TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Khi Vũ Thu Hàn đi vào phòng sách, Liễu nha nội thật sự có chút không an tâm nhưng vẫn đứng bên cạnh của thím Bành, liếc nhìn Liễu Tuấn. Thím Bành thật sự muốn xem dáng vẻ của một thanh niên “Bướng bỉnh không chịu phục tùng” này sẽ như thế nào trước việc “Bức hôn” của Vũ Thu Hàn.

Nói thật, Hà Mộng Óanh cũng cho rằng Vũ Thu Hàn đã ngắm Liễu Tuấn, dù sao hai nhà đó cũng môn đăng hộ đối, thật sự muốn gả cô con gái Vũ Viên Viên của mình thật ư. Nhưng kể ra người này cũng thật là, chuyện chọn đối tượng cho con gái vậy mà lại làm nghiêm khắc căng thẳng như vậy.

Chẳng qua, Liễu nha nội và Hạ đại tiểu thư đột nhiên lại có một tình hình như hiện nay, đã có ý định giới thiệu đối tượng cho Vũ Viên Viên vậy sao lại để cho cô ta chạy biến mất dạng? hiện nay lại không phải thời phong kiến, nam nữ hai bên đâu cần phải dấu mặt tới tận cùng, chỉ cần có lệnh của bố mẹ, và lời giới thiệu của bà mối là được.

“Ngồi đi”

Bày biện phòng sách của Vũ Thu Hàn và Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tấn Tài có nét giống nhau, ngoài một chiếc bàn ra, còn có 1 bàn dài đủ cho nhiều người cùng ngồi nói chuyện.
Vũ Thu Hàn ngồi xuống chiếc sofa rồi chỉ chỉ ra hiệu cho Liễu Tuấn ngồi xuống bên cạnh.

Liễu Tuấn liền ngồi xuống, nhìn ấm trà trên bàn không khách khí liền cần lấy đi pha trà, rồi rót trà cho hai người.

Vũ Thu Hàn thấy vậy mỉm cười. Tên tiểu tử này, biểu hiện rất tốt,. không biết có bao nhiêu hào kiệt trước mặt ông ta đều cảm thấy bồn chồn lo lắng, không dám thở mạnh.

Vũ Thu Hàn lấy 1 điếu thuốc sau đó đưa bao thuốc cho Liễu Tuấn tự châm hút.

Liễu Tuấn cười đưa một điếu lên miệng hút. Tiện tay châm lửa cho cả Vũ Thu Hàn.

“Dạo này cha cậu vẫn khỏe chứ?”

Vũ Thu Hàn hút một hơi, từ từ hỏi.

Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên, không ngờ Vũ Thu Hàn ngay câu đầu tiên là hỏi về vấn đề này.

Liễu Tuấn hạ tách trà xuống kính cẩn nói: “Cảm ơn chú Vũ đã hỏi thăm, cha cháu vẫn khỏe!”

“Bí thư Nghiêm Ngọc Thành cũng khỏe chứ?”

Vũ Thu Hàn cũng không chần chừ thêm hỏi thêm câu nữa.

“Vâng, bác Nghiêm cũng khỏe ạ”

Liễu Tuấn vẫn kính cẩn nói.

Vũ Thu Hàn mỉm cười nói: “Nghe nói cháu và con gái của bí thư Nghiêm đang để ý đến nhau à?”

Liễu Tuấn cảm thấy ngạc nhiên.

Thân phận của cha anh ta thì nhà họ Hà đều biết, Vũ Thu Hàn là bạn thân của Hà Trường Chinh, hơn nữa Hà Mộng Óanh cũng có thể kể chuyện này cho Vũ Thu Hàn. Cho nên ông ta biết Nghiêm Ngọc Thành cũng là chuyện bình thường. Cho dù Vũ Thu Hàn là thành viên chủ chốt trong tỉnh D, quan tâm đến cục chính trị của tỉnh N cũng là điều đương nhiên. Việc thăng vượt cấp của Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài không chỉ nổi tiếng trong tỉnh N mà cũng gây được sự chú ý với các khu vực xung quanh. Trong thời gian 12 năm, từ cán bộ công xã của cơ sở, lên làm đại ủy viên cấp phó tỉnh với thực quyền trong tay, được giới chính trị quan tâm thậm chí còn đưa ra để nghiên cứu nữa.

Nhưng với chuyện của anh ta và Nghiêm Phi ông ta cũng biết thì chuyện này lại là một vấn đề khác.

Vũ Thu Hàn đang chú ý tới hệ Nghiêm Liễu!

Liễu Tuấn có chút không hiểu. Vũ Thu Hàn là bí thư bỉnh ủy pháp luật chính trị quan tâm tới tình hình của Nghiêm Liễu, là có lý do gì? Nó có liên quan gì tới nhau!

“Vâng, chú Vũ, cháu và Phi Phi lớn lên cùng nhau”

Liễu Tuấn thận trọng trả lời.

Vũ Thu Hàn cười nói: “Thanh mai trúc mã,”

Liễu Tuấn cũng mỉm cười nói: “Có thể nói như vậy ạ”

Vũ Thu Hàn lại hút thuốc, trầm ngâm suy nghĩ.

Liễu Tuấn cũng không lo lắng, đặt tách trà xuống, lại pha thêm trà, vừa pha trà vừa suy nghĩ đoán xem ông ta đang có những ý đồ gì.

“Chú Vũ, cháu mời chú uống trà”

Liễu Tuấn nhấc tách trà đặt nhẹ nhàng xuống trước mặt Vũ Thu Hàn.
“Cảm ơn..Liễu Tuấn, chú còn nghe nói, cháu và con trai của bí thư Doãn Ngọc Thanh là bạn tốt của nhau à?”

Vũ Thu Hàn nhấc tách trà lên uống 1 ngụm, hỏi 1 câu.

Liễu Tuấn cười: “Vâng ạ, Doãn Xương Huy làm việc tại tòa án nhân dân cấp thành phố Đại Ninh, một nhân viên tòa án trẻ tuổi rất có khí chất chính nghĩa.”

“Người trẻ tuổi, đặc biệt là làm việc tại tòa án, đương nhiên cần phải có chính nghĩa, như vậy mới phù hợp với công việc này”

Liễu Tuấn cười: “Chú Vũ, cháu nghĩ Xương Huy đã nghe đánh giá của chú rồi, nhất định rất vui”

Vũ Thu Hàn gật đầu.

“Liễu Tuấn, cha cháu được điều đến làm tại thành phố Đại Ninh vào tháng 4 năm nay à? Nghe nói sau khi nhậm chức, cải trang vi hành, đi xe khách, còn bắt được tên ăn cắp trên xe nữa cơ à..ha ha...thật là chuyện hay”

Liễu Tuấn rót trà cho Vũ Thu Hàn, nói: “Chuyện nhỏ này, chú Vũ cũng đã nghe nói sao?”

“Ha ha, đây đâu phải là chuyện nhỏ. Bí thư ủy ban thành phố đích thân bắt trộm, mở ra một trật tự trị an thành phố, ý nghĩa đương nhiên là rất to lớn, tin rằng tình hình trị an của thành phố Đại Ninh nhất định sẽ có những chuyển biến lớn”

Nói đến tình hình trị an thành phố, lại là lĨnh vực của Vũ Thu Hàn cho nên khó tránh nói hơi nhiều.

Liễu Tuấn cười, chẳng nhẽ Vũ Thu Hàn sẽ lấy trị an của thành phố Đại Ninh là gương sao? Hay thậm chí ông ta sẽ chuyển đến thành phố Đại Ninh?đương nhiên không thể không lớn được?

Thành phố Nam Phương và thành phố Đại Ninh tuy là những thành phố trực thuộc tỉnh, xét đến tiếng tăm và sự ảnh hưởng của thành phố này tới việc trong và ngoài nước đều vượt qua thành phố Đại Ninh. Vũ Thu Hàn là bí thư ủy ban chính trị pháp luật của thành phố này, cán bộ cấp chính khoa được điều đến đảm nhiệm tại thành phố Đại Ninh thì cũng như bị giáng chức vậy.

Thành phố Đại Ninh ngoài Liễu Tấn Tài và Đào Nghĩa Âu là cán bộ cấp cao, những thành viên khác là cán bộ của chính quyền thành ủy, cán bộ cấp cao cũng rất ít, chỉ có một đến hai trên chưa phó bí thư mà thôi, phần lớn đều là cấp phó phòng.

Nhưng...
Đột nhiên đúng lúc đó Liễu Tuấn hiểu ra một việc rất quan trọng.

Vũ Thu Hàn điều nhiệm đến thành phố Đại Ninh thì thấy khó nhưng nếu đến tỉnh N thì khả năng sẽ lớn hơn!

Đồng chí Trương Quang Minh – tỉnh trưởng chính quyền nhân dân tỉnh N một năm trước cũng chuyển từ tỉnh D chuyển sang. Chỉ không biết Vũ Thu Hàn và Trương Quang Minh có quan hệ như thế nào. Có lẽ giữa hai người này, cũng sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra. Dù sao khi Trương Quang Minh tại tỉnh D, làm chức phó tỉnh trưởng thường vụ kiến thiết kinh tế, không có quá nhiều chỗ trùng hợp trong phạm vi công tác bí thư ủy ban chính trị pháp luật của tỉnh thành với Vũ Thu Hàn. Đương nhiên, đây chỉ là những thứ thể hiện ở bề ngoài. Những thứ bên trong thì chẳng ai biết.

Lần trước Liễu Tuấn và Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tấn Tài mới ở trong phòng kín nói chuyện, bàn bạc về bài văn có liên quan tới trưởng phòng công an, để cho Trương Quang Minh đảm nhiệm chức vụ quan trọng này, vừa có thể giam chân tân bí thư lại không làm cho cấp trên quá kiêng dè hệ Liêu. Với chức vụ là bí thư tỉnh ủy, đương nhiên phải kiểm soát cục diện.

Là một cách trực tiếp và có hiệu quả nhất, cũng là cách dễ dàng gây trách cứ với hệ của vị bí thư Liễu Khánh Khai này nhất, rất dễ gây ra sự bất an với cấp trên.

Cho dù có chấp nhận hay không, cái gọi là “Trò chơi” của cán bộ cấp cao và khu vực vẫn đang tồn tại.

Trong kí ức của Liễu Tuấn có liên quan tới vấn đề cải cách hệ thống thuế, cũng chính là phân tuyến thuế khu vực và quốc gia, được phổ biến vào thời kì những năm 90, “Tổng lý cứng rắn” nổi tiếng đích thân xuống cơ sở, đến từng tỉnh một và tốn không biết bao nhiêu lời lẽ mới có thể thông qua được công việc này, cải cách tài chính thành công nằm trong kiểm soát của trung ương, rốt cuộc đã thay đổi được tình hình vay mượn tiền của trung ương và địa phương.

Trong đó đương nhiên là không thể nói đơn giản như vậy, nhất định còn đề cập đến rất nhiều những “ĐIều kiện trao đổi”, cũng chính là từ này về sau các lãnh đạo cấp cao mới hạ quyết tâm tăng cường phạm vi và sự ảnh hưởng của các cán bộ, để tránh hình thành thêm những hiện tượng “Đảng phái”

Liêu Khánh Khai đã có những điều kiện “Nhất ngôn đường” của tỉnh N, chỉ cần anh ta muốn thì có thể làm được. 13 Thưởng ủy tỉnh N, Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tấn Tài, Diệp Xuân Lâm, thêm các bộ trưởng tổ chức tỉnh ủy, trưởng thư kí tỉnh ủy, thêm vào đó là bản thân Liễu Khánh Khai, thì đã có 6 phiếu, chiếm gần 1 nửa số phiếu. Dựa vào Sự tôn trọng của bí thư tỉnh ủy, tranh giành 1-2 phiếu vẫn là việc dễ như trở bàn tay.

Vấn đề ở chỗ Liễu Khánh Khai lại không muốn làm như vậy.
Ông ta sắp lùi về tuyến hai, mở ra một con đường trải dài cho người kế vị. Không nên vì niềm vui nhất thời của bản thân mà kết oán quá nhiều, sau khi ông ta lùi về tuyến hai thì cán bộ cấp trên sẽ gây khó khăn cho những người trong hệ Liêu.

Liêu Khánh Khai đã tại vị khá lâu, tuyệt nhiên cách nhìn nhận vấn đề của ông ta không hề hạn hẹp, cho nên chỉ cần có những người hậu thế tiếp nhận con đường của ông ta thì sự cường thịnh của hệ Liêu mới có thể không bị sụp đổ.

Không làm “Nhất ngôn đường” (lãnh đạo thiếu tính dân chủ, không tiếp thu ý kiến của quần chúng, đặc biệt không thể nghe những ý kiến trái ngược), như vậy thì quá ỷ vào quyền thế, trong sự hài hòa đó, cũng là một cách tốt kiểm soát được đại cục. Liêu Khánh Khai hiện nay chính là dùng cách này.

Càng trong nội bộ của hệ Liêu, Liêu Khánh Khai cũng có những bố trí như vậy. Nghiêm Liễu và trưởng bộ tổ chức khá gần gũi với nhau, Diệp Xuân Lâm cùng trưởng thư kí tỉnh ủy cũng khá gần gũi. Nói một cách nghiêm túc thì nội bộ hệ Liêu, cũng phân thành hai cái vòng tròn khá lỏng lẻo. Ngoài hệ Liêu ra, thì Trương Quang Minh với tư cách là tỉnh trưởng, đương nhiên cũng cần có không gian biểu đạt nhất định.

Việc này không chỉ là bản thân là Trương Quang Minh, cũng là Liêu Khánh Khai nhất định cần bảo đảm. Nói như vậy, cấp trên sẽ sắp xếp cho Trương Quang Minh đến tỉnh N, có ý là “Phó thác” cho Liêu Khánh Khai. Liêu Khánh Khai nếu không thể rộng lượng với người khác, thì những cấp cao như vậy có thể điều Trương Quang Minh đi, ngoài ra cử một tỉnh trưởng khác đến. Vẫn không được,vẫn cần cử một người nữa đến, tóm lại, vị trÍ tỉnh trưởng này không thể rơi vào hệ Liêu. Còn Liêu Khánh Khai cũng không thể chen vào được các vị trí tỉnh trưởng.

Cho mình một không gian hợp tác nhất định, yêu cầu sự bình đẳng trong chính trị. Các hệ trong phòng ban tỉnh ủy có quan hệ riêng biệt không có một phòng nào có thể độc chiếm ưu thế, Liêu Khánh Khai càng có thể tĩnh tâm mà ngồi câu cá, không cần lo lắng tới cục diện.

Do đó Nghiêm Ngọc Thành đưa ra sắp xếp giao chức trưởng phòng phòng công an tỉnh cho tỉnh trưởng Trương, và đã giành được sự ủng hộ của Liêu Khánh Khai. Hay là Trương Quang Minh sẽ cử Vũ Thu Hàn đến tỉnh N đảm nhiệm trưởng phòng công an?

Liễu Tuấn đã có hàng loạt những suy nghĩ, sau đó liên tưởng đến những chuyện không ngờ có thể xảy ra, trước sau đối ứng, đáp an cũng đã được dự liệu trước.

Liễu Tuấn không thật rõ tình hình của Trương Quang Minh trong hệ thống với các vị quan cấp cao, không biết ông Vũ này có phải là nhân vật nằm trong danh sách đó không, nhưng nếu như Trương Quang Minh điều Vũ Thu Hàn đi thì nhất định là phải có nguyên nhân của nó.

Ngay cả bản thân Vũ Thu Hàn- bí thư chính trị pháp luật thành phố Nam Phương,trưởng phòng công an tỉnh N với cấp chính phòng, cũng không thể phân lượng rõ ràng được. Không có chút nghi ngờ rằng, cao hơn 1 cấp so với cục trưởng cục thành phố, con đường để lên tiếp cũng rất rộng rãi. Nhưng ít nhất Trương Quang Minh cũng có thể để cho Vũ Thu Hàn ra nhập vào tổ chúc đảng chính quyền. Những biến động sau này cũng có hi vọng giành được vị trí bí thư ủy ban chính trị pháp luật tỉnh.

Nghĩ thông suốt chuyện này, trong lòng Liễu Tuấn cũng đã có kế sách đối phó hoàn chỉnh.

“Những lời chú Vũ nói rất đúng.”

Liễu Tuấn cười rót thêm trà cho Vũ Thu Hàn.

“Chú Vũ hôm nay nếu như có thời gian, cháu sẽ kể cho chú chuyện của cha cháu và bác Nghiêm”

Vũ Thu Hàn nghe xong hơi ngạc nhiên. Ông ta mời Liễu Tuấn đến, vốn chỉ là xem thấy độ ra sao, để có lợi cho mối quan hệ với Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài sau này, chứ không hề có ý muốn lấy thông tin gì từ đứa trẻ này. Cho dù ông ta cũng biết là một sinh viên đại học ưu tú, có thể lấy được sự coi trọng của Hà Trường Chinh, làm sao có thể xem nhẹ được? Nhưng nếu như nói có thể tìm hiểu thêm về cấp trên, thì cũng không phải là chuyện đùa.

“Được, cháu nói đi, ta nghe đây”

Vũ Thu Hàn giữ thái độ chú ý lắng nghe.

Còn Liễu Tuấn thì vừa pha trà vừa bắt đầu kể về con đường thăng quan tiến chức của Nghiêm -Liễu. Đương nhiên chỉ là những thông tin khái quát nhất, chứ làm sao có thể kể kĩ càng tỉ mỉ được, nhưng điểm then chốt mỗi lần chuyển đổi đều rất rõ ràng, nhưng đối với quan hệ của Nghiêm – Liễu và Liêu Khánh Khai , Chu tiên sinh, cũng có chút dấu giếm.

Có những điểm Liễu Tuấn kể có chút buồn cười nhưng ông ta vẫn cố gắng giữ lịch sự, Liễu Tuấn tuy là thế hệ sau, nhưng khi nói chuyện về các thành viên cấp cao như hai vị Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài, cho nên cũng cần có thái độ coi trọng chuyện này.

“Kì thực thì cháu cho rằng, tỉnh trưởng Trương là một lãnh đạo giỏi, sau khi đảm nhiệm công tác tại tỉnh N, thì càng tỏ rõ điều đó. Nếu như chú Vũ đến đảm nhiêm chức trưởng phòng tỉnh, tình hình trị an của toàn tỉnh nhất định có thể dành được những chuyển biến tốt”

Khi dần nói đến tình hình đại cục của tỉnh, Liễu Tuấn cũng có nói vài lời.

Vũ Thu Hàn vẫn chăm chú lắng nghe nhưng trong mắt ông ta vẫn hiện ra sự ngạc nhiên vô cùng. Ông ta không hề lộ ra chút ý nào sẽ chuyển đến tỉnh N, vậy tại sao tên tiểu tử này có thể biết được? Làm sao Trương Quang Minh lại có thể lộ thông tin cho người khác biết được.

Liễu Tuấn mỉm cười, rót trà thêm cho Vũ Thu Hàn.

“Chau sắp tốt nghiệp rồi, sau khi tốt nghiệp, dự đinh làm tại tỉnh N. Đến khi đó, xin chú Vũ chỉ giáo thêm cho ạ”

Vũ Thu Hàn kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại được sự bình tĩnh của mình, ánh mắt ngời lên sự khen ngợi, mỉm cười gật đầu. “Chỉ cần cháu hỏi. Ta nhất định giúp”

Liễu Tuấn cười, biết Vũ Thu Hàn đã hiểu ý của mình. Cho dù ông là chi trưởng của Trương Quang Minh, nhưng giữa Nghiêm-Liễu, hoàn toàn có những hợp tác, nếu khi không tiện thì Liễu Tuấn chính là nhịp cầu nối.

Nhưng sau câu nói cuối cùng này của Vũ Thu Hàn, thì chứng tỏ những hiểu nhầm đã được hóa giải.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi