TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

- Nghe nói hôm nay cháu lên mặt, làm nhục Lục Hải Sơn của sở công an tỉnh một trận?
Nghiêm Ngọc Thành hỏi, ngữ khí lẫn sắc mặt đều không nghiêm khắc gì, ngược lại còn có vẻ khá là hứng thú.

Khoảng thời gian này Liễu Tuấn rất ngoan ngoãn, ít khi ra khỏi nhà, không phải ở nhà đọc sách thì tới nhà họ Nghiêm bầu bạn với Nghiêm Phi, các ngươi chẳng phải nói ta đánh ghen với người ta sao? Vậy ta yên tâm bồi tiếp bạn gái chính thức.

Liễu Tuấn ngay cả bữa tối cũng ăn ở nhà họ Nghiêm.

Ăn cơm xong, còn chưa tới giờ xem tin tức, cũng không tới thư phòng, cha vợ con rể ngồi ở phòng khách uống trà tán gẫu, Nghiêm Phỉ ngồi ở bên cạnh, cầm tay Liễu Tuấn gãi gãi lòng bàn tay của hắn, trong như một bức tranh gia đình hạnh phúc.

Liễu Tuấn cười đáp:
- Đám người đó làm việc không có phép tắc gì, coi cháu như trẻ con, Quan Minh Kiệt dùng loại người như thế, sao thành đại sự được.

Nghiêm Ngọc Thành cười nhấp một ngụm trà.

Đây là sự khác biệt giữa hai người Nghiêm, Liễu. Thái độ Liễu Tấn Tài với chuyện này là sẽ phải nghiêm túc hỏi rõ ràng cả quá trình, rồi cần nhắc kỹ càng lợi hại trong đó, nhắc nhở con trai còn có chỗ nào phải chủ ý, tóm lại là sẽ coi đây như một chuyện lớn, còn Nghiêm Ngọc Thành chẳng coi vào đâu, thần thái thoải mái, chẳng khác gì chuyện tán gẫu bình thường sau bữa ăn.

Với Nghiêm Ngọc Thành, chỉ cần nắm được đại cục, những vấn đề chi tiết không cần quá so đo, Liễu Tuấn khiêm nhường cũng được, kiêu ngạo cũng được, vấn đề đều không lớn.

Nghiêm Ngọc Thành cười trêu chọc.
- Tiểu tử, cái bệnh thích động chân động tay phải thay đổi đi, chi mấy cái tát mà gây ra chuyện lớn như vậy rồi.

Liễu Tuấn từ chối luôn:
- Xin lỗi bác Nghiêm, chuyện này khó tuân lời được, lần sau còn gặp phải loại người như Kinh Vô Úy, là cháu đánh hết, nói không chừng còn đánh dữ hơn lần này, đánh cho gãy hết chân tay.



Nghiêm Ngọc Thành chỉ cười không nói thêm.
- Cái chuyện này cháu còn định quấy tới khi nào nữa mới chịu dừng tay?

Liễu Tuấn mắt trợn lên, vẻ mặt rất bực bội.
- Nghiêm bí thư, chuyện này ngài đề cao cháu quá rồi, Kinh Vô Úy làm xằng làm bậy, xúc phạm luật pháp quốc gia, hắn phạm vào chuyện gì thì xử chuyện đó, cha hắn là Kinh Lương, có phải là hiềm nghi lợi dụng chức quyền kiếm lợi cá nhân hay không tự có ban ngành hữu quan điều tra xét xử, kết quả như thế nào không phải là điều cháu có thể thao túng được.

Nghiêm Ngọc Thành trừng mắt nhìn hắn một cái, vờ tức giận nói:
- Thằng nhóc này, cho ba phần thể diện lại dám làm ra vẻ.

Liễu Tuấn cười, uống một ngụm trà rồi thần sắc trở nên trịnh trọng:
- Bác Nghiêm, thực ra chuyện này không phải là thù riêng của cháu và nhà họ Kinh, thậm chí cũng không phải là cuộc đấu giữa mấy vị lãnh đảo trên tỉnh, cháu nghĩ, vấn đề của Kinh Vô Úy không chỉ là đơn lẻ, mà các trường học khác, thậm chí là trung học khả năng ít nhiều đều tồn tại vấn đề này, loại dựa vào thế lực của cha như Kinh Vô Úy, trong tay lại có chút tiền, là không coi luật pháo vào đầu, ức hiếp bạn bè, trà đạp nữ sinh, nếu như không đả kích nghiêm khắc là không được! Về lâu dài trường đại học sẽ thành nơi lưu manh hoành hành, chứa chấp chuyện xấu xa dơ bẩn.

Nghiêm Ngọc Thành tức thì cũng thu nụ cười lại, nghiêm túc nhìn hắn:
- Vậy theo ý của cháu thì nên làm thế nào?

- Đả kích nghiêm khắc, tuyệt đối không nương tay.
Liễu Tuất tay vung lên, ngữ khí hết sức kiên định:
- Cháu cũng định nói với cha cháu và bí thư Lương Quốc Cường, mời bọn họ lập tức bố trí một hành động trấn áp trong phạm vi toàn thành phố, chuyên môn nhằm vào thế lực ác bá hoành hành trong trường học, trả lại trường học một mảnh đất sạch sẽ.

- Nói hay lắm!

Nghiêm Ngọc Thành khẽ vỗ bàn, nhìn Liễu tuấn rất tán thưởng, tên nhóc này càng ngày càng có tầm nhìn rồi, nhìn vấn đề không chỉ chú ý tới được mất cục bộ nữa, mà đã đứng ở tầm cao toàn cục để xem xét vấn đề.

- Chuyện này bác hoàn toàn ủng hộ!

Đề nghị của Liễu Tuấn được Liễu Tấn Tài và Lương Quốc Cường hoàn toàn tán đồng, Lương Quốc Cường lập tức điều động lực lượng bắt đầu bố trí hành động chỉn đốn " trừng trị thành phần ác bá" trong các trường học.

Hiện giờ là hạ tuần tháng sáu, trường học sắp nghỉ hè, vốn không phải là thời cơ tốt nhất, nếu như có thể đợi tới đầu tháng chính khai giảng, hiệu quả có thể sẽ tốt hơn một chút, bất quá gặp được cơ hội dù thời cơ không phải tốt nhất, nhưng cũng đành vậy.

Người sáng suốt nhìn ra, hành động nghiêm trừng này ngầm nhằm vào vụ án gọi là Liễu nha nội "ỷ thế ức hiếp người" mà ra.

Tổ chuyên án liên hợp bị thiệt một vố ở tình ủy đoàn, không đại biểu cho ở địa phương khác bọn họ cũng chịu thua thiệt, nhân viên tổ chuyên án lần nữa tìm Long Diễm Lệ và hai nữ học sinh khác tố giác Kinh Vô Úy để xác minh tình huống, trừ Long Diễm Lệ khá kiên quyên còn hai nữ sinh kia đều thay đổi thái độ.

Trình Tân Kiết cực kỳ tức giận.

Hắn cũng biết vụ án này đã không còn là vấn đề thể diện của Liễu Tuấn nữa, mà liên quan tới uy vọng của Liễu bí thư và Nghiêm bí thư ở tỉnh ủy, nếu như không làm được, để Kinh Vô Úy tiêu dao ngoài vòng pháp luật, thì thể diện hai vị bí thư đều tổn thất lớn, là cốt cán tâm phúc của Nghiêm Liễu hệ, Trình Tân Kiến hiểu rõ lợi hại trong đó, sao chẳng sốt ruột.

- Tuấn thiếu, hai con ranh kia trở giọng rồi!
Trình Tân Kiếm có chút lo lắng.

- Sao lại trở giọng?
Vẫn ở trong phòng bao của khách sạn Thu Thủy, bất quá chỉ có Liễu Tuấn, Trình Tân Kiến, Đại Cương, thiếu Long Diễm Lệ, Liễu Tuẫn cầm chén rượu, thong thả hỏi.

Trình Tân Kiến nói:
- Hẳn là Kinh Lương gây áp lực cho họ.

Liễu Tuấn gật đầu.

Kinh Lương đã từng sai ngươi đi "đàm phán" với Long Diễm Lệ, uy hiếp dụ dỗ đều dùng hết rồi, nếu như không phải Long Diễm Lệ dựa vào Liễu Tuấn, chỉ sợ chắc gì đã kháng cự được.

Liễu Tuấn chậm rãi nói:
- Xem ra Kinh Lương còn ở vị trí đó, người khác không dám đứng ra.

- Đúng là thế.
Trình Tân Kiến nói:
- Hắn là là phó hiệu trưởng, bằng tốt nghiệp và hô sơ các cô em học sinh này đều nắm trong tay của hắn, nên người ta sợ.

Đại Cương suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Tuấn thiếu, Kinh Lương ngồi ở vị trí này chắc chắn là có vấn đề, nếu không thằng oòn khốn kiếp của lão lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Có nên chú ý chút ở điều này không?

Liễu Tuấn trầm ngâm chốc lát, mày cau lại:
- Chuyện này không dễ thực hiện, chúng ta không có người trong nhóm của hắn, không dễ tìm được kẻ biết nội tình, cho dù là tìm được người ta chắc gì đã chịu ra mặt.

- Hay là chúng ta chơi hắn một vố.
Trình Tân Kiến lửa giận ngút trời:
- Chỉ cần Kinh Lương dính vào tất nhiên có người giậu đổ bìm leo.

Liễu Tuấn cười:
- Ngươi ta không phạm tội, sao đẩy vào được?

Trình Tân Kiếm cười âm hiểm:
- Hắn không phạm tội, thì chúng ta làm cho hắn phạm tội.

Kinh Lương phạm tội thật rồi.

Không ngờ hắn sai phái lưu manh đường phố bắt cóc uy hiếp Long Diễm Lệ, muốn cô xác nhận chuyện ngày 21 tháng 6 là do Liễu Tuấn động thủ đánh Kinh Vô Úy trước, đồng thời lật ngược lời tố cáo Kinh Vô Úy quan hệ nam nữ bậy bạ.

Vụ án Kinh Vô Úy rơi vào bế tắc nguyên nhân là do Long Diễm Lệ và hai nữ sinh khác tố cáo hắn có hành vi lưu manh phạm tội, còn về phần đánh nhau với Liễu Tuấn, mặc kệ có phải hắn động thủ trước hay không đều không phải là vấn đề lớn.

Nếu như Liễu Tuấn vẫn theo thường lệ tới đoàn tỉnh ủy làm việc, không thiếu một sợi lông, không thể bám dính lấy hắn, vậy chỉ cần Long Diễm Lệ đảo ngược lời khai, Kinh Vô Úy sẽ có thể giải trừ giam giữ, đồng thời còn có thể cắn ngược lại Liễu Tuấn.

Kinh Lương vốn là người cẩn thận, hai tên lưu manh kia chủ động tìm tới tận nơi nói muốn giúp hắn tìm Long Diễm Lệ "nói chuyện", mặc dù biết con trai mình thường chơi bời với những kẻ này, nhưng hắn cũng không tin cả mười phần, đích thân trưng cầu ý kiến của Kinh Vô Úy.

Trong thời gian Kinh Vô Úy bị giam, Kinh Lương thường xuyên gặp mặt hắn, trong chuyện này tất nhiên có người ở tỉnh khai thông quan hệ cho rồi.

Kinh Vô Úy nghe cha mình nói biệt hiệu của hai tên lưu manh kia liền gật đầu liên tục, hai kẻ đó là bè đảng của hắn, một tên trong số đó có mặt cùng hắn trong ngày 21 tháng 6, bị Liễu Tuấn đánh ngất.

Kinh Vô Úy cho rằng hai tên này có thể dựa vào được, vi thể Kinh Lương quyết định thử một lần, bất quá còn rất cẩn thặn dặn bọn chúng là mình hoàn toàn không biết chuyện này.

Đấy là để đề phòng vạn nhất.

Chẳng may thất bại thì Kinh Lương cũng không phải gánh chịu trách nhiệm.

Điều duy nhất bọn chúng không ngờ là Long Diễm Lệ được cảnh sát bí mật bảo vệ.

Kết quả là hai tên tự chui đầu vào lưới, cảnh sát vừa thẩm vấn, hai tên lưu manh này cũng thức thời, lôi hết cả những lời Kinh Lương căn dặn ra.

Vụ án lập tức được báo lên chỗ Lương Quốc Cường, Lương Quốc Cường không thèm nói nhiều, lập tức hạ lệnh bắt người.

Lục Hải Sơn thì trợn mắt há mồm.

Loại hành vi to gan trắng trợn quấy nhiễu công bằng chấp pháp, bao che tội phạm, cho dù là ai cũng không dám công khai nói gì cả, Lục Hải Sơn chỉ đành thầm chửi cha con họ Kinh là hai kẻ ngu xuẩn.
Kinh Lương sai phái thành phần không nghề nghiệp trong xã hội uy hiếp nhân chứng, đã gián tiếp chứng thực chuyện ngày 21 tháng 6, tổ chuyên an liên hợp điều tra cái gọi là Liễu Tuấn ỷ thế ức hiếp người khác trở thành một trò cười.

Lương Quốc Cường lập tức chỉnh lý tài liệu báo cáo lên phòng công an tỉnh, Lục Hải Sơn còn đưa ra hành động nỗ lực cuối cùng, nói vụ án chưa điều tra rõ, không nên tùy tiện báo lên trên.

Lương Quốc Cường lãnh đạm nói:
- Tôi báo cáo lên trên không phải là kết quả điều tra, mà là tình hình tiến triển của vụ án, huống hồ vụ án này thông qua văn phòng bí thư tỉnh, được các chính phó bí thư tỉnh ủy chú ý. Hiện giờ xuất hiện tình huống quan trọng như vậy tất nhiên phải báo cáo lên trên, nếu như tổ chuyên án không đồng ý báo cáo thì do cục công an báo cáo, nếu như có trách nhiệm gì, một mình Lương Quốc Cường tôi gánh vác, đảm bảo không liên lụy gì tới Lục phó sở.

Lục Hải Sơn nghẹn cứng họng không nói ra nổi một lời, chỉ đành ký tên vào báo cáo.

Vũ Thu Hàn xem xong tài liệu báo cáo này không nói một lời, chỉ ý tên báo cáo lên cho lãnh đạo tỉnh ủy thẩm duyệt.

Trong phòng làm việc của thư ký tỉnh ủy, Nghiêm Ngọc Thành cầm thông báo vụ án do tổ chuyên án liên hợp cùng ký tên, mỉm cười nói:
- Bí thư Liêu, tỉnh trưởng Trương, bí thư Doãn, xem ra hiệu phó Kinh Lương của trường học Thủy Lợi năng lực không nhỏ, vì bao che con trai, trước tiên là làm ra một bức thư liên danh ký tên, kinh động toàn bộ lãnh đạo của tình, rồi công nhiên làm chuyện ác, sai phái lưu manh du côn đường phố uy hiếp nhân chứng. Hừ, hắn coi tỉnh chính phủ thành cái gì rồi?

Liêu Khánh Khai mặt nghiêm lại, không nói tiếng nào.

Trương Quang Minh và Doãn Bảo Thanh đều lộ vẻ xấu hổ.

Nghiêm Ngọc Thành nói nghe cỏ vẻ như mang chút đùa vui, nhưng thực sực là "khởi binh hỏi tội" hơn nữa còn có thể tính là "đanh thép nghiêm nghị"

Đường đường hội nghị phòng bí thư một tỉnh lại bị một kẻ hiềm nghi tội phạm gây ảnh hưởng, nếu như truyền ra, đúng là một chuyện cực kỳ nực cười.

Trương Quang Minh cảm khái nói:
- Tên Kinh Lương này, đúng là có tâm kế.

Doãn Bảo Thanh phụ họa:
- Ừm, phải tra thật kỹ vấn đề của hắn.

Cuối cùng Liêu Khánh Khai cũng tỏ thái độ:
- Đối với loại phần tử xấu này, cần phải nghiêm trừng không tha.


Bí thư tỉnh ủy đưa ra chỉ thị rõ ràng "nghiêm trừng không tha" vụ án này đã không còn cơ hội nào để "xoay chuyển" nữa, danh nghĩ của tổ chuyên án liên hợp vẫn giữ, nhưng nhân viên cơ bản đã điều trở về tỉnh, chỉ lưu lại nhân viên theo dõi báo cáo, coi như tượng trưng cho tính chất "liên hợp", quyền chỉ đạo hoàn toàn giao cho cục công an Đại Ninh.

Kinh Lương vừa bị bắt, quả nhiên người "giậu đổ bìm leo" như Trình Tân Kiến dự tính trước đó tranh nhau đứng ra tố cáo hàng loạt vấn đề của Kinh Lương, chủ yếu về mặt kinh tế.

Mọi người nhìn rõ rồi, em vợ của Kinh Lương đã không bảo vệ nổi hắn nữa, Kinh Lương thường ngày ở trong trường học một mình nắm quyền to, không phải hiệu trưởng mà quyền hơn hiệu trưởng, kiếm được nhiều lợi ích nhất, tất nhiên cũng đắc tội với nhiều người nhất, thấy hắn bị ngã, có lý nào lại không "xông lên đánh hội đồng"? Huống chi không biết bao nhiêu người đang thèm thuống vị trí của hắn đây?

Kinh Lương khó giữ lấy mình, Kinh Vô Úy càng thêm phiền toái.

Trước kia đối với tên "hỗn thế ma vương" mọi người giận mà không dám nói gì, bị thiệt thòi cũng chỉ bấm bụng mà nhịn, tự nhận xui xẻo. Hiện giờ cơ hội tới, hiển nhiên là không ai muốn bỏ qua cho hắn.

Đại Cương nắm lấy cơ hội, dẫn luật sư và Long Diễn Lệ theo sát những cô gái bị Kinh Vô Úy lừa gạt, thậm chí là bị cưỡng bức, để bọn họ dũng cảm đứng ra vạch trần tội ác của Kinh Vô Úy.

Phải nói rằng công việc này rất có hiệu quả, không những hai nữ sinh đầu tiên đứng ra lại lần nữa phản cung, tố cáo Kinh Vô Úy, về sau còn lục tục có mười mấy nữ sinh dũng cảm đứng ra.

Vụ án cha con họ Kinh được phá rất thuận lợi, tới trung tuần tháng bảy, viện kiểm sát nhân dân phê chuẩn lệnh bắt, trung tuần tháng tám vụ án của Kinh Vô Úy điều tra xong, chuyển cho viện kiểm sát nhân dân Đại Ninh, chuẩn bị đưa ra toàn án nhân dân trung cấp khởi tố.

Từ trình tự pháp luật này có thể nhìn ra, đợi Kinh Vô Úy chắc chắn là sự trừng phạt nghiêm khắc, bởi vì ít nhất có khả năng bị phán xử hơn mười lăm năm tù giam, chung thân hoặc là tử hình thì mới do toàn án nhân dân trung cấp thụ lý.

Trước nay đối với tội lưu manh cưỡng bức hình phạt ở trong nước đều rất nặng, theo phân tích của nhân viên trong cơ quan tư pháp, cơ hội sống sót của Kinh Vô Úy vô cùng xa vời.

Vụ án Kinh Lương chủ yếu là các vấn đề phương diện kinh tế, tham ô hối lộ, cũng liên quan tới một số vấn đề tác phong quan hệ nam nữ bừa bãi, vụ án tương đối phức tạp, sau khí vụ án Kinh Vô Úy được điều tra xong giao cho viện kiếm soát, thì Kinh Lương vẫn đang trong quá trình thẩm vấn.

Cùng lúc này, cơ quan công an Đại Ninh triển khai hành độc chính trị chuyên môn "đả kích ác bá du côn trong trường học" đã thu được thành quả to lớn, rât nhiều giáo viên hoành hành phạm pháp, thành phần không nghề nghiệp trên đường phố, đám con cháu hoàn khố bị đả kích nặng nề, lần lượt lọt lưới pháp luật, lề lối kỷ luật của các trường học được chỉnh đốn.

Trong hành động này những nhân viên biểu hiện nổi bật có công được thị ủy chính phủ Đại Ninh và chính pháp ủy tỉnh ban lệnh khen thưởng.

Mấy cái tát của Liễu nha nội ở trường Thủy Lợi gây ra kết quả này, thực sự là không ai ngờ được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi