TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Hôm nay là Chủ Nhật , tôi cùng Xảo Nhi tham dự cuộc họp cấp cao của công ty Hoa Hưng. Chủ tịch Lương nhậm chức chưa lâu, còn có nhiều nghiệp vụ chưa quen, phải có chỗ dựa.

Qua mấy tháng triển khai, quy mô của Hoa Hưng lại mở rộng ra nhiều, thăng thêm hai chức phó tổng, đó Hà Mộng Doanh tìm được. Phạm Thanh Lương tuy thông minh nhưng vẫn cần kinh nghiệm, phải được rèn luyện thêm.

Bây giờ phần nào đó đã thay đổi được cục điện "âm thịnh dương suy”, bổn thiếu gia cũng không cần phải suốt ngày làm "một thanh gươm cô độc trong rừng hoa đẹp” nữa.

"Tiểu Tuấn này, chú Hải lại muốn mời cậu đi uống rượu đấy..."

Thảo luận xong mấy vấn đề, Hà Mộng Doanh đột nhiên tủm tỉm cười, nói với tôi vừa ranh mãnh nháy mắt.

Tôi nhất thời cảm thấy nhức đầu.

Chuyện khổ cực trên đời này cũng không bằng uống rượu vói Hải Hướng Quân.

"Uống rượu thì không đi, ăn cơm còn có thể đi cùng."

Tôi liên tục lắc đầu.

"Đúng vậy chị Mộng Doanh, Tiểu Tuấn không thể uống rươụ được."

Xảo Nhi cũng vội vàng giải vây cho tôi

Hà Mộng Doanh cười nói: "Yên tâm, chú Hải nói lần này sẽ không ép rượu, uống được bao nhiêu thì uống, chỉ là tụ tập giữa bạn bè thôi, chú Hải rất thích cậu đấy. Lần trước không phải cậu đã nói công ty chúng ta cần phải xây dựng một công ty con ở tỉnh H, chuẩn bị làm ăn bên biên giới hay sao? Chú Hải quê ở thành phố Bắc Cương, có thể giúp được chúng ta."

Câu này tôi quả thực có nói

Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì ba năm sau liên minh Xô Viết sẽ xuất hiện biến cố lớn, chiêu bài đế quốc cũ sẽ bị lật đổ, một liên bang Nga sẽ tái xuất hiện, tiếp theo đó sẽ là một cục diện hỗn loạn gần như mất kiểm soát, rất nhiều vật tư chiến lược sẽ bị bán đổ bán tháo. Buôn bán giao thương ở biên cương sẽ rất có tương lai.

Năm ngoái nhân nguy cơ của thị trường cổ phiếu, quả quyết ra tay đánh úp Sơn Mẫu, kiếm được một đống tiền phi nghĩa. Trong lịch sử lũ tây đã chiếm của chúng ta không ít. Mắt thấy cơ hội đã đến, thủ đoạn thừa nước đục thả câu này tôi không ngại mà làm thêm vài lần nữa.

Hai đại quốc vượt cấp đương đại này đếu đã đánh cướp thằng Mễ thì cũng không tiện bên trọng bên khinh, khinh thường gấu bắc cực.

Quê của sư trưởng Hải ở thành phố Bắc Cương, quan hệ này nói không chừng lại có thể dùng được.

"Nói như vậy phải đi thật sao?"

Hà Mộng Doanh mỉm cười, khẽ hé làn môi đỏ nói với Lương Xảo: "Cũng mời chủ tịch đến dự."

Bình thường Hà Mộng Doanh gọi là "Xảo Nhi", nhưng trong trường hợp công chúng thì vẫn làm theo quy củ. Chỉ có điều là mời Tuấn thiếu gia trước, sau đó mới tiện thể "cũng mời chủ tịch đến dự", dường như cũng nắm chắc rằng vị chủ tịch này nhất đinh sẽ đến dự. Điều này đối với hai vị phó tổng mà nói ít nhiều cũng có chút cổ vũ.

Họ cũng biết vị Tuấn thiếu gia này tám chín phần là người kết hôn với chủ tịch, xem thần thái cùng không lớn tuổi hơn chủ tịch. Nếu như không phải tôi và Xảo Nhi đều còn trẻ, lúc kết hôn e rằng hai vị nhân huynh này đã xem tôi như là "thiếu gia ăn bám" rồi.

Thật khóng ngờ trong mắt cố vấn Hà hình như địa vị của Tuấn thiếu gia còn cao hon cả chủ tịch. Thật làm cho người ta khó hiểu.

Xảo Nhi lo lắng nói: "Không phải là lại phải uống rượu chứ?"

Cũng khó trách Xảo Nhi lo lắng. Tôi theo chú Quốc Cường luyện võ bao nhiêu năm, cơ thể khỏe mạnh khác thường, bình thường không uống ruợu mà Xảo Nhi đã mệt với việc ứng phó, giờ mà lại nửa say nửa mê thì cả đêm cũng đừng mong ngủ.

Nghĩ đến sự dũng mãnh của tôi sau khi uống rưọu lần đó, lòng dạ của chủ tịch Lương như đang nhún nhảy, không cầm lòng nổi mà đã kẹp chặt hai chiếc đùi xinh đẹp lại ở phía dưới bàn.

Động tác nhỏ này của Xảo Nhi sao có thể giấu nổi tôi? Khuôn mặt tôi mang theo một nụ cười nham hiễm, tôi đưa một cánh tay đặt lên đùi cô ấy, nhẹ nhàng xoa xoa. Khuôn mặt xinh đẹp của Xảo Nhi lại đỏ lên.

Hà Mộng Doanh liếc nhìn tôi khóe miệng vểnh lên, lộ ra một nụ cười mang chút mờ ám. Sau đó lại cũng dưới bàn giơ một chiếc chân xinh đẹp có đi tất ra, dùng hai ngón chân kẹp vào bắp chân tôi

Thật không hiểu cách một lớp tơ tằm của tất như vậy mà sao hai ngón chân của cô ta vẫn có thể kẹp được một ít thịt?

Tôi dùng ánh mắt, rất nhanh nhìn chằm chẳm vào cô ta, ánh mắt rất nghiêm khắc.

Cô gái đáng chết này lại cười ha ha ra tiếng.

Làm cho tôi chột dạ vội vàng thu tay lại.

Mọi người đều kinh ngạc nhìn cố vấn Hà, không biết vì sao cô ta đột nhiên cười.

Thân phận Hà Mộng Doanh trong công ty không phải là bí mật gì. Đám quản lí cấp cao đều biết cô ta là sĩ quan phó doanh tại ngũ của bộ đội. Nghe nói cha cô ta là quan lớn trong quân đội, ở trung ương đều có chỗ dựa rất lớn.

Còn ông chủ tiền nhiệm của công ty Hoa Hưng chính là vị cố vấn Hà này.

Vì thế mà nhất cử nhất động của Hà Mộng Doanh tại hội nghị cấp cao đều nhận được sự chú ý của mọi người.

"Cố vấn Hà còn có gì dặn dò không?"

Một phó tổng hỏi.

Nhãn lực của người này hơi kém một chút, không nhìn ra Cố vấn Hà đang liếc mắt đưa tình với Tuấn thiếu gia.

"Không còn gì nữa, mọi người đều đi làm việc đi..."

Hà Mộng Doanh cười nói.

"Tiểu Tuấn, một lát nữa hãy mang theo ít thuốc giải rượu, tôi sợ vạn nhất chú Hải lại không giữ lời..."

Lại nữa rồi, cô gái đáng chết này lại nhẹ giọng dọa tôi

Tôi liếc nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: "Nếu như chú Hải khóng giữ lời thì tôi sẽ xử lí chị."

"Được thôi, tôi lúc nào cũng đợi."

Hà Mộng Doanh dõng dạc nói, quay lưng lại với Xảo Nhi rồi ném sang tôi một ánh mắt đầy mờ ám.

Tôi hoàn toàn bị đánh bại rồi, vội vàng ho một tiếng, ưỡn ngực ra khỏi phòng hộị nghị, nhìn không chợp mắt.

Hải Hướng Quân lần này mời khách không phải là ở khách sạn Hải Giang mà là ở "Bát trân đại tửu lâu".

Cứ ăn suốt ở một nơi cũng chán, nên đổi khẩu vị một chút.

Hải Hướng Quân mời chủ tịch Lương và Tuấn thiếu gia thì đương nhiên doanh trưởng Lương cũng phải đến cùng rồi.

"Anh Kinh Vĩ, chị Mộng Khiết đâu?"

Lương Kinh Vĩ và Hà Mộng Khiết tình cảm rất tốt. Luôn không rời nhau, khi tan ca thấy Lương Kinh Vĩ mà lại không thấy Hà Mộng Khiết đâu tôi hơi cảm thấy ngạc nhiên.

"Cò ấy trong người không được khỏe..."

Lương Kinh Vĩ cười nói, mặt có chút đỏ lên.

Kì lạ, Hà Mộng Khiết không khỏe thì anh ta đỏ mặt làm gì? Lẽ nào cũng giống như buổi tối hôm đó sau khi tôi say rượu, ngày thứ hai Xảo Nhi cũng "không khỏe", là ý đó sao? Hình như Lương Kinh Vĩ là sư huynh tôi, nội công thâm hậu, cơ thề cường tráng cho nên ở trên bổn thiếu gia tôi rồi

Hải Hướng Quân cười ha ha nói: "Ha ha, tiểu tử Kinh Vĩ này muốn làm cha rồi phải không."

Hóa ra là như vậy!

Lại là tôi nghĩ sai lệch.

Xem ra nội tâm của bổn thiếu gia không phải loại "âm u" bình thường.

"Anh, là thật sao?”

Xào Nhi mừng rỡ kêu lên.

Lương Kinh Vĩ cười gật gật đầu, khuôn mặt đầy vẻ hạnh phúc.

"Vậy thì tốt quá rồi, cha mẹ mà biết tin không rõ sẽ vui mừng đến mức nào đây."

Xảo Nhi vui mưng nhảy lên, nào có giống một bà chủ lớn chứ?

Tôi từ từ bước lại, đột nhiên xuất chiêu, một quyên đấm vào vai Lương Kinh Vĩ. Tuy nói là đùa nhưng cũng dùng ba phần công lực, Lương Kinh Vĩ chưa từng nghĩ tôi lại sẽ đánh úp như vậy nên hoàn toàn không phòng bị, cứ đứng yên đỡ quyền, nhưng lại cười hi hi, lông mày cũng không nhích lên nửa phần, giống như tôi đang gãi ngứa cho anh ta vậy.

Anh ấy đúng là không phải dũng mãnh bình thường.

Thấy chúng tôi vô cùng phần khởi thì Hà Mộng Doanh lại có chút không vui, hừ một tiếng: "Nha đầu đáng chết, chuyện lớn này vậy mà lại không thèm nói cho tôi."

Lương Kinh Vĩ cười nói: "Chị cả, chị là người bận rộn. Một tuần khó khăn lắm mới về nhà được một lần. Mộng Khiết cho dù muốn nói cho chị nghe thì cũng không tìm thấy người..."

Hai vợ chồng Lương Kinh Vĩ vẫn chưa mua nhà cho mình, bình thường Lương Kinh Vĩ quản lí công việc ở trong doanh trại, thứ bảy thì cùng Hà Mộng Khiết về ở với Hà Trường Chinh. Hà Trường Chinh không có con trai chỉ có hai đứa con gái, sau khi Hà Mộng Doanh kết hôn đã chuyển ra ngoài sống, sau khi li hôn cũng không thấy chuyển về.

Một mình ở ngoài tự do tự tại Hà Trường Chinh cũng không thấy sao.

Hà Mộng Doanh khó có lúc mà khuôn mặt đỏ lên, lộ ra vẻ thẹn thùng của con gái.

Hải Hướng Quân lớn tiếng nói: "Đại nha đầu, mắt đỏ rồi à? Nếu mắt đỏ thì mau tìm một người mà gả đi. Có cần chú Hải giới thiệu cho một người không?"

Mọi người nhất thời đều thấy ngại ngùng.

Cững chỉ có vị này mới hoàn toàn không chút kiêng kỵ mà "đả kích” Hà Mộng Doanh.

Hà Mộng Doanh cũng không giận, bĩu môi cười nói: "Thôi được rồi đấy! Chú Hải, người chú giới thiệu chẳng phải sẽ có đức hạnh như chú sao? Ngốc nghếch, đen, thô lỗ, đừng dọa bổn tiểu thư."

Hài Hướng Quân cười ha ha, cũng không cho là ngang bướng.

"Đàn ông làm binh đương nhiên vừa đen vừa thô rồi."

Có điều lời nói nghe thế nào cũng thấy có chút không đúng lắm.

"Tiểu Tuấn này, cháu đừng có sợ, chú sớm đã nói với đại nha đầu rồi, hôm nay mọi người tụ họp vui vẻ thôi, không ép rượu, cháu uống được bao nhiêu thì uống..."

Thấy tôi nhìn chằm chằm vào chỗ rưọu trên bàn, Hải Hướng Quân vội an ủi nói.

Lòng tôi liền thả lỏng.

"Có điều là đàn ông mà. Vẫn nên luyện tửu lượng một chút."

Hải Hướng Quân vẫn chưa hết, lại thêm vào một câu.

“Chú Hải, tửu lượng này không luyện cũng không sao.’:

Tôi liên tục xua tay, xin từ chối.

"Được được, tùy ý tùy ý..."

Hãi Hướng Quàn quả nhiên là giữ lỡi hứa, sau khi cạn một chén thì tùy ý mọi người, không ép rượu. Đương nhiên Lương Kinh Vĩ sẽ cùng uống với ông ta đến khi cạn hứng.

"Lương Xảo, nghe nói công ty các cháu đang muốn xây dựng một nơi làm việc ở thành phố Bắc Cương?"

Hải Hướng Quân uống hết mấy chén rượu, rồi chợt nghĩ tới chuyện chính, nói

Xảo Nhi liếc nhìn tôi mỉm cười gật đầu: "Vâng, chú Hải."

"Hì hì, thật nhìn không ra cháu nhỏ tuổi như vậy mà làm ăn càng lúc càng lớn. Được. Để chú giúp cháu làm quen với một người, Tổng phó thị trưởng của thành phố Bắc Cương là bạn chí cốt của chú, chơi với nhau từ bé đến lớn. Cháu cứ nói là cháu gái của chú, ông ta nhất định sẽ giúp." Hải Hướng Quân nói

Nếu như người khác nói câu này thì trong lòng tôi sẽ có một dấu chấm hỏi nhưng Hải Hướng Quân đã nói như vậy thì nhất định là có mười phần nhắm chắc.

"Cám ơn chú Hải... Chú Hải, cháu kính chú một chén!"

Ha ha, Xảo Nhi bây giờ cũng đã học được cách xã giao rồi đấy.

Hải Hướng Quân nhìn cốc nước hoa quả trong tay Xảo Nhi, cười lắc lắc đầu. Giơ chén rưọu lên chạm vào cốc của Xảo Nhi, rồi ngẩng cổ lên uống một hơi.

Một lúc sau, Hà Mộng Doanh đứng đậy đi vệ sinh, không ngờ khi quay lại lại gặp phải một chút phiền phức, đụng độ với mấy tên say khướt chắn đường.

"Ôi, đây không phải là em Mộng Doanh sao? Sao vậy, cũng đến uống rượu à?"

Tên đứng đầu có vẻ chưa tới 30 tuổi, mặc bộ quần áo mang nhãn hiệu Armani, mắt xếch, giọng sang sảng nói.

"Cút ra!"

Hà Mộng Doanh lộ ra ánh mắt căm ghét, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như muốn chảy nước ra vậy.

"Hì hì, đừng có giận dữ như vậy, mọi người đều là bạn bè...cùng uống mấy chén nhé. Thế nào?"

Người đó vừa nói vừa bước lên trước muốn kéo tay Hà Mộng Doanh.

Mấy tên khác cũng ào ào nói theo.

"Trần Vệ Tinh, anh muốn chết à."

Hà Mộng Doanh tức giận nói

"Bộp" một cái, tên "Armani" xứng đáng bị ăn một cái tát. Trên khuôn mặt in năm ngón tay đỏ rực.

Lần này đúng là đụng phải tổ ong rồi. Trần Vệ Tinh lấy tay ôm mặt, một tay chỉ về phía Hà Mộng Doanh lộ ra ánh mắt không thể tin được, nhất thời không nói ra lời. Có lẽ hắn chắc chắn không ngờ rằng Hà Mộng Doanh lại dám tát hắn.

Mấy tên đi theo Trần Vệ Tinh vén tay xông lên truớc, liên mồm chửi.

Bên ngoài có động tĩnh thì bên trong phòng ăn đương nhiên có thể nghe thấy. Hải Hướng Quân đột nhiên giận dữ, đập tay xuống bàn, chén bát bay lên. Tiếp theo ông ấy bước bước lớn ra ngoài.

Tôi và Lương Kinh Vĩ đi theo sau, trong lòng thấy khó chịu, kẽ nào vậy, lại dám "động thổ trên đầu thái tuế".

Khi chúng tôi còn chưa ra khỏi cửa thì tình thế bên ngoài hành lang lại thay đổi, không biết từ đâu chui ra hai người đàn ông dũng mãnh, nhanh chóng đi lại mấy tên đi theo Trần Vệ Tinh. Sau đó hai người một trái một phải đứng sát Trần Vệ Tinh, ấn đầu hắn vào tường.

"Buông ra, chúng mày muốn chết à? Chúng mày biết bố mày là ai không?"

Trần Vệ Tinh đúng là đã từng ăn ma cà bông, hai tay bị tóm ở phía sau, đầu áp chặt vào tường, cố hết sức giãy dụa nhưng sao có thể thoát, vậy mà vẫn lớn tiếng chửi bới.

Hai người này cũng không trả lời, chỉ giữ chặt lấy hắn, khuôn mặt không mang chút khác thường.

Hai người này chính là hai vệ sĩ mà không lâu trước đó Hắc Tử đã điều đến cho tôi, người hơi cao tên là Từ Văn Hòa, người vạm vỡ là Ngụy Xuân Sơn. Tôi đến Bát trân tửu lâu uống rượu, hai người họ cũng đến theo, biết Hà Mộng Doanh là bạn của tôi, thấy cô ấy gặp phiền phức đương nhiên sẽ ra tay tương trợ. Nhưng thật không biết lúc này họ trốn ở chỗ nào. Quả có chút như "thần long không thấy đuôi”

"Buông hắn ra!"

Hải Hướng Quân xua xua tay.

"Vâng, đoàn trưởng!"

Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn lên tiếng dáp, rồi buông Trần Vệ Tinh ra, kính một lễ với Hải Tướng Quân.

"Các cậu là?"

Hảỉ Tuớng Quân chưa từng nghĩ rằng hai người này từng là cấp dưới của mình.

"Báo cáo đoàn trưởng tôi tên là Từ Văn Hòa, anh ấy tên là Ngụy Xuân Sơn, chúng tôi trước đây là chiến sĩ của sư đoàn XX .”

Khi chiến tranh tự vệ phản kích, Hải Tưóng Quân vẫn là đoàn trưởng,

Hải Huớng Quân gật đầu, bây giờ không phải là lúc ôn lại chuyện xưa, Trần Vệ Tinh trừng hai mắt lên, thở hổn hển, có vẻ vẫn chưa hiểu.

'Trần Vệ Tinh, mèo đái ướt hết rồi à?"

Hải Tướng Quân lớn tiếng nói.

Trần Vệ Tinh trừng mắt lên nhìn Hải Hưóng Quân, thăm dò tình thế, hừ một tiếng, nói với Hà Mộng Doanh "coi như cô giỏi", rồi phất tay một cái, mang cái đám lâu la đi.

Tôi có chút ngạc nhiên hỏi: "Là ai vậy?”

Hài Hướng Quân xì một cái có chút khinh thưòng nói: "Con trai của Trần phó tham mưu trưởng của quân khu, một tên khốn." .

Tôi lấy làm ngạc nhiên.

Phó tham mưu trưởng tại quân khu cũng là cán bộ cấp chính quân, chẳng trách hắn rõ ràng biết Hà Mộng Doanh là cháu gái Hà Trường Chinh mà cũng dám động thủ.

Chắc chắn giữa hắn và Hà Mộng Doanh đã từng xảy ra chuyện gì đó.

Có điều lúc này đương nhiên không tiện để nói

'Từ Văn Hòa, Ngụy Xuân Sơn sao các cậu lại ở đây?”

Hải Tướng Quân thay đồi sắc mặt, cười hỏi

"Báo cáo đoàn trường, chúng tôi là vệ sĩ của chủ tịch Lương.”

Từ Văn Hòa ưõn ngực lên nói lớn.

Đây là do tôi dặn dò, nếu không một sinh viên đại học như tôi thì cần gì đến vệ sĩ?

Hải Hướng Quân nhìn Lương Xảo, cười nói: "Lương Xảo, rất có bản lĩnh, ra cửa là mang theo hai vệ sĩ, còn cừ hơn cả chú ý chứ.”

Xảo Nhi mặt đỏ lên.

"Nào nào, vào đây ngồi, củag uống mấy cốc nhé, không say không về.”

Hải Tuớng Quân đang buồn sầu, chỉ có mình Luơng Kinh Vĩ uống với mình không vui

Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn liền nhìn về phía tôi, tôi hơi gật đầu, hai người vui vẻ ra mặt. Cách xa bao nhiêu năm có thể cùng đoàn trưởng say một trận quả thật là không có gì bằng.

Vì thế họ đại chiến trong bàn rượu, hai người Từ - Ngụy cũng là những người có tửu lượng tốt, Hải Tướng Quân hô to sảng khoái đập vào vai hai người nói: "Sau này có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi