TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Bố của Liễu Tuấn là bí thư thị ủy Đại Trữ, những người như Thạch Trọng này trong đầu cũng muốn hướng trước gót chân tới, trên thực tế cũng quả thật khối người như vậy, đi không thông đường Liễu bí thư thì sẽ muốn đi đường Liễu nha nội. Đáng tiếc Liễu nha nội cũng không phải là cái chủng loại trẻ tuổi hoàn khố không có đầu óc, đâu dễ dàng chịu để cho bọn họ "lên thuyền"? Nếu như Liễu Tuấn nói với Thạch Trọng một tiếng, cấp đãi ngộ cho phó khoa Dịch Hàn sẽ hạ bút thành văn.

Chỉ bất quá đây là công chuyện của Tỉnh Ủy đoàn, nếu như Liễu nha nội làm như vậy sẽ hợp quy củ.

Không lý do, tại sao muốn thiếu người ta một cái nhân tình?

Trên quan trường, nhân tình, là nhất định phải trả, trừ phi là quan hệ vô cùng thân mật, nếu không sẽ không có đạo lý uổng phí bận rộn vô ích.

"Thạch Trọng là ai?"

"Phó bộ trưởng bộ giáo dục trước kia, trước lúc ngài đến nhận chức, hắn được điều đến huyện Trữ Bắc huyện làm phó huyện trưởng, phân quản lý đường giáo dục kia."

Bạch Dương lời ít mà ý nhiều trả lời.

Hàn Giang gật đầu: "Vậy coi như là lão đồng nghiệp Tỉnh Ủy đoàn rồi, Dịch Hàn nếu là điển hình Tỉnh Ủy gọi tên muốn dựng lên, lại là tốt nghiệp khoa chính quy đại học trọng điểm như Hoa Nam như vậy, hẳn là có thể giải quyết đãi ngộ cho phó khoa. Đọi lát nữa tôi sẽ cùng Hiểu Ba bí thư khai thông, nhờ cô ấy liên lạc cùng Thạch Trọng một chút đi. Đồng chí trên địa phương, cũng có thể ủng hộ công việc của đoàn ủy chứ sao."

Trước lúc Hàn Giang đến nhận chức, Trì Hiểu Ba cũng đã là phó bí thư phân quản giáo bộ, hơn nữa còn là bộ trưởng giáo bộ tiền nhiệm, Thạch Trọng là bộ hạ cũ của nàng, để nàng ra mặt rất là thích hợp. Hơn nữa cũng có thể có hiệu quả.

Khóe môi Liễu Tuấn lộ ra vẻ mỉm cười.

Trong lúc đàm tiếu, liền vì lão bạn học tranh thủ được một cái phó khoa, coi như là một sự trợ giúp đối với Dịch Hàn cùng Trương Hiểu Mạn đi.

Đối với hai vị đồng học này, Liễu Tuấn là rất coi trọng.

"Tiểu Tuấn, lòi cậu còn chưa nói hết đấy."

Bạch Dương nhắc nhở.

Liễu Tuấn chính là cả kinh, mà Hàn Giang thì hơi có chút kinh ngạc nhìn Bạch Dương một cái. Cái người kia nàng lại bật thốt lên "Tiểu Tuấn". Bạch Dương chính mình ngược lại sửng sốt một chút, mới phục hồi tinh thần lại. Mới nhớ đây là đang phòng làm việc của Hàn bí thư, không phải là ở phòng làm việc của Bạch bộ trưởng.

Bạch Dương chính là cũng rất được, mặc dù gọi "sai" rồi, cũng là mặt không đổi sắc, làm bộ như không có chuyện gì.

Trong đầu thật ra là có chút thấp thỏm.

Trong lúc này, Liều nha nội tự nhiên muốn vì Bạch đại tiểu thư mà ra mặt, nhanh chóng nói tiếp: "Còn có một điều nữa chính là, dựng điển hình không đủ, sức thuyết phục không mạnh. Đừng bảo là phó khoa Dịch Hàn này, cho dù là phó xử chính khoa, cũng là một cây khó chống vững được nhà cao ốc, truyền thống chủ lưu cũng tốt, tuyên truyền bên trong các hệ thống học viện cũng tốt, cũng không thể chỉ tuyên truyền một Dịch Hàn đi? Quá đơn điệu rồi! Việc cấp bách, chính là nhanh chóng lấy ra mấy nhân vật có tính đại biểu điển hình, gióng trống khua chiêng tiến hành tuyên truyền, mới có thể sinh ra " hiệu ứng quy mô."

Trong lúc vô tình, Liễu Tuấn dùng tới "thuật ngữ kinh tế ".

"Lời này của Liễu Tuấn rất có đạo lý."

Hàn Giang bưng chén nước lên uống một hớp, trong mắt dần hiện ra thần sắc trầm tư.

"Bí thư, tôi thấy không bằng như này, đưa văn kiện cho toàn bộ các đơn vị trực thuộc đoàn ủy cùng tất cả đoàn ủy khắp các châu thành phố trong tỉnh, xin bọn họ đề cử ra nhân vật điển hình như thế, đem tài liệu nhanh chóng sớm báo lên, chúng ta lại chọn lọc xuống, chọn ra mấy ngưòi có tính đại biểu tính đi ra ngoài, dựng lên làm hình mẫu điển hình.”

Bạch Dương cũng rất tán đồng quan điểm của Liễu Tuấn.

"Ừm, xế chiều tôi sẽ báo cho Nhan bí thư kêu người làm công văn."

Hàn Giang liếc mắt nhìn Liễu Tuấn một cái, thấy có vẻ vẫn còn chưa hết ý, không khỏi cười.

Xem ra tiểu tử này còn có "trùm háo sắc" chưa có móc ra.

"Liễu Tuấn, nơi này chi có ba người chúng ta, có lời gì không nên che giấu, nói nữa cũng không sao."

Liễu Tuấn cười cười, nói: "Hàn bí thư, Bạch bộ trưởng, tôi có cái chủ ý này, có chút nghiêng đi nét bút. Cũng không biết có được thông qua hay không."

"Trước tiên nói nghe một chút đi!"

Hàn Giang cũng cười.

"Tôi nghĩ a, Hàn bí thư hẳn là làm báo cáo cho Tỉnh Ủy cùng Tỉnh biên ủy, hướng đơn vị trực thuộc tỉnh, muốn năm mươi biên chế, hơn nữa hướng các đơn vị trực thuộc của châu thành phố muốn mười biên chế, tổng cộng chính là hai trăm biên chế chính thức, làm phần thưởng cho nội dung hoạt động giáo dục lần này!"

Hàn Giang cùng Bạch Dương nhất thời cũng mở to hai mắt nhìn.

Hai trăm biên biên chế chính thức, hơn nữa cũng là đơn vị trực thuộc tỉnh và thành phố, “chức quan béo bở” a, trong ngày thường đừng bảo là hai trăm, cho dù là một thôi thì cũng không biết có bao nhiêu người muốn tranh giành phá đầu liễu.

Cũng chỉ có tiểu tử này mới nghĩ ra!

Nhưng là ngươi khoan hãy nói, nếu thật sự làm thành, cục diện vài người le que trong hoạt động giáo dục nhất định sẽ lập tức có cái thay đổi mới, chỗ ghi danh tới "hoạt động giáo dục" ở các trường đại học chỉ sợ sẽ bị chèn phá vỡ cả cánh cửa.

"Cái này... Tỉnh Ủy có đáp ứng không?"

Hàn Giang do dự.

"Đó phải nhờ vào bí thư đại nhân dùng ba tấc lưỡi đi thuyết phục những người lãnh đạo của Tỉnh Ủy rồi!"

Liễu Tuấn nổi lên nụ cười giỡn.

"Được rồi, tôi sẽ thử một chút!"

Liễu Tuấn liếc một cái tiêu đề, quá nhiên là báo cáo yêu cầu hai trăm biên chế của Tỉnh Ủy đoàn.

Hàn Giang vì "hoạt động giáo dục" cùng tiền đồ của mình, thật sự liều mạng đem chuyện này đâm thọc đi lên thật rồi!

Thật ra thì Liễu nha nội hôm nay là gặp vạ lây, vốn là tìm đến bạn gái, cũng không có tính toán cùng nhạc phụ lão tử nói chuyện phiếm, không ngờ Nghiêm bí thư người ta đã đang chờ hắn lâu rồi.

Liễu nha nội có chút buồn bực.

Một lão bá bá ba hoa, làm sao Tỉnh Ủy đoàn có cái gió thổi cỏ lay gì, liền muốn tính toán coi là đến trên đầu ta chứ?

"Cậu chính là lương dân to gan!"

"Hắc hắc, đừng nghĩ chối cãi".

Nghiêm Ngọc Thành hung hăng nhìn chằm chằm hắn một cái.

"Hàn Giang kia tôi hiểu rất rõ, là một người đọc sách cẩn thận chặt chẽ, gìn giữ cái đã có rồi mới khai thác cái có thừa. Cái chủ ý gan lớn bằng trời như vậy, hắn còn không nghĩ ra được!”

"Vậy có thể là người khác nghĩ ra được chăng?"

Liễu Tuấn còn muốn chống chế.

"Vậy cũng muốn người khác có lá gan này đi nói với hắn mới được a!”

Nghiêm Ngọc Thành khinh thường phất phất tay.

Liễu nha nội nhất thời rất là tức khí, Nghiêm Ngọc Thành chính là mắt sáng như đuốc, ba người bọn họ núp ở trong phòng nhỏ toan tính, Nghiêm đại nhân người ta cũng có thể đoán được hoàn toàn.

Liễu Tuấn tự phụ đa trí, trong trường hợp vừa đến trước mặt Nghiêm Ngọc Thành, thì không thể nào che dấu cảm giác.

Thể nghiệm độc không đồng dạng như vậy, may là người này chỉ chuyên chú chuyện tình bên trong thể chế. Nếu đem phần trí nấm mốc này dùng ở việc phương diện khác, chỉ sợ chỉ phân ra một phần mười, Liễu nha nội hắn bên trong làm những thứ hoạt động "Kim ốc Tàng Kiều" kia, chỉ sợ một cái cũng không thể gạt được đi.

Điều này cũng rất bình thường, người cơ trí đi nữa, thì tinh lực cũng là có hạn, chuyên chú quan trường, đã là khó khăn.

Không thể để mắt đến những cái khác.

Vừa nghĩ tới đây, Liễu Tuấn không khỏi vừa thầm kêu may mắn.

"Được rồi! Cháu nói thẳng! Cũng chính là cùng hắn nói ra một tiếng, chỉ là nói giỡn chơi, không nghĩ tới hắn liền cho là thật."

Nếu không thể tránh khỏi, Liễu nha nội chi đành phải đàng hoàng "cung khai". Nghiêm Ngọc Thành nhất thời cũng dở khóc dở cười.

Hai trăm biên chế cùa đơn vị trực thuộc cơ quan chuyên nghiệp, là chuyện lớn tới cỡ nào, mà ở trong miệng tiểu tử này nói đến, lại đột nhiên là "chuyện giỡn chơi", người nầy xem bộ tổ chức của Tỉnh Ủy cùng phòng nhân sự là do nhà hắn mở sao?

Mắt thấy nhạc phụ lão tử có thần sắc bất thiện, Liễu Tuấn nghiêm chỉnh thoải mái mà nói, muốn cùng hắn tranh luận.

"Nghiêm bá bá, bộ tổ chức Tỉnh Ủy là thuộc về ngài cai quản, ngài cũng không thể quá quan liêu rồi!"

"Cái gì?"

Nghiêm Ngọc Thành lại là vừa tức giận vừa buồn cười, mình còn không có tìm hắn gây phiền phức, hắn trái lại đánh bừa lại một cái.

"Ngài chính là quan liêu, chẳng những ngài, Liêu bá bá, Trương tỉnh trưởng, cũng là hai quan liêu xấu hổ của tỉnh.”

Các cơ quan trực thuộc cùng các đơn vị khắp nơi trực thuộc thành phố, hàng năm phải nhận vào không ít người đi? Xa xa không chỉ có hai trăm."

"Vậy cậu có biết hay không, nhận vào chính là những người nào?"

"Hắc hắc, cháu nói cùng ngài, một người cũng không trải qua kiểm tra! Nếu là cẩn thận điều tra xuống, không có người nào là không có quan hệ."

"Cũng bao gồm cả cậu!"

Lời của Liễu nha nội còn chưa dứt, Nghiêm bí thư đã lạnh lùng cắt đứt ngôn ngữ của hắn.

Liễu Tuấn cười hắc hắc, ưỡn nghiêm mặt nói: "Kẻ hèn này chính là nhân tài hiếm có, thân là phó bí thư Tỉnh Ủy, mắt tinh tường biết rõ châu ngọc là chức trách của ngài, Tỉnh Ủy đoàn có đồng chí Liễu Tuấn tôi. Cũng coi đó là lợi cho đất nước."

"Đừng nói lời vô ích! Tôi liền hỏi cậu, có hai trăm biên chế ở đơn vị hành chính này, cái "hoạt động giáo dục" này của các cậu có phải là có thể làm đuợc lên hay không?"

Nghiêm Ngọc Thành phất tay cắt đứt lời Liễu nha nội tự khen ngợi mình, trực tiếp hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi