TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Tiểu Chung vừa thấy người này, lập tức khôi phục lại sức sống, kêu lên:
- Đồn trưởng Hầu, anh tới thật tốt quá, tên này hành hung thương nhân, còn muốn đánh cảnh sát.

- Đúng thế không? Kẻ nào mà lớn mật như thế?

Đồn trưởng Hầu nổi giận, sải bước đi vào, nhìn thấy Tên Hào ngồi ở dưới đất.

Một cước vừa nãy của Liễu Tuấn, thiếu chút nữa lấy nửa cái mạng của tên Hào, Liễu Tuấn gọi điện thoại xong, tên Hào mới rên rỉ ra tiếng.

Tên Hào rên lên gọi:
- Đồn... Đồn trưởng.

Đồn trưởng Hầu không hỏi rõ ràng sự việc, đã vỗ bàn quát:
- To gan lắm, dám đánh người ở đồn cảnh sát! Có biết Thi tiên sinh là ai không? Ông ấy là thương nhân Hồng Kông, Tiểu Chung, bắt nó lại.

- Vâng!

Có câu nói này của đồn trưởng đại nhân, Tiêu Chung lớn gan lên không ít, sở vào cái còng ở đằng sau mông.

Liễu Tuấn cũng nổi giận, vỗ rầm một cái lên bàn, cốc chén, bút thước rơi xuống ầm âm.

- Các người rốt cuộc là cảnh sát hay là phường trộm cướp? Chỉ nghe lời của một bên là đã chạy tới quảng trường bắt người, kẻ này là Thi tiên sinh cái gì, thương nhân Hồng Kông cái gì? Tôi thấy chỉ là một tên lưu manh! Hiện giờ ông thân là đồn trưởng, không hỏi cho rõ trắng đen ngọn ngành, đã bắt người rồi, ai cho ông cái quyền lực đó? Giờ tôi nói cho ông biết, ta tên là Liễu Tuấn, là phó bí thư huyện Ninh Bắc, cha của tôi là Liễu Tấn Tài, tỉnh trưởng tỉnh J.

Những lời này của Liễu Tuấn tức thì làm cho đồn trưởng Hầu cứng đờ cả lưỡi, toàn thân chết đứng!

- Đồn trưởng Hầu, anh đứng nghe nó khoắc lác! Nó năm nay mới có hai mươi ba tuổi! Có huyện ủy phó bí thư nào trẻ như vậy không?

Tiểu Chung vẫn không tin, móc còn tay ra lắc lư trong tay.

Lúc này tròng mắt của đồn trưởng Hầu lần nữa chuyển độn lại, chưa hết kinh ngạc nhìn Liễu Tuấn, hỏi:
- Cậu đúng là công tử của tình trưởng sao?

- Đây là giấy chứng nhận công tác của tôi! Ông xem đi!
Liễu Tuấn rút giấy chứng nhận ra giao cho đồn trưởng Hầu, rồi nói bổ xung:
- Vừa rồi tôi đã gọi điện thoại cho thư ký Tạ Ý Tường của cha tôi, anh ấy sẽ đến ngay bây giờ, là thật hay là giả sẽ mau chóng có kết quả thôi.

Liễu Tuấn nói xong, rồi ngồi xuống ghế.

Đồn trưởng Hầu nửa tin nửa ngờ mở giấy chứng nhận công tác ra xem, bên trên chẳng phải ghi rõ ràng tên tuổi và chức vụ của Liễu Tuấn sao? Con dấu đỏ của huyện ủy Ninh Bắc sờ sờ ngay trước mắt.

Đồn trưởng Hầu hít một hơi khí lạnh, hết nhìn giấy chứng nhận, rồi lại nhìn Liễu Tuấn mặt tái dại, trong lòng lạnh giá.

Nếu đây là thật, thì đồn cảnh sát này gặp phiền toái lớn rồi!

Người này trấn tĩnh như không, chẳng hề giống "kẻ lừa đảo", huống hồ vừa rồi Liễu Tuấn đã nói, thư ký của tỉnh trưởng sẽ tới đây ngay lập tức.

- À, Liễu bí thư ..thật xin lỗi.
Đồn trưởng Hầu vội đi tới hai bước, đến trước mặt Liễu Tuấn, hai tay run rẩy đem giấy chứng nhận trả lại cho Liễu Tuấn, mồ hôi trên trán chảy xuống ròng ròng cũng không dám đưa tay lau đi.

Liễu Tuấn thu lại giấy chứng nhận, không nói một lời.

- Liễu bí thư , đều là hiểu lầm, hiểu lầm cả thôi, mong đồng chí tha thứ, ừm, chung tôi làm việc không tới nơi tới chốn..

Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
-Không phải là không tới nơi tới chốn, mà là quá tồi tệ. Vị Thi tiên sinh này là thương nhân gì? Tới đây đầu tư hạng mục nào?

Hắn vốn cho rằng tên Hào là một loại hoàn khố, không ngờ rằng lại là thương nhân Hồng Kông, ít nhiều có chút bất ngờ, biểu hiện của kẻ này nhìn như thế nào cũng không giống được giáo dục bậc cao.

Đương nhiên cũng không phải nói rằng thương nhân Hồng Kông ai ai cũng được giáo dục bậc cao, nhưng người từ nơi văn minh tương đối cao tới, hơn nữa lại là thương nhân, ít nhiều phải có khí chất và phong độ, còn tên Hào này thực sự chẳng khác gì một thằng lưu manh.

- À, ừm... Thi tiên sinh là cháu của chủ tịch khu thương mại Tư Phương, hiện giờ thường trú ở thành phố Hồng Châu, nhà của chủ tịch Thi vốn ở Hồng Châu..
Đồn trưởng Hầu lau mồ hôi giải thích.

Liễu Tuấn gật đầu, ít nhiều hiểu ra rồi, hóa ra tên này là thương nhân Hồng Kông giả.

Chính đang lúc nói chuyện, có một nữ cảnh sát hớt ha hớt hải chạy vào gọi:
- Đồn trưởng Hầu, có điện thoại của Viên cục trưởng.

Đồn trưởng Hầu lòng giật đánh thót một cái, lúc này Viên cục trưởng gọi điện tới, tám phần là vì chuyện của vị công tử này rồi, xem ra không giả được nữa.

- Liễu bí thư , đồng chí xem...

Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
- Ông đi nhận điện thoại đi.

- Ai dà.. Hay là, trước tiên mời Liễu bí thư tới phòng làm việc của tôi nghỉ ngơi một chút?

Đồn trưởng Hầu sắp ra khỏi cửa, lại nhớ ra không nên để Liễu Tuấn ở đây, một là lễ số cần thiết, hai là cũng tránh cho Liễu công tử nhìn thấy Thi tiên sinh và Tiểu Chung lại nổi giận.

Hôm nay cho dù đắc tội với Liễu tỉnh trưởng, còn tốt hơn là đắc tội với Liễu công tử.

Liễu tỉnh trưởng là nhân vật lớn, sẽ không thèm chấp nhặn những cán bộ cơ sở bọn họ, nhưng Liễu công tử tuổi còn trẻ thì không dễ nói, người ta chẳng cần phải nói xấu gì, chỉ cần không chịu bỏ qua, thì những vị đầu não của cục và chi cục lại chẳng thu thập bọn chúng một trận nhớ đời.

Đem so với cái mũ ô sa ở trên đầu, thì lão Hầu hắn chẳng là cái gì cả.

- Cũng được.
Liễu Tuấn đứng dậy, nói với Nghiêm Phi:
- Phi Phi, đi nào.

Nghiêm Phi nhìn thấy Liễu Tuấn thu thập đám này không dám ho he chút nào, cũng chẳng ngạc nhiên, cô dù chẳng hiểu chuyện quanh co lắt léo trốn quan trường, cũng biết công tử của tỉnh tưởng và đồn trưởng cảnh sát, không ở cùng một đẳng cấp.

- Đồn trưởng Hầu, anh mau đi nhận điện.
Nữ cảnh sát thấy đồn trưởng Hầu còn lằng nhằng với hai người trẻ tuổi, sốt ruột dậm chậm, cô ta tất nhiên không biết Viên cục trưởng nổi giận nguyên nhân từ hai người trẻ tuổi này mà ra, thấy đồn trưởng Hầu luôn mồn gọi người thanh niên trẻ kia là " Liễu bí thư ", trong lòng càng kỳ quái, ngươi này là bí thư gì? Bí thư chi bộ ở trường học sao?

Đồn trưởng Hầu trừng mắt nhìn cô ta một cái, hạ tháo giọng nói:
- Biết rồi! Đừng nói năng lung tung.

Hắn sợ nữ cảnh sát này nói năng không biết kiềm chế, lại nói ra những lời gì đắc tội tới Liễu nha nội.

Khi Liễu Tuấn sắp ra khỏi cửa, lại liếc nhìn tên Hào một cái, tên Hào vẫn ngồi trên mặt đất, khuôn mặt vừa khôi phục được ít chút khí sắc lại trở nên trắng nhợt trắng nhạt, toàn thân không kìm chế được run lên.

Hắn cũng là người lăn lộn cuộc sống, biết hôm nay chuốc lấy phiền toái lớn rồi.

Đồng trường Hầu cũng là nhân vật cơ trí, lập tức hiểu được suy nghĩ trong lòng của Liễu Tuấn, vội vàng nói:
- Liễu bí thư yên tâm, hắn không chạy nổi đâu.

Sắc mặt tên Hào tức thì còn trắng hơn cả giấy.

Liễu Tuấn liền gật đầu.

Đi tới phòng làm việc của đồn trưởng, đồn trưởng Hầu trước tiên là mời Liễu Tuấn và Nghiêm Phi ngồi xuống, được Liễu Tuấn cho phép, mới cầm lấy điện thoài trên bàn.

- Hầu Văn Học, cậu làm ăn kiểu gì thế? Còn bắt cả công tử của Liễu tỉnh trưởng!
Viên cục trưởng gần như rống lên, giọng nói lớn tới mức thiếu chút nữa làm thủng màng nhĩ của đồn trưởng Hẩu, đồn trưởng Hầu không thể không đem ông nghe cách ra một chút, cười bồi rồi liên tục gật đầu cứ như Viên cục trưởng đang ở ngay trước mắt.

- Cục trưởng, hiểu lầm, hiểu lầm thôi, hiện giờ Liễu bí thư đang ở trong phòng làm việc của tôi, tôi đang làm kiểm điểm.

Viên cục trưởng hỏi:
- Hừm! Nữ đồng chí đi cùng với Liễu bí thư không việc gì chứ?

Đồn trưởng Hầu liếc nhìn Nghiêm Phi một cái, có chút lạ lùng, làm sao Viên cục trưởng lại lập tức hỏi tới cô gái kia rồi? Bất quá lúc này đồn trưởng Hầu cũng không có thời gian phân tích tỉ mỉ, vội vàng gật đầu đáp:
- Không sao, không sao cả, rất là tốt...

Viên cục trưởng lúc này mới rõ ràng thở phào một tiếng, nói:
- Phải kiểm điểm tử tế với Liễu bí thư , còn nữa ngàn vạn lần đừng thất lễ với đồng chí Nghiêm Phi, đó là bạn gái của Liễu bí thư , Lê cục trưởng bên thành phố sẽ lập tức sẽ tới ngay.

Đồn trưởng Hầu ra sức gật đầu vâng dạ.

Viên cục trưởng "cạch" một tiếng cúp điện thoại, sau đó sau đó dùng tốc độ chạy nước rút 100 mét lao ra khỏi phòng làm việc, lái xe tới thẳng đồn cảnh sát ở khu mua sắm Hồng Đô.

- Liễu bí thư không sao chứ?

Chừng hai mươi phút sau, Tạ Ý Tường cuối cùng cũng tới đồn cảnh sát, cùng một cảnh sát trung niên chừng bốn mấy tuổi chạy thẳng lên phòng làm việc của đồn trưởng ở lầu hai, thấy Liễu Tuấn và Nghiêm Phi đều ngồi đó bình yên, mới thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.

Tạ Ý Tường khi nói chuyện riêng tư với Liễu Tuấn thì gọi hắn là "Tiểu Tuấn", nhưng ở trước mặt mọi người, tất nhiên là phải xưng hô quan hàm rồi.

- Tạ xử trưởng, thật xin lỗi, làm phiền tới anh rồi!
Liễu Tuấn thong thả đứng dậy, bắt tay Tạ Ý Tường, cũng dùng cách xưng hô rất quy củ.

- Làm phiền gì chứ, Liễu bí thư lần đầu tới Hồng Châu, đã gặp phải chuyện không vui này, thật xin lỗi. Phi Phi không sao chứ?
Tạ Ý Tường quan tâm nhất là điều này.

Hắn tuy là thư ký của Liễu Tấn Tài, song cũng thường gặp mặt Nghiêm Phi, hai bên cũng quá quen thuộc.

Nghiêm Phi cười nói:
- Em không sao, nhưng người nơi này chẳng hề nói lý lẽ gì cả.

Người cảnh sát trung niên bên cạnh Tạ Ý Tường tỏ ra rất xấu hổ.

- Nào Liễu bí thư , Phi Phi, giới thiệu mọi người một chút, đây là Lê cục trưởng của cục công an thành phố Hồng Châu, Lê cục trưởng, đây là Liễu bí thư công tử của Liễu tỉnh trưởng, còn đây là Nghiêm Phi thiên kim của Nghiêm bí thư tỉnh N, là vị hôn thê của Liễu bí thư .

Lê cục trưởng liền nắm chặt lấy tay Liễu Tuấn liên tục xin lỗi, rồi lại muốn bắt tay Nghiêm Phi, nhưng Nghiêm Phi chỉ mỉm cười gật đầu, không hề có ý bắt tay.

Đồn trưởng Hầu và nữ cảnh sát kia lại một lần nữa há hốc mồm.

Hóa ra hai vị này, lai lịch lớn quá thể đáng.

Đồn cảnh sát này đúng là trúng số lớn, bắt được luôn cả thiên kim bí thư tỉnh ủy và công tử tỉnh trưởng.

Liễu Tuấn bình thản nói:
- Lê cục trưởng, chuyện ngày hôm nay cũng chỉ là một sự hiểu lầm thôi, đồng chí Tiểu Chung của đồn cảnh sát ở phương diện kinh nghiệm có chút thiếu sót, thái độ cũng không được tốt, phải tăng cường giáo dục thêm. Vấn đề quan trọng ở Thi tiên sinh, kẻ này rất vô sỉ.

Lê cục trưởng tức thì thầm thở phảo một hơi, lòng đầy cảm kích.

Công tử của Liễu tỉnh trưởng quả nhiên tinh thông dạo làm quan, rõ ràng là không muốn làm lớn chuyện, làn ầm lên chẳng có lợi cho ai cả.

Liễu công tử không làm việc ở đây, không cần phải lập uy ở Hồng Châu, chuốc lấy cái tiếng xấu hoàn khố. Thị cục Hồng Châu và đồn cảnh sát quảng trường coi như tránh khỏi kiếp nạn này, còn về cảnh sát Tiểu Chung đen đủi và "thương nhân Hồng Kông" Thi tiên sinh, Lê cục trưởng đương nhiên phải cho Liễu nha nội một câu trả lời thỏa đáng.

- Xin liễu bí thư yên tâm, đối với con ngựa hại đàn trong đội ngũ công an, là phần tử phá hỏng xã hội, chúng tôi nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc, cho quân chúng nhân dân một câu trả lời.
Lê cục trưởng vội tỏ quyết tâm, ngôn ngữ cũng nói rất kỹ xảo, rất đường hoàng.

Người ta "trả lời" cho quân chúng nhân dân, chứ không phải là cho Liễu nha nội đâu nhé!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi