TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Mấy người Liễu Triệu Ngọc là các gốc nhọn của một kim tự tháp, đương nhiên ít nhiều cũng sẽ chiếm được chút tiên cơ.

"Đúng thế, anh cũng đang định nói với em chuyện này. Nghe Tiểu Tuấn nói em mấy năm nay làm ăn rất tốt, là một bà chủ lớn có tiếng ở thành phố Nam Phương, đang muốn thỉnh giáo em đây."

Liễu Triệu Ngọc nghe Lương Xảo nhắc đến chuyện này, liền mặt mày tươi cười, dùng giọng điệu rất khiêm tốn nói.

Lương Xảo mỉm cười, liếc mắt nhìn Liễu Tuấn, lại phát hiện ra hắn đang chăm chú nhìn mấy cô gái đang mặc bikini chơi đùa ngoài bãi biển không xa, trong lòng không khỏi tức giận, dùng hai ngón chân kẹp lấy bắp chân của Liễu Tuấn một cái thật mạnh.

Hình như rất nhiều cô gái đều có "đòn sát thủ" này thì phải.

Liễu Tuấn không đề phòng, bị đánh bất ngờ nên kêu lên một tiếng.

Liễu Tuấn liền cười khanh khách, hình như cảm thấy rất thú vị.

Trong lòng Liễu Triệu Ngọc thầm cười, quay đầu đi, làm như thế không nhìn thấy. Nói ra thì bây giờ hắn vẫn giống như trước đây khi làm công cho Liễu Tuấn, trong lòng luôn có sự kính sợ đối với cậu em họ con chú mười hai này. Giờ thấy hắn chịu sự "trừng trị" của Xảo Nhi, trong lòng cũng có chút vui vui, đồng thời lại cảm thấy khoảng cách giữa anh em họ lại kéo gần thêm rất nhiều, có chút thân thiết.

"Thỉnh giáo thì không dám, có điều công ty Hoa Hưng của chúng em đến thành phố Lâm Hải này trước mấy tháng, đã khá quen thuộc với trình tự làm việc ở đây. Buổi chiều anh bảo người của anh đến chỗ công ty em một chút, em sẽ bảo Phạm Thanh Linh nói cho họ biết một số điều.

Xảo Nhi sau khi cười khanh khách một trận thì nói với Liễu Triệu Ngọc.

Hạng mục bất động sản của công ty Hoa Hưng ở tỉnh Quỳnh Hải là do trợ lý tổng giám đốc Phạm Thanh Linh đích thân phụ trách, trải qua hai năm làm việc, Phạm Thanh Linh cũng càng ngày càng giỏi giang, biết làm việc.

"Được được, thế hai giờ nhé, một lát nữa anh sẽ thông báo cho họ."

"Vâng, thế nhé. Thực ra đất tốt ở thành phố Lâm Hải không ít, phía tây ngoại thành còn có một mảnh đất hơn 300 mẫu, khoảng hơn năm nghìn vạn. Nếu như anh Triệu Ngọc có hứng thú thì có thể lấy nó."

Đừng nhìn Xảo Nhi tinh nghịch như thế mà coi thường, phàm những chuyện mà Liễu Tuấn giao phó thì đều làm rất cẩn thận. Biết hắn rất quan tâm đến anh em trong họ nên sớm đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.

Liễu Triệu Ngọc vui mừng ra mặt, liên tục nói "được được".

"Xảo Nhi, là như thế này, mấy anh em anh còn dồn một ít tiền, ừm...có một, hai trăm vạn thôi, em xem xem có mảnh đất nào phù hợp không?"

Liễu Triệu Ngọc lắp bắp nói.

Liễu Tuấn bất giác liếc nhìn Liễu Triệu Ngọc một cái, lộ ra ánh mắt tán thưởng.

Nói thật đối với chiếc tầu kinh tế cực lớn là tổng công ty linh kiện này Liễu Tuấn ít nhiều vẫn có chút thái độ để tâm, cũng vì bác năm Liễu Tấn Văn vẫn chưa hoàn toàn trao hết quyền cho Liễu Triệu Ngọc.

Nhưng bây giờ có thể tháy Liễu Triệu Ngọc là một người có thể chèo lái tốt con thuyền này rồi.

Ít nhất có thể phân biệt rõ ràng điểm này, rất đáng được khẳng định rồi.

Xảo Nhi mỉm cười nói: "Việc này Tiểu Tuấn cũng đã từng nói với em rồi. Không có vấn đề gì, Phạm Thanh Linh sẽ sắp xếp ổn thỏa cho các anh.

Thấy Lương Xảo mỉm cười, hoàn toàn không có chút bộ dạng lo lắng, Liễu Triệu Ngọc lại vô cùng an tâm, hình cô gái xinh đẹp này cứ tùy miệng nói ra một câu nhưng lại rất có uy lực, một, hai trăm vạn cũng không để tâm đến.

"Về chuyện này thì em chỉ có hai kiến nghị. Thứ nhất, sau khi mua đất xây dựng xong thì có thể tiến hành cầm cố, rồi thu mua một mảnh đất mới, không cần phải tăng thêm đầu tư quá mức, đây vốn chỉ là một trò chơi thế chấp. Thứ hai, khi mà giá bình quân đạt đến mức 350 vạn một mẫu thì tất cả đều phải bán ra, không được tiếc, để tránh hỏng việc."

Liễu Tuấn bê quả dừa lên, uống đến giọt cuối cùng, liền từ từ đưa ra quyết định cuối cùng.

"Cái gì?"

Liễu Triệu Ngọc ngây cả ra, có chút không dám tin.

Bây giờ đất ở thành phố Lâm Hải giá bình quân mới chỉ có 16, 17 vạn một mẫu mà thôi, những mảnh đất cực tốt bình quân cũng chỉ vượt qua ngưỡng 40 vạn. Vị đại thiếu gia này vừa mở mồm ra là đã đoán định giá lên tới 350 vạn, gấp 20 lần liền.

Mà đây mới chỉ là tỷ lệ giản lược nhất, nếu như theo lời Liễu Tuấn nói, đây là "trò chơi thế chấp" thì có thể tiếp thục tuần hoàn gà đẻ trứng, trứng nở thành gà.

Bây giờ đầu tư 200 vạn thì cuối cùng có thể kiếm được bao nhiêu chứ, theo ước chừng thì lên tới cả mấy nghìn vạn.

Liễu Triệu Ngọc không phải là chưa từng nhìn thấy tiền, là người chèo lái con thuyền công ty linh kiện, hạng mục mấy triệu cũng đã từng nhìn thấy. Nhưng đó là tiền của công ty, là tiền của cả Liễu Gia Sơn, không phải tiền riêng của Liễu Triệu Ngọc hắn. Gia sản cá nhân hắn tính cả biệt thự hắn ở với toàn bộ tài sản cũng chỉ có khoảng 200 vạn, nhưng lúc bấy giờ đã có thể xưng là "hào phú" rồi.

Nhưng bây giờ cậu em họ lại hời hợt nói ra một câu, miêu tả cho hắn một tiền cảnh phú ông nghìn vạn, hình như cậu em này biết được giá đất của thành phố Lâm Hải nhất định sẽ tăng đến 350 vạn trở lên.

"Tiểu Tuấn, cậu...cậu không phải là đùa cho anh vui đấy chứ?"

Liễu Triệu Ngọc bán tín bán nghi nói.

Liễu Tuấn cười nói: "Triệu Ngọc, nếu như anh sợ tiền nhiều cắn vào tay thì kiếm ít đi một chút, sớm bán ra cũng được mà."

"Không không không, anh không sợ tiền nhiều, không sợ nhiều..."

Liễu Triệu Ngọc liên tục nói.

Liễu Tuấn và Lương Xảo không nhịn nổi mà cười lên.

Trên thế giới này thật sự có người sợ tiền nhiều, nhưng lại rất ít.

"Ý anh là nói...thật sự nắm chắc chứ?"

"Theo như xu thế phát triển của tỉnh Quỳnh Hải thì chắc là sẽ như vậy. Người dân trong nước đều có tâm lý hùa theo, cũng có tâm lý may rủi, luôn cho rằng mình sẽ là người cuối cùng. Huống chi dù thế nào cũng sẽ còn một mảnh đất ở đâu đó."

Liễu Tuấn mỉm cười, phân tích đơn giản nguyên nhân bất động sản bị "nổ bong bóng".

Liễu Triệu Ngọc yên lặng lại, suy nghĩ cẩn thận, lại càng cảm thấy tin phục cậu em họ. Nhưng thật sự có chuyện đó sao? Thật khó có một người trẻ tuổi như vậy mà vừa nhìn đã nhận ra được tình hình đó.

Mà cha mình luôn dặn đi dặn lại, khi gặp vấn đề khó quyết định thì cứ hỏi Tiểu Tuấn.

Dám chắc căn cứ chính là ở đây.

"Tiểu Tuấn, anh phục cậu rồi."

Liễu Triệu Ngọc thở dài nói.

Liễu Tuấn mỉm cười.

Nếu như Liễu Triệu Ngọc mà biết được nguyên nhân thật sự thì sẽ sợ đến phát điên mất.

Lương Xảo nhẹ nhàng đứng dậy, cởi chiếc áo khoác mỏng bên ngoài ra, đôi gò bồng đảo nhô lên, đôi chân dài trắng như ngọc lộ ra, cười nói với Liễu Tuấn: "Đi thôi, đi tắm biển một lát."

"Được."

Một người trước, một người sau, dắt nhau ra trước biển lớn.

Liễu Triệu Ngọc há mồm trợn mắt nhìn, một lúc sau mới "tặc tặc" mấy tiếng, nuốt nước bọt.

Lúc này Lương Kinh Vĩ và Hà Mộng Khiết cũng đã bước tới, thấy bóng Liễu Tuấn và Lương Xảo đang bước xa dần, ánh mắt Lương Kinh Vĩ híp lại, cắn nghiến quai hàm.

................

Trong mấy ngày tiếp theo, đoàn du lịch của công ty linh kiện chơi rất vui, còn Liễu Triệu Ngọc lại dẫn một bộ phận người liên quan đến bất động sản của hắn rời khỏi đoàn, đi theo Phạm Thanh Linh, khảo sát thị trường bất động sản ở thành phố Lâm Hải.

Nghiêm túc mà nói, lúc này thị trường bất động sản của thành phố Lâm Hải có thể nói là không có liên quan lớn tới thị trường bất động sản, hoàn toàn không thể nhìn thấy nhiều căn nhà hoàn chỉnh, ở đó chỉ là những mảnh đất đang được khai phá, ngay cả những nơi có móng cũng rất ít. Rất nhiều mảnh đất đều lấy cây tre cây trúc hay chiếu để bao xung quanh lại, trên đó thì dùng vôi viết lên công ty nào đó, hoa viên nào đó hoặc tiểu khu nào...để cho người ta biết "vườn hoa đã có chủ"sắp tới sẽ bắt đầu xây dựng một gia viên tuyệt đẹp.

Trên rất nhiều công trường, mỗi ngày người qua lại như thoi đưa không nghỉ, tuyệt đại bộ phận đều là những ông chủ mặc đồ tây hay là lãnh đạo công ty, chỉ tay đá chân trên công trường, nước miếng bắn tứ tung, lớn tiếng bàn bạc về kế hoạch xây dựng, còn người nghe thì cũng liên tiếp gật gật đầu, khuôn mặt lộ ra vẻ hưng phấn, trong ánh mắt phóng ra "kim quang" vạn trượng.

Chắc chắn đây chính là tiền rồi.

Nên nói điều này là đúng, lúc này thành phố Lâm Hải và ngoại thành giáp các thành phố khác, mỗi miếng đất đều là vàng, cho dù là một cái chuồng lợn của nông dân thì trong mắt của một người khai phá cũng là nguyên bảo lấp lánh.

Bây giờ những người đến đây mua đất đều được coi là những người khai phá đầu tiên, trong đó không ít người thật sự là thương nhân khai phá, đang muốn xây dựng một số tòa nhà để bán. Dù sao thì chính sách mà nhà nước ban bố cho tỉnh Quỳnh Hải cũng rất ưu đãi, nếu làm nhà thì lợi nhuận cũng tương đối nhiều. Nhưng những kẻ đến sau càng lúc càng nhiều, kẻ đầu cơ như mây, họ đều là mua với giá thấp rồi lại tăng thêm chút giá và bán đi, làm cho cơn gió bất động sản càng lúc càng rõ ràng. Những công ty bất động sản chân chính trước kia vừa nhìn đã thấy việc mua qua bán lại đất còn kiếm được nhiều hơn là xây nhà để bán, tiền quay vòng nhanh, lợi nhuận càng cao, cho nên cũng để gác xó các kế hoạch xây nhà, ùn ùn kéo nhau gia nhập vào đám đầu cơ.

Ở trung gian thì công ty Hoa Hưng cũng có thể coi là một ngoại lệ. Phạm Thanh Linh chỉ mua đất chứ không chuyển giao bán cho người khác. Vì thời gian bước vào quá sớm, đám đất đầu tiên mua vào đều ở giai đoạn hoàng kim, so sánh với giá lúc mới tiến vào thì lật hẳn. Phạm Thanh Linh cũng từng báo cáo với tổng bộ, muốn đem những miếng đất này chuyển đổi thành tiền mặt, Hà Mộng Doanh lấy chiếc máy tính nhỏ ra, bấm bấm, chà, lợi nhuận lên tới hơn 100%, liền lập tức đồng ý.

Muốn thu lại tiền vốn, tiền vào túi rồi hãy tính tiếp.

Nhưng phương án này được báo tới chỗ Xảo Nhi, bị chủ tịch Lương bác bỏ không do dự.

Hà Mộng Doanh cảm thấy hơi buồn bực.

Cũng chẳng thể làm gì được, người ta là chủ tịch mà, là đại cổ đông nắm giữ 70%, chỉ có thể nghe theo. Hà Mộng Doanh không tránh khỏi có chút tức tối trong lòng, Lương Xảo này càng lúc càng có thế mạnh.

Nhưng chưa tới hai tháng, Hà Mộng Doanh đã phải bái phục. Phạm Thanh Linh theo như dặn dò của Lương Xảo, đã đem địa sản hiện có để đi thế chấp ngân hàng, vay tiền rồi lại mua đất mới, cứ qua lại mấy lượt như vậy, rất nhanh, giá trị số đất trong tay đã tăng giá lên mấy lần, hình thế vẫn rất bành trướng.

Lúc này Hà cố vấn không thể nói được gì nữa.

Nhận được sự dặn dò của chủ tịch Lương, đối với người của Liễu Gia Sơn mà nói, Phạm Thanh Linh rất nhiệt tình, ngoài những cơ mật thương nghiệp nòng cốt không thể nói ra thì cơ bản hỏi gì đáp nấy, tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tận. Còn nhiệt tình đưa họ đi làm thủ tục, đăng kí thành lập công ty, sau đó còn kiến nghị hai mảnh đất. Liễu Triệu Ngọc không nghĩ ngợi nhiều, lập tức đồng ý.

...................

Phạm Thanh Linh đưa Liễu Triệu Ngọc đi khắp thị trường bất động sản của thành phố Lâm Hải, mồ hôi vã ra như mưa. Liễu thiếu gia và chủ tịch Lương còn có vợ chồng trưởng khoa Lương, thì lại đang ở trong phòng tập thể hình, mồ hôi cũng vã ra như tắm.

Có lòng mới anh chị dâu đi du lịch, Lương Xảo đương nhiên sẽ tiếp đãi một cách quy cách nhất, phòng ở phải là khách sạn tốt nhất, không những có phòng tập thể hình mà thậm chí còn có phòng đấm bốc.

Thấy Lương Xảo và Hà Mộng Khiết ngồi nghỉ, hai người ngồi nói chuyện rì rào một bên. Lương Xảo ở thành phố Nam Phương bốn năm, quan hệ với Hà Mộng Khiết rất tốt, thân như chị em.

Lương Kinh Vĩ bước lại, vỗ vỗ vào vai Liễu Tuấn, ý bảo hắn muốn nói chuyện một chút.

Liễu Tuấn liền đi theo ra ngoài, hoàn toàn không để ý thấy ánh mắt không có thiện ý của Lương Kinh Vĩ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi