TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Phòng khiêu vũ thời đó, trong mỗi gian đều không có nhà vệ sinh.

Liễu Tuấn làm sao mà có thể để hắn ta đâm vào Bạch Dương được? tiện tay kéo Bạch Dương lại gần mình, thuận thể tiến lên một bước, khủy tay bên phải hơi cong, đụng phải ngực của Vương tổng.

Liễu Tuấn không hề chạm mạnh, Vương tổng cũng không phải cố ý muốn đâm vào, chỉ là ngăn không cho anh ta đâm vào Bạch Dương mà thôi. Nhưng Vương tổng là một người to béo như thế, lại đi khá nhanh, theo nguyên lý của vật lý học, trọng lượng lớn thế sẽ gây ra một lực khá lớn. Liễu Tuấn tập võ lâu năm thế, hạ bàn khá ổn, cũng nắm vào đúng chỗ, từng thớt thịt của Vương tổng va vào khuỷu tay của Liễu Tuấn, bỗng chốc lùi lại mấy bước liền rồi bị ngã dập mông.

Lực này khiến người ta hết sức kinh ngạc, dường như cả sàn khiêu vũ như rung chuyển.

Tiếng va chạm vang lên rất lớn.

“Mày, đồ ranh con… mày… mày dám đánh tao…”

Vương tổng vừa gượng đứng dậy của mở mồm quát lớn.

Lông mày Liễu Tuấn cau lại, lạnh lùng nói: “Vương tổng, miệng lưỡi sạch sẽ tí đi! Đấy là do ông đâm vào đấy chứ!”

“Mày biết tao?”

Vương tổng khó khăn đứng dậy, nhìn chằm chằm Liễu Tuấn, tuy nhiên sự chú ý đã nhanh chóng dồn sang Bạch Dương.

Bạch Dương mặc chiếc áo thun trắng bên trong, áo vest đen bên ngoài, thân hình thon thả, dưới ánh sáng mờ ảo của sàn nhảy, lại càng khiến cho vẻ đẹp ấy mê người, diễm lệ quá!

“Đồ ranh con, tuổi gì mà học đòi người khác…a…a… làm gì thế… bỏ tao ra…”

Một người đàn ông cao gầy không biết từ đâu chui ra, nhanh chóng ép sát Vương tổng vào gian phòng, khuôn mặt béo phì của Vương tổng có chút biến sắc.

Người đột nhiên vừa chui ra này, tất nhiên là Từ Văn Hòa rồi.

Lúc này, người gian bên trong nghe thấy tiếng động đều đi ra hết bên ngoài xem.

“Ây, bỏ ra mau! Cậu là ai chứ?”

Điền Hồng Quân nhìn thấy Vương tổng bị ép như thế, hết sức ngạc nhiên, lập tức nói to lên.

“Mày…ai da…”

Thì ra Từ Văn Hòa nắm lấy đầu hắn, ép sát vào vách một lúc.

“Im miệng!”

Từ Văn Hòa giọng điệu lạnh lùng đáp, sát khí đằng đằng lộ ra, Vương tổng không kìm được bỗng giật mình, bất chấp trán mặc dù rất đau nhưng không dám mở miệng nữa.

Tên này sức lực thật là không nhỏ.

Nếu chính mình không nhân thức được, có lẽ anh ta sẽ tàn nhẫn một cách không do dự.
Bạch Dương cau mày lại, nói: “Tiểu Tuấn đi thôi!”

“Ừ!”

Liễu Tuấn gật đầu, nhìn Từ Văn Hòa ra hiệu một cái.

Từ Văn Hòa liền thả Vương tổng ra.

“Trưởng phòngLiễu… Bí thư Bạch…”

Thạch Trọng lúc này mới từ trong ló đầu ra, mặc dù ánh đèn mờ ảo nhưng vẫn nhận ra được là Liễu Tuấn và Bạch Dương, bỗng chốc sắc mặt tái lại, nhanh chóng bước ra ngoài chào.

Điền Hồng Quân và Vương tổng còn định nói nhưng nghe thấy Thạch Trọng nói liền thấy choáng váng.

Liễu trưởng phònglà người ra sao, giờ chưa bàn tới, có vẻ bí thư họ Bạch cả huyện Ninh Bắc mà có thế khiến cho Thạch Trọng căng thẳng thế thì chỉ có là Bạch Dương bí thư mới về nhận chức mà thôi.

Bạch Dương nhìn Thạch Trọng một cách thờ ơ, cũng không ngoái đầu lại mà đi.

Liễu Tuấn hiển nhiên cũng không hề liếc qua Thạch Trọng .

Thấy thai độ hai vị thế này, Thạch Trọng cứ ngơ ngác mà đứng ở đó, không động đậy một chút nào.

… …

“Tiểu Tuấn, Người trượng nghĩa vừa nãy là ai thế?”

Đi ra khỏi “câu lạc bộ đêm Broadway” Bạch Dương mới hỏi.

Liễu Tuấn choáng một lát.

Không ngờ câu hỏi đầu tiên Bạch Dương đưa ra lại là thế này.

Xem ra hễ là con gái, nhất đinh đều tò mò. Bất kể ai thì bản tính cũng đều như vậy.

“Ừ, là một người bạn, xuất thân bộ đôi, thường xuyên theo em đi chơi ấy mà.”

Liễu Tuấn đáp.

“Vệ sĩ à?”

Bạch Dương đứng lại, nhìn chăm chú Liễu Tuấn trên phố, ánh mắt có vẻ nghiêm túc.

Tiểu ngoan đồng này, chuyên gia có những thứ khiến người khác khó lường. cũng không biết cậu ta rốt cuộc còn giữ bao nhiêu bí mật nữa.Cứ tưởng là bản thân đã hiểu anh ta lắm rồi, ai ngời lại còn có bao nhiêu việc mà mình hoàn toàn không hề biết.

Biểu hiện của người vừa rồi, tuyệt đối chính là tay chân luôn đi sát Liễu Tuấn. Bạch Kiến Minh là là quan lớn cấp chính bộ, bên cạnh cũng có người như thế này, vì thế Bạch Dương rất quen thuộc với những kiểu hành động “vệ sị” thế này.

Nhưng mà đây là một tiểu ngoan đồng, làm sao lại có thể có vệ sĩ chứ?

Liễu Tuấn cười hì hì nói: “Làm sao mà lợi hại thế được, chỉ là một người bạn vừa hay gặp được, chị nghĩ nhiều quá rồi đấy.”

Không phải là Liễu Tuấn không tin Bạch Dương, có một vài chuyện vẫn chưa đến lúc để thừa nhận.

Bạch Dương nghĩ một lát rồi nói: “cậu không nói, chị cũng không miễn cưỡng.”

Liễu Tuấn gãi gãi đầu, cười nói: “Không phải là không nói, thật sự là may mà gặp thôi mà.”

Cậu ta vốn định nói cho Bạch Dương biết “chuyện này, sau này rồi từ nói với chị, bây giờ vẫn chưa đến lúc”. Nếu bạn có một bí mật không muốn nói cho con gái biết, tốt nhất đừng nên “ngây thơ” “thành thật” mà cầu xin cô ấy đừng truy vấn, điều đó giường như tự gây rắc rối cho mình. Tính hiếu kì của con gái là động lực lớn nhất thiên hạ, có thể khuấy động “động lực” của tiến bộ cả thế giới.

Vì thế cách tốt nhất là nói dối, chết cũng không nhận.

Nếu được như vậy, sự hiếu kì của cô ấy dần dần nhạt đi, thời gian dài là sẽ tin lời giải thích của bạn.

Sauk hi nói dối sau một trăm lần thì có biến thành chân lý rồi.

Liễu Tuấn ở kiếp trước là người đã sống được 50 60 năm, đối với những chuyện thế này, rất nắm rõ.

Bạch Dương bán tín bán nghi, quả nhiên cũng không hỏi về chuyện này nữa.

“Em thấy, việc quan trọng của công việc tiếp theo của chị đã có rồi!”

Liễu Tuấn cười nói.

“Cậu nói chỉnh đốn chỗ mỏ than nhỏ ấy hả?”

Bạch Dương cũng mỉm cười, cho thấy hai người thật tâm đầu ý hợp.

Có vẻ tên Vương tổng vừa nãy chính là ông chỉ của mỏ than. Nhưng không ngờ vài câu nói thô tục ấy lại dẫn đến “tổn thất thảm hại” thế này.

Liễu Tuấn thần sắc tươi hơn: “Không chỉ là chỗ mỏ than nhỏ ấy, mà mỏ than lớn cũng phải chỉnh đốn lại. thi công an toàn của mỏ than có lẽ vẫn chưa được, than đá là tài nguyên thiên nhiên phong phú nhất huyện Ninh Bắc. Tình hình mỏ than nhỏ tôi không rõ lắm, có lẽ ở đâu cũng thế. Vấn đề an toàn này nhất định phải nắm chắc, nếu không lại xảy ra chuyện lớn sẽ làm chết rất nhiều người!”

Liễu Tuấn đây không phải là lớn tiếng đe dọa, trước khi vượt thời gian, cậu ta giường lúc nào cũng thấy những sự cố khai thác khoáng sản lớn ở trên mạng và các truyền thông đại chúng. Rất nhiều quan chức cấp cao của nhiều tinh vì ăn hối lộ mà dẫn đến tình trạng này.

Không nói đến vị trí của Bạch Dương bây giờ, coi trọng sự an toàn tính mạng của quần chúng nhân dân chính là nhiệm vụ hàng đầu của người làm quan.

Thái độ của Bạch Dương cũng trở nên nghiêm túc.

“Ừ… Cậu nói rất có lý, tôi thấy lấy chuyện này để chỉnh đốn lại thị trường than đá, và tình trạng sản xuất an toàn than đá.”

Liễu Tuấn gật đầu: “Dương Dương, việc này sẽ gặp trở ngại lớn, nhưng vẫn phải làm, không phải kiêng nể gì cả!”

Bạch Dương liếc nhìn Liễu Tuấn, thấy anh ta không hề có ý “lợi dụng”, chắc là tiếng “Dương Dương” này là tự nhiên phát ra, trong phút chốc bỗng thấy ngọt ngào, cũng rất trịnh trọng gật đầu đồng ý.

“Ừ, chị sẽ làm! Không phải cậu đã nói, người như chị không có dã tâm gì sao? Chị thực ra cũng chẳng có dã tâm gì cả. Bí thư huyện ủy này có thể làm hay không, làm được bao lây, chị đều không quan tâm, nhưng chỉ cần chị còn làm một ngày, những việc chị cho là đúng thì nhất định sẽ làm.”

Liễu Tuấn liền cười, rồi cổ vũ cô.

Hai người vừa đi trên phố vừa nói chuyện, toàn bàn những chuyện lớn. Nếu một người nào không may nghe được nhất định sẽ nghĩ hai người này “điên”.

Hai người này thật sự chẳng giống bí thư huyện ủy.

Về đến nhà khách Thiên Nga, giám đốc Lưu vẫn còn đang chời, thấy hai người trở về, là cúi đầu chào.

“Tiểu Tuấn, giờ cũng muộn rồi, cậu về đi, ngày mai vẫn còn phải đi làm đấy…”

Bạch Dương nhìn đồng hồ, miệng nói như vậy, rồi đưa cho Liễu Tuấn rót cho Liễu Tuấn một cốc trà nóng.

“Không sao, ngồi với chị thêm một chút nữa. đợi một lát rồi về.”

Huyện Ninh Bắc đến thành phố Đại Ninh tầm hơn 50km, đường cũng bình thường, mà mà buổi tối xe ít, có lẽ là một tiếng là tới nơi. Thân hình Liễu Tuấn cường tráng, thỉnh thoảng ít ngủ đi một tí cũng không sao.

“Tên Thạch Trọng này, hừ…”

Bạch Dương chả biết sao lại cười, cũng không đốc thúc Liễu Tuấn về, chỉ nhắc đến Thạch Trọng rồi lắc đầu.

Liễu Tuấn cười nói: “đợi đã, điện thoại của ông ta chắc cũng sắp đến đấy!”

“Chị chẳng muốn gặp ông ta! Vài người ở trong câu lạc bộ đêm, mấy chục tuổi rồi còn gọi mấy ả đến mà rót rượu cho, thật là không thể chấp nhận được!”

Bạch Dương rất bực tức nói.

Liễu Tuấn cười thầm.

Bạch Dương là một người thẳng thắn, chính trực, điều này không sai. Nhưng đối với những việc này phản cản như thế, hiển nhiên là vì tính cách của cô ấy. Một nữ bí thư huyện ủy trẻ tuổi, đối với bộ phận “háo sắc vô sỉ” thế này, không quan tâm chính là bình thường lắm rồi.

Tuy nhiên Liễu Tuấn cũng biết, đây chỉ là tạm thời.

Bất kể Bạch Dương chính trực lương thiện thế nào, cũng bất kể quyền lực của cô ấy lớn thế nào cũng không thể nào thôi không nghĩ đến chuyện đó. Sau này cô ấy sẽ quen dần với việc hiện tượng như thế này, học cách điều chỉnh đối với những vấn đề như thế này, sai đó tập trung sức lực đối với những vấn đề cấp bách quan trọng.

Đây là một con đương nhất định phải có trong quá trình trưởng thành của mỗi quan viên.

Bạch Dương hai tay đặt trước ngực cứ đi đi lại lại trong phòng.

Chuông điện thoại reo lên.

Bạch Dương nhìn sang chiếc điện thoại, “hừm” một tiếng mà không nghe điện thoại.

Liễu Tuấn cười lắc đầu, đứng dậy ra nghe điện thoại.

“Alo… xin chào…”

“Bí thư Bạch…à, là trưởng phòngLiễu…xin chào… tôi là Thạch Trọng…”

Liễu Tuấn cười nói: “huyện trưởng Thạch đấy à”

“Xin lỗi trưởng phòngLiễu, vừa nãy ở vũ trường, chỉ là hiểu lầm, mong cậu và bí thư Bạch tha thứ…”

Thạch Trọng vội vàng giải thích trong điện thoại. Trong lòng không biết là đang buồn bã thế nào, hôm nay cũng thật là đụng phải tà, lần đầu uống rượu cũng Điền Hồng Quân, may mắn thế nào lại gặp Bạch Dương và Liễu Tuấn, lại còn đụng phải như thế nữa chứ!

Liễu Tuấn cười cười, nói: “chuyện nhỏ ấy mà, Thạch huyện trưởng không phải để tâm đâu…”

Thạch Trong liên tiếp cảm ơn trong điện thoại.

“Là thế này, Liễu trưởng phòng, ông chủ Vương đụng phải cậu nên muốn tới thăm để nhận lỗi, cậu xem…”

Thạch Trọng chỉ nói ông chủ Vương đụng phải Liễu Tuấn, nhẹ nhàng bọ Bạch Dương sang một bên, quả thật là một người thông minh. Hiểu rõ Bạch Dương là nữ bí thư huyện ủy xinh đẹp trẻ trung như thế vậy, nếu mà nhắc đến ông chủ Vương lại thô tục, đụng phải Bạch Dương, mà truyền đi ra bên ngoài, không biết tên xấu xa này trở thành thế nào nữa.

Đụng phải công tử của bí thư thị ủy, tuy cũng là chuyện lớn, chung qui hai người đều đàn ông, tối thiểu không bị “suy diễn” là “tên háo sắc”.

“Thạch huyện trưởng, Vương tổng thì không cần thiết phải gặp đâu, ông chuyển lời tới hắn ta là, từ sau mồm miệng được bừa bãi như thế, nếu không sớm muộn cũng xảy ra chuyện.”

Thạch Trọng không ngừng đáp lại.

“Vậy… không biết bí thư Bạch và trưởng phòngLiễu bây giờ có rảnh không, tôi… tôi muốn đến thăm một chút….”

Thạch Trọng lại hỏi dò.

Liễu Tuấn cười nói: “Hoan nghênh.”

“Cảm ơn cảm ơn, cảm ơn Liễu trưởng phòng, tôi sẽ đến ngay bây giờ…”

Thạch Trọng giọng điệu phấn chấn nhưng cũng có chút run rẩy.

Bạch Dương liền trừng mắt nhìn Liễu Tuấn, sắng giọng: “Ai bảo cậu tự ý như thế?”

Liễu Tuấn cười, đi đến trước mặt cô ấy, giơ tay ra vuốt nhẹ nhẹ mái tóc, nói: “Gặp đi, Thạch Trọng người này có khả năng dùng được. Không phải chị định chỉnh đốn mỏ than và mỏ than nhỏ sao? Không thể để đích thân bí thư ra mặt được, còn phải có người đấu tranh anh dũng chứ.”

Động tác Liễu Tuấn đưa tay ra vuốt mái tóc hết sức tùy ý mà lại hết sức nhẹ nhàng, khuôn mặt xinh xắn của Bạch Dương đỏ ửng lên, khẽ khẽ cúi đầu.

Thạch Trọng đến hết sức nhanh, có lẽ điện thoại vừa này là từ quầy của khách sạn gọi đến. Không chừng Bạch Dương và Liễu Tuấn vừa rời khỏi “câu lạc bộ đêm Broadway” là Thạch Trọng đã đi theo ngay, thấy bọn họ về phòng, đợi một lại bèn gọi điện thoại đến.

“Liễu trưởng phòng, xin chào…”

Thạch Trọng chào Liễu Tuấn một cách cung kính, trộm nhìn sang Bạch Dương, chỉ thấy Bạch Dương đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô fa, tay cầm một cốc trà xanh, mặt không có biểu hiện gì.

“Bí thư Bạch…”

Thạch Trọng nhanh chóng bước đến trước mặt Bạch Dương, khom lưng một chút xuống, trên mặt hơi cười, mà không dám cười tươi.

Không thấy bí thư Bạch đang tức giận hay sao?

“Ngồi đi!”

Bạch Dương nhìn qua một cái.

Thạch Trọng nhanh chóng đáp lại một tiếng, ngồi một nửa mông trên bên phải của ghế sô fa.

Nếu nói phó huyện trưởng và bí thư huyện ủy, giường như chỉ cách nhau một bậc mà thôi. Nhưng Thạch Trọng vị phó huyện trưởng này không phải là thường ủy, quyền lực thực tế, có lúc còn không bằng một bí thư đảng ủy của thị trấn. Trước mặt bí thư huyện ủy Bạch Dương này phải kinh sợ cũng là điều bình thường.

“Thạch huyện trưởng, uống trà đi!”

Liễu Tuấn đích thân rót trà cho Thạch Trọng.

Thạch Trọng thấy được đối tốt mà cảm thấy kinh hãi, hoảng đến nỗi đứng dậy, không ngừng nói cảm ơn.

Liễu Tuấn cười xua tay, rồi ngồi xuống bên cạnh Bạch Dương.

“Bí thư Bạch, Liễu trưởng phòng, thật là có lỗi quá, tôi trịnh trọng kiểm điểm trước hai vị.”

Thạch Trọng thấy Bạch Dương có ý không muốn nói, trong lòng không yên, giọng điệu trầm xuống .

Việc này ngày hôm nay, nói là lớn thì không lớn, nói nhỏ thì cũng chẳng nhỏ. Đặc biệt khiến Thạch Trọng bất an chính là, không biết cuộc đối với giữa ông ta với Điền Hồng Quân, Vương tổng và một vài người nữa, bí thư Bạch có nghe thấy hay không. Theo lời của nhân viên phục vụ “câu lạc bộ đêm Broadway”, bí thư Bạch và Liêu Trưởng phòngngồi ngay ở vách kế bên.

Nếu bí thư Bạch biết được ông ta đang dựa vào Bành Thiếu Hùng, không phải là nói đùa. Chính là Bạch Dương chưa chắc 100% ngăn cẳn ông ta vào hộ ủy thường ủy huyện, giờ lại có một Liễu Tuấn ngay bên cạnh, muốn Thạch Trọng là thường ủy hay không, có lẽ chỉ cần nói chuyện với bố của cậu ta.

Mối quan hệ giữa hai người này, nhìn qua thực sự không giống như bình thường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi