TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

“Kinh Vô Úy bây giờ thế nào rồi?”

Liễu Tuấn hỏi.

“Đang nằm trong bệnh viên, răng rụng gần hết, mồm miệng sưng phù lên như đầu lợn, tình thính đích thân can dự vào, yêu đầu cầu tiên phải để hắn trị thương.”

Trình Tân Kiến cẩn thận nói, vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn cười cười, nói: “Hai cái tát ấy quả thực đánh hơi mạnh, phải chữa thương là đúng rồi, cũng phải chủ nghĩa nhân đạo tí. Tiền viện phí tôi trả rồi!”

“Tuấn thiếu…”

Trình Tân Kiến muốn nói rồi lại thôi.

“Nói đi!”

“Mọi việc không đơn giản như thế đâu, bên bọn họ định tố cáo cậu vì cố ý gây thương tích cho người khác. Nói cậu trêu chọc nữ sinh trong trường, Kinh Vô Úy ngăn cản, cậu rat ay đánh người. Trường Đại Học Thủy Lợi đã báo cảnh sát ở đồn công an trên đường Nông Lâm rồi, yêu cầu nghiêm trị hung thủ đánh người. Tôi nghe nói vậy.”

Trình Tân Kiến vừa lại dừng lại.

Liễu Tuấn không vui vẻ gì liếc cậu ta.

“Làm sao mà nói dài dòng thế?”

“Ài, nghe nói bên bọn họ nói ra, nếu cơ quan công an thành phố Đại Ninh không thể chấp hành pháp luật theo lẽ công bằng, bọn họ sẽ tổ chức giáo viên công chức của trường đến chính quyền tỉnh đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc tỉnh thỉnh nguyện!”

Bỗng dưng trong gian phòng đó lặng ngắt như tờ.

“Nói như vậy là muốn tôi đến đồn công an để lấy khẩu cung, phối hợp điều tra?”

Liễu Tuấn lãnh đạm hỏi.

Trình Tân Kiến rất gượng gạo, lắp bắp nói: “Theo trình tự, thì nên như thế.”

Liễu Tuấn cười.

“Phối hợp cơ quan công an phá án là nghĩa vụ mỗi công dân phải thực hiện. Không thành vấn đề, tôi sẽ đến đồn công an khai báo.”

Liễu Tuấn bưng cốc lên uống một hớp, rượu Mao Đài như lửa đốt vào tận yết hầu.

“Tôi thấy, mấu chốt của việc này là nhân chứng và chứng từ, đặc biệt là chứng từ của Long Diễm Lệ rất quan trọng!”

Tiếu Kiêm bỗng nói chen vào.

Vương Bác Siêu và Tiếu Vũ đều là đổi nghề giữa chừng, trong đây ngoài Trình Tân Kiến ra, kể đến Tiếu Kiếm thời gian theo ngành cảnh sát là lâu nhất, kinh nghiệm phong phú nhất. Hơn nữa cậu ta tốt nghiệp trường công an, điểm này, ngay cả Trình Tân Kiến cũng không bằng.

Lương Quốc Cường vốn có ý để cậu ta đến đội cảnh sát hình sự, sau đó Trình Tân Kiến thấy được sự dũng võ anh dũng của cậu ta nên giữ ở lại đội trị an.

Trình Tân Kiến và những người khác liếc mắt nhìn nhau, đều gật đầu.

“Kinh Vô Úy đã được ra, sự an toàn của Long Diễm Lệ không đảm bảo được, cơ quan công an phải có cách nào đó chứ.”

Liễu Tuấn cười nói.

Trình Tân Kiên gãi đầu, cười nói: “Đúng là thế.”

Liễu Tuấn lại nhấp một hớp rượu Mao Đài, hương rượu thơm cay nồng trong miệng Liễu Tuấn.

Vừa nuốt xuống, ngực bụng đã như một ngọn lửa thiêu đốt, ánh mắt cũng như bị ngọn lửa này thiêu đốt.

“Ha ha, Quan Minh Kiệt đã xuất bài không theo quy tắc, chúng cũng phải tiếp chiêu! Nếu không phó tỉnh trưởng Quan không tìm được đối thủ, chẳng phải rất chán hay sao?”

Trình Tân Kiến và một vài người tinh thần đều rất phấn chấn, Tuấn Thiếu lần này đã “tác chiến ra lệnh”.

Có vẻ từ khi bọn họ theo Liễu Tuấn đến nay, vẫn chưa có một lần nào bị đánh bại.

“Tiểu Tuấn, có chuyện gì thế?”

Trên tầng 3 viện thường ủy tỉnh ủy, trong thư phòng của Nghiêm Ngọc Thành lại châm trà rót nước, từng điếu thuốc lại được châm lên.

“Cũng không có chuyện gì lớn.”

Liễu Tuấn cười cười, tự châm thuốc cho mình, mắt híp lại.

“Chỉ là một tên con nhà giàu, bình thường hiếp đám học sinh, làm việc xấu xa, vừa hay là gặp cháu, cháu đánh cho hai cái tát, rat ay hơi nặng một chút nên hắn rụng gần hết răng.”

Thần thái của Liễu Tuấn khá nhẹ nhàng, nói hết mọi chuyện ra.

Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tuấn Tài hai mắt nhìn nhau.

Tiểu tử này trước đây trước mặt bọn họ rất “cẩu thoái”(chỉ những người vì lợi ích nào đó mà lấy lòng người khác, ở đây dịch giả xin phép được để âm hán việt), một người là bố ruột, một người là bố vợ, phải lấy lòng nhiều hơn nữa cũng là việc nên làm, chẳng có gì là lạ, nhưng bây giờ Liễu Tuấn có phần khác trước, trước đây chủ yếu là nhân vật “tham mưu”, nói cách khác cũng chỉ là một “trợ tá cấp cao”, tuy nhiên giờ lại giống như là có chủ kiến của chính mình, không hề báo cáo xin chỉ thị từ bọn họ, chỉ là kể lại sự việc xảy ra, có vẻ về việc xử trí sau này của việc này, cậu ta đã có sẵn rồi.

“Vậy thì, sự thật tên Kinh Vô Úy này phạm tội đã điều tra rõ ràng chưa?”

Liễu Tấn hỏi.

Đây cũng là một trong những mấu chốt của vấn đề, Liễu Tấn Tài nói thẳng vào chủ đề.

“Vẫn chưa, tỉnh thính có người đích thân xuất diện can thiệp, yêu cầu đầu tiên phải để hắn trị thương.”

Liễu Tuấn nói.

Liễu Tấn Tài gật đầu.

Mặc dù hai vị đã trịnh trọng đích thân hỏi việc này, chứng tỏ đã có người báo cho bọn họ tính nghiêm trọng của vấn đề. Kinh Vô Úy là cháu ngoại đích tôn của phó tỉnh trưởng Quan Minh Kiệt, mối quan hệ này chắc là trọng điểm của báo cáo.

Quan Minh Kiệt là đại tướng Trương hệ, Bạch Dương đang ở huyện Ninh Bắc phối hợp với Khải Thiếu Nhã, thư kí tiền nhiệm của ông ta, nghe nói cũng là bằng mặt chứ không bằng lòng, Bành Thiếu Hùng vì vị trí bí thư huyện ủy mà bản thân mơ ước lâu nay mà buồn bực không thôi, hiển nhiên sẽ không thành tâm thành ý phối hợp với Bạch Dương.

Bây giờ Quan Minh Kiệt lại đối mặt với cha con Liễu Tấn Tài.

Nghiêm Ngọc Thành “hừ” một tiếng, nói: “trị thương thì là trị thường, điều tra là điều tra, hai việc khác nhau, làm sao tỉnh thính lại nhúng tay vào cơ chứ?”

Liễu Tuấn cười nói: “Cháu nhất định sẽ truyền chỉ thị của Nghiêm Bí Thư tới cục công an thành phố Đại Ninh và lãnh đạo phòng công an lớn biết.”

Nghiêm Ngọc Thành trừng mắt một cái, liếc nhìn cậu ta, hỏi: “Việc tiếp theo cháu định xử trí thế nào?”

Liễu Tuấn phất phất tay, nói:

“Lấy sự thực làm căn cứ, lấy pháp luật để trừng trị, ai phạm tội gì thì bị xử lý theo tội đó. Nếu Kinh Vô Úy phạm tội chết, thì đáng xử bắn, không nói là Quan Minh Kiệt, ông trời cũng không thể cứu nổi hắn!”

Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài hơi sững sờ, ánh mắt thước thước nhìn Liễu Tuấn.

Nghe câu nói đằng đằng sát khí này, hai người bọn họ cũng hiểu rõ ý chỉ quyết đấu của Liễu Tuấn đang dâng lên.

Liễu Tuấn lại bình tĩnh trở lại, mỉm cười nói: “Bác Nghiêm, bố, hai người cứ yên tâm, việc này con sẽ xử trí ổn thỏa.”

Liễu Tấn Tài dù là bố của Liễu Tuấn, nhưng trong lòng cũng có chút không yên tâm, Nghiêm Ngọc Thành mỉm cười, xua tay, nhìn cậu ta một cách đầy tin tưởng, Liễu Tấn Tài đã hiểu ý của ông ấy.

Để cho tiểu tử này khổ trước, xem cậu ta có đủ nhẫn nại không, đối đầu với cánh tay đắc lực của Trương Quang Minh, thì cũng phải có bản lĩnh.

Dù sao việc này cũng nằm trong tầm mắt của hai người bọn họ, làm không tốt thì ra tay cũng chưa muộn.

Vũ Viện Viện nhanh miệng nhanh miệng, không những nói việc này cho Nghiêm Phi mà cũng nói cả cho Hà Mộng Doanh.

Vũ Thu Hàn làm việc tại thành phố Nam Phương nhiều năm, con cái của hai nhà cũng qua lại mật thiết với nhau. Tuổi tác của Vũ Ngu Ngu và Hà Mộng Doanh tuy chênh lệch khá nhiều, nhưng mối quan hệ giữa hai người luôn rất tốt. Mặc dù cô ấy không biết mối quan hệ “thân mật” giữa Hà Mộng Doanh và Liễu Tuấn, nhưng cũng biết Hà lão gia và Hà Trường Trinh cũng rất coi trọng Liễu Tuấn.

Trước mắt, tình hình đối với Liễu Tuấn không có lợi lắm, mà tình hình lại còn được thông báo cho cả Hà Mộng Doanh.

Hà Mộng Doanh biết được tin này liền đáp chuyến bay tới thành phố Đại Ninh.

Trong ngôi nhà xinh đẹp yên tĩnh ở huyện Đại Ninh, hai cơ thể tràn đầy sức sống của Liễu Tuấn và Hà Mộng Doanh đang quấn lấy nhau, cuộc chiến dữ dội diễn ra rất lâu sau mới bình tĩnh trở lại.

Liễu Tuấn vẫn như trước, gặp mặt nhau đầu tiên là “ăn thịt người” sau đó mới kể chuyện khác.

“Tất nhiên là như thế?”

Hà Mộng Doanh vốn muốn giễu cợt Liễu Tuấn, nguyên nhân là lúc Vũ Lâu Noãn nói chuyện với cô ấy, miêu ta rất mập mờ mối quan hệ giữa Liễu Tuấn và nữ sinh “xinh đẹp” kia của trường Thủy Lợi, Hà Mộng Doanh tin đó là thật, trong lòng mặc dù đối với việc Liễu Tuấn đi đến đâu cũng “ lưu tình” hận đến nỗi nghiến răng, mà vừa nghe đối thủ là phó tỉnh trưởng mà Trương Quang Minh ủng hộ, lập tức bỏ nỗi “thống hận” ấy sang một bên, nhanh chóng chạy đến đây.

Cô ấy không thể tha cho kẻ nào khiến cho Liễu Tuấn khó chịu.

Không ngờ, nghe Liễu Tuấn nói, mọi việc hoàn toàn không phải như vậy.

Liễu Tuấn nghe những từ ngữ này, nhất thời rất khó chịu, nhéo Hà Mộng Doanh một cái, tức giận nói: “Nếu không em tưởng là thế nào? Cứ tưởng anh nhìn thấy gái đẹp là thế à?”

Hà Mộng Doanh nhè nhẹ nói: “Oan gia, nhẹ một chút…”

Liễu Tuấn liền quay người đi, mỗi lần đến thời điểm quan trọng, Hà Mộng Doanh đều có mặt bên cậu ta, tình ý này, cũng khiến cho Liễu Tuấn cảm động, người con gái này đối với cậu ta thật là tốt.

“Đừng loạn lên thế, từ từ rồi nói…”

Hà Mộng Doanh cực kì hoảng sợ, vội vàng co người lại, cười cười “cầu xin tha thứ”.

“Có gì mà phải từ từ nói, việc nhỏ nhặt thế này, người ta không chịu thua.”

Liễu Tuấn cười.

“Cậu có vẻ rất chắc chắn?”

Hà Mộng Doanh nửa tin nửa ngờ, giao tình giữa hai nhà Hà Trương mặc dù không mật thiết như hai nhà Hà Vũ, đối với năng lực của Trương Quang Minh, Hà Mộng Doanh cũng biết, Quan Minh Kiệt này mặc dù là người Trương Quang Minh coi trọng, bản thân cũng là phó tỉnh trưởng vị cao quyền trọng, e là không dễ dàng đối phí, vừa nghe tình hình Liễu Tuấn nói, thủ đoạn của đối phương cũng rất được, hơn nữa không nói tổ chức giao viên công chức đi thỉnh nguyện chính quyền tỉnh, sẽ gây nên ảnh hưởng ác liệt thế nào, thì thái độ của phòng công an tỉnh cũng đã khiến cho người khác buồn bực.

Giờ phút quan trọng cấp bách, Vũ Thu Hàn sẽ đứng về bên Trương Quang Minh.

Điều này xuất phát từ nhu cầu liên minh chính trị.

Liễu Tuấn cười, thản nhiên nói: “Mấu chốt là Kinh Vô Úy bản thân không là gì, bọn họ không có lý gì.”

Hà Mộng Doanh áp sát vào ngực Liễu Tuấn, cúi đầu suy nghĩ một lát, hình như lý này, “nhưng là bên chú Vũ”, việc này làm lớn lên e là không hay ho gì. Mọi người sau này gặp mặt sẽ khá gượng gạo.

“Nếu không chị nói với bố một tiếng, bảo bố gọi điện cho chú Vũ?”

Liễu Tuấn nhẹ nhàng vuốt má cô ấy, cười, lắc đầu.

“Không cần thiết. Không có gì phức tạp cả, chuyện nhỏ!”

Hà Mộng Doanh có chút lo lắng: “Ây, cậu đừng có mà xem thường chú Vũ và Trương Quang Minh, hai người này không phải dễ chơi đâu!”

“Tôi cũng chẳng phải dễ bắt nạt!”

Liễu Tuấn châm điếu thuốc, điệu bộ rất tùy ý.

“Thật là không cần không?”

Hà Mộng Doanh nửa tin nửa ngờ.

Liễu Tuấn cười ha ha: “em xem anh là biệt ngộ không à? Đánh nhau với yêu quái, đánh không lại thì tự băng bó, lại đánh không lại thì tìm phụ huynh à?”

“Điều này có giống nhau đâu.”

Hà Mộng Doanh nhìn cậu ta, cười một cái, cảm thấy người đàn ông nhỏ này cũng có lúc cứng rắn!

“Ở chỗ chú Vũ, anh sẽ tự đi nói với chú ấy!”

Hà Mộng Doanh không khỏi ngây ngẩn cả người.

Liễu Tuấn đến nhà chú Vũ, không hề hẹn trước mà cứ thế mà đến.

Dì Bành thấy cậu ta, thần sắc có chút gượng gạo.

“Tin tức” ở trường Thủy Lợi, Liễu Tuấn “ghen tuông”, ẩu đả với con trai phí hiệu trưởng sớm đã truyền đến, ngay cả Vũ Noãn Noãn cũng biết, Dì Bành chắc chắn cũng có nghe nói.

Việc này, dì Bành không tiện nói vào.

Một bên là thông gia tương lai, một bên là đồng minh chính trị Vũ Thu Hàn, quả thức cũng không biết phải điều hòa thế nào.

“Tiểu Tuấn đến ấy à, ngồi đi.”

Dì Bành vẫn rất nhiệt tình bắt chuyện với Liễu Tuấn, lại vừa rót trà vừa gọt hoa quả.

“Dì à, chú Vũ đâu ạ? Chú ấy vẫn chưa đi làm về ạ?”

“Đi làm về rồi, đi làm về rồi, đang ở trong thư phòng…. Lão Vũ. Tiểu Tuấn đến này…Đến đây đi…”

Một lát sau, Vũ Thu Hàn từ thư phòng trên lầu đi xuống, mắt đảo qua một lượt, nhìn Liễu Tuấn một cái vô tình rồi nói.

Liễu Tuấn nhìn dì Bành cười cười, đứng dậy lên lầu.

“Tiểu Tuấn”

Dì Bành ở đằng sau lại gọi một tiếng.

Liễu Tuấn quay đầu lại, nhìn dì Bành.

“Ừm… tính tình chú Vũ cháu không tốt cho lắm, chú ý một chút, đừng tranh cãi với chú ấy…”

Dì Bành dặn dò một câu.

“Vâng, Cháu biết rồi, dì cứ yên tâm.”

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu đáp lại.

Đi vào thư phòng, Vũ Thu Hàn ngồi thằng trên ghê sô fa, mặt trầm ngâm.

Liễu Tuấn bước tới trước mặt ông ấy, chào hỏi một tiếng.

“Ngồi đi!”

Liễu Tuấn bèn ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

“Tiểu Tử, cháu gây khó dễ cho chú rồi!”

Vũ Thu Hàn cũng không quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề nói.

Liễu Tuấn cười, nói: “Chú Vũ, không có gì là khó dễ cả, tất cả là theo pháp luật là làm thôi.”

“Theo trình tự pháp luật, cháu phải đến đồn công an tiếp nhận điều tra.”

“Chú Vũ yên tâm, đồng chí cảnh sát sở công an, nếu truyền gọi cháu, cháu nhất định sẽ phối hợp điều tra, hôm nay cháu đến đây, là muốn nói rõ với chú Vũ hai việc.”

“Cháu nói đi.”

Vũ Thu Hàn trừng mắt nhìn cậu ta.

Liễu Tuấn không hề kinh sợ, chậm rãi nói: “thứ nhất, chuyện này, hoàn toàn xử lý theo trình tự pháp luật là cách tốt nhất, thứ hai, xin chú Vũ chuyển lời tới phó tỉnh trưởng Quan, một tên Kinh Vô Úy, thêm một tên Kinh Lương, không đáng để ông ấy mạo hiểm!”

Đồng tử của Vũ Thu Hàn bỗng dưng co rút lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi