TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Hải Hướng Quân thấy sắc mặt của Hà Trường Chinh rất khó coi, vội vàng hòa giải: "Đại nha đầu? Cháu nói linh tinh gì đó? Ở bộ đội có gì mà không tốt? Mỗi một người đều có thể phát huy tác dụng của mình mà..."

Hà Mộng Doanh cười nói: "Vừa rồi tiểu Tuấn không phải đã nói nên chuyển biến tư tưởng, phải đề cao tố chất của nhân viên bộ đội sao? Loại người chẳng biết cái gì như cháu, chính là nên bị đá ngoài, ở lại bộ đội chỉ tổ làm vướng chân."

Liễu Tuấn suýt ngất.

Sao vòng đi vòng lại lại vòng tới mình. Hà Mộng Doanh là bất mãn với luận điệu của mình, cố ý bới lông tìm vết ư? Chắc là không đâu, nha đầu này cực kỳ thông minh, sao lại bới lông tìm vết vào lúc này?

Hơn nữa cô ta trước giờ không quan tâm tới chuyện của bộ đội, một lòng một dạ chỉ lo kiếm tiền, hưởng thụ cuộc sống.

Kỳ thực đối với sự hưởng thụ sinh hoạt của cô ta, Liễu Tuấn không phải là quá thích. Luôn cảm thấy Hà Mộng Doanh chỉ làm ra vẻ đang truy cầu một loại "sinh hoạt ích kỷ" mà thôi. Với gia đình hiện tại của cô ta mà chỉ hưởng thụ cuộc sống xa xỉ về vật chất, thực sự là quá đại tài tiểu dụng. Chỉ cần cô ta nhàn rỗi ngồi ở bờ biển ném tiền xuống nước, vô luận là gia sản như thế nào cũng dùng không hét.

Do đó có thể nói, Hà Mộng Doanh kỳ thực rất không có mục tiêu sinh hoạt.

Chẳng trách cô ta nói nếu "sống lại một lần nữa" thì phỏng chừng cũng cảm thấy không có mục tiêu, sống hư vô mờ mịt. Cái này kỳ thực cũng là một trong những khốn cảnh của những người ba đời no ấm như Hà Mộng Doanh - về vật chất thì không thiếu thứ gì, nhưng về tình thần thì lại không có một cái gì.

"Đây chính là lý do mà con muốn cởi quân phục ư?"

Hà Trường Chinh trầm giọng hỏi.

Hà Mộng Doanh ngồi ở đó, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn Hà Trường Chinh, không tránh né ánh mắt của ông già nữa, vẻ mặt rất chân thành.

"Cha, không phải là con cố ý muốn cãi cọ với cha đâu, con cũng không phải là một đứa trẻ không hiểu chuyện như trước kia nữa rồi..."

Lời này vừa được nói ra, sắc mặt Hà Trường Chinh cũng hòa hoãn hơn một chút, nhớ tới vẻ hoạt bát đáng yêu của Hà Mộng Doanh lúc còn nhỏ.

"Con chỉ cảm thấy là ở trong bộ đội hoàn toàn không vùng vẫy được, muốn đổi phương thức sinh hoạt xem mình rốt cuộc có thể làm ra được chút thành tựu gì không."

Lời này rất hợp với vị khẩu của Hà Trường Chinh. Từ trước tới giờ, cái mà ông ta "hận nhất" chính là Hà Mộng Doanh không chịu tranh đấu. Còn đứa gái Mộng Khiết thì ở trong bộ đội lại không thua kém ai, tuổi còn nhỏ hơn Hà Mộng Doanh, nhưng cấp bậc và quân hàm lại sớm đã ngang hàng với Hà Mộng Doanh, hàng năm đều được bầu là nhân viên tiên tiến của đơn vị, rất có mô phạm của người cầm dầu. Cho dù là là năm đó chửa em bé và trông em bé, trên công tác vẫn không hề xuống dốc.

Điều này khiến Hà Trường Chinh cảm thấy rất vinh diệu.

Mà đứa con rể Lương Kinh Vĩ này cũng rất biết tranh đấu, vô luận là ở vị trí nào cũng làm rất xuất sắc, Hà Trường Chinh coi như là không phải nuối tiếc vì không có con trai.

Hiện giờ nghe Hà Mộng Doanh nói muốn làm ra chút thành tựu, Hà Trường Chinh cũng có chút vui mừng, có điều vẫn lạnh lùng nói: "Cái gọi là thành tựu của con, chính là mở công ty để kiếm tiền có phải không?"

Hà Mộng Doanh bật cười: "Cha, cha quá coi thường con rồi. Mở công ty kiếm nhiều tiền, quả thực là lý tưởng trước kia của con, lúc đó con cảm thấy có tiền là rất hay, chỉ cần là thứ mà con thích, con đều có thể mua được. Nhưng hiện tại con lại không thấy vậy nữa..."

"Vậy hiện tại con thấy thế nào?"

Lần này người hỏi lại là Vũ Thu Hàn.

Ông ta và Hà Trường Chinh có tình nghị rất tốt, thân như anh em, lúc này chen lời, không ai cảm thấy có gì không ổn cả.

"Con hiện tại cảm thấy, trên thế giới này vẫn còn có rất nhiều chuyện so với kiếm tiền còn thú vị hơn!"

Nghe thấy mục tiêu của con gái không phải là mở công ty kiếm tiền, sắc mặt của Hà Trường Chinh trên cơ bản đã hội phục lại như bình thường, nâng chén lên nhấp một ngụm, đợi Hà Mộng Doanh nói tiếp.

Hà Mộng Doanh cũng cầm cốc lên uống một ngụm, tất nhiên là uống rượu vang, không phải là Nhị Oa Đầu. Chỉ có điều rượu vang trong nhà Hải Hướng Quân là rượu vang chát bình thường hàng nội địa.

"Cha, chú Vũ, chú Hải, con muốn mở một quỹ từ thiện, làm hoạt động từ thiện."

"Làm hoạt động từ thiện?"

Lần này tới lượt đám người Hà Trường Chinh, Vũ Thu Hàn, Hải Hướng Quân quay sang nhìn nhau, ngay cả người vượt thời gian như Liễu Tuấn cũng há miệng trợn mắt.

Bởi vì lúc đó trong nước, quỹ từ thiện và hoạt động từ thiện vẫn là một danh từ rất mới. Đám người Hà Trường Chinh rất ít khi nghe thấy, Liễu Tuấn thì hoàn toàn không để ý tới.

"Đúng, làm hoạt động từ thiện, giúp đỡ những người cần giúp đỡ, giúp đỡ những người yếu đuối.

Trong mắt Hà Mộng Doanh lóe lên anh sáng đầy nữ tính. Lúc này, Hà đại tiểu thư vốn rất ích kỷ giống như đã biến thành một người khác.

"Ồ, cách nghĩ này cũng rất khá..."

Hà Trường Chinh gật gật đầu, hoàn toàn hồi phục lại thần thái ban đầu.

"Đại nha đầu, vậy con định giúp người ta như thế nào?"

Vũ Thu Hàn có chút hứng thủ hỏi thăm.

Ông ta là thường ủy thị ủy, thư ký chính pháp ủy, ngày nào cũng phải tiếp xúc với án kiện phạm tội, nhận thức đối với tầng lớp thấp của xã hội hơn xa các quan cao chính phủ bình thường.

Hà Mộng Doanh thấy ý kiến của mình được chấp nhận, lập tức tinh thần đại chấn, lại hưng phấn uống một ngụm rượu, nói: "À, là thế này... Lương Xảo... chính là em của Kinh Vĩ, công ty của cô ấy chuẩn bị thành lập một quỹ từ thiện gọi là "quy từ thiện Hoa Hưng", trước tiên đưa vào năm trăm vạn tiền mặt..."

"Năm trăm vạn!"

Vũ Thu Hàn giật nảy mình nhìn Lương Kinh Vĩ.

Hà Trường Chinh và Hải Hướng Quân cũng có một chút hiểu biết về Lương Xảo, biết rằng cô ta là bà chủ lớn của thành phố phương nam, tư sản hùng hậu. Một lần rót năm trăm vạn nhân dân tệ vào làm từ thiện, tuy cảm thấy nhiều nhưng cũng miễn cưỡng tiếp nhận được.

Vũ Thu Hàn lần đầu tiên nghe thấy sui gia nhà họ Hà còn có một cô em giàu có như vậy. Không phải nói rằng điều kiện trong nhà Lương Kinh Vĩ rất bình thường ư, sao lại có một cô em ra tay hào phóng như vậy?

Lương Kinh Vĩ mỉm cười, nói: "Chú Vũ, chuyện em cháu có tiền, tình hình cụ thể cháu cũng không quá rõ, chỉ biết nó mở một công ty, làm ăn cũng khá."

Lương Kinh Vĩ trong lúc nói liếc Liễu Tuấn một cái.

Tên tiểu tử này thì ôm đầu không chịu ngẩng mặt lên.

Vũ Thu Hàn gật đầu, quay sang nói với Hà Mộng Doanh: "Ừ, đại nha đầu, cháu nói tiếp đi!"

"Quỹ từ thiện này trước mặt đang trong giai đoạn trừ hoạch, vẫn chưa tìm thấy một người phụ trách thích hợp..."

"Năm trăm vạn nhân dân tệ là một số tiền lớn, quả thực nên tìm một người đáng tin để phụ trách, cháu phải chăng là muốn tự tiến cử mình?"

Vũ Thu Hàn hỏi.

"Vâng, cháu cảm thấy cháu là một người rất đáng tin."

Hà Mộng Doanh mỉm cười, nói.

Đám người Hà Trường Chinh đều bật cười.

Con bé này thật là chẳng khiêm tốn chút nào.

"Ai biết được là cháu có đáng tin hay không!"

Hải Hướng Quân cười hỏi.

Sặc! Với bản đại thư hiện giờ, năm trăm vạn nhân dân tệ chẳng bõ dính răng.

Tất nhiên, lời này Hà Mộng Doanh chỉ nói thầm trong bụng chứ chẳng dám nói ra miệng. Nếu không, để Hà Trường Chinh biết nội tình thì sẽ lập tức tống cô ta về thủ đô, giao cho Hà lão gia tử tự mình quản thúc!

"Chú Hải, chú cũng coi thường cháu quá rồi... Cháu cảm thấy, giúp đỡ người khác là một việc vô cùng có ý nghĩa! Người mà cháu giúp càng nhiều thì càng có thành tích.

"Nói kế hoạch cụ thể của con đi!"

Hà Trường Chinh nói.

Hiển nhiên, Hà tham mưu trưởng đã bị con gái làm cho động lòng rồi.

Chịu ảnh hưởng của nếp sống xã hội, thế hệ trẻ hiện giờ, bất kể là nam hay nữ, hoàn khố thì nhiều mà hăng hái tranh đấu thì ít. Giả sử Hà gia của lão có thể xuất hiện một đứa con gái chuyên giúp đỡ cho những người thuộc tầng lớp thấp của xã hội, thì cũng là một ý kiến không tồi, có thể sẽ làm tăng thêm vinh quang cho gia tộc.

"À... là thế này, quỹ còn đang gom góp, kế hoạch cụ thể vẫn chưa có..."

Hà Mộng Doanh có chút xấu hổ, nói.

Nếu là người khác hỏi câu này, Hà đại tiểu thư có thể sẽ nói nhăng nói cuội một phen, dẫu sao thì người khác cũng không thể nắm rõ được. Nhưng đối với ông già nhà mình thì lại không tiện "lừa gạt". Huống chi loại người thông minh như Hà Trường Chinh, há lại có thể dễ dàng lừa gạt được ư?

Hà Trường Chinh có chút không vui: "Vậy đợi khi nào con có kế hoạch cụ thể rồi hẵng nói."

Hà tham mưu trưởng ghét nhất là binh sĩ nói suông!

Hà Mộng Doanh liền lè lưỡi, liên tục gật đầu.

Hà đại tiểu thư một thân nhung trang, hiên ngang oai hùng đột nhiên lộ ra trạng thái của một "cô gái nhỏ", khiến mọi người đều bật cười.

Vũ Thu Hàn cười nói: "Đại nha đầu, muốn làm sự nghiệp từ thiện, cháu cũng có thể tới tỉnh thành mở quỹ thanh thiếu niên mà. Ta sẽ để cho cháu đi làm, chắc là có thể được."

Những lời này của Vũ Thu Hàn rất là khiêm tốn.

Với thân phận "anh cả" trong hệ thống chính pháp của thành phố phương nam, ông ta giới thiệu một sĩ quan cấp chính danh đang tại ngũ như Hải Hướng Quân một cái quỹ thanh thiếu niên bán cơ cấu, quả thực là dễ như trở bàn tay.

Hà Mộng Doanh bĩu môi, nói: "Vậy chẳng chẳng thà ở lại bội đội cho rồi."

Ý tứ của cô ta là tuy là bán quan phương, nhưng mở quỹ thanh thiếu niên cũng như là nha môn, làm việc vướng rất nhiều quy củ, thường thường muốn giúp đỡ một người, phải phê duyệt báo cáo, chạy tới rất nhiều văn phòng, tìm rất nhiều lãnh đạo, đóng rất nhiều dấu, đợi tới khi thủ tục làm xong thì chắc đối tượng cần giúp đỡ đã chạy mất rồi.

Nếu là quỹ từ thiện do công ty Hoa Hưng tự mình thành lập, Hà Mộng Doanh xuất chưởng sẽ có quyền chủ đạo tuyệt đối.

Hà Mộng Doanh thích loại cảm giác này hơn.

Nếu thuần tùy điều động một công tác, hoàn toàn không cần thết, ở trong bội đội làm một quân quan nhàn nhã, chẳng lẽ lại không tốt hơn tới nha môn trong sạch làm một chân chạy vặt?

"A, tiểu Tuấn, cậu có cách nhìn gì đối với việc này?"

Hà Mộng Doanh đột nhiên hỏi, đôi mắt sinh động đảo không ngừng, khóe miệng phác ra một thần tình cười mà như không cười.

Liễu nha nội lần này đang tức giận vô cùng.

Chuyện rót tiền thành lập "quỹ từ thiện Hoa Hưng này", Xảo nhi không ngờ lại chưa từng nhắc đến với hắn. Tất nhiên là bởi vì hắn trong đoạn thời gian này ở trong thành phố Đại Ninh khá nhiều, nhưng cũng có thể chạy qua lại hai bên, tìm một cơ hội để nói mà.

Thành lập "quỹ từ thiện" thì thành lập "quỹ từ thiện", cũng không phải là chuyện gì lớn.

Hắn cuối năm ngoái quả thực đã yêu cầu xí nghiệp Hoa Hưng làm một cái viễn cảnh quy hoạch cho năm năm, trong đó có "phản hồi xã hội". Chắc rằng đây cũng là một hành động cụ thể của "phản hồi xã hội". Nhớ tớ trước khi xuyên việt, ở thế giới thời không đó, tỷ phú Bill Gates giàu nhất thế giới cũng mở một quỹ từ thiện, tài phú mấy trăm triệu đô đều dụng để làm hoạt động từ thiện, rất đáng tán thưởng.

Mấu chốt của vấn đề là bọn họ đã giấu hắn chuyện này.

Hoặc là Lương Xảo hiện tại càng lúc càng tiến sâu vào vai trò chủ tịch, cảm thấy một chuyện nhỏ như thế này không cần thiết phải báo cáo với hắn.

Nhưng Hà Mộng Doanh đột nhiên lại nói rằng muốn cởi quân phục đi làm từ thiện, còn ở đây đột nhiên tập kích, khiến lòng cao ngạo của Tuấn thiếu có chút không thoải mái.

"Theo tôi, ở đâu cũng là làm việc, chỉ cần thái độ đoan chính là có thể tạo ra thành tích!"

Liễu Tuấn không mặn không nhạt nói, mắt không thèm nhìn Hà đại tiểu thư lấy một cái.

"Nói rất hay!"

Hà Trường Chinh mỉm cười.

Hà Mộng Doanh tức đến nỗi lông mày dựng ngược, thò cái chân đi giày da quân dụng ra, giẫm một cái ở dưới gầm bàn.

Liễu Tuấn sớm đã có chuẩn bị, nhẹ nhàng di động chân trái, đòn tập kích đột nhiên của Hà đại tiểu thư lập tức rơi vào khoảng không. Liễu nha nội khóe miệng phác ra một nụ cười đắc ý.

Nhưng đắc tội với Hà đại tiểu thư thì khẳng định phải trả giá.

"Được được được, con sẽ ở lại bộ đội, cố gắng công tác thật tốt, nỗ lực làm ra thành tích! Nào, mọi người cạn chén, chúc mừng chú Hải trở thành tướng quân!"

Hà đại tiểu thư nhíu mày, nảy ra sáng kiến, nâng chén mỉm cười, nói.

Liễu nha nội lập tức trán túa mồ hôi.

Đề nghị này của Hà Mộng Doanh được cả nhà nhất trí hưởng ửng, đều nâng chén lên.

Bất đắc dĩ, Liễu nha nội cũng chỉ đành nâng chén, mang theo một bụng bi phẫn uống một chén Nhị Oa Đầu.

Hà Mộng Doanh lập tức đứng dậy, mỉm cười với mọi người rồi lại nâng chén lên, cười nói: "Tiểu Tuấn, cậu sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi, sắp bước vào xã hội. Nào, tôi kính cậu một chén, chúc cậu tiền đồ như cẩm, bay xa vạn dặm!"

Hà đại tiểu thư đây là đang thể hiện năng lực giao tiếp.

Liễu Tuấn rất thống hận!

Nhưng đã ở vào tình thế này, tuy Liễu nha nội gian trá hơn người thì ngoại trừ đầu hàng ra cũng không có biện pháp nào hay hơn.

"Được rồi, được rồi, chị Mộng Doanh, coi như là em nói sai đi, được chưa nào? Em hiện tại nhìn thế nào cũng cảm thấy chị chính là người chèo lái tốt nhất cho quỹ từ thiện Hoa Hưng? Quỹ từ thiện Hoa Hưng nếu giao cho chị vận tác, thực sự là không tìm đâu ra được nhân tuyển hợp lý hơn..."

Liễu Tuấn giữ chén, cố gắng nhịn cảm giác muốn nôn ra, mặt đỏ tía tai hét lên.

Mắt thấy Hà Mộng Doanh láu lỉnh và tình trạng thảm hại của Liễu Tuấn, cả nhà đều cười ha hả.

Hà Mộng Doanh thấy khuất phục được tên kiêu ngạo này mới dương dương đắc ý mỉm cười, ngồi về chỗ, không nhắc tới "tiền đồ như cẩm nữa".

Hải Hướng Quân cười nói: "Tiểu Tuấn à, cháu biết thế nào là lợi hại chưa? Đại nha đầu này từ nhỏ đã là dã nha đầu có tiếng trong quân, không biết bao nhiêu nhân vật đã phải chịu quả đắng vì nó! Sau này phải cẩn thận một chút!"

"Chú Hải, chú nói thế này chẳng phải là xong chuyện rồi mới Gia Cát Lượng ư? Sao không nói sớm một chút!"

Liễu Tuấn hậm hực nói.

Mọi người lại đều bật cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi