TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Đã hẹn là mời Nghiêm Phi thưởng thức hương vị đồng quê, Bạch Dương cũng biết về những món mang hương vị này gọi lên những món như gà xé nhỏ, củ cải muối chua,…. đầy một bàn, và cũng mời cả lái xe tiểu Trần cùng ngồi xuống ăn luôn.

Đây là một cô gái 23- 24 tuổi, vẻ bên ngoài cũng coi như là thanh tú, không nói nhiều, khá nhanh nhẹn.

“Tiểu Trần trước đây đã làm tại cơ quan nào rồi?”

Trong lúc ngồi đợi thức ăn mang lên, Liễu Tuấn chủ động hỏi chuyện cô ta, một lái xe, một thư kí, là những người thân cận nhất bên cạnh lãnh đạo, Trương Hiểu Mạn không cần nghi ngờ gì, với Bạch Dương hoàn toàn là toàn tâm toàn ý, Liễu Tuấn muốn hiểu hơn về tình hình của tiểu Trần.

Tiểu Trần trả lời rất ngắn gọn, cô thấy Liễu Tuấn rõ ràng nhỏ hơn mình, vậy mà mở miệng ra là “Tiểu Trần, tiểu Trần”, trong lòng cảm thấy không thoải mái, chẳng qua là bạn của bí thư Bạch cho dù không phục cũng phải nén vào trong lòng.

“Cha của tiểu Trần là chủ nhiệm Trần của phòng ủy ban huyện, tiểu Trần từng tham gia quân đội, sau khi nghĩa vụ về thì được cử đến đây làm việc”

Trương Hiểu Mạn hiểu tính cách của tiểu Trần, liền cười trả lời thay.

“Con gái tham gia quân ngũ, thật không đơn giản”

Liễu Tuấn cười, biết chủ nhiệm Trần nhất định là tuyến trên của Bạch Dương, chủ nhiệm của ủy ban huyện thường không kiêm nhiệm thêm ủy ban thường vụ, Bạch Dương có thể để con gái làm lái xe cho mình, ý trong đó không nói cũng biết, trong chốc lát thức ăn đã được mang lên.

Bạch Dương biết Liễu Tuấn không giỏi uống rượu, cho nên gọi chút đồ uống cũng là một loại rượu ngọt được làm từ gạo nếp, chỉ mang một chút rượu, uống vào miệng liền cảm thấy ngọt ngọt, thơm thơm nữa, rất ngon nhưng Nghiêm Phi không dám uống nhiều, vì quá ngọt sợ uống nhiều sẽ béo.

Bạch Dương cười nói: “Phi phi, không cần lo, có kiểu người là vẻ đẹp của tạo hóa, không còn nghi ngờ chỉ cả, em chính là mẫu người đó, cho dù ăn gì, uống gì, đều không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của em”

“Thật sao?”

Nghiêm Phi có chút không tin.

“Em không tin, hỏi Tiểu Tuấn là biết ngay thôi”

Đôi mắt của Nghiêm Phi sáng lên nhìn về phía của Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi, năm mà anh gặp em, em đẹp như thế nào thì bây giờ vẫn đẹp như vậy”

Liễu Tuấn nói câu này rất thành thật, không có chút nào gọi là “Tán dương” cả, nhớ lại những năm tháng tại huyện Hướng Dương, không phải đó là một cô gái vô cùng đáng yêu hay sao? Trên đôi môi của Liễu Tuấn hé ra nụ cười vô cùng ấm áp, thấy nụ cười này của anh ta Nghiêm Phi hiểu ngay đó là những lời nói thật lòng, cho nên cảm thấy vô cung sung sướng nhấc chén rượu lên uống, cũng không sợ béo nữa, theo dòng chảy của thời gian, những quán ăn ven đường đều bắt đầu mọc lên, bàn ghế bày ra cả đường, cách đó tại một bàn ăn của một quán ăn khác, có 5-6 thanh niên ngồi uống với nhau, trên mặt bàn có rất nhiều chai bia đã được mở ra, có lẽ uống cũng đã khá nhiều cho nên có lẽ không còn tỉnh táo nữa, ánh mắt của họ đã bắt đầu chuyển sang nhìn về phía này.

Thực tế thì Nghiêm Phi và Bạch Dương đều là những đại mỹ nhân, nếu có người chú ý đến cũng là chuyện bình thường, không ngờ họ lại còn dám đứng dậy đi về phía của Liễu Tuấn, miệng cười hi hi ha ha, ánh mắt có ý trêu ghẹo, trong lòng Liễu Tuấn bắt đầu ngán ngẩm với những kẻ thế này, mẹ kiếp, đến ăn cơm cũng không yên thân, những kẻ này cũng thật to gan, ngay cả bí thư huyện cũng dám động tới, cùng Nghiêm Phi và Bạch Dương đến đây, Liễu Tuấn không muốn cụt hứng cho nên ra hiệu cho hai người Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn, bảo mấy tên kia rời xa chỗ này ngay.

Hai người từ ngụy hiểu ý, lập tức đứng dậy, không ngờ hai người kia hành động hơi chậm, lại có người còn nhanh nhẹn hơn họ. Thấy mấy tên này tiến đến gần, một người đàn ông dáng người cao cao tầm ngoài 30, đứng chặn ngay trước mấy người đó, liếc nhìn mấy tên.

“Tứ Mao, muốn làm gì?”

Mấy tên kia hoảng hốt, nhận ra người đàn ông đó, liền biến sắc, cười hi hi nói: “Tố sở, là anh à…”

‘lại đây làm gì? Về bàn của mấy người đi”

Tố sở gằn giọng nói.
“Tố sở, chúng tôi đang đi trên đường không phạm pháp?”

Tứ mao miệng nói lý, nhưng chí khí đã giám xuống, ánh mắt liếc ngang liếc dọc, hướng về phía của hai đại mỹ nhân.

“Lại còn già mồm. Xéo ngay!”

Tố sở tức giận hai tay nắm chặt.

“Là người thân của Tố sở à, được được, chúng tôi về ăn cơm, về ăn cơm đây….”

Tứ mao cũng mấy người kia sợ hãi, cười gượng, cụp đuôi rút về, thấy mấy tên đó đã trở về chỗ của mình, Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn cũng từ từ ngồi xuống tiếp tục ăn cơm uống rượu, dường như không có chuyện gì xảy ra.

Liễu Tuấn cười, rõ ràng người Tố sở này nhận ra số xe cơ quan, nếu không thì không thể hiện như vậy, quả nhiên, Tố sở do dự một chút, từ từ tiến lại gần bàn của bọn họ, cúi lưng chào Bạch Dương nói nhỏ: “Là bí thư Bạch ?”

Vừa này thể hiện của tố sở, cũng đều là đã thấy Bạch Dương, cô gật đầu nói khách khí: “Vâng, anh ở đơn vị nào?”

“Báo cáo bí thư, tôi là Thái Minh, là phó sở trưởng của trạm cảnh sát thị trấn Thành Quan”

Thấy phán đoán của mình là chính xác, tố sở liền trở lên thận trọng, dùng giọng nói nghiêm nghị.

“Thế mấy người kia là ai?”

Bạch Dương vẫn khách khí nói.

“À, đều là những tên tội đồ, bình thường ăn trộm gà vịt, là thường khách tại trạm”

Bạch Dương gật đầu: “Xem ra quản lý trị an của huyện vẫn cần tăng cường nhiều đó..”

“Vâng, vâng, bí thư Bạch, chúng tôi nhất định tuân theo chỉ thị của đồng chí, tăng cường trị an…”

Thái Minh nói, mồ hôi cũng chảy ra dòng dòng, hôm nay cũng thật may mắn, đúng lúc mình cùng mấy người bạn tụ tập gần đây, nếu không mấy tên khốn kia đụng tới bí thư Bạch, thì hôm nay thật sự đã xảy ra chuyện lớn, chỉ sợ cả huyện này phải chịu trách nhiệm và đương nhiên người chịu đầu tiên là mình, hôm nay thật may mắn mình đã ra tay kịp thời, xem ra bí thư Bạch không thật tức giận, nếu không thì mình đâu có được sự khen thưởng của bí thư Bạch chứ?

“Hiểu Mạn, thanh toán đi”

Bạch Dương gật đầu với thái minh, rồi nói với Trương Hiểu Mạn, chỉ có Nghiêm Phi là chẳng quan tâm gì cả, chỉ cần có Liễu Tuấn bên cạnh thì chẳng việc gì trên thế giới này phải lo lắng cả.

“Xem ra tình hình của huyện không mấy lạc quan”

Hôm nay đã là ngày thứ hai, Liễu Tuấn lại đích thân lái xe đến huyện Ninh Bắc, ngồi tại phòng số một của nhà khách Thiên Nga, mấy ngày không gặp Bạch Dương đã hốc hác vô cùng, Liễu Tuấn chẳng nhẽ lại không thấy đau lòng?

Bạch Dương ngồi bên cạnh cô, hai người cùng ngồi trên chiếc ghế sofa.

“Bí thư huyện ăn cơm trên đường, đã có lưu manh định đến trọc tức, xem ra tình hình trị an không tốt, liệu dân chúng có thể an lành mà sống sao?”

Liễu Tuấn cau mày nói.

“Vần đề này không lớn, lãnh đạo cục công an, hôm qua đã đến kiểm tra, chuẩn bị hành động công tác trị an trên diện rộng rồi…”

Bạch Dương nói.

“Hơ! Làm như là Gia Cát Lượng vậy!

Liễu Tuấn càng không vui.

Kì thực công an có cái khó của công an, Liễu Tuấn cũng biết, với tư cách là nha nội trong nha nội, nhìn tình hình không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài như những người dân bình thường khác được. Anh ta không vui khi Nghiêm Phi và Bạch Dương chịu thiệt thòi.

“Nếu không, sẽ điều hai người từ thành phố đến cho chị? Đều là những người đáng tin cả!”

“Chỉ vì chuyện hôm qua, thế có phải là chỉ chuyện nhỏ xé ra to không?”

Bạch Dương có chút do dự.

Liễu Tuấn nói: “Thế vẫn chưa đủ sao? An toàn của chị đã không còn đảm bảo nữa, mấy người cục công an làm gì chứ? Mấy tên hôm qua đáng lẽ phải xử lý rồi, chỉ cần nghĩ đến là thấy tức giận”

Bạch Dương suy nghĩ, khua tay: “Cứ xem đã, lúc nào có kết quả hẵng hay, bây giờ quan trọng là bên khai thác than, khá đau đầu”

“Không phải đã giải quyết rồi sao? Rất nhiều quan viên đã tham gia?”

Liễu Tuấn hỏi.
Bạch Dương nheo đôi mắt với đôi lông mày lá liễu của mình lại nói: “Ai báo cho cậu tin này? Trương Hiểu Mạn?”

Liễu Tuấn cười: “Cái này cần Hiểu Mạn nói sao, chỉ cần nghĩ là ra”

Điều này cũng không hề nói dóc, những năm sau đó, quan viên tham gia vào việc góp cổ phần than đá này rất nhiều, điều này đã được báo chí phản ánh nhiều, thậm chí trung ương cũng đã gửi công văn xuống, yêu cầu tất cả quan viên phải rút toàn bộ cổ phần của mình trong ngành này ra, nếu không thì sẽ phải buộc thôi việc, hay nói cách khác hoặc rút cổ phần hoặc mất chức, kinh tế quốc gia phát triển mạnh đều cần có nguồn than đá, dầu mỏ này, tất cả những nơi có tài nguyên dầu mỏ phong phú, nếu dùng những vùng hầm mỏ nhỏ này, thì có thể bỏ mạng như chơi, thứ nhất hiện nay thiết bị khai thác quốc doanh đã cũ, gánh nặng kinh tế, tình hình kinh doanh khó khăn, thứ hai không cho phép mà điên cuồng đi khai thác, quan thương cấu kết, phung phí tiền của, đây chính là việc mà Bạch Dương phải đối diện tại huyện Ninh Bắc này.

“Tình hình nghiêm trọng đến mức nào rồi?”

Liễu Tuấn uống xong một ngụm trà hỏi.

“Rất nghiêm trọng, hiện nay vẫn chưa đăng kí hết hàng tồn của những khu mỏ công và cá nhân trong toàn huyện, xem xét từ những vấn đề đã nắm được, có lẽ 100% các hầm than nhỏ, đều có nhân viên của đảng chính tham gia, có đến 80% là có tay của những vị quan tham gia, ….đương nhiên, phần lớn là dùng danh nghĩa của người nhà…”

Bạch Dương từ từ nói, Liễu Tuấn thở dài.

Anh ta vốn biết tình hình không hề tuân thủ quy tắc, nhưng không ngờ nó lại nghiêm trọng tới mức này, điều này chứng tỏ nếu mà Bạch Dương kiên quyết điều tra đến cùng thì đụng chạm tới lợi ích của 80 % quan lại ở đây, tiền đến tay, bảo người ta nôn ra, người ta không gây sự với mình mới lạ, Bạch Dương cho dù có là bí thư huyện cũng không thể đẩu với số đông quan lại như vậy được.

“Thái độ của những cán bộ khác thế nào?”

Liễu Tuấn rút ra một điếu thuốc, hít một hơi hỏi.

“Hừ!”
Bạch Dương hai tay chống vào eo, tức giận hừ một tiếng.

“Bành Thiếu Hùng kiên quyết phản đối thanh lý toàn bộ các hầm mỏ đó, anh ta nói đó là nguồn thu chính của huyện”

“Nói năng lung tung!”

Liễu Tuấn không quan tâm đến lời nói của anh ta, những hầm mỏ đó chẳng làm giấy chứng nhận nào, tự mình khai thác tự mình đem bán, đã nộp thuế bao giờ chưa? Cũng là thu chút ít phí tại các trạm gác, những phí dùng đó thu về đều đã bỏ vào túi riêng, hỏi có mấy phần được bỏ vào trong ngân sách? Bành Thiếu Hùng nghĩ người ta mù sao? Anh ta không tỏ rõ thái độ với các cán bộ trong huyện và những ông chủ khai thác than đá thì thôi, lại còn lên tiếng vì chính trị, pháp luật hay cuộc sống của nhân dân gì chứ.”
Bạch Dương cười: “Nói như vậy có thể thấy hiện nay anh ta được lòng dân, mục tiêu nhằm vào là Bạch Dương tôi!”

Liễu Tuấn đứng dậy cau mày,đi đi lại lại trong phòng, Bạch Dương nhìn theo anh ta với anh mắt rất tin tưởng và nhẫn nại.

“Chị, đã không thể đối đầu trực diện chúng ta cho qua đi”

Sau khi đi lại một lúc, Liễu Tuấn đứng lại nói với Bạch Dương.

“Bỏ qua? Sao lại thế? Không quản nữa sao?”

“Đương nhiên phải quản, chỉ là thay đổi cách một chút, thứ nhất, chúng ta làm thí điểm, nắm lấy thôn- trấn có vấn đề nghiêm trọng nhất, rồi dốc toàn bộ sức lực vào đó, bất kể thế lực nào cản trở đều không cho qua, thứ hai, tiếp tục tiến hành công tác điều tra trong phạm vi cả huyện, nhưng chỉ nhằm vào những công tác an toàn sản xuất, tạm thời không đề cập đến việc của quan viên, như vậy họ không có cách hợp lực nữa, ngược lại, vì quyền chủ động nằm trong tay chúng ta, bất ngờ đánh vào đầu ai, mấy người này không có chuẩn bị, đành phải dựa vào chúng ta”

“Đúng, phân ra mà trị!”

Đôi mắt của Bạch Dương sáng lên, vui mừng khôn siết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi