TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

“Tiểu Tuấn, cậu thật là thần kỳ, sau cậu biết thị trường chứng khoán của Newyork sẽ phản đòn?”

Giờ đã là buổi tối của thứ 4, thị trường chứng khoản trải qua đợt hạ kỷ lục hai ngày, chính phủ và ông chủ tiền tệ bắt đầu ra tay cứu trợ, cổ phiếu của Mỹ đã xuất hiện phản đòn.

Giờ đây khi Tiểu Thanh nói chuyện với tôi đều vô cùng ngưỡng mộ.

“Con giun xéo lắm cũng quằn, đây là đạo lý bình thường thôi.”

Tôi mỉm cười, dùng lời lẽ đầy tính văn chương đáp lại.

“Ừm....Vừa nãy tôi đã tính một chút, hai vạn cổ hợp đồng YM, nếu trừ đi tiền thủ tục, chúng ta tổng cộng thu về được 5680 vạn USD...”

Tiểu Thanh dùng một giọng nói run run để báo cho tôi biết con số làm kinh ngạc người khác.

5600 vạn!

Tôi hít vào thật sâu một hơi.

Mặc dù tôi đã tính đến một kết quả huy hoàng thế này, nhưng vẫn bị hoa mày chóng mặt.

Từ một phú ông nghìn vạn trở thành một phú ông ức vạn, đây là một ngưỡng cửa rất nhiều bậc anh tài đều không với tới được. Tôi chỉ dùng mấy ngày là đã hoàn thành nó, về cơ bản, có thể dùng một từ hoàn mỹ để hình dung về điều này.

“Tiểu Tuấn, giờ chúng ta phải làm gì?”

Tiểu Thanh hỏi.

“Chị muốn làm gì?”

Tôi phản vấn.

“Ừm, chúng ta có phải là, nên mua vào thêm một ít nữa không?”

Tiểu Thanh bị thắng lợi quá lớn làm cho mê muội đầu óc, cả thân người đều ở trong trạng thái quá hưng phấn.

“Mua tiếp vào à?”

“Đúng vậy.”

Tôi mỉm cười, nói: “Chị phải nhớ rằng, đừng quyết định trong lúc tức giận, càng không được quyết định trong lúc hưng phấn. Mỗi quyết định của chị, đều phải đưa ra trong lúc hoàn toàn bình tĩnh, phải được trải qua sự suy nghĩ cẩn thận mới được!”

“Ừm, tôi nhớ rồi!”

Tiểu Thanh gật đầu đánh rụp.

Thấy thái độ “ngoan ngoãn dễ bảo” của cô, trong lòng tôi thấy yêu thương vô hạn, nhẹ nhàng vòng tay qua eo cô ấy.

Tiểu Thanh bèn dựa vào lòng tôi, thở ra một tiếng rất hài lòng.

“E hèm!”

Một tiếng ho nhẹ nhẹ vang lên.

“Tuấn thiếu, Liễu tổng...”

Hoàng Diệu Kỳ mặt hơi đỏ, đứng bên cạnh chúng tôi ba mét, thấp giọng gọi.

“có chuyện gì thế?”

Tiểu Thanh ngẩng đầu dậy từ trong lòng tôi, hỏi.

“Chúng tôi, chúng tôi muốn mời hai người, cùng đi đến khách sạn chúc mừng một chút.”

Vì đã được tôi khen thưởng, nên giờ đây Hoàng Diệu Kỳ trở thành người đại diện cho đám quản lý.

“Được chứ, cũng phải chúc mừng một chút mới được. Từ ngày mai, mọi người được nghỉ 5 ngày, ngày 26 mới chính thức đi làm...Ừm, lương tháng này phát trước, ngày mai đi, còn lương đôi và hoa hồng vẫn phát theo thời gian cũ, cô đi thông báo với mọi người như vậy nhé.”

Tôi mỉm cười đáp.

“Vâng, Tuấn thiếu!”

Hoàng Diêu Kỳ vui vẻ chạy đi.

Tất nhiên, trong phòng thao tác lại rộ lên một tràng pháo tay.

...

Khách sạn của năm 87, dù là ở Hồng Kông, nhưng vẫn có chút khác biệt so với khách sạn ở đời sau. Khác biệt lớn nhất là không có đầu đĩa, và đèn chiếu cũng không chói mắt như về sau. Vì đã là ba giờ sáng, nên khách sạn hầu như rất yên ắng, không có mấy khách, đã chuẩn bị đóng cửa rồi.

Người của công ty Thịnh Nghiệp đã đến đây quen rồi, vừa vào cửa là đã nhao nhao, đòi rượu đòi đồ ăn.

“Có Chateaulafite năm 66 không?”

Tôi hỏi.

Tôi vừa mở miệng là nói ra tên của loại rượu lừng danh nhất thế giới, Hoàng Diệu Kỳ và đám người quản lý đều ngậm chặt miệng.

Không ngờ một người thanh niên đến từ đại lục, không chỉ là “cổ thần”, mà còn hiểu biết không ít về những sản phẩm xa xỉ của “giai cấp tư sản”.

Bà chủ khách sạn, một người phụ nữ hơi đầy đặn ngoài ba mươi tuổi, nghe xong kinh ngạc, cười đáp: “Thưa tiên sinh, Chateaulafite hết 66 rồi, chỉ có năm 82 thôi...”

Chateaulafite năm 82, ở đời sau, rất đắt, nhưng nếu đặt vào địa vị năm 87, thì không rực rỡ đến vậy nữa.

Thú vui hồng tửu, mặc dù tôi không thích thú, nhưng cũng biết ít nhiều, rượu càng ngâm lâu vị càng ngon. Rượu chỉ để trong năm năm, nhất định thời gian chưa đủ.

Tôi quay đầu hỏi Tiểu Thanh: “Chỉ có năm 82 thôi, mọi người dùng tạm nhé, được không?”

Tiểu Thanh mềm mại như nước, dịu dàng nói: “Đều do cậu quyết định, cậu gọi gì chúng tôi uống nấy.”

“Vậy thì cho 6 chai đi. Những thứ khác còn cần gì, mọi người cứ gọi, không phải khách khí.”

Nói xong, tôi bèn kéo Tiểu Thanh, ngồi thẳng vào trong.

“Nào, tôi đều nghị, cạn ly vì cổ thần!”

Rót đầy rượu, Hoàng Diệu Kỳ cầm ly lên, cất cao giọng nói.

Tôi hơi lắc đầu, xem ra cái tên “cổ thần” này, từ nay về sau gắn chặt với tôi rồi.

Thành thực mà nói, Chateaulafite mặc dù là rượu vang đỏnổi tiếng trên thế giới, nhưng cũng chẳng hợp với khẩu vị của tôi. Nếu nhất định phải uống rượu, tôi vẫn phải chọn Mao Đài. Nhưng lúc này, cũng chỉ đành làm cố, uống loại rượu rất có tiếng tăm này.

Một lúc sau, âm thanh vang lên, khách sạn vốn lặng lẽ giờ lại náo nhiệt.

Lúc này ca sĩ đã tan ca rồi, đội nhạc cũng đã nghỉ, chỉ bật nhạc, nên hiệu quả cũng rất bình thường. Nhưng có điều mọi người đến là để chúc mừng, nên cũng không để ý đến những thứ này.

Mười mấy người quản lý đã bắt đầu lắc người trên sàn diễn, rất hưng phấn.

Tôi đặt ly rượu xuống, hơi chau mày.

Tiểu Thanh cười hỏi: “Không uống quen à?”

“Ừm, nhưng có điều, em khuyên chị nên thu thập ít rượu vang đỏnày, nhất là Chateaulafite của năm 66, thu thập nhiều bình vào, về sau nhất định có nước dùng đến nó.”

Đến khi bước vào những năm 90 và thế kỷ 21, Chateaulafite của năm 66 nhất định là một loại rượu hiếm, dù là lấy ra để đãi khách hay dùng làm quà đều là sự lựa chọn rất tốt.

“Được.”

Tiểu Thanh nhẹ nhàng gật đầu.

“Tiểu Tuấn, cùng nhảy chứ?”

Tiểu Thanh đứng dậy, hơi khom lưng, nhẹ nhàng thò một bàn tay ra.

Lúc này âm nhạc đã bắt đầu êm dịu.

Tôi mỉm cười nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, rồi chầm chậm đi vào sàn diễn, giơ tay ôm lấy vòng eo thanh mảnh của cô.

Dáng người của chị Tiểu Thanh hơi nhỏ và đầy đặn, eo cô làm cho con người ta cảm thấy rất mềm mại.

Cùng với điệu nhạc du dương, Tiểu Thanh dần dựa vào tôi, *** đầy đặn của cô không ngừng cọ xát nhẹ nhàng vào ngực tôi, làm cho lòng người nôn nao, tôi tự nhiên siết chặt bàn tay đang ôm ở lưng cô, hai người càng kề gần hơn nữa.

Thấy hai chúng tôi xuống khiêu vũ, tất cả người quản lý đã tự động giữ một khoảng cách với chúng tôi. Đến sau này, về cơ bản đã trở thành cuộc biểu diễn chỉ của hai người.

Một bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay rộn vang.

Đột nhiên, “Đùng” một tiếng, một luồng chất lỏng rơi từ trên xuống, làm cho hai chúng tôi ướt như chuột lột, mùi thơm ngọt ngào bắt đầu tỏa ra, hóa ra những người quản lý đã mở một chai sâm panh.

Tôi cười ha ha.

“Tuấn thiếu, cổ thần! Cổ thần, Tuấn thiếu!”

Cùng với tiếng vỗ tay hò hét vang dội, “Đùng đùng” hai tiếng, hai bình sâm panh được mở ra, phút chốc khách sạn trở thành thiên đường hoan lạc.

...

Về đến phòng nhỏ của Tiểu Thanh, trời đã lờ mờ sáng.

Tôi lái xe về, còn chị Tiểu Thanh đã hơi say.

Thực ra người say vốn không phải là cô mà là tôi, những người quản lý chúc rượu tôi từng tràng một, tửu lượng của tôi không tốt, lại không quen uống Chateaulafite, nên vô cùng đau khổ. Tiểu Thanh thấy tôi chau mày, ngay lập tức giơ người ra đón lấy từng ly rượu.

Tôi biết Tiểu Thanh biết uống một chút, nhưng tửu lượng có tốt đi nữa, cũng không đỡ lại được với nhiều người thế, hai ba giờ đồng hồ sau, Tiểu Thanh yêu kiều đã gần như bị ngã gục.

May mà mọi người cũng không làm khó, để lại chút thể diện cho Liễu tổng uy nghiêm.

Tôi đỗ xe xong, mở cửa xe, cười nói: “Tiểu Thanh, đến nhà rồi, xuống xe thôi!”

Tiểu Thanh nhỏ giọng ê a một câu, rồi thò đôi chân đẹp đẽ ra, cố gắng đứng dậy, gật gà gật gù, rồi lại “Ôi chà” một tiếng, ngồi vào chỗ cũ.

“Tiểu Tuấn, tôi...tôi chóng mặt quá...”

Tiểu Thanh giơ tay ôm trán, nói.

Tôi cười, rồi lại giơ tay ôm cô ra ngoài.

Người Tiểu Thanh nhẹ cân, nên ôm cô không hề khó khăn. Tôi bèn cứ ôm cô như vậy về đến nhà.

Mở cửa phòng ngủ của Tiểu Thanh, tôi đặt cô lên giường, rồi lại cởi giầy cao gót cho cô, khi đặt đôi chân đẹp mặc quần tất lên giường, cảm giác mềm mại cực độ đó đột nhiên làm tim tôi đập thình thịch.

Đến Hồng Kông chừng một tuần, tối nào cũng ngủ hai phòng riêng. Tôi biết lòng Tiểu Thanh rất yêu tôi, chỉ cần tôi lộ chút ý, cô nhất định không ngần ngại trao tất cả cho tôi. Nhưng tôi không thể nào mở miệng ra được.

Nhìn gương mặt kiều diễm đỏ hồng và bộ ngực phập phồng của Tiểu Thanh, nghĩ lại lúc nãy ôm cô ấy lên lầu, cơ thể nhỏ bé và cảm giác cực kỳ mềm mại, làm dục vọng trong lòng tôi dấy lên.

“Tiểu Tuấn...”

Miệng chị Tiểu Thanh lẩm bẩm gọi tên tôi, âm thanh rất dịu dàng.

Nha đầu ngốc này, dù là lúc hôn mê, trong lòng cũng chỉ nhớ đến tôi.

Họ hàng của nhà họ Liễu rất phức tạp và đông đúc, nếu luận về quan hệ huyết thống, tôi và Tiểu Thanh đã cách đến bảy tám đời, nếu không phải cùng sống trong Liễu Gia Sơn, thì về cơ bản đã là người lạ rồi. Nhưng về danh nghĩa cô vẫn là chị họ của tôi.

Tôi cắn răng, cố gắng áp chế con quỷ dữ trong lòng mình, kéo tấm chăn mỏng đắp lên người cô, rồi chạy như bay ra ngoài cửa, vội vàng chui tọt vào nhà vệ sinh, mở vòi nước lạnh, rồi xả một lát, dòng máu nóng rừng rực trong người tôi đã hơi lạnh đi một chút, lúc này mới tắm rửa, rồi về phòng mình nằm xuống, hút hai điếu thuốc, mơ hồ hơi buồn ngủ.

Trong mông lung, cảm thấy Tiểu Thanh ở phòng bên cạnh đã thức dậy, đang chập choạng bước vào nhà vệ sinh.

Ừ, tắm một chập có lẽ sẽ tốt hơn một chút nhỉ?

Ba ngày liền làm việc cật lực, Tiểu Thanh cũng mệt thật rồi. Cô ấy không giống tôi, biết rõ về tình hình cổ phiếu đời sau, nên trong lòng rất thoải mái thanh thản, lúc ăn thì ăn lúc ngủ thì ngủ.

Đầu tư đến hàng nghìn vạn, không hỏi cũng biết áp lực trong lòng cô lớn đến thế nào, ăn không vào, ngủ cũng không yên, nếu không phải do cổ phiếu Mỹ giảm mạnh mang đến một niềm vui lớn, có lẽ cô không còn đứng được nữa rồi.

Một cô gái nhỏ bé, một mình cố gắng ở Hồng Kông, thật là làm khó cho cô ấy.

Trong lòng tôi lại dấy lên sự áy náy.

Nếu không phải vì tôi, cô vốn không phải cực khổ thế này, ở Liễu Gia Sơn làm một kế toán nhỏ, sau đó tìm một người tốt gả cho người ta, chẳng phải tốt hơn nhiều sao?

Có lẽ tình cảm và duyên phận nhiều lúc cũng không thể lý giải được.

Tôi nghĩ linh tinh, rồi đầu óc dần tỉnh táo, ừm, lại đến sáng rồi.

Thôi thức dậy rồi hoạt đồng một lúc hẵng ngủ.

Vừa đến gần nhà vệ sinh, đột nhiên nghe thấy một tiếng động bên trong, hình như là âm thanh một vật gì đó rất nặng rơi xuống, vội vàng gõ cửa hỏi: “Tiểu Thanh, chị không sao chứ?”

“Tôi, tôi bị ngã....”

Tiểu Thanh rên rỉ bên trong, âm thanh có chút đau khổ.

“Có sao không?”

Tôi vội vàng hỏi.

“Không sao đâu...Ôi chà...”

Lời còn chưa nói hết, lại là một âm thanh ngã nữa.

Ngay lập tức không kịp nghĩ nhiều, tôi vặn núm cửa, không khóa trong, ngay lập tức đẩy cửa xông vào.

Trong phòng tắm, khói mù mịt, trong làn hơi nước, cơ thể trắng như ngà của Tiểu Thanh đang ở bên cạnh bồn tắm, và cố gắng tìm cách đứng lên. Tôi vội vàng bước lại, luồn hai tay dưới nách cô, muốn ôm cô đứng dậy. Chỗ động tay vào, đầy căng, làm người ta cảm giác như giật điện.

Vốn Tiểu Thanh vừa tắm xong, không mặc gì cả, tôi làm như vậy, hai tay vừa vặn động vào bộ phận mẫn cảm nhất của con gái.

Trong phút chốc tôi cảm thấy đầu quay mòng mòng, cố gắng ôm cô dậy, hai tay thò về đằng trước, nắm chặt đám mềm mại đó vào tay, rồi ra sức bóp. Tiểu Thanh kêu lên một tiếng, rồi sau đó cả thân người mềm như bún ngả vào lòng tôi, ngước đầu nhìn tôi, hai mắt mơ hồ, đôi môi đỏ hơi run run, rất hấp dẫn lòng người.

“Tiểu Tuấn...”

Tiểu Thanh thấp giọng gọi.

Tôi cúi đầy xuống, hôn lên đôi môi đang run run của cô.

Một chiếc lưỡi thơm ngay lập tức thò vào, động đậy trong miệng tôi, tôi nhẹ nhàng cắn lấy.

Hai hàng lệ, chảy ra từ đôi mắt khép chặt của Tiểu Thanh.

Tôi ngỡ ngàng, vôi vàng dừng động tác lại, trên mặt lộ ra vẻ áy náy.

“Tiểu Thanh, xin lỗi...”

“Tại sao? Tại sao phải nói xin lỗi?”

Tiểu Thanh lẩm bẩm, quay người lại ôm chặt lấy tôi.

“Tôi....tôi đợi ngày này...lâu lắm rồi....tôi vẫn đợi cậu...Tiểu Tuấn...có phải cậu coi thường tôi không?”

Tôi vôi vàng lắc đầu lia lịa.

“Không, sao em lại coi thường chị được chứ?”

“Vậy...có phải cậu sợ không?”

Tôi trầm ngâm.

“Đừng lo, tôi...tôi không cần gì cả, danh phận, địa vị, cả tiền tài nữa, tôi đều không cần....tôi chỉ cần cậu đối tốt với tôi là đủ rồi.....cậu.....chẳng lẽ cậu muốn nhìn thấy tôi gả cho người khác sao?”

Câu nói cuối cùng này của Tiểu Thanh đã làm cho tôi gục ngã.

Sau đó, không nói thêm gì nữa, ôm chặt lấy người cô, hôn mãnh liệt.

Người con gái đang yêu mãnh liệt đều không chịu nổi sức mạnh của nụ hôn, vừa hôn toàn thân đều mềm nhũn, huống hồ Tiểu Thanh không có chút che đậy gì, trên người tôi cũng chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng, vừa chà xát, chiếc áo ngủ đó đã rơi xuống nền đất ướt, gần như hoàn toàn đối diện nhau.

Cơ thể mềm mại của Tiểu Thanh mềm như một đám bùn trong lòng tôi, hai má đỏ hồng, nóng như lửa đốt. Hai ngọn núi đầy đặn, đang áp sát vào người tôi, cảm giác mê muội trôi vào tận sâu trong lòng người.

Tôi dẫn tay Tiểu Thanh, dần lần xuống dưới...

Vừa chạm vào đám lửa đó, Tiểu Thanh ngay lập tức như chạm phải điện, toàn thân đều phát run lên, giơ tay ra ôm chặt lấy, không chịu rời ra.

“Đừng....Đừng ở đây...”

Thấy tôi càng ngày càng thở dốc, Tiểu Thanh lắp bắp nói.

“Ở đâu là do anh!”

Tôi nói một câu chắc nịch, sau đó ghì chặt cô vào tường, một tay ôm đùi cô nhấc lên, cậu em nhỏ giận dữ lao lên trước, Tiểu Thanh “a” một tiếng, sau đó hai tay ôm chặt lấy cổ tôi...

...........

“Tiểu Tuấn, anh.....anh thật là mạnh mẽ!”

Giờ đây đã xong lần thứ ba, Tiểu Thanh khó khăn lắm mới hồi phục lại một chút sức lực nép vào lòng tôi, đôi mắt đầy nước dính chặt lên mặt tôi, chiếc miệng nhỏ khẽ động đậy.

Tôi cười ha ha, kéo chiếc chăn đắp lên cho cô, rồi quay người nhấc điếu thuốc, hút vào hai hơi sâu, rồi lại nhả ra một làn khói trắng.

Tiểu Thanh ép người lên người tôi, nghịch ngợm thò tay ra giật lấy điếu thuốc, tôi vừa hít một hơi cô lại kéo ra xa một chút, đến khi tôi phả khói ra cô lại đặt vào miệng tôi.

Tôi nhìn người con gái kiều diễm trong lòng mình, trên mặt nở một nụ cười xấu bụng.

“Sao thế?”

Tiểu Thanh hiếu kỳ hỏi.

“Hì hì, để xem về sau em còn lấy người ta thế nào!”

“Thật là....Anh xấu bụng thật đó! Người ta đã thế này rồi, mà còn muốn người ta đi lấy người khác sao?”

Tiểu Thanh nhét điếu thuốc vào miệng tôi, rồi đánh tôi một nhát.

“Hơn nữa, từ trước tới giờ em chưa từng nghĩ đến việc sẽ đi lấy người khác....Hì hì, đời này kiếp này, em nhất định đi theo anh rồi, anh đừng nghĩ đến việc bỏ em!”

Tôi cười nói: “Vậy thì em cứ theo anh đi. Nhưng anh nói với em trước nhé, bên chỗ bác bảy bác gái, em tự đi mà ứng phó, anh không giúp gì được đâu.”

Tiểu Thanh cười khanh khách nói: “Hóa ra Tiểu Tuấn đại hiệp trời không sợ đất không sợ mà cũng có lúc sợ cơ đấy.”

Tôi phả ra một làn khói, rồi nhè nhẹ đánh lên mặt cô, cười mắng: “Đừng có ở đây ra dáng ông chủ, em không sợ sao?”

Tiểu Thanh bèn xị mặt xuống.

“Nói thật với anh, đây là việc em khổ tâm nhất đó, mỗi lần gọi điện thoại, bố mẹ đều hỏi em có người yêu chưa, làm em sợ đến độ không dám gọi điện về nữa...”

Tôi cười ha ha.

Đúng là có tật giật mình.

“Anh còn cười cái gì nữa....em sẽ nói với họ, nói rằng.....nói rằng Tiểu Tuấn đã ấy con...làm cho con không gả cho ai được nữa...”

Tôi giật mình, nhìn chằm chằm vào mặt cô, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm nghị.

Tiểu Thanh cũng biết câu nói đùa này của cô không hay, vội vàng cười nói: “Nói đùa với anh thôi, đừng để ý....Ừm, Tiểu Tuấn, anh nói xem công ty Thịnh Nghiệp của chúng ta, về sau phải làm sao?”

Việc này tôi đã nghĩ từ lâu rồi, trải qua lần đại thắng này, có lẽ công ty Thịnh Nghiệp sẽ nổi danh nhanh chóng.

“Em có thể lợi dụng thời cơ có lợi này, kiến lập ra một khoản quỹ, ừ, cứ gọi là quỹ Thịnh Nghiệp đi. Tiền trong tài khoản của chúng ta, phải điều một chút về nội địa. Đầu cơ vào thị trường chứng khoán, vĩnh viễn chỉ là động tác lâm thời, cần phải kiếm tiền một cách ổn định, còn phải nghĩ dài hơi.”

“Được, em đều nghe anh tất, anh muốn thế nào thì thế...”

Tiểu Thanh gật đầu liên tục, đột nhiên cảm giác thấy thái độ của tôi hơi kỳ lạ, mới ý thực được hình như mình đã lỡ lời, vội vàng đỏ mặt.

Còn người đàn ông xấu bụng đó đã bị khiêu khích, lật người úp lên trên, nói một cách ác độc: “Đây là điều em tự nói đấy, nhé, anh muốn thế nào thì thế...
.......

Ngày 26 tháng 10, thị trường chứng khoán Hồng Kông lại mở cửa, chỉ số Hang Seng cùng ngày đã hạ xuống 1120 điểm. 1 vạn cổ của công ty Thịnh Nghiệp bán hết đã hoàn thành xong vào cuối tháng, tổng cộng doanh lợi đạt đến hơn 6 ức tệ Hồng Kông, đại thắng trở về!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi