TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

“Tiểu Tuấn, chị không ngờ cậu sẽ đến”

Bạch Dương nói với giọng rất phấn khởi, còn tôi thì lại cảm thấy hơi buồn, có lẽ khi Nghiêm Ngọc Thành đồng ý với yêu cầu của Bạch Kiến Minh khi ở tại nhà của Chu tiên sinh vào trung tuần tháng 9, đến bây giờ đã cuối tháng 9, mười mầy ngày trôi qua không đủ để để cho cha con Bạch Kiến Minh nói chuyện với nhau hay sao?

Thấy người ta chăm chú nhìn mình với thái độ “Không tin tưởng”. Bạch Dương cười nói:

“Đừng nhìn chị như thế chứ, cha chị nói chú Nghiêm đồng ý điều 1 người qua đây, nhưng không nói đó là cậu…”

Thì ra là như vậy.

Điều này cũng khó trách, tuy nói mÌnh là chủ động đến đây, Nghiêm Ngọc Thành khi đó cũng đã đồng ý rồi, nhưng Bạch Kiến Minh cũng lo lắng Nghiêm Ngọc Thành sẽ thay đổi cho nên không vội vàng nói chuyện này trước cho Bạch Dương.

“Chỉ có thể là em, người khác đến có thể làm nổi việc sao”

Liễu Tuấn cười nói.

“Cậu đừng bốc phép nữa! như là trên thế giới này chỉ có một mình cậu chỉ có mình cậu có năng lực vậy”

Bạch Dương cười nói, đi đi lại lại trong phòng, trông chị ấy lúc đó thật giống một đưa trẻ, may mà đây là trong phòng số 1, cửa đã đóng kín, nếu như để người khác trông thấy một bí thư Bạch vốn trầm tĩnh bỗng nhiên trở thành một cô gái như thế này, e rằng là sẽ vô cùng kinh ngạc, còn việc hai người này vội vàng ăn xong bữa, rồi lại vội vàng chạy vào phòng đóng kín cửa, có làm cho người khác để ý hay không thì Bạch Dương cũng chẳng quan tâm, với tư cách là một bí thư xinh đẹp, cho nên vội vàng cùng đồng nghiệp bàn bạc là truyện khó tránh khỏi, cho nên với những việc cơ mật lại mở cửa rộng ra hay sao?
Nhưng nói chuyện bàn bạc với những người khác thì không sao, nhưng cứ chọn Liễu Tuấn để làm việc đó thì thật sự lại có những suy nghĩ khác!

Liễu nha nội dựa lưng vào ghế sofa, cười nói: “Luận đến năng lực chính trị hay năng lực sử dụng những thủ đoạn trên chốn quan trường thì có nhiều người hơn em, nhưng em có một ưu thế mà người khác không thể có được!”

Bạch Dương đứng yên, hai tay khoang trước ngực, cười nhìn y nói: “Cậu có ưu thế gì, nói đi?”

Liễu Tuấn đứng nghiêm nghị nói: “Đó chính là lòng trung thành với bí thư Bạch, máu có thể chảy, đầu có thể rơi, nhưng tấm lòng này quyết không thay đổi”

Bạch Dương cảm thấy vô cùng cảm động, nói: “Tiểu tử, cậu đến khi nào mới chính chắn thêm một chút chứ? Đừng quên, cậu hiện nay là phó bí thư ủy ban huyện, quyền lực đang nằm trong tay đó”

“Ai quy định phó bí thư ủy ban huyện thì nhất định phải nghiêm túc, chính chắn, em cứ nói lăng lung tung ai quản được chứ?”

Liễu Tuấn dựa lưng vào ghế, rút một điếu thuốc ra hút.

Bạch Dương cầm lấy bao thuốc rút ra một điếu đưa cho y, nói: “Cậu là người duy nhất được hút thuốc trong phòng của tôi đó”

“Không coi đó là niềm vinh hạnh”

Liễu nha nội cười nói, để cả đôi giày đen lên trên ghế nằm xuống rất thoải mái.

“Người này thật là..”

Bạch Dương vừa tức vừa buồn cười, chẳng có cách nào với y.

“Tình hình thí điểm tại huyện Mã Đầu thế nào rồi?”

Liễu Tuấn nói tới vấn đề công việc.

Lần trước khi huyện này gặp vấn đề về than đá và những mỏ than thì Liễu Tuấn đã gợi ý cho Bạch Dương một thí điểm, Bạch Dương cư theo đó mà làm, lấy khi Mã Đầu làm thí điểm.

“Ừm, vẫn ổn, cục an ninh đang tiến hành điều tra tình hình an toàn sản xuất tại đây”

Liễu Tuấn cau mày nói: “Không được, cục an toàn lao động đó có Điền Hồng Quân, em thật sự không ưa y, người này có quan hệ thân thiết với Tổng Vương,căn bản không thể thi hành lệnh một cách triệt để được, y cũng rất có thể có quan hệ mật thiết với những ông chủ than đá khác nữa!”

“Thạch Trọng nói, người này cũng biết nặng nhẹ”

Bạch Dương nói.

“Thế thì tốt, chiều này em tìm Thạch Trọng nói chuyện, hai ngày sau đến Thạch Mã xem xét.’
Liễu Tuấn bắt đầu đi vào công tác.

Bạch Dương ngạc nhiên nói: “Nhanh như vậy?”

Liễu Tuấn cười: “Chị là thủ lĩnh, khi người mới lên nhậm chức cầm tìm những cách khác nhau để nói chuyện với các chư hầu, làm yên lòng họ,còn những vùng khác cần có tiên phong, sẵn sang xả thân vì bí thư Bạch “

“Lắm điều”

Bạch Dương trách mắng.

“À, lái xe và thư kí của em, sắp xếp thế nào rồi?”

“Việc này giao cho Trần Lỗi làm là được rồi, người này trung thực, làm việc sẽ không xảy ra sơ xuất gì đâu”

Liễu Tuấn không thật sự để ý đến chuyện này, dù sao y cũng chẳng muốn quản quá nhiều chuyện, cứ thử việc trước không được thì lại đổi, chiều đi làm Liễu Tuấn đến văn phòng của ủy ban huyện, khu này có tất cả 5 tầng, màu sắc tuy đơn giản những đã thể hiện được sự uy nghiêm của khu vực này.

Trần Lỗi đứng đợi Liễu Tuấn tại đại sảnh của nhà khách Thiên Nga, ngay cả xe và lái xe cũng đi theo cùng.

Thấy chiếc xe ô tô màu đen bóng nhoáng đến nữa, Liễu Tuấn hơi nheo mày, chiếc xe này hoàn toàn giống với chiếc xe của cha tại thành phố Đại Ninh, khoảng hai mươi mấy vạn.

“Bí thư Liễu, mời”

Trần Lỗi đưa tay hướng về phía chiếc xe, Liễu Tuấn đứng yên tại đại sảnh không đi, nói:

“Chủ nhiệm Trần, chiếc xe này là thế nào?”

Trần Lỗi cười giải thích: “Đây là xe cấp cho phó bí thư”

“Thế xe của huyện trưởng Bành là gì?”

“Toyota”

Trần Lỗi nói.
Nghĩ kỹ lại những chiếc xe mà các lãnh đạo ở đây dùng đều là thuộc hàng những loại xe mấy chục vạn, từ xe của Bạch Dương đến chiếc Toyota của Bành Thiếu Hùng đều như vậy, xe cấp ở đây tốt hơn nhiều so với ở thành phố Đại Ninh, ngay cả y mới tham gia công tác một thời gian ngắn mà đã được cấp cho chiếc xe y hệt với chiếc của cha đang dùng-cán bộ cấp phó của tỉnh.

Tuy nói hiện nay chính phủ vẫn chưa có quy định nào về loại xe của các lãnh đạo sử dụng, nhưng theo tình hình hiện nay của huyện Ninh Bắc thì thực sự có chút xa hoa, huyện này vẫn thuộc 1 huyện nghèo, khó khăn, vậy mà các cán bộ sử dụng toàn những hang xe nổi tiếng, nhưng mình dù sao cũng mới đến không thể nói này nói nọ được, cho nên Liễu Tuấn đành gật đầu, lên chiếc xe đó.

Một thanh niên trẻ tuổi tầm khoảng 21-22 tuổi mở cửa x echo Liễu Tuấn, kính cẩn nói:

“Bí thư Liễu, mời!”

Trong ánh mắt y lộ ra sự kinh ngạc xen lẫn cả sự ngưỡng mộ, đương nhiên là nhiều phần kính trọng.

Liễu Tuấn có phần không hiểu nhìn về phía Trần Lỗi.

“À, đây là lái xe của phòng lái xe ủy ban huyện, tên là Vương Á, y tạm thời là lái xe cho bí thư Liễu”

Liễu Tuấn gật đầu, nới với vương á : “Vất vả rồi”

Vương Á liền cảm thấy rất cảm động, đỏ mặt, đợi Liễu Tuấn ngồi lên xe, mới từ từ đóng cửa xe.

Trần Lỗi với tư cách là một chủ nhiệm kiêm thành viên ủy ban thường vụ cho nên cũng có xe riêng một chiếc xe màu đen,

Sau khi ngồi lên xe. Vương Á cũng không vội cho xe chạy mà quay lại hỏi Liễu Tuấn: “Bí thư Liễu, cho xe chạy được chưa ạ”

Liễu Tuấn cười nói: “Ừ, đến văn phòng ủy ban!”

Chiếc xe bắt đầu chuyển bánh, từ từ chạy ra khỏi cửa của nhà khách, đi từ đó đến ủy ban mất khoảng 3-5 phút.

“Chủ nhiệm Trần, phòng làm việc của tôi ở đâu?”

“Phòng của bí thư tiền nhiệm còn trống, ngoài ra còn có 2 phòng khác cũng đang trống, đồng chí có thể chọn 1 cái?”

Trần Lỗi rất thận trọng nói.có một và lãnh đạo do kiêng kị này kiêng kị nọ cho nên không chọn phòng của cán bộ tiền nhiệm, đặc biệt là khi mà đồng chí tiền nhiệm đó không được may mắn trong quan trường, nhưng Bạch Dương lại chẳng quan tâm để ý, chọn luôn phòng của Phương Triêu Dương, chỉ không biết bí thư Liễu có để ý đến chuyện như thế này hay không.

“Không cần đâu, dùng phòng cũ của bí thư phó đi”

Liễu Tuấn nói.

Nói thật, Liễu Tuấn cũng có chút để ý đến vấn đề này, dù sao y hiện nay cũng chỉ hai mấy tuổi thôi, bí thư tiền nhiệm không phải là bị giáng chức mà lại bị điều đi, cho nên cũng chẳng phải chuyện gì to tác, không cần để ý nhiều.

“À, được, văn phòng của bí thư Phó ở lầu ba, mời bí thư theo tôi”

Tầng lầu này có tất cả 5 tầng, ngoài văn phòng của huyện trưởng Bành Thiếu Hùng, và đại biểu nhân dân Chu Quốc Trung ra thì còn văn phòng của 3 phó bí thư khác nữa đều ở tầng 3, dù sao căn phòng này cũng không phải nằm tại tầng cao nhất của ủy ban, có lẽ là do Phương Triêu Dương quá béo không muốn đi lên tầng cao, dù sao vào những năm 92, tòa nhà 5 tầng chưa lắp đặt cầu thang máy.

Có lẽ có một điều nằm ngoài dự tính của Liễu Tuấn, văn phòng ở tầng 3 đều là những phòng xét, mỗi phòng hai gian, bao gồm cả nhà vệ sinh khép kín, có thể thấy Phương Triêu Dương rất coi trọng vấn đề vệ sinh.

Phòng làm việc của bí thư rất rộng, có lẽ cũng tầm 30-40 mét vuông, bàn làm việc bằng gỗ đỏ, chiếc ghế ngồi nhìn là biết da thật, ngay cả bô sofa cũng bằng da thật, bên dưới còn được trải thảm đỏ, Liễu Tuấn trông thấy vậy lắc đầu, nhìn văn phòng thế này ai có thể nghĩ đây là một khu vực nghèo nàn cơ chứ?

Liễu Tuấn cũng không khách khí, đến ngồi xuống chiếc ghế da thật đó, rất thoải mái.

Trần Lỗi đứng trước bàn làm việc, với dáng vẻ rất giống một cấp dưới nói: “Bí thư Liễu, thế còn thư kí của đồng chí”

Câu này có ý, liệu y có người thân tín nào không.

“Đồng chí cứ chọn lấy 1 người đi, cần hiểu rõ tình hình của cơ quan”

Liễu Tuấn trực tiếp dùng quyền hành của mình hạ lệnh, phương châm của y là không cần thư kí tham gia ý kiến vào công việc, nhưng mỗi vùng lại có những phong tục khác nhau, quan hệ của những người trong cơ quan dù sao cũng cần có người thư kí nhắc nhở.

Thấy Liễu Tuấn đã tín nhiệm như vậy, Trần Lỗi rất cảm động, ông ta đã làm tại huyện này 20-30 năm rồi những chưa từng gặt những cán bộ nào như hai vị Bạch Dương và Liễu Tuấn.

“Thế, tôi sẽ đưa hồ sơ của vài người đến để đồng chí lựa chọn?”

“Được”

Liễu Tuấn cũng chẳng nói thêm. Để ông ta đi làm, có chút quyền lực trong tay thì nên nắm lấy, có quyền trong tay cũng cần hạ lệnh đúng lúc, nhưng hạ đến một “Độ” nào đó thôi vẫn cần coi trọng quy định

Ví dụ như chọn thư kí, mỗi một lãnh đạo đều rất coi trọng. Liễu Tuấn cũng không nằm ngoài số đó, người có thể do ông tuyển, tôi không chỉ định, nhưng quyền chọn cuối cùng vẫn phải nằm trong tay tôi.

Điều này kì thực cũng là tôn trọng Trần Lỗi mà thôi. Nếu Liễu Tuấn nói : “ Đông chí cứ làm đi”, có lẽ ông ta sẽ không biết nên làm như thế nào, làm sao biết lãnh đạo thích dùng người như thế nào?”

Sự kết hợp của bí thư và thư kí, cũng cần có “Duyên”, vừa dùng được người A lại phải thay sang người B thì thật là phiền phức.

Trần Lỗi vừa đi, thì căn phòng liền trở lên yên lặng, Liễu Tuấn đứng dậy đi ra mở cánh cửa sổ ra, đây là thói quen của y.

Cũng giống như văn phòng của huyện Hướng Dương, văn phòng của huyện Ninh Bắc cũng nằm trên một địa thế khá cao, tập trung hầu hết các phòng ban tại khu vực này.

Do đó cho dù văn phòng của Liễu Tuấn nằm ở tầng 3, cũng chưa phải là nơi cao nhất của ủy ban những cũng có thể phóng tầm mắt quan sát hết được tất cả những quang cảnh của người dân.

Tại quảng trường của ủy ban đỗ rất nhiều xe oto, tuy vị trí đứng nhìn khá xa nhưng nhờ có thị lực tốt nên Liễu Tuấn vẫn có thể thấy được đó hầu hết là những chiếc xe nhập khẩu, còn xe trong nước chỉ có :cadilac, giá cũng tầm hơn 10 mấy vạn, rõ ràng đây không phải là xe của cán bộ huyện, mà xe của họ phải là xe nhập khẩu mới đúng, thật không ngờ ở huyện Ninh Bắc này không chỉ có những cán bộ cấp cao có xe đắt mà ngay cả những cán bộ trực thuộc huyện cũng dùng những chiếc xe xa xỉ vậy ,chẳng bù cho cán bộ đoàn tỉnh cấp chính phòng cũng không hề có xe chuyên chở, thật là nghịch lý.

Chẳng trách lần đầu ngồi trên chiếc xe cao cấp Bạch Dương lại nói “Không quen”

Đây còn là một tiểu thư xuất thân “Danh giá” kiến thức rộng lớn, không biết nếu là những người khác sẽ thế nào liệu có say xe không?

Xem ra đều là “Đức chính” mà Phương Triêu Dương để lại!

Trong lòng Liễu Tuấn hiểu rõ rằng:y nhất định phải đứng vững tại huyện Ninh Bắc này, nhất định phải có thành tích!

không chỉ đáp lại sự tin tưởng của Nghiêm Ngọc Thành và cha mà trước hết là tốt cho bản thân!

Đang trầm ngâm suy nghĩ, Trần Lỗi liền bước vào, tay cầm một sấp tài liệu

“Chủ nhiệm Trần, mời vào!

Liễu Tuấn từ từ ngồi vào bàn làm việc.

“Bí thư Liễu, đây là hồ sơ của những thư kí để cho đồng chí lựa chọn. tất cả là 5 người”

Trần Lỗi quả nhiên hiểu rõ quy định của quan trường, không mang đến nhiều quá cũng không quá ít, số 5 là quá đủ rồi.

“Thật vất vả quá, chủ nhiệm Trần, hồ sơ cứ để đây, tôi sẽ xem, đến lúc đó tôi sẽ thông báo!”

Liễu Tuấn không vội xem, nói với Trần Lỗi.

“Vâng, vậy tôi không làm phiền đồng chí nữa?”

Trần Lỗi nói, Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.

Nói xong ông ta liền cáo từ ra về, đến khi chỉ còn 1 mình trong phòng Liễu Tuấn cũng không vội xem hồ sơ, mà tìm trong danh bạ điện thoại số của Thạch Trọng, và gọi điện cho người này.

Nhận điện thoại của Thạch Trùng, Liễu Tuấn liền cảm thấy ngạc nhiên vì giọng nói “Quan uy” của ông ta, trong trí nhớ của y thì đây là một người rất khiêm tốn, chưa từng nói những lời như thế này, đương nhiên, sau những phút ngạc nhiên Liễu Tuấn cũng nhanh chóng lấy lại được trạng thái bình tĩnh của mình.

Có lẽ là do ông ta không biết mình gọi điện đến.

“Xin chào, huyện trưởng Thạch, tôi là Liễu Tuấn..”

“Á….bí thư Liễu, xin chào, xin chào”

Quả nhiên, khi biết người gọi đến là Liễu Tuấn thái độ, ngữ khí của ông ta cũng nhanh chóng thay đổi khiêm tốn và khách khí hơn.

“Xin hỏi bí thư Liễu có chỉ thị gì chăng?”

Liễu Tuấn mỉm cười: “Chỉ thị thì không dám, huyện trưởng bây giờ có thời gian không?”

“Có…”

Chỉ cần trời không đổ sụp xuống, bây giờ huyện trưởng sẽ có thời gian.

“Thế, vất vả cho huyện trưởng đến chỗ tôi 1 chuyến được không? Chúng ta nói chuyện một chút, tại phòng làm việc cũ của bí thư Phó”

Liễu Tuấn nói với giọng khách khí.

“Được, được, tôi sẽ đến ngay, bí thư Liễu đợi một lát”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi