TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Bời vì Liễu Tiểu Tuấn tới, muốn huy động cả Tham mưu truởng của quân đoàn Hải tuớng quân tự mình tới đây tiếp khách, mặt mũi của Hà Trường Chinh này cũng không nhỏ chút nào.

"Chờ một chút..”

Liễu Tuấn vội vàng ngăn Hà Mộng Oánh.

Hà Trường Chinh liền nhìn hắn, đợi chờ giải thích của hắn.

Liễu Tuấn cũng là muốn nói lại thôi.

"Có lời gì, cứ nói đừng ngại."

Hà Trường Chinh nói.

"Ừ... Chuyện này, có chút nhạy cảm..”

Hà Trường Chinh hơi trầm ngâm liền đứng đậy huớng thư phòng đi tới, sau đó Liễu Tuấn đuổi theo.

Hà Mộng Oánh chính là "tàn bạo" ngó chừng Liễu Tuấn.

Người nầy, càng ngày càng ghê tởm rồi có chuyện gì không thể nói cho mình nghe sao? Dù chuyện tình nhạy cảm thế nào nữa, cũng cần phải dấu "người bên gối” sao? Dường như mình đối với hắn, thật sự là xuất phát từ trong tim phổi, ”hết lòng quan tâm giúp đỡ”. Không ngờ hắn lại dám đem mình xem như "người ngoài"!

Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!

Liễu Tuấn liền hướng nàng lộ ra vẻ mặt áy náy, tránh khỏi Hà phu nhân, dùng môi ngữ nói với nàng: "Buổi tối nói”!

Hà đại tiểu thư lúc này mới hơi thở ra một chút oán khí, bất quá vẫn là rất bất mãn cong cái môi lên.

Hà Trường Chinh bình tĩnh nhìn người trẻ tuổi ngồi tại đối diện mình này, trong đầu ít nhiều cũng có chút kinh ngạc.

Hắn có thể có cái đại sư cơ mật gì chứ?

Liễu Tuấn trước tiên liền móc ra bao thuốc lá vội vàng đưa tới kính Hà Trường Chinh, sau đó chính mình cũng châm một điếu, hơi trầm tư một chút, thần sắc trịnh trọng, chậm rãi nói: "Bá bá, điều cháu hôm nay muốn nói với bác, tất cả đều là từ suy đoán , không có bất kỳ căn cứ nào!”

Khóe miệng của Hà Trường Chinh khẽ di động hạ xuống, coi như là cười nhẹ một tiếng.

"Cháu nói chơi chứ không có thật, cháu nói chơi vậy thôi.”

"Tốt!"

Liễu Tuấn vừa hít một hơi thuốc lá, liền suy nghĩ một chút, rồi mới lên tiếng: "Bá bá, trước tiên nói một chút về Nhạc Phi đi... Trong lịch sử, đối với cái chết của Nhạc Phi có hiểu lầm rất lớn. Ngoài mặt, hắn là bị Tần Cối hại chết, thật ra thì lầm to.. "

"Hắc hắc, "Tĩnh Khang Sỉ, Do Vị Tuyết!”

Hà Trường Chinh niệm hai câu từ trong « Mãn Giang Hồng ».

Ai ngờ Liễu Tuấn vẫn là lắc đầu, nói: "Đây cũng Không phải là nguyên nhân chủ yếu. Lúc ấy Tống Kim giao binh thật ra thì chỉ có thể nói là một loại tư thế tác chiến nội tuyến, căn bản còn không đủ trình độ cấp bậc chiến lược. Nhạc Gia Quân lấy được, cũng chỉ là một chút thắng lợi, phải nhớ đánh đổ Kim Quốc toàn diện, khôi phục núi sông cũ, nghênh đón hai vị hoàng đế Huy Tông Khâm Tông trở về, nói dễ vậy sao! Bàn về binh giáp chi lợi, có lẽ là Kim quốc chiếm cứ ưu thế rõ ràng. Kim Quốc là toàn mặt tiến công. Nam Tống chẳng qua là bị động phòng ngự. Quy mô của Nhạc Gia Quân, cũng không đủ để chống đỡ chiến lược quyết chiến. Quanh năm suốt tháng đánh xuống nữa, thực sự cũng chưa biết thắng bại...”

”Ừ... Nói tiếp..."

Hai mắt Hà Trường Chinh lấp lánh, tựa hồ là có hứng thú.

Hắn cả đời phục vụ ở quân đội, quan to ham mưu trưởng qụân khu, đối với phong cách tác chiến cùng với chiến dịch lớn cùa các danh tướng từ cổ chí kim tất nhiên là có sự hiểu biết cực kỳ sâu xa. Đối với phân tích cùa Liễu Tuấn, rất là lõ ràng.

"Bỏ qua một bên không nói tới cái này, cho dù Nhạc Phi thật diệt Kim quốc, nghênh đón Huy Khâm nhị đế trở về, thật ra thì đối với Tống Cao Tông Triệu Cấu mà nóị hoàn toàn không tạo thành bất cứ cái uy hiếp gì. Hai vị vua mất nuớc, há có thể đánh đồng với hắn? Triệu Cấu cho dù không giết cha cùng anh trai của mình, cũng không cần phải lo lắng bọn họ sẽ đến đoạt vị trí hoàng đế của mình. Cái đó căn bản là không thể nào. Triệu Cấu muốn giết Nhạc Phi cuối cùng là ở ba chữ '"Nhạc Gia Quân” kia! ”

Liễu Tuấn không nhanh không chậm, êm tai nói tới.

Hà Trường Chinh ra vẻ sợ hãi mà kinh ngạc, nói: "Là ở ba chữ "Nhạc Gia Quân” kia?"

"Đúng! Hàn Thế Trung cũng là một đại danh tuớng, cùng Nhạc Phi nổi danh. Tại sao quân đội của hắn không gọi Hàn Gia Quân, mà quân đội Nhạc Phi thống lĩnh sao lại pbải kêu là "Nhạc Gia Quân"? Quân đội là công khí của quốc gia, là tất cả của hoàng đế . Nhạc Phi chỉ là một võ tướng, một thần tử, đi quá giới hạn như thế, quả thật là phạm vào tối kỵ.”

Hà Trường Chinh hỏi vặn nói: "Vào lúc Minh triều, không phải cũng có "Thích Gia Quân” sao?”

Liễu Tuấn khẽ mỉm cười: "Thích Kế Quang bất quá ở góc đất tiêu diệt giặc Oa, vô luận ở quy mô quân đội hay là uy vọng của một người lãnh đạo, cũng còn lâu mới có thể đánh đồng cùng Nhạc Phi. Nhạc Gia Quân lúc ấy đối ngoại mặc đù không đủ để một đòn đánh tan Kim Quốc, nhưng ở trong nước Nam Tống mà nói cũng là một chi lực lượng hết sức quan trọng, đủ để thao túng triều chánh. Thật ra thì Tống Cao Tông khi mới bắt đầu lên ngôi, là rất coi trọng Nhạc Phi, cũng rất tín nhiệm hắn, từng nhiều lần triệu kiến, hỏi cách bình định phương Bắc Phương, có thể thấy được Triệu Cấu vẫn là rất muốn khôi phục núi sông như cũ. Có một lần, Triệu Cấu hỏi Nhạc Phi, đối với việc an bài thái tử có ý kiến gì không..”

"Hỏng bét!"

Hà Trường Chinh đã bị chuyện xưa của Liễu Tuấn hấp đẫn, không kìm lòng được mà nói.

Liễu Tuấn chính là rất hưng phấn, tinh thần hơi rung lên.

Hai chữ "hỏng bét” , chứng minh Hà Trường Chinh hoàn toàn hiểu. Cử động lần này của Triệu Cấu "ẩn giấu tính chất uy hiếp” đối với Nhạc Phi là khổng lồ ra sao.

"Quả nhiên là rất nát bét. Nhạc Phi làm một người tướng lĩnh ngoài biên ải, đối với việc đại sự quan trọng như lập thái tử trong triều đình như vậy, hẳn là phải tránh đi không kịp, sao có thể liên lụy đi vào? Ai ngờ Nhạc Phi đối với chuyện này cũng rất mưu cầu danh lợi, phát biểu rất nhiều cái nhìn, cho là người này nên lập người kia không nên lập, kết quả có thể nghĩ được.”

Hà Trường Chinh yên lặng gật đầu.

Tay cầm trọng binh, lại giấu kín, còn dám vọng nghị triều chánh, nhất là phát biểu cái nhìn ở trong chuyện đại sự quan trọng bậc nhất như lập thái tử như vậy, đó thật sự quá nguy hiểm, hoàn toàn không có đạo của hạ thần, tuyệt không có người hoàng đế nào có thể dễ dàng tha thứ cho hắn.

Cái này mới là chân tướng cái chết của Nhạc Phi trong lịch sử.

Tống Cao Tông không phải là hôn quân, ít nhất không phải là cái loại hôn quân không hiểu lí lẽ như thế, Tần Cối đuơng quyền, cũng chưa từng có đạt tới trình độ "quyền nghiêng vua và dân”, nói đến trắng ra một chút, Tần Cối cũng chỉ là một kẻ giỏi về quan sát sắc mặt đoán ý mà nịnh hót giỏi thôi. Muốn hắn có thể lừa gạt hoàng đế, giết oan Nhạc Phi vậy thật sự là đánh giá quá cao thực lực của hắn, mà xem thuờng trí thông minh của Cao Tông Triệu Cấu rồi.

Nhạc Phi là trọng tuớng ngoài biên ải như vậy, trừ hoàng đế, người khác là nhất định không giết được.

Muốn giết Nhạc Phi không phải là Tần Cối, mà là hoàng đế.

Về phần Triệu Cấu muốn giết Nhạc Phi tuyệt đối không phải bởi vì Nhạc Phi muốn cùng địch nhân khai chiến, mà là sợ hắn một ngày kia cầm binh tự trọng, khai chiến vói thái tử mà hoàng đế ủng hộ! Cho nên trước tiên phải diệt trừ cái uy hiếp tiềm ẩn này.

Hà Trường Chinh lặng yên hút thuốc, Liễu Tuấn cũng không nói thêm gì nữa, cũng yên lặng hút thuốc.

“Uống trà!”

Hà Trường Chinh chỉ chỉ vào chén trà trước mặt Liễu Tuấn.

"Ai..”

"Nói tiếp đi!"

Chờ Liễu Tuấn uống mấy ngụm trà nước xong, Hà Trường Chinh bất động thanh sắc nói.

"Tốt!"

Hà Trường Chinh cùng Liễu Tuấn trong thư phòng nói chuyện ước chừng hơn hai giờ, cho đến khi Hà Mộng Oánh gõ cửa gọi ăn cơm, hai người mới cả người đầy vị khói đi ra, Hà Trường Chinh vẫn là như cũ, hai tay sau lưng, không nói tiếng nào. Liễu Tuấn cũng là như cũ, nhắm mắt theo đuôi theo sát ở phía sau, thần thái bình tĩnh, không nói tiếng nào.

Chẳng qua là lúc ăn cơm, Hà Trường Chinh phá lệ đứng dậy, kính Liễu Tuấn một chén rượu.

Hà Mộng Oánh giật mình nhìn thấy, người này lại chẳng qua là chỉ hơi chút từ chối, liền uống một hơi cạn sạch, tựa hồ đối với việc Hà tướng quân mời rượu lại có thể không nghi ngờ.

Đây cũng quá mạnh mẽ đi?

"Ai, anh rốt cuộc nói thầm những thứ gì với cha em thế?”

Trở lại "căn nhà nhỏ bé", Hà Mộng Oánh liền khẩn cấp hỏi.

"Trước tiên ngâm nước trà đi!”

Liễu Tuấn vẫn ghê tởm như cũ, hướng trên ghế sa lon mà dựa vào một chút, tựa hồ rất là mỏi mệt, hai tay chà xát mặt.

Hà Mộng Oánh hận đến khẽ cắn răng, rồi lại phải "tuân lệnh” đi pha cho hắn một chén nóng hổi trà. Người nầy, ngay cả tướng quân lão tử nhà mình cũng mời rượu hắn, nghĩ vậy cũng làm Đại tiều thư pha nhanh một chén nước trà.

“!”

Hà Mộng Oánh khẩn cấp hỏi.

"Thật ra thì cũng không có gì, anh liền cùng ông ấy đàm luận một chút chuyện về Nhạc Phi thôi!"

"Chuyện về Nhạc Phi?"

Hà Mộng Oánh quả thực không thể giải thích được.

Nói Nhạc Phi không kỳ quái, kỳ quái chính là phải trốn vào trong thư phòng mà nói, chẳng lẽ còn sợ người khác nghe được tên của Nhạc Phi sao ?

Cho nên Liễu nha nội nhịn xuống tính tình lại cùng Hà Mộng Oánh nói chuyện xưa về Nhạc Phi một lần.

"Vậy thì có cái gì a?”

Hà Mộng Oánh vẫn là không giải thích được, dường như cùng lão Hà nhà mình không có cái gì liên quan a, sao phải dùng tới vẻ thần bí như vậy.

Liễu Tuấn lại âm thầm lắc đầu, Hà Mộng Oánh tuy thông minh, nhưng ở trên việc nắm chắc đại cục, lại hoàn toàn không đủ trình độ để bàn. Cùng Hà Trường Chinh hoàn toàn không có bất kỳ điều gì có thể sánh bằng.

"Năm nay, cao tầng sẽ có thay đổi nhân sự tương đối lớn. Nhất là quân độị thủ trưởng cao nhất có chỉ định người nối nghiệp. Cái chuyện lập thái tử năm xưa này, từ trước đều là càn cương độc đoán, bất luận kẻ nào cũng không thể nhúng tay! Nếu không, bất kể là ai, cũng sẽ bị dọn dẹp hết!"

Liễu Tuấn nhàn nhạt nói.

Hà Mộng Oánh cong cái môi khêu gợi môi đỏ mọng lên thành một hình chữ "O” cực kỳ khả ái, gẳt gao nhìn chằm chằm Liễu Tuấn, trong mắt toát ra thần sắc vừa sợ vừa bội phục.

Cái này là ai a?

Tuổi còn trẻ, thế nhưng lại nhìn thấy được sâu xa như vậy!

"Anh... Anh như này có thể là "Nơi giang hồ xa, thì lo vua kia” ?"

Một lúc lâu, Hà đại tiểu thư thở dài nói.

"Không tính!"

Liễu Tuấn lắc đầu.

"Anh bây giờ không phải là ở giang hồ, anh ở bên trong thể chế! Chuyện nhà em, chính là chuyện của anh!”

Hà Mộng Oánh nhất thời mặt mày hớn hở, nhào qua tới ôm lấy cổ của hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi