TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Trước khi tan ca, Lý Giang bí thư ủy ban đến văn phòng chính quyền huyện, xuất hiện tại văn phòng làm việc của Bành Thiếu Hùng, Bành Thiếu Hùng và Lý Giang rất thân thiết với nhau, chỉ cần trong phòng Bành Thiếu Hùng không có ai, thì không cần thông báo mà Lý Giang có thể đi thẳng vào trong phòng.

Bành Thiếu Hùng đang nghe điện thoại, thấy Lý Giang vào, chỉ cần cười gật đầu rồi quay lại nghe điện tiếp,tự nhiên ngồi xuống ghế mà không cần mời chào, bí thư của Bành Thiếu Hùng vội vàng chạy vào pha trà cho bí thư Lý, thấy ông ta đang rút thuốc ra hút liền vội vàng châm thuốc cho ông ta rồi mới lùi ra ngoài.

Bành Thiếu Hùng nói vài câu, rồi đặt điện thoại xuống nhấc tách trà cười ngồi xuống ghế, Lý Giang đưa cho ông ta một điếu thuốc. Hành động này của bí thư ủy ban kỉ luật có chút không nghiêm túc, nhưng dù sao thì trong căn phòng này cũng chẳng có người ngoài, cho nên cũng chẳng sao.

“Anh biết không, Thanh niên đó hôm nay vừa đầu giờ chiều thì đã gọi Thạch Trọng đến nói chuyện rồi”

Lý Giang nói. Cái gọi là “Thanh niên” cũng chẳng cần khách khí gì, người đang nói đến chính tân phó bí thư Liễu Tuấn.

“Y thích tìm ai nói chuyện thì cũng chỉ là hoàn khố nha nội mà thôi”

Bành Thiếu Hùng chẳng để ý chút nào.

“Anh thật sự nghĩ như vậy?”

Lý Giang nhìn Bành Thiếu Hùng, hỏi.

Bành Thiếu Hùng khua khua tay, nói: “Tôi còn có câu này, tên đó chính là đến để lấy cái danh, làm ở tỉnh đoàn năm rưỡi, từ phó khoa đến khó sở, rồi sau này lại đến chỗ chúng ta,kiếm chút danh tiếng có kinh nghiệm tại cơ sở, hai –ba năm lại được chuyền về cơ quan tại tỉnh, thay đổi được ngay chức vụ của mình….con đường nha nội không phải đi như thế sao?”

“Đúng là chỉ cậy cha giỏi!”

Lý Giang hùng hổ nói.

“Cái gì mà là việc chính đáng không làm, chỉ giỏi chạy khắp nơi, trêu hoa nghẹo nguyệt, nhưng lại thăng quan tiến chức nhanh như gió!”

Câu nói này, lại được chính Lý Giang thể hiện ra, chẳng cần che dấu gì bản chất của mình trước mặt của Bành Thiếu Hùng, còn nếu mà trước mặt người khác đương nhiên phải chú ý đến “Hình tượng”.

Bành Thiếu Hùng cũng cảm thấy rất ức chế, mình làm thư kí bao nhiêu năm tại văn phòng của ủy ban huyện, va chạm bao nhiêu sóng gió, khó khăn lắm mới có thể lấy được sự sủng ái của quang minh kiệt cho nên mới lên được chức huyện trưởng như hiện nay, thật sự đáng tức giận.

Nhưng cũng may rằng, sau nhiều năm vật lộn tại trốn quan trường, ông ta cũng có nhiều kinh nghiệm, lúc này chỉ mỉm cười nói: “Lão lý, nói cẩn thận chút đi”

Lý Giang thật sự thấy không vui, nói một cách nghiêm túc, Liễu Tuấn đến huyện Ninh Bắc làm phó bí thư đảng người cảm thấy khó chụi nhất trong văn phòng ủy ban huyện chính là Lý Giang, nguyên phó bí thư đảng là lão phó, lớn tuổi hơn ông ta, kinh nghiệm cũng dày dặn hơn, được xếp trên ông ta, nói thật sự là Lý Giang cũng chẳng chẳng có gì là không phục cả. kết quả thì vừa chớp mắt một cái thì người ta đã điều lão Phó đi mất.

Điều đi thì điều đi, dù sao cán bộ điều đi điều lại cũng là chuyện bình thường, không ngờ thành ủy lại bất ngờ điều tên tiểu tử Liễu Tuấn đến huyện Ninh Bắc này, lại còn để hắn ta đứng trên Lý Giang nữa, dù sao cũng ức hiếp người ta quá, ít nhất cũng phải để cho tên đó đứng sau mình chứ!

Những tưởng Liễu Tấn Tài là người liêm khiết, thì ra cũng là người lấp liếm!

“Theo tôi thấy, tiểu tử đó không phải đến để lấy danh, mà là đến đấu tranh!”

Lý Giang nói.

“Hắn ta gọi Thạch Trọng đến nói chuyện về vùng mỏ than của huyện Mã Đầu, chẳng nhẽ muốn lấy chuyện này để viết văn hay sao”

Bành Thiếu Hùng vẫn bình tĩnh nói: “Hắn ta muốn lấy việc này để viết văn, thì để hắn ta đi làm, hắn ta cho rằng những ông chủ mỏ than này dễ chơi sao?”

Lý Giang cười.

Nếu như nói cần phải nỗ lực, thì huyện Ninh Bắc này có hai thế lực mạnh nhất.

Thế lực thứ nhất đương nhiên chính là bên quan lại, thế lực thư hai chính là những ông chủ của những vùng mỏ nhỏ, đương nhiên, theo cách nhìn của thế hệ sau, ông chủ của vùng mỏ hiện nay, bất luận xét về tài chính hay thế lực thì đều đứng đầu, không gì so sánh được, chẳng qua hiện nay thế lực của những ngành nghề khác, đều đang ở trạng thái manh nha mà thôi.
Khi Phương Chiều Hướng lên chức, hai thể lực này rất dễ “Hợp lại” với nhau, “Cùng giàu có” nhưng cũng vẫn hòa hợp.

Hiện nay khi Phương Chiều Hướng đến nơi khác thì thế lực thứ nhất lại bắt đầu bước vào giai đoạn thay đổi, thế lực thứ hai vẫn chẳng có chút tổn thất nào, dù sao lợi ích vẫn lớn, hiện nay Liễu Tấn Tài trực tiếp để con trai lên “Tuyến trên”, ý đồ tiếp cận Bạch Dương là quá rỗ ràng, Bành Thiếu Hùng cũng chẳng muốn đối đầu với “Liên minh Bạch Liễu”, cứ nhường họ tuổi trẻ chiên đấu là được rồi.

Liễu Tuấn về đến nhà khách Thiên Nga, thì căn phòng của y cũng đã được thu dọn gọn gàng rồi, (Dù sao phòng cũng không quá bẩn), Giai GiaI đứng ở cửa phòng đợi y, thấy Liễu Tuấn trở về liền cười tươi nói: “Bí thư Liễu, đã về!”

Dáng vẻ này giống như là vợ chào đón chồng về vậy Liễu Tuấn thực sự thất rất ngạc nhiên, phục vụ của nhà khách Thiên Nga này thật “Thân thiết” với lãnh đạo thì phải.

“Bí thư Liễu, đã ăn cơm tối chưa?”

Giai GiaI cùng Liễu Tuấn đi vào phòng, pha trà rồi hỏi thăm vài câu, Liễu Tuấn liền lắc đầu.

“Thế bảo nhà bếp chuẩn bị cho bí thư vài món nhé?”

Liễu Tuấn lại lắc đầu.

“Bí thư Liễu thích ăn món gì?”

“Tùy, hơi cay, là được”

Liễu Tuấn trả lời đơn giản, anh mắt không nhìn về phía Giai GiaI.

Người phục vụ Giai GiaI này cũng khá xinh đẹp, dáng người thon thả, Liễu Tuấn cũng chẳng muốn làm cho cô ta hiểu nhầm điều gì. Nhân viên phục vụ của nhà khách Thiên Nga này, đặc biệt là những “Nhân viên thân thiết” giành cho lãnh đạo, đều có những cách phục vụ riêng của mình, nhưng nếu mà dây dưa vào thì không thể ngồi yên tại huyện Ninh Bắc này được.

“Được”

Giai GiaI nói rồi bước đi, hơi thất vọng.

Người con gái này dung mạo xinh đẹp, hằng ngày có không biết bao nhiêu đấng mày râu theo gót, nhưng cô ta lại chẳng quan tâm đến ai. Lại muốn để ý đến vị phó bí thư trẻ tuổi Liễu Tuấn, nhưng đáng tiếc người ta lại chẳng để ý đến cô, cho nên trong lòng có chút “Thấy tổn thương lòng tự tôn”

Nhưng trong lòng của Giai GiaI cũng đã có những đánh giá cao đối với con người vị phó bí thư này, điều này không giống với những lời đồn đại “Háo sắc” về y.

Không lâu sau, thức ăn được mang đến, 3 món 1 canh, còn nóng hôi hổi, thật sự rất hấp dân, Liễu Tuấn nói 1 câu “Cảm ơn” rồi rút ví tiền ra trả.

Giai GiaI liền nói: “Bí thư Liễu, đây đều đã được triết khấu trong tiền lương của cán bộ cho nên không cần trả tiền”

“À, ra là vậy…”

Liễu Tuấn gật đầu, cất số tiền lại vào ví.

Chiếc ví này là món quà kỉ niệm mà Lương Xảo mua tặng cho y, nghe nói tầm 3-4 ngàn, thật sự cũng rất được.

Nhìn thấy chiếc ví đẹp như vậy, Giai GiaI cũng biết được rằng bí thư Liễu dùng chiếc ví đắt như vậy xem ra cũng chẳng phải là “Quan thanh liêm” gì, ăn xong bữa, Liễu Tuấn mở tivi xem chương trình thời sự của tỉnh N, rồi đến chương trình thời sự khác trên tivi, với người tham gia chốn quan trường thì những thông tin căn bản thế này cần phải xem mỗi ngày.

Khi đang xem thời sự, Phan Tri Nhân đột nhiên xuất hiện tại cửa phòng, Liễu Tuấn gật đầu chào y, nói: “Anh cứ ngồi tự nhiên, tôi xem thời sự đã” Phan Tri Nhân liền nghiêm chỉnh ngồi xuống.

Thư kí vào buổi tối cũng không cần ở bên lãnh đạo, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên Phan Tri Nhân làm thư kí cho Liễu Tuấn, đương nhiên cần chủ động tích cực một chút, Liễu Tuấn đã chọn y, nhưng vị trí này chưa chắc chắn vần cần xem thái độ biểu hiện của y, nếu như không ổn thì bí thư Liễu có thể thay y bất cứ lúc nào, tiền đồ cũng có thể bị ảnh hưởng không ít.

Xem xong thời sự, Liễu Tuấn quay lại thấy Phan Tri Nhân ngồi rất nghiêm chỉnh với dáng vẻ rất căng thẳng cười nói: “Tri Nhân, tan ca rồi, không cần câu lệ quá”

“Vâng…”

Phan Tri Nhân nói, nhưng trong chốc lát vẫn chưa thể thoải mái được,

Liễu Tuấn hiểu rõ thái độ cẩn trọng của những cán bộ trong cơ quan cho nên cũng chẳng trách y, chỉ mỉm cười nói: “Với con trai của bí thư thành ủy như tôi, làm một phó bí thư của cả một huyện lại trẻ như thế này, chắc rất kì lạ?”

Phân Tri Nhân hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Liễu Tuấn, thật thà gật đầu cười nói: “Có chút kì lạ..”

Liễu Tuấn cười đưa cho y 1 điếu thuốc, Phan Tri Nhân nhận lấy, lại vội vàng châm lửa cho Liễu Tuấn.

“Kì thực cũng chẳng có gì, chẳng qua có chút may măn mà thôi”

Liễu Tuấn cười nói.

“Bí thư Liễu, anh nói như vậy thì khiêm tốn rồi, bài văn năm ngoái của anh tôi đã đọc rất kĩ rồi, cách viết rất sâu sắc, kết cấu chặt chẽ, giọng văn hùng hồn, thật sự không một bài văn nào sánh được, hơn nữa trong thời gian đó mà dám viết lên một bài văn như vậy thực sự là người có dũng khí, những người bình thường khác thật sự không bao giờ dám cả…..”

Phan Tri Nhân nói.

Liễu Tuấn cũng cười nói: “Không ngờ anh cũng đọc bài văn của tôi, Tri Nhân, tôi đã đề nghị chủ nhiệm Trần điều anh đến làm việc cho tôi, thì cũng chẳng có ý định là coi anh là người ngoài nữa, từ nay về sau những ngày tháng chúng ta qua lại còn nhiều, anh cũng không cần thận trọng như thế, nếu không tôi sẽ thấy rất ngại..”

Phan Tri Nhân rất cảm động.

Tuy bí thư Liễu Tuấn trẻ, những những lời y nói ra thì lại rất có sức thuyết phục người khác.

Câu “Đề nghị với chủ nhiệm Trần điều anh đến làm việc cho tôi” ít nhất cũng đã thể hiện được sự thật trọng vô cùng, thể hiện được sự tôn trọng với Trần Lỗi và chính bản thân mình, chẳng hề có chút tạm niệm “Ngông ngênh” nào?

“Cảm ơn bí thư đã tín nhiệm tôi…”

Liễu Tuấn khua khua tay, cười nói: “Đấy đấy, lại như thế rồi..”

Phan Tri Nhân ngãi ngãi đầu nói: “Bí thư Liễu, nghe nói anh rất quan tâm đến những vấn đề liên quan tới những khu mỏ của huyện Mã Đầu..”

Liễu Tuấn cau mày,không tỏ thái độ gì nói: “Thì cần tìm hiểu một chút, viện này bí thư Bạch rất coi trọng..”

“Vâng, bí thư Bạch nhậm chức không lâu. Thì đã ra ta xem trọng vấn đề này rồi, vấn đề của huyện này rất phức tạp..”

Phan Tri Nhân vừa nói vừa quan sát thái độ của Liễu Tuấn.

Hả nói không chút đề phòng nào: “Tôi vừa đến, không hiểu rõ tình hình tại huyện”

Liễu Tuấn có lẽ rất cảm động với thái độ đó của Phan Tri Nhân. Dù sao đây cũng là “Thư kí tốt”.

Phan Tri Nhân dừng lại một lát, rồi lại tiếp tục nói tiếp theo dòng suy nghĩ đó: “Tài nguyên than đá của huyện Thạch Đầu này rất phong phú, sản phẩm tốt, tầng than đá lại rất nông, cho nên rất dễ khai thác….vốn là do một cồng ty chịu trách nhiệm khai thác, nhưng mấy năm trước, sau khi có một số cá nhân bao thầu việc khai thác thì vấn đề này mới nảy sinh, có lẽ thôn nào cũng có những khu mỏ nhỏ, hơn nữa lại còn được tập trung vào trong tay của một vài cán bộ có thế lực..”

“Thế lực gì?”

Liễu Tuấn hỏi.

“Vâng, chủ yếu là thế lực của các dòng họ, huyện Mã Đầu có hai họ lớn, một là họ Lữ, hai là họ Trần, thế lực của những dòng họ này rất lớn. bí thư và huyện trưởng của huyện Mã Đầu, chính là người của hai dòng họ này, bí thư là Lữ Vượng Hưng, huyện trưởng là Trần Bảo Quý, nói thẳng thắn thì chính là “Phần hồn lãnh đạo” của hai họ Lữ -Trần..”

Nghe bốn chữ “Phần hồn lãnh đạo” mà Phan Tri Nhân nói, Liễu Tuấn mỉm cười.

“Bí thư Lữ và huyện trưởng trần, là người như thế nào? Có lẽ là rất tốt?”

“Rất tốt, cấp trên cấp dưới đều rất hài lòng với họ”

Phan Tri Nhân cũng cười đáp, lại là ánh mắt khâm phục nhìn Liễu Tuấn, phó bí thư trẻ tuổi này, thật không đơn giản.

Đánh giá hai người Lữ- Trần khẳng định rất được, hồn lãnh đạo của hai dòng họ này mà, cho dù họ là những người phát ngôn thì cũng đâu có cái luật mà nói những câu không hay về gia đình mình chứ? Còn về đánh giá của cấp trên đối với họ, càng không cần nói nữa, nắm trong tay những nguồn tài nguyên phòng phú, Phương Hướng Dương đương nhiên sẽ có những điều tốt, không nói những lời nói hay cho họ, thì cũng không hề có ý chống đối..”

Dù sao đối với truyện gì đi chăng nữa, cũng phải làm cho rõ ràng, Liễu Tuấn gật đầu, điều tra cho rõ ràng rồi nói chuyện tiếp.

Lúc này, tiếng điện thoại lại vang lên, Phan Tri Nhân đứng dậy theo phản ứng, nếu đi nhận điện thoại, Liễu Tuấn khua khua tay, tự mình đi nhận điện thoại.

“Xin chào, bí thư Liễu, tôi là lưu học dương của nhà khách Thiên Nga…

Lưu Học Dương chính là giám đốc của nhà khách Thiên Nga.

“Giám đốc Lưu, có chuyện gì sao?”

“Ừm, bí thư Liễu, là thế này, bộ trưởng của bộ tổ chức ủy ban huyện, muốn báo cáo công tác với anh, tại phòng lớn của nhà khách, anh thấy sao…”

Liễu Tuấn cười người mà được gọi là bộ trưởng bộ tổ chức này, phó bộ trưởng thường vụ bộ tổ chức ủy ban huyện Đôn Chí Quang, chính là ban ngành mà y phải trực tiếp quản lý, chiều hôm nay mình còn có việc cần bàn với Thạch Trọng, chọn thư kí, không kịp để gặp y, có lẽ Đôn Chí Quang này không chịu được nữa mà phải vội vàng chạy đến đây !

điều này cũng là điều nên làm, cấp dưới chẳng lẽ lại đợi lãnh đạo đến triệu kiến? phải chủ động đến gặp lãnh đạo chứ!

“Được, anh mời y đến đi, ngoài ra, giám đốc Lưu nhờ anh nói với nhân viên phục vụ rằng, với những việc thông thường ngoài những nhân viên của tôi thì tối nay tôi sẽ không tiếp ai cả..”

Những nhân viên làm việc bên cạnh từ trước đến nay chỉ có: thư kí Phan Tri Nhân, lái xe Vương Á, thêm cả Tống Giai nữa.

“Vâng vâng, tôi biết rồi”

Lưu Học Dương nói, đặt điện thoại xuống.

“Thí điểm tại huyện Mã Đầu này là do ai lựa chọn?”

Cuộc nói chuyện của Liễu Tuấn và đôn trí quang kéo dài khoảng vài tiếng, lời nói cũng rất khách khí, trước khi bước đi thì y còn tỏ thái độ vừa khâm phục vừa kính trọng với Liễu Tuấn, còn trong lòng y nghĩ như thế nào thì chẳng cần nghĩ cũng biết. Sau đó liền đi tới gõ cửa văn phòng của Bạch Dương, Bạch Dương đã thay bộ đồ công sở bằng một bộ đồ ngủ màu trắng, chân đi đôi giày vải tất cả dường như đã toát lên được vẻ yêu kiều của cô. Liễu Tuấn vừa bước vào cửa Bạch Dương liền đem trà lên cho y, miệng hỏi: có chuyện gì sao?

Bây giờ đừng quan tâm xem có chuyện gì, chị cứ nói xem, thí điểm này là do ai lựa chọn?

Liễu Tuấn vừa ngồi xuống liền nhìn Bạch Dương nói.

“Bành Thiếu Hùng, nói vấn đề hỗn loạn của huyện Mã Đầu rất nghiêm trọng, cho nên cần nhanh chóng bắt tay ngay từ Mã Đầu! “

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi