TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Thủ hạ của Hồ Vi Dân, vẫn đều là có ánh mắt thiển cận như vậy, là hạng người lòng dạ hẹp hòi, nhiều lần bị hệ Nghiêm Liễu chèn ép, cũng là hợp tình hợp lý.

Về phần Tề phó bộ trưởng, Liễu nha nội căn bản không coi hắn ra gì, lập tức rất thản nhiên ngồi xuống ở đối diện bàn làm việc, nhìn thẳng vào con mắt của Tề bộ trưởng, dáng tươi cười trên mặt không giảm chút nào.

Tề phó bộ trưởng ít nhiều có chút thất vọng, biểu hiện của Liễu Tuấn thực sự quá bình tĩnh, hoàn toàn không giống một người trẻ tuổi chỉ hai mươi tuổi mới xuất đầu. Tề phó bộ trưởng vốn tưởng rằng Liễu Tuấn sẽ hiển lộ ra biểu hiện hờn giận, lại hoặc là bị hắn dọa một chút.

Ai biết được chuyện hoàn toàn không phải như vậy.

Người ta căn bản không thèm để ý tới chút thủ đoạn nhỏ ấy của ngươi, cái loại khí độ trầm ổn này làm cho người ta sinh ra một tia hoài nghi đối với tuổi của hắn.

Khóe miệng của Lê trưởng phòng cùng đi hiện lên một tia tiếu ý tán thưởng.

"Đồng chí Liễu Tuấn, ngày hôm nay mời đồng chí tới, là muốn hướng cậu tìm hiểu một chút về tình huống của mấy đồng chí lãnh đạo chủ chốt của Đoàn Tỉnh Ủy tại trong công việc hàng ngày, cậu không nên có bất luận cái tư tưởng bao che gì, hãy nói thoải mái, nội dung cuộc nói chuyện ngày hôm nay, là được bảo mật tuyệt đối” (phét vãi ~~ )

Tề phó bộ trưởng thoáng mở lời một chút, rồi bắt đầu tiến vào vấn đề chính.

"Tốt, tôi nhất định biết thì không thể không nói, đã nói thì không thể không nói hết.”

Liễu Tuấn vẫn như trước mỉm cười đáp.

"Hắn nói tôi giữ vững nguyên tắc, năng lực làm việc rất mạnh, là một lãnh đạo rất quyết đoán?"

Vi An Bang nhìn khuôn mặt tròn tròn của Tề phó bộ trưởng, có chút không tin mà hỏi thăm.

Đây đã là buổi tối, tại trong phòng khách quý của "Mộng Paris", Vi An Bang cùng Tề phó bộ trưởng đối diện mà ngồi. Trên bàn, rượu và thức ăn đã sắp hết, hai người đều tự châm cho mình một điếu thuốc, trước mặt bày ra hai chén trà xanh.

"Đúng vậy, hắn quả thực chính là nói như vậy”

Khuôn mặt của Tề phó bộ trưởng bị rưọu Ngũ Lương thiêu đến đỏ hồng hồng.

"Hắn còn nói, trước đây hắn với ngài tại trên công việc từng có điểm bất đồng, nhưng đây đều là công việc. Không nên trộn lẫn cảm tình cá nhân."

Vi An Bang trầm ngâm, chậm rãi nói: "Tiểu tử này, nói như vậy có ý gì sao?"

"Hắc hắc, này thì có cái gì mà phải nghĩ nhiều, mắt thấy tình hình gió sai, liền hướng ngài chịu thua. Tiểu tử này trái lại rất thuận theo chiều gió... Có một ông bố Thường ủy Tỉnh Ủy thì thế nào chứ? Chỉ cần ngài vào vị trí này, tại trong Đoàn Tỉnh Ủy, chỉ cần muốn nặn hắn thế nào liền nặn hắn thế ấy!"

Tề phó bộ trưởng phun ra từ trong miệng một ngụm trọc khí.

Vi An Bang gật đầu, cười lạnh một tiếng: "Lúc này mới hướng ta chịu thua? Chậm rồi!"

Vvrơng Nghị Nhiên uống say!

Sự bảo mật của Tề phó bộ trưởng, hoàn toàn là vô nghĩa.

Buổi chiều cùng Liễu Tuấn nói chuyện xong thì hôm sau nội dung cuộc nói chuyện tựa như cơn gió truyền khắp toàn bộ Đoàn Tỉnh Ủy.

Hắc hắc, tiểu tử của Liễu gia rốt cục đã hạ thấp cái đầu cao ngạo, hướng Vi phó bí thư dựng lên "cờ hàng" ! Xem ra Vi An Bang lên tiếp vị bí thư trên cơ bản đã là ván đã đóng thuyền. Nếu không, Liễu Tuấn làm sao có thể chịu thua?

Chỉ về lần bàn bạc này mà nói, Tề phó bộ trưởng có thể nói không phụ sự trông đợi của Hồ bí thư, thậm chí là vượt mức hoàn thành nhiệm vụ. Hắn cố ý đem nội dung nói chuyện cùng Liễu Tuấn để lộ ra, chính là muốn tạo thành một loại áp lực cường đại, làm cho tất cả mọi người nhận rõ tình thế.

Ngay cả tiểu tử của Liễu gia cũng đều "đầu hàng", những người khác đều thành thật một chút cho ta, đừng làm phức tạp nữa a! Nếu không về sau ta sẽ tính toán với ngươi!

Vương Nghị Nhiên phát hiện mình chính là quá non.

Làm sao lại ngốc như vậy ? Lại bày đặt không ôm chân to của Vi An Bang, bị ma quỷ ám ảnh, muốn hướng Liễu Tuấn dựa vào! Dựa vào cái gì a? Tên tiểu tử này cả tự thân cũng khó bảo toàn.

Khi nghe thế nội dung nói chuyện như thế, Vương Nghị Nhiên còn có chút không tin tưởng, nghĩ là Vi An Bang cố ý sai tâm phúc nói như vậy. Hắn vội vàng chạy tới gặp Liễu Tuấn tìm chứng cứ.

Vi vậy Liễu Tuấn mời hắn đến đại khách sạn Thu Thủy uống rượu.

"Liễu Tuấn, cậu thật sự nói như vậy?"

Vương Nghị Nhiên bưng chén rượu lên, rượu Mao Đài tản ra mùi thom mê người, lại hoàn toàn không hấp dẫn nổi nửa phần hứng thú của Vương lý sự trưởng.

Liễu Tuấn gật đầu, trên mặt vẫn như trước mang theo nụ cười chết tiệt.

"Tôi ăn ngay nói thật, Vi phó bí thư quả thực là một cán bộ lãnh đạo rất có quyết đoán!"

Trong một nháy mắt, Vương Nghị Nhiên có một cổ xung động, muốn đem chén rượu hất lên trên mặt của Liễu Tuấn.

Đương nhiên, hắn cũng chỉ là nghĩ mà thôi, cuối cùng chén rượu kia rơi xuống dạ dày của hắn. Không chỉ một chén rượu này rơi vào trong bụng, mà không sai biệt lắm cả bình rượu Mao Đài đều rơi vào trong bụng của hắn.

Liễu Tuấn liền cứ như thế nhìn hắn uống rượu, nhìn hắn uống say, không có khuyên bảo, lại càng chưa từng ngăn cản.

Hắn không có nửa phần ý xin lỗi Vương Nghị Nhiên.

Vương Nghị Nhiên cùng Vi An Bang trở mặt, nguyên nhân cũng không phải vì hắn, mà là khởi nguồn từ lần nói chuyện của Hà Duyên An cùng Vương Nghị Nhiên kia. Vương Nghị Nhiên là chủ động hướng hắn dựa vào.

Ở trong quan trường đứng thành hàng, tóm lại là có chút mạo hiểm lưu đi?

Dựa vào cái gì Vương Nghị Nhiên ngươi mỗi lần đều có thể xuôi gió xuôi nước, gặp nạn lại thành tốt lành chứ!

Sau khi Vương Nghị Nhiên uống say, Liễu Tuấn cũng không có đưa hắn về nhà, liền đem hắn nhét vào khách sạn, rồi mình tính tiền rời đi.

Trên thuyền của Liễu Tuấn hắn, không chở loại người không có trách nhiệm như tên này!

…………

"Tiểu tử, làm được tốt lắm!"

Trước mặt Nghiêm Ngọc Thành, bày ra phần báo cáo của cuộc bàn bạc, hắn mỉm cười đối với Liễu Tuấn nói.

Nhìn ra được, Nghiêm Ngọc Thành là thật sự vui vẻ.

Liễu nha nội rất ít khi được Nghiêm Ngọc Thành khích lệ nghiêm trang như vậy, không khỏi được sủng ái mà kinh hãi, vội vàng kính thuốc cho nhạc phụ đại nhân, rồi lại nhanh chóng châm thuốc cho hắn.

"Này là được rồi.. Đối đãi phải rộng lượng, không nên có bụng dạ hẹp hòi!"

Nghiêm Ngọc Thành vưon tay chỉ, gõ gõ vào phần báo cáo về cuộc bàn bạc.

Hắn vẫn lo lắng Liễu Tuấn chưa đủ cách bố cục.

Ở trong quan trường, chưa đủ cách bố cục là tối kỵ, trong vòng phạm vi nhỏ ở hạ tầng, loại nguy hại vẫn còn không hiển lộ rõ. Có thể bằng vào lực lượng bên ngoài cùng sự thông minh của cá nhân để hóa giải. Nhưng lên đến một tầng cao nhất định, một người không độ luợng không quảng đại, là rất khó có được thành tựu lớn.

Bây giờ thấy phần báo cáo bàn bạc này, Nghiêm Ngọc Thành rốt cục có thể yên tâm.

Vào thời khắc mấu chốt, tiểu tử này không hồ đồ!

"Đúng vậy. Đây đều là chịu sự giáo huấn của ngài! Ngài không phải từ nhỏ đã dạy đạo cháu, cách bố cục phải trống trải, lòng dạ phải rộng rãi sao? Cháu chính là nhớ kỹ trong lòng! Vi An Bang mắt thấy đã sắp rơi đài, cháu đương nhiên không thể ném đá xuống giếng, làm sao cũng nên cho hắn vài lời hữu ích, lưu lại cho lãnh đạo một cái ấn tuợng tốt đó chứ."

Liễu nha nội vừa cười vừa nói.

"Ngươi nói cái gì?"

Nghiêm Ngọc Thành nhất thời trừng nổi lên con mắt.

"Không có gì ạ. Vi An Bang có vấn đề về kinh tế rất nghiêm trọng, hơn nữa chứng cứ vô cùng xác thực, phỏng chừng lúc này, Tỉnh Kỷ Ủy hẳn là đã thu được tin tố cáo rồi!"

Liễu Tuấn cũng châm lên một điếu thuốc, phi thường tùy ý nói.

………..

Tỉnh Kỷ Ủy tạm thời không hề có động tác gì. Hàn Giang cùng Vi An Bang cũng vẫn theo lệ thường rực rỡ chói mắt tại Đoàn Tỉnh Ủy.

Mặt ngoài xem ra gió êm sóng lặng, chỉ có Vương Nghị Nhiên xin nghỉ bệnh một ngày, ngày thứ 2 tới đi làm thì vẻ mặt còn có chút tiều tụy.

Ánh mắt của người Thanh Cơ Hội nhìn hắn đều mang theo chút quái dị.

Ngoài ý muốn của Liễu Tuấn chính là Vương Nghị Nhiên vào buổi chiều truớc khi hết giờ làm gọi điện thoại cho hắn, nói là muốn mời lại hắn đã ở đại khách sạn Thu Thủy, đồng thời thử thăm dò hỏi Liễu Tuấn có thể làm cho Bạch Dương cũng nổi lên một lần hay không.

Vương Nghị Nhiên có thể chủ động mời hắn đi ăn, cảm giác của Liễu Tuấn đối với hắn ít nhiều có chút thay đổi.

Vương Nghị Nhiên một mực cẩn thận làm việc tại cơ quan không thể tránh né được dính vào tật lo được lo mất của nhân viên, hiển nhiên Vi An Bang chỉ khả năng đắc ý trong khoảng thời gian ngắn rồi rơi xuống cũng rất là bình thường, Liễu nha nội cũng không ngại cho hắn một cơ hội nữa.

Nhưng hắn lại đưa ra ý nghĩ muốn Bạch Dương cùng nổi lên, điểm hảo cảm vừa bốc lên ấy lập tức không dập mà tắt.

Liễu Tuấn không chút khách khí cự tuyệt hắn.

Nếu Vương Nghị Nhiên ngươi vẫn không tin được ta, vậy thì quên đi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi