu giếm gì mà nói thẳng ra luôn: “tổng giám đốc Kim Phú Xương, lần này tôi đồng chíến, có việc muốn nhờ

Thấy tôi nói thận trọng như vậy, Kim Phú Xương cũng trở nên nghiêm túc, nói: “không cần nói nhờ, nhưng cứ xin nói chỉ cần có thể giúp đỡ được tôi nhất đồng chíịnh cố gắng đến cùng”

Tôi mỉm cười: “Như vậy tôi cũng không khách khí nữa. muốn nhờ tổng giám đốc làm giúp tôi thủ tục di dân sang hồng kông”

“Cậu muốn di dân sang đó?”

Kim Phú Xương kinh ngạc hỏi.

“lệnh Tôn đặt rất nhiều kì vọng vào cậu, không muốn cậu di dân như vậy đâu?”

Khi đó con cái của quan viên trong nước di dân hay đi du học cũng dần dần nhiều hơn, đến sau này thì trào Lưu Văn Cử này trở nên phổ biến hơn. Nhưng Kim Phú Xương nghĩ tôi với tư cách “Nha nôị, lại thông minh tính trời cho, tương lai đương nhiên sẽ phát triển trong giới chính trị.

“Kkhông phải tôi, mà là tiểu Thanh”

Tổng giám tài vụ của khách sạn Thu Thủy”

Kim Phú Xương quả nhiên có trí nhớ tốt, lập tức có thể nhớ tiểu thanh là ai
Tôi cười nói :"Đúng”
Kim Phú Xương hơi suy nghĩ một chút, nói: “Việc này không khó, chỉ cần đầu tư vào bên đó 50-60 vạn đồng hồng kông là có thể lấy đồng chíược quyền sinh sống lâu dài tại đó. Thủ tục cụ thể tôi có thể bảo người đi làm, nhưng đầu tư vào ngành nào, cậu đã nghĩ chưa?”

“Công ty cố vấn đầu tư, làm nghề tài chính “

Tôi cũng nói luôn không giấu giếm ông ta.


Kim Phú Xương lại cảm thấy kinh ngạc, nhìn tôi, có lẽ tiểu tử này. Chỉ là một sinh viên đại học đến từ một thành phố nhỏ trong nước, mà vừa mở miệng ra là ngành đầu tư tài chính, có lẽ hơi quá chăng.

“Tiểu Tuấn, cậu phải nghĩ cho kĩ, đầu tư này rất mạo hiểm ở Hồng Kông có rât nhiều đại ông chủ chỉ vì đầu tư không cẩn thận mà tay trắng chỉ trong một đêm thôi đó”

Kim Phú Xương khuyên chân thành việc này là có thật.

Tôi cũng có chút cảm động, cảm thấy ông ta quả nhiên thấu hiểu lòng người, nói đến đầu tư tài chính, cũng chỉ là cái khung thôi, đợi Tiểu Thanh qua đó quen dần với môi trường và tình hình bên đó, vừa làm vừa chơi 1 chút, có lẽ vân đề cũng không quá nghiêm trọng.

Tôi nói.

“Nếu như vậy thì cũng được”

Kim Phú Xương gật đầu

“Nhưng Tiểu Tuấn, tại sao cậu không để số vốn lớn như vậy phát triển trong nước chứ?
Quốc nội cơ hội co thể lớn hơn”

Việc này cũng là sự thật, giả sử tôi không phải tư cách của người từng trải biết trước mọi việc, cũng không thể trong thời gian này có thể nhắc đến chuyện đầu tư tài chính vào Hồng Kông. Sau khi kí kết hiệp định trở về với đại lục thì bộ phận nhân dân thành phố Hồng Kông cũng có chút nghi ngờ dần dần chuyển dời đi làm chi kinh tế của hk không thật tốt, nhưng sau khi tiến hành cải cách mở cửa thì tình hình của hk lại có những thay đổi, có thể nói là náo nhiệt hơn nhiều, thương nhân khắp nơi hội tụ.

Tôi cười nói: “Tiền vốn chủ lực, đương nhiên vẫn cần để lại ở trong nước. Nhưng sớm muộn cũng phải tiến ra bên ngoài, chuyển động cùng thế giới, cứ cho người đi thăm dò trước, xây dựng một điểm vững chắc, khi thời cơ đến chỉ việc hành động, tổng giám đốc thấy sao?”

Kim Phú Xương cười, lại rót cho 1 thêm 1 tách trà.

“Quả nhiên có mắt nhìn xao trông rộng”

Ha ha, người này quả không hổ danh là thương nhân Hồng Kông, có cơ hội là tang bốc ngay.

“Thế xin nhờ cậy cả vào tổng giám đốc vậy”

‘Dù sao cũng là tiền cậu bỏ ra, tôi chẳng qua chỉ bảo người chạy đi chạy lại thôi, có gì mà cảm ơn”

Kim Phú Xương cười nói đùa.

“Đúng thế”

Hai người lại cười lớn.

“Có chuyện gì mà vui vậy?”

A giai bước ra, mặc chiếc váy màu vàng cổ vịt, chân đi giày, dùng chiếc khăn lông lau tóc, vừa hỏi vừa đến gần. tôi sau giây phút sững người liền lập tức thu lại ánh mắt đó.
Làm bạn cần phải tuân thủ theo quy tắc làm bạn.

“Ừ, tôi và tổng giám đốc đang nói chuyện, thấy tổng giám không có hứng thú thay đổi bách hóa đại lầu thành phố Bảo Châu”

Tôi mỉm cười nói.

Kim Phú Xương thấy có chút ngạc nhiên.

Trước đây, cải tạo thành phố bảo châu, với thương nhân Hồng Kông Kim Phú Xương mà nói thì cũng không thật thu hút ông ta, nhưng mấy năm gần đây xu thế phát triển của thành phố Bảo Châu mạnh mẽ như vậy. thị trưởng tiểu thương của khu tú thành và sử dụng đầu tư thị trưởng thương nghiệp sản phẩm nông phụ. Thì đã có rất nhiều nhờ đó mà giàu có thêm cho nên lần này với việc cải cách bách hóa đại lầu đã trở thanhgmiếng thịt béo bở cho những thương nhân tranh nhau xâu xé.

“Chính quyền thành phố đã có chính sách liên quan chưa?”

“Tạm thời thì chưa có, tổng giám đốc Kim Phú Xương nếu như có hứng thú, có thể liên hệ với thư kí Liêu Thuận Lợi, hoặc trực tiếp gọi điện cho tôi cũng được”

“Thế thì tốt, tốt”

Kim Phú Xương cười ha ha, cảm thấy vị liễu công tử này làm người có đi có lại, quyết không thuộc làm xong liền phủi tay đi, tốt hơn nhiều so với những nha nội trước đây ông ta từng gặp.

“Cha, ngày mai còn về thành phốNam Phương?”

Về đến nhà, mở cửa thư phòng thấy cha đang xem tài liệu tôi bước lại nhẹ nhàng nói.
Cha đặt bút xuống, vặn vai, hiền từ nhìn tôi, gật đầu.

“Cha viết gì đó?”

Tách trà của cha đã cạn. Tôi liền lấy nước trong bình nước rót thêm vào.

“Tỉnh Trưởng Liêu muốn cha làm một bản báo cáo về những việc có liên quan tới thí điểm doanh nghiệp quốc doanh, bí thư Chu Bồi Minh và thị trưởng Nghiêm đều đã nói trước rồi cha chỉ viết đại cương thôi.”

“Cái này cha có thể bảo cán sự bên thư kí làm, việc gì phải đích thân viết chứ?”

“Việc này, nếu như được duyệt có lẽ cần do chính cha đi làm, tự mình viết đại cương”

Cha nói, thấy tôi cứ đứng vậy liền chỉ tay vào chiếc ghế nói: “ngồi đi”

Tôi ngồi xuống, cau mày nói : “Cha làm nhiều việc như vậy, việc này thực sự lại không gia cho người khác làm, sợ không trụ được lâu/ nếu không bảo anh Giang Hữu Tín qua đây làm trợ thủ cho cha? Anh ý làm cục trưởng tại huyện Hướng Dương cũng lâu rồi”

Cha suy nghĩ rồi nói: “Thể chế của doanh nghiệp thị trấn và quốc doanh không phải là 1 Chu Bồi Minhyện”

“Nguyên lý quản lý doanh nghiệp như nhau, doanh nghiệp thị trấn của huyện hd lại phát triển nhanh như vậy, rất nhiều điều doanh nghiệp quốc doanh có thể học tập được, vái này không mâu thuẫn. hơn nữa đây cũng là nghĩ đến tiền đồ của anh Giang Hữu Tín, anh ấy đã từng làm thư kí, làm cán bộ phụ trách thị trấn, hiện nay lại chủ quản doanh nghiệp thị trấn, nếu như có thêm kinh nghiệm công tác cải tạo doanh nghiệp quốc doanh điều này càng quan trọng trong việc làm phong phú kinh nghiệm của anh ấy”

Giang Hữu Tín trẻ tuổi, lại có văn bằng, năng lực làm việc tốt, nếu như thêm kinh nghiệm công tác vào nữa, thì sau này khi đề bạt anh ta cũng chẳng ai có thể nói gì.

Chủ yếu cần chính là việc cải tạo doanh nghiệp quốc doanh lần này. Rất cần một người đáng tin cậy bên cạnh

Giang Hữu Tín chính là lựa chọn số một, cha trước mặt tôi đương nhiên sẽ không che giấu quan điểm của mình, nghe tôi nói, trầm tĩnh nói: “Con nói cũng không phải không có lý. Chăng qua có lẽ làm thí điểm này một khi được thành lập, nên sẽ có việc sắp xếp khung điều chỉnh, hữu tín vẫn chưa đủ kinh nghiệm”

Giang Hữu Tín đã 29 tuổi cũng đã lằm cấp chính khoa 3 năm rồi, lên cấp cũng không phải vẫn đề quá lớn?

Tôi cho rằng như vậy.

“Cha, đến đâu tính đến đó. Cứ lo lắng nhiều quá cũng không được”

Cha gật đầu, cười nói: “Hiện nay vẫn không biết tỉnh có phê chuẩn việc này không!

Tôi cùng cười,

Ý này của cha, chính là hoàn toàn lắng nghe lời nói của tôi,.

Ngày mai con đi rồi, đi nói chuyện với mẹ con đi

“Dạ”

Tôi đứng dậy ra phòng khách. Mẹ vẫn ngồi đó xem tivi.

Mẹ có điểm này tốt, với tư cách là phó cục trưởng cụ công thương, không thích nói Chu Bồi Minhyện tòa lao hằng ngày ở nhà chăm sóc cha. Không co việc gì thì ngồi xem tivi.

Nhưng so với trước đây, gia đình bây giờ lạnh lẽo hơn rât nhiều, sau khi chị cả lấy chồng, lại ở cùng Giang Hữu Tín Hữu Tín tại căn nhà cơ quan phân cho, phải đên thứ 7, Giang Hữu Tín mới tử huyện
Hương dương về đoàn tụ, những ngày bình thường cũng không thể thường xuyên về chăm mẹ. chị ba và tôi đều đi học đại học, trong nhà chỉ còn chị hai và mẹ làm việc nhà. Bây giờ vẫn chưa về. may mà chị hai và nghiêm minh đang làm bạn, nếu như thành đôi, sau khi kết hôn đương nhiên sống tại nhà họ Nghiêm, dù sao cũng cách nhau không quá xa.

“Mẹ, ngày mai con về thành phố Đại Ninh, hai ngày sau thì về thành Nam Phương”

Tôi ngồi bên cạnh mẹ,

Mẹ thấy lạ hỏi: “Tại sao hai ngày sau mới về thành Nam Phương? Không đi máy bay đến thẳng luôn?”

Hiện nay mẹ cũng biết con trai có nhiều tiền, sau khi học đại học không nhưng không cần tiền trợ cấp của nhà mà còn lo được cả sinh hoạt phí cho chị ba nữa.

Nhưng mẹ vẫn hỏi cẩn thận, có lẽ là cha nói nhiều lần bảo mẹ không cần lo quá nhiều.

“Đồng ý lo Chu Bồi Minhyện thuê nhà cho Phi Phi và chị ba”

Tôi cườ i nói

Mẹ lập tức mắt như sáng lên, nhìn tôi hỏi: “Tiểu Tuấn, nói thật đi với Phi Phi thế nào rồi?”

Tôi có chút ngại ngần” “Thế nào ạ, rất tốt ạ”

Mẹ cười nói: “Các con chưa có….”

May mà mặt bổn nha nội dày, cũng không tránh được đỏ mặt trước mẹ, cười nói:
“M
ẹ,đừng nghĩ lung tung, chúng con còn trẻ?”

Mẹ nhìn tôi nói: “Mẹ không hỏi con cái khác, mẹ nói Phi Phi xinh đẹp như vậy. Các con lạu không ở cùng trường, cần cẩn thận một chút, lên đại học loại người nào cũng có”

Tôi cười, nói: “Cái này mẹ không cần lo. Con trai mẹ cũng không kém ai hơn nữa con không phải đang nghĩ cách để chị ba ở cùng Phi Phi sao, hi hi, sắp xếp ổn thỏa cả”

Mẹ gật đầu, rồi lại nhanh chóng lắc đầu, nói: “Chị ba con, còn nhát hơn Phi Phi, sợ ;à ngay mình cũng không giữ được..”

Nghĩ cũng đúng, tôi không cười nữa.

“Mẹ không sao. Với đứa con trai tài giỏi như thế này, mẹ còn sợ con không lấy được vợ sao?

Mẹ nghiêm mặt nói: “Tiểu Tuấn, mẹ cảnh cáo con, muốn lấy vợ cũng được, mẹ chỉ nhận 1 pPhi Phi thôi, người khác. Con sớm đưa đi mẹ không nhận đâu”

Tôi cười: “Mẹ con mới 17 tuổi, bây giờ nói chuyện lấy vợ còn sớm?”

Mẹ nói “Hi hi, đấy là mẹ dự phòng trước, con đã lên đại học rồi, loại con gái nào cũng có. Đừng cho rằng mẹ không biết”

Mẹ quả nhiên lợi hại.

Việc tại đại học Ninh Thanh được giải quyết thuận lợi, sau khi đưa phong bao, phó chủ nhiệm Phạm cười nhận giúp việc đó, đương nhiên ngay lập tức giải quyết ổn thỏa việc thuê phòng đơn, nói là trước đây có thầy giáo ở nhưng nay đã kết hôn nên chuyển đến ở tại phòng của cơ quan cấp, phòng này đang trông, chúng tôi nộp tiền thuê theo tháng cũng rất tiện, cô ấy cũng có ưu đãi.

Vốn định nhờ một người giúp việc đến nấu cơm, nghĩ đến chuyện phòng cũng nhỏ, thêm 1 người nữa thì chật quá, đành thôi.

Kì thực thức ăn đại học cũng chỉ là cách nói tương đối, chỉ cần có tiền ăn ngon cũng chẳng phải vấn đề gì. Nghiêm phi vừa đến thành phố Đại Ninh, vẫn chưa thích ứng được với môi trường, có chút không quen, lâu dần sẽ không sao cả.

Hơn nữa, bổn nha nội thiếu không phải là tiền. Khi đó đưa cho Phi Phi 5 ngàn đồng chi tiêu, có lẽ chỉ chuyện ăn uống cũng đã hết rồi

Phi Phi không khách khi, nhận ngay, nói với tôi là nếu tiền không đủ sẽ đòi thêm.

Tôi đương nhiên gật đầu, mọi người đều cảm thấy việc như thế này là đương nhiên. Lại mất cả ngày, thu dọn phòng ốc chô người đẹp, tiểu nha đầu chẳng có lý do nào giữ tôi lại , nhưng trong lòng thật sự không muốn xa.

Đại cương đứng bên cạnh cười nói: “Phi Phi, cùng tiễn Tuấn thiếu giai ra sân bây đi”

Nha đầu mới vui lên chút.

Mùa xuân của 7 năm trước, Chu Bồi Minh đã phải nhập viện. tại đậy bệnh viện đã Chu Bồi Minhẩn đoán ông ta bị bệnh nhồi máu cơ tim, nhưng ông ta vẫn kiên chì đi làm. Từ khi thành phố bảo châu chính thức thành lập, theo thống kê thì tổng lượng kinh thế của toàn tỉnh trong những năm 86 là thành phố bảo châu xếp vị trí thứ 4 sau thành phố đại ninh, thành phố hồng dương, thành dương nam vân của vùng nam bộ tỉnh N, Chu Bồi Minh và Nghiêm Ngọc Thành đã nhận được sự khen thưởng của lãnh đạo chính quyền tỉnh ủy.

Dành được thành công này, Chu Bồi Minh cũng đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi, những mục tiêu muốn làm thì đã làm rồi. Hiện nay tình trạng sức khỏe của ông ta cũng đẫ rất nghiêm trọng rồi, không thể tiếp tục gắng gượng được nữa.

Chu Bồi Minh bệnh nặng phải nhập viện, lãnh đạo chính quyền tỉnh ủy đều rất quan tâm tới tình hình sức khỏe của ông ta, nhận được sự ủy thác của cán bộ cấp trân Long Thiết Quân đã dẫn theo một vài cán bộ của tỉnh đến thăm Chu Bồi Minh tại bệnh viện nhân, ngoài sắp xếp phòng cán bộ cấp cao cho Chu Bồi Minh mà còn sắp chỗ cho vợ và con gái của ông ta có chỗ ở tốt để tiện việc chăm sóc ông ta.

“Bồi Minh à, yên tâm điều dưỡng, tỉnh trưởng Khánh Khai đều rất lo lắng cho anh”

Long thiết quân ngồi bên cạnh giường bệnh của Chu Bồi Minh, nói những lời nói của bạn bè.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi