TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Tòa nhà chín tầng này là nơi trước đây Chu tiên sinh ở. Sau khi Chu tiên sinh chuyển tới thủ đô, nơi này bỏ không, gần đây mới sắp xếp để một nhà Liễu Tấn Tài vào sống. Là thường ủy tỉnh ủy kiêm bí thư thành ủy Đại Ninh, Liễu Tấn Tài có thể chọn sống ở thường ủy viện tỉnh ủy, cũng có thể chọn sống ở thường ủy viện thành ủy. Có điều Giải Anh và Nguyễn Bích Tú thường xuyên qua lại với nhau, lão Liễu gia cuối cùng lựa chọn bố trí nhà mới ở thường ủy viện tỉnh ủy.

Kỳ thực hơn phần lớn là bởi vì sự kiên trì của Nguyễn Bích Tú, theo ý tứ của Liễu Tấn Tài thì sống ở thường ủy viện thành ủy có lợi hơn đối với công tác, dẫu sao thì trọng điểm công tác của ông ta là ở trong khối thành phố.

Nhưng lý do mà Nguyễn Bích đưa ra là muốn được nói chuyện thường xuyên với Giải Anh, kỳ thực thì bởi vì quy củ của thường ủy viện tỉnh ủy còn nghiêm hơn so với thường ủy viện thành ủy, nhân viên không liên quan, muốn giống như ở thành phố Bảo Châu, động chút là đăng môn bái phỏng thì gian nan hơn nhiều.

Không còn mỗi buổi chiều là khách ra khách vào không ngừng nữa, Liễu Tấn Tài cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, cũng có thể lên giường nghỉ ngơi sớm một chút, điều này rất quan trọng đối với sức khỏe của ông ta.

Đối với quyết định của bà già, Liễu Tuấn tán thành cả hai tay. Hắn đã quen với tác phong công tác "việc phải tự làm" của ông già nhà mình, cũng rất là tôn sùng phong cách chấp chính đại khí bàng bạc của Nghiêm Ngọc Thành.

Có điều nói là nói vậy, về gốc rễ thì vẫn là trong xương cốt của Liễu nha nội có một chữ "lười" tác quái, khi cần thiết, đành phải đẩy Nghiêm Ngọc Thành ra làm lá chắn thôi.

Xe của Liễu Tấn Tài là mang từ thành phố Bảo Châu tới, lái xe tiểu Vũ trước kia đã được an bài tới cơ quan công an để làm việc, ban xe con của thành ủy thành phố Bảo Châu chọn một quân nhân xuất ngũ, quê ở Hướng Dương, tên là Đường Dược Chiêu. Người này cũng giống như tiểu Vũ, khôi ngô khỏe mạnh, trầm mặc ít nói, rất hợp với tính cách của Liễu Tấn Tài. Nghĩ rằng vừa mới thay không lâu lại bị thay tiếp, đối với hắn ta cũng là một đả kích, cho nên dứt khoát dẫn tới thành phố Đại Ninh luôn. Đường Dược Chiêu trước khi tới thành phố Bảo Châu cũng đã từng lái xe con một đoạn thời gian cho đơn vị hành chính của thành phố Đại Ninh, cho nên cũng rất quen thuộc với đường xá của thành phố Đại Ninh.

Thành ủy muốn dẫn một lái xe nho nhỏ tới, cũng chẳng ai nói được gì.

Thư ký thì do bí thư thành ủy thành phố Đại Ninh bố trí, tên là Tạ Ý Tường, khoảng ba mươi tuổi, có kinh nghiệm công tác nhất định, đây cũng là yêu cầu đặc biệt của Liễu Tấn Tài.

Về chuyện chọn thư ký, các lãnh đạo trước giờ đều rất coi trọng.

Bởi vì thư ký và lái xe, là người thân cận nhất ở bên cạnh lãnh đạo, rất nhiều chuyện, người bên cạnh có thể đều không biết, nhưng không thể giấu được thư ký và lái xe.

Đa số lãnh đạo thích dùng thư ký có bối cảnh đơn thuần, như vậy có thể được yên tâm hơn. Những Liễu Tấn Tài lại không cho rằng như vậy. Ông ta vừa mới tới, dùng một thư ký có kinh nghiệm thì thuận lợi hơn.

Còn cái gọi là "cơ mật", trong mắt Liễu Tấn Tài, không phải là quá quan trọng.

Ông ta tính tình ngay thẳng, thanh minh liêm khiết, là lãnh đạo điển hình theo tông chỉ "không có chuyện gì là không thể nói với người khác" của người đọc sách. Cho nên không quá để ý đến cái này.

Hơn nữa, giả sử một người là bí thư thành ủy, ngay cả thư ký ở bên cạnh cũng không thể hoàn toàn thuyết phục được, vậy thì năng lực của bí thư thành ủy này rất có hạn. Do đó Liễu Tấn Tài cho rằng, bất kể ai làm thư ký cho ông ta cũng được, quan trọng là phải đảm nhiệm được công tác, những cái khác đều là thứ yếu.

Tạ Ý Tướng lăn lộn ở cơ quan thành ủy nhiều năm, một mực than thở rằng thời vận của mình quá kém, có tài nhưng không gặp thời. Bất ngờ buổi sáng vừa tỉnh dậy, trên trời rớt xuống một cái bánh đập trúng đầu hắn. Ở chỗ thư ký thành ủy báo rằng trong năm hồ sơ xét duyệt xin làm thư ký, Liễu bí thư không ngờ lại chọn trúng hắn. Cho tới khi Liễu bí thư tự mình tìm hắn nói chuyện, Tạ Ý Tường mới biết rằng chuyện này đúng là thật.

Loại cơ hội như thế này, đột nhiên rớt xuống đầu mình, vậy thì Tạ Ý Tường tất nhiên là phải nắm lấy cho thật chặt.

Liễu bí thư có thói quen gì, không thể hỏi thẳng ở trước mặt được, phải tự mình tìm tòi. Thế là Tạ Ý Tường mở tiệc chiêu đãi Đường Dược Chiêu trươc tiên, vị tài xế này là được mang tới từ thành phố Bảo Châu, sự hiểu biết về thói quen của Liễu bí thư, tất nhiên là hơn hẳn hắn.

Đường Dược Chiêu là một người rất thực tế, lại thêm khá trẻ tuổi, cũng không giấu diếm gì. Phàm là chuyện mà mình biết đều tường tận kể cho Tạ Ý Tường nghe. Có điều, thời gian Đường Dược Chiêu theo Liễu bí thư cũng chưa được lâu, hơn nữa là tài xế, không thể tiếp xúc được với những văn kiện cơ mật như là thư ký. Liễu bí thư là một người cực kỳ chú trọng tới quan niệm thời gian, trong đoạn thời gian này theo Liễu thư ký, chưa từng thấy ông ta tới muộn bao giờ, còn về sớm thì càng không bao giờ, mà cũng thường nán lại trong phòng làm việc xử lý công vụ, phê duyệt văn kiện rất lâu. Vì chuyện này, Liễu bí thư còn từng nói xin lỗi với hắn và thư ký tiền nhiệm của ông ấy là Liêu Thuận, nói rằng bởi vì mình làm thêm giờ, nên khiến bọn họ cũng phải làm thêm giờ theo.

Nghe thấy những lời này, Tạ Ý Tường có chút hoảng sợ.

Bởi vì làm thêm giờ mà bí thư thành ủy tự mình nói xin lỗi với thư ký và lái xe, hắn trước giờ chưa bao giờ nghe thấy chuyện này. Từ đó có thể thấy được tác phong của Liễu bí thư nghiêm cẩn như thế nào, đồng thời cũng có thể thấy được sự quan tâm của Liễu bí thư đối với thuộc hạ của mình.

7 giờ 45 phút, Liễu Tấn Tài xuất hiện rất đúng giờ ở cửa biệt thự, Tạ Ý Tường vội vàng bước tới, nhận lấy cặp ở dưới nách của Liễu bí thư.

Đối với cặp giả da màu vàng được sản xuất trong những năm 80, Tạ Ý Tường khi lần đầu tiên tiếp lấy, cũng cảm thấy cảm khái một trận. Đừng nói là dạng cán bộ cao cấp như thường ủy tỉnh ủy, cho dù là nhân viên bình thường mới vào làm ở thành phố Đại Ninh này cũng không dùng loại cặp da cũ nát cọ vào chỗ nào cũng xổ lông này.

Sớm đã có lời đồn về Liễu Tấn Tài trước khi sắp được điều nhiệm làm bí thư thành ủy Đại Ninh, có rất nhiều chuyện liên quan tới ngôi sao mới của quan trường tỉnh N này, bất kể là "tin tức quan phương" hay là "ghi chép dã sử", đều đã được lưu truyền xôi xao ở quan trường thành phố Đại Ninh.

Nghe nói Liễu bí thư triển khai kinh tế địa phương rất tiết kiệm tiền, công trình lớn cả mấy trăm triệu, nói làm là làm, tuyệt không hàm hồ. Cải tạo tuyến quốc lộ, đoạn đường thành phố Bảo Châu so với ba nơi khác thì hoàn thành thông xe sớm hơn nửa năm. Nguyên nhân lớn nhất chính là khi chi trả chưa từng nợ dai. Nhưng đối với những kinh phí chi tiêu có tính mềm thì lại quản cực chặt, kinh phí làm công nếu vượt quá hạn mức, có nói rõ với thị trưởng cũng không được, phải giải thích rõ ràng ở ngay trước mắt Liễu bí thư, vì sao lại vượt quá. Giả sử nếu không có lý do chính đáng, nhẹ thì bị mắng cho một trận, từ hôm sau trích một phần lương ra để bù vào kinh phí làm công vượt mức. Nếu tình tiết rất nghiêm trọng, vậy thì "quan lộ" của lão nhân gia ngươi đã tới hồi kết thúc rồi.

Liễu bí thư hận nhất là hạng bại gia tử!

Thấy cái cặp giả da đã cũ nát này, Tạ Ý Tường liền hiểu rằng lời đồn không phải là giả.

Có điều, trừ tiết kiệm ra, Tạ Ý Tường cũng từ chiếc cặp này mà nhìn ra được một số thứ khác, đó chính là Liễu bí thư là một người rất hoài niệm, đối với đồ vật còn như vậy thì đối với người theo cạnh mình chắc rằng ắt còn hơn cả như thế.

Liễu Tấn Tài đang cất bước ra khỏi cửa thì Liễu Tuấn từ phái sau chạy ra, cười cười chào hỏi Tạ Ý Tường.

"Xin chào thư ký, tôi là Liễu Tuấn."

"A... Liễu Tuấn, xin chào, xin chào!"

Tạ Ý Tường ngây người, lập tức tươi cười bắt tay Liễu Tuấn, trong lòng cảm động vô cùng.

Đối với tình hình gia đình của Liễu bí thư, các cán bộ trong cơ quan chính phủ của thành ủy Đại Ninh đều nghe ngóng kỹ càng, biết rằng Liễu bí thư có một đứa con trai đang học ở đại học Nam Hoa, hình như còn là thạc sĩ nghiên cứu sinh, đoán rằng chắc hính là cậu thanh niên trường thân ngọc lập ở trước mặt đây.

Liễu Tuấn vừa mở miệng đã gọi tên mình, có thể thấy Liễu bí thư đã từng nhắc tới tên mình ở trong nhà. Nghe nói hai cha con Liễu bí thư có tình cảm rất sâu đậm, hơn nữa vị nha nội này còn là con rể tương lai của Nghiêm bí thư thành ủy.

Liễu Tuấn tiễn cha ra tận ngoài cửa biệt thự, lại chào hỏi Đường Dược Thiêu, sau đó thì đứng ở cửa biệt thử dõi mắt tiễn xe của cha ra khỏi thường ủy viện tỉnh ủy mới chạy lại lên lầu số ba.

Quả nhiên là nhất biểu nhân tài, phụ từ tử hiếu.

Tạ Ý Tường thầm nhắc nhở bản thân: "Sau nay nhất định phải cố gắng quan hệ thật tốt với Liễu nha nội.”



"Tiểu Tạ à, nghe nói cậu vẫn sống ở đơn vị của người yêu cậu?"

Trên xa, Liễu Tấn Tài đột nhiên hỏi.

"Vâng thưa Liễu bí thư, cách thành ủy khoảng năm mươi km, cách cục công an cũng chừng ấy."

Tạ Ý Tường nhất thấy không hiểu Liễu bí thư có chỉ thị gì, liền thật thà trả lời.

"Ồ... nếu vậy cậu đi làm hay ra về đều rất không tiện. Lúc trước vì sao không sống ở túc xá của cơ quan thành ủy?"

Tạ Ý Tường hơi thầm giật mình, minh bạch Liễu bí thư đây là quan tâm tới cuộc sống của mình.

"Là thế này, Liễu bí thư, túc xá của cơ quan thành ủy rất eo hẹp, cán bộ đợi phân phòng cũng rất nhiều, cũng may đơn vị của người yêu tôi xây nhà góp vốn, cho nên tôi qua đó ở."

Liễu Tấn Tài gật đầu, hào cảm đối với Tạ Ý Tường cũng tăng thêm vài phần.

Kỳ thực, tình huống thực tế chính là Tạ Ý Tường trước đây ở cơ quan thành ủy thuộc loại nhân viên tép riu không quyền không thế, phân phòng ở cơ quan thành ủy nào có tới lượt hắn? Nói trắng ra, hắn chính là bị ép phải tới đơn vị của người yêu ở nhờ.

Nhưng Tạ Ý Tường lại không nhân cơ hội này mà than nghèo kể khổ với Liễu bí thư, có thể thấy ít nhất cũng là người có tính tình ổn trọng.

Tính tình này rất hợp với tính khí của Liễu Tuấn.

"Tiểu Tạ à, con người tôi, có lúc thời gian làm việc rất dài, phải phiền đến cậu và tiểu Đường làm thêm giờ với tôi."

Liễu Tấn Tài mỉm cười nói.

Tạ Ý Tường trong lòng lại chấn động, không ngờ những gì mà Đường Dược Chiêu nói với mình đều là sự thực, không hề có nửa điểm giả dối. Nếu không thì Liễu bí thư cũng không vì chuyện làm thêm giờ mà tỏ ra áy náy đối với mình.

"Liễu bí thư, ngài nói vậy thực sự là khiến tôi rất xấu hổ... Ngài là lãnh đạo mà còn vì công tác cách mạng mà làm thêm giơ, chúng tôi thân là nhân viên công tác ở bên cạnh ngài, nào có thể nói là khổ cực gì đâu?"

Liễu Tấn Tài hơi gật đầu.

Tạ Ý Tường này nói chuyện cũng khá chân thật, không giống như một số tên giảo hoạt trên quan trường, vừa mở miệng ra là nịnh hót liên hồi, nghe mà nổi cả da gà.

"Tiểu Tạ, thế này đi, đợi tới phòng làm việc rồi, tôi sẽ mời Hướng chủ nhiệm của thành ủy tới phòng làm việc của tôi, xe xem ông ấy có biện pháp nào để giải quyết vấn đề này cho cậu không. Dẫu sao thì sống ở túc xa của cơ quan thành ủy vẫn tiện hơn, người yêu của cậu đi làm cũng gần hơn một chút."

Tạ Ý Tường gật đầu lia lịa, mặt lộ ra vẻ cảm kích, sự kích động ở trong lòng thì càng khó có thể hình dung được.

Dẫu sao thì điều kiện của túc xa cơ quan thành ủy chưa chắc là tốt hơn điều kiện của túc xá mới xây của cục công an, nhưng là đại biểu cho một loại địa vị và vinh diệu. Liễu bí thư là người đứng đầu thành ủy, thân là thư ký của ông ta, tất nhiên cũng nên là "một người có máu mặt" trong ban thư ký chuyên trách lãnh đạo thành ủy, sao có thể bị người ta đẩy ra ngoài đơn vị đến phải đi "ở nhờ" được? Thư ký của lãnh đạo không có mặt mũi, rất nhiều lúc gián tiếp chứng tỏ địa vị của lãnh đạo trong ban thành ủy. Càng quan trọng hơn Liễu bí thư quan tâm tới việc không tiện cho công tác của hắn, vậy chứng tỏ là mình đã sơ bộ có được sự chấp nhận của Liễu bí thư. Sau này chỉ cần không phạm sai lầm trong công tác thì mình có thể ngồi vững trên cái vị trí thư chuyên trách của bí thư thành ủy rồi.

Theo một một vị lãnh đạo quan tâm tới người dưới như vậy, chẳng phải là một loại phúc khí hay sao.

7 giờ 55 phút, chiếc Audi A1 màu đen chậm rãi lái vào sân lớn của thành ủy Đại Ninh uy nghiêm túc mục. Tạ Ý Tường hơi cúi lưng, dùng tư thái kính cẩn đi theo sau Liễu bí thư, đi về phía ban thành ủy ở tấng sáu, người chạm mặt ở trên đường đều rất tự giác dạt sang hai bên, mỉm cười chào hỏi Liễu bí thư: "Chào Liễu bí thư..." Liễu bí thư tới sớm thế…", tiếng chào hỏi vang lên không ngớt.

Mà sau khi Liễu bí thư gật đầu đáp lễ, những người này phần lớn cũng mỉm cười gật đầu với Tạ Ý Tường. Tạ Ý Tường cũng gật đầu đáp lễ, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Trước đây đều là mình chủ động chào hỏi người khác, có được mấy lần người khác chủ động mỉm cười chào mình đâu?

Đi tới trước thang máy, Tạ Ý Tường một mực đi đằng sau vội vàng tiến lên hai bước, trước tiên ấn nút thang máy, sau đó đợi Liễu bí thư bước vào thang máy thì mình mới vào. Nhân viên công tác vốn chuẩn bị thang máy đều rất tự giác đứng ở bên ngoài, không ai bước vào.

Liễu Tấn Tài cũng không gọi mọi người đi cùng.

Có lúc vẫn phải lập thể thống tất yếu.

Bước vào phòng lòng việc trang nghiêm rộng rãi trải thảm đỏ của bí thư thành ủy, Tạ Ý Tường trước tiên đi pha trà cho Liễu bí thư. Liễu bí thư thích uống trà đặc thật nóng, thói quen này Tạ Ý Tường đã thuộc nằm lòng rồi, hơn nữa trước tiên phải đui sôi nước rồi mới bỏ lá trà vào, như vậy thì trên mặt nước trà mới không nổi bọt trắng.

"Tiểu Tạ đi mời Hướng chủ nhiệm của ban thành ủy tới đây một chút."

Liễu Tấn Tài cầm chén trà lên uống một ngụm rồi nói với Tạ Ý Tường.

Kỳ thực lúc này nước trà vẫn rất nóng, Liễu Tấn Tài không phải uống thật sự, chỉ ngửi mùi lá trà mà thôi.

"Vâng, Liễu bí thư..."

"Ngoài ra mời cả Đoạn phó trưởng chủ quản giao thông và cục trưởng cục giao thông, đến chỗ tôi vào lúc 8 giờ 30 phút."

Liễu Tấn Tài lại phân phó.

"Vậng thưa bí thư."

Tạ Ý Tường hơi dừng lại một chút, thấy Liễu Tuấn không phân phó gì nữa mới chậm rãi bước ra ngoài, ra tới gian ngoài thì bắt đầu gọi điện thoại.

Điện thoại của Hướng chủ nhiệm của ban thành ủy và của Đoàn phó thị trưởng vừa thông đã có nhân viên bắt máy rất nhanh. Thân hình mập mạp của Hướng chủ nhiêm xuất hiện ở cửa phòng làm việc, thời tiết không hề nóng nhưng trán Hướng chủ nhiệm vẫn lấm tấm mồ hôi, lại còn hơi thở dốc. Có thể thấy là ông ta là chạy chậm tới đây.

"Chào Tạ trưởng phòng!"

Hướng chủ nhiệm mỉm cười chào hỏi Tạ Ý Tường.

Tạ Ý Tường vội vàng đứng dậy, dẫn Hướng chủ nhiệm vào phòng làm việc của Liễu bí thư, sau đó lui ra ngoài tiếp tục gọi điện thoại cho cục giao thông, không ngờ điện thoại lại không có ai nhấc. Trán Tạ Ý Tường túa mồ hôi, vội vàng lật sổ ghi số điện thoại, gọi điện thoại tới văn phòng của cục giao thông.

May mắn là lần này có người nhấc máy, nhưng câu trả lời mà Tạ Ý Tường nhận được là Thịnh cục trưởng cục giao thông không có ở đây. Lại hỏi ông ấy đi đâu thì được trả lời là không biết. Tạ Ý Tường lau mồ hôi trên trán, dùng ngữ điệu nghiêm túc phân phó cho họ lập tức đi tìm Thịnh cục trưởng, vào tám rưỡi phải chạy tới phòng làm việc của Liễu bí thư.

Đặt điện thoại xuống, Tạ Ý Tường nghĩ một chút rồi lại gọi điện thoại cho lão Phàn, phó cục trưởng thường vụ của cục giao thông. Lão Phàn cũng đang ở trong phòng làm việc, vừa nghe thấy Tạ Ý Tường tự giới thiệu. Phàn phó cục trưởng liền bật dậy như lò xo, ngữ khí lập tức biến thành vô cùng khách khí. Tạ Ý Tường không có thời gian nói dông nói dài với hắn, trực tiếp phân phó hắn vào tám giờ rưỡi phải tới phòng làm việc của bí thư thành ủy.

Phàn cục trưởng giật nảy mình.

Bí thư thành ủy vừa thượng nhiệm, trước tiên lại tìm tới cục giao thông, đã khiến hắn mồ hôi tuôn như suốt rồi, hơn nữa không tìm người đứng đầu, trực tiếp tìm đến phó thường vụ là hắn, sự tình thực sự là kỳ lạ.

"Tạ trưởng phòng, cái này... Liễu bí thư có nói là chuyện gì không?"

Phàn cục trưởng rụt rè hỏi.

"Xin lỗi, Phàn cục trưởng, cái này tôi cũng không rõ. Mà sắp tám rưỡi tới nơi rồi, ông mau tới đi."

"Ài ài... tôi tới ngay đây..."

Tạ Ý Tường đây là lưu lại hậu thủ, vạn nhất văn phòng của cục giao thông nhất thời nửa khắc không tìm được Thịnh cục trưởng, ít nhất thì trong thời gian mà Liễu bí thư quy định cũng có thể gặp được một cán bộ quản sự của cục giao thông. Nếu không, cho dù là công tác của tiểu Tạ hắn cũng không làm được nữa.

Lãnh đạo người ta không quan tâm Thịnh cục trưởng có ở phòng làm việc hay không.

Tạ Ý Tường vừa bỏ điện thoại xuống thì Hương chủ nhiệm đã mỉm cười từ trong phòng làm việc bước ra, chính xác là lùi ra ngoài, ở ngoài cửa còn không quên cúi người.

"Hướng chủ nhiệm ra rồi à!"

Tạ Ý Tường vội vàng đứng dậy.

Hướng chủ nhiệm là thư ký trưởng kiêm chủ nhiệm văn phòng thành ủy, trước đây khi nhìn hắn, Tạ Ý Tường thường phải dùng ánh mát ngưỡng mộ. Giờ tuy đã làm thư ký của Liễu bí thư, nhưng vẫn có chút thói quen khó sửa.

Mà dẫu sao khiêm hư cẩn thận một chút cũng nên, Liễu bí thư thích thư ký trầm ổn khiêm tốn.

"Tiểu Tạ à, Liễu bí thư rất quan tâm tới cậu đấy..."

Hướng chủ nhiệm mỉm cười nói, bước lên trước vỗ nhẹ vào vai Tạ Ý Tường.

Tạ Ý Tường liên tục gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ cảm kích.

"Kỳ thức vấn đề phòng ở của cậu, sớm đã nên được giải quyết rồi, đây là do tôi chưa quan tâm đầy đủ đến đồng chí..." Hướng chủ nhiệm thở dài một tiếng: "Thế này đi, túc xá của cơ quan thành ủy vẫn còn một phòng, ví trí hơn lệch một chút, cậu trước tiên cứ vào ở tạm, sau này có cái nào tốt hơn tôi sẽ điều chỉnh sau."

Tạ Ý Tường vội vàng nói: "Thư ký trưởng trước giờ vẫn luôn rất quan tâm tới những đồng chí ở bên dưới như chúng tôi... Phòng lệch một chút cũng không sao, chủ yếu là để tiện cho công tác thôi... Cám ơn thư ký trưởng..."

"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, lát nữa tôi sẽ bảo bọn họ mang chìa khóa tới cho cậu."

Đối với thái độ khiêm cung của Tạ Ý Tường, Hương chủ nhiệm rất hài lòng, lại vỗ vai Tạ Ý Tường một cái rồi mới mỉm cười bỏ đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi