TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Ở dưới tình huống bình thường, thứ bảy Liễu Tuấn sẽ về Đại Ninh gặp Nghiêm Phi, thói quen này từ thời Liễu Tấn Tài còn ở Đại Ninh, Liễu Tấn Tài điều đi rồi, thói quen này của Liễu Tuấn vẫn giữ lại.

Liêu Khánh Khai làm thường ủy đại hội nhân dân toàn quốc, chuyển nhà tới thủ đô định cư, căn nhà số 1 để trống, vốn theo ý của Nghiêm Ngọc Thành là không chuyển nhà nữa, nhà số 1 cũng chỉ rộng hơn nhà số 3 một chút thôi, không khác biệt lớn lắm.

Nhưng Giải Anh kiên trì muốn chuyển nhà.

Suy nghĩ của Giải Anh rất đơn giản: Đây không phải là vấn đề ở có thoải mái hay không, cũng không phải là vấn đề rắc rối hay không, mà là vấn đề thể diện, làm bí thư tỉnh ủy, thì phải ở nhà số một.

Hơn nữa, Nghiêm Ngọc Thành ở "lỳ" căn nhà số 3 không chịu đi, thì căn nhà số 1 sẽ để trống.

Ai mà dám vào ở chứ?

Làm thế chẳng phải lãng phí tài nguyên sao?

Ở những chuyện cấp bậc này, Nghiêm Ngọc Thành như cũ, không hề nhúng tay vào, tùy cho Giải Anh quyết định.

Dù sao chuyển nhà cũng không cần bí thư tỉnh ủy động tay vào phải không nào?

Chỗ ở của Liễu Tuấn vốn ở nhà số 3, vì thế tất nhiên cũng chuyển tới nhà số 1.

Bởi vì lòng vướng bận chuyện cho vay không lãi, Liễu Tuấn thấy cần phải ngay lập tức báo cáo cho Nghiêm Ngọc Thành, nên hết giờ làm, xử lý mấy chuyện gấp, rồi chạy xe về Đại Ninh.

Xe tới gần căn nhà số 1, dưới ánh đèn trắmg đột nhiên ở bên đường có một người chui ra, đưa tay ra hiệu với Liễu Tuấn, bảo y dừng xe, loại tình hình này ở khu nhà thường ủy tỉnh không hay gặp, Liễu Tuấn nhận ra Tiểu Hoàng vệ sĩ thiếp thân của Nghiêm Ngọc Thành, vội theo phản xạ điều kiện đạp phanh.

May mà y đi xe không nhanh, nên không tạo ra tiếng phanh chói tai lắm.

- Anh Hoàng, có chuyện gì thế?
Liễu Tuấn thò đầu ra, hỏi có chút ngạc nhiên.

Tiểu Hoàng hai mươi sáu tuổi, là tinh anh trong ban bảo vệ của tỉnh ủy, do đoàn cảnh vệ trung ương phái tới, quan hệ giữa Liễu Tuấn và hắn không tệ, Tiểu Hoàng nhìn thấy Liễu Tuấn trước tiên là thở phào, sau đó đánh miệng sang bên kia.

Liễu Tuấn thuận theo phương hướng đó nhìn tới, chỉ thấy phía trước không xa có hai bóng người rất quen thuộc, chú ý nhìn kỹ thì nhận ra một người là Nghiêm Ngọc Thành, một người là Trương Quan Minh.

Hai nhân vật hàng đầu của tỉnh đang đứng trước căn nhà số một thì thầm nhỏ to với nhau.

Sắc mặt Liễu Tuấn hơi thay đổi, vì đây là một chuyện hiếm gặp.

Bình thường, bí thư tỉnh ủy và tình trưởng nếu như có chuyện cần bàn bạc, thì đều ở trong phòng làm việc, thi thoảng có gặp nhau ở phòng ăn của tỉnh ủy, cũng chỉ tán gẫy mấy câu, sau khi hết giờ làm, trừ là khi có lời không nói không được, thì tuyệt đại đa số trường hợp là nói chuyện qua điện thoại, trường hợp đứng ngay trước nhà bí thư tỉnh ủy nói chuyện thế này đúng là rất hiếm thấy.

Tới tầng cấp của hai người, nhất cử nhất động đều phải chú ý ảnh hưởng.

Làm rõ người tới là Liễu Tuẫn, Tiểu Hoàng liền phất tay cho đi qua.

Liễu Tuấn mặc dù chưa kết hôn với Nghiêm Phi, nhưng Tiểu Hoàng cũng biết Liễu Tuấn có chỗ ở trong nhà số 1, trong những nhà bình thường, cho dù tới ở nhà gái rồi, nhưng chỉ cần chưa kết hôn, chuyện sẽ còn vô vàn biến số, nhưng trong gia đình quan lớn như Liễu Tấn Tài và Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tuấn và Nghiêm Phi đã "không còn đường thoát" không kết hôn là không được.

Nếu không thể diện của nhà họ Nghiêm và nhà họ Liễu còn gì nữa?

Liễu Tuấn nhẹ nhàng khởi động xe, chầm chậm dựa vào bên đường dừng lại, xuống xe đi tới.

Cho dù Liễu nha nội có " ngang ngược" cỡ nào cũng không dám đi xe trực tiếp qua mặt Trương Quang Minh và Nghiêm Ngọc Thành.

- Chào bác Nghiêm, chào bác Trương.
Liễu Tuấn đi tới gần, chào hỏi rất quy củ.

Thấy có người tới gần, hai người liền ngừng nói chuyện đồng loạt nhìn tới.

Nghiêm Ngọc Thành gật đầu.

Trương Quang Minh thì lại mỉm cười nói:
- Liễu Tuấn về rồi hả?

- Vâng bác Trương.
Liễu Tuấn trả lời rất lễ phép.

Nếu là ở phòng làm việc, Liễu nha nội tất nhiên sẽ xưng hô quan chức, nhưng ở cửa nhà mình thì không cần.

- Bác Trương, bác Nghiêm, hai bác nói chuyện, cháu vào nhà đây.

Liễu Tuấn không dám ở đây quấy nhiễu hai người, chào một tiếng rồi vào trong biệt thự.

- Dì Giải Anh.

Trong phòng khách, Giải Anh đang xem TV, Liễu Tuấn liền lên tiếng chào.

Giải Anh gật đầu nói:
- Tiểu Tuấn về rồi, Phi Phi ở trong phòng đó.

Liễu Tuấn liền đi về phía phòng Nghiêm Phi.

- À Tiểu Tuấn, hôm nay hình như đâu phải thứ bảy.
Giải Anh đột nhiên nhớ ra, cảm thấy hơi lạ.

- Vâng, không phải, cháu về có chút việc muốn nói với bác Nghiêm.

- Ra là thế.
Giải Anh gật đầu, lộ ra nụ cười.

Mỗi lần Liễu Tuấn và Nghiêm Ngọc Thành nói chuyện, tâm tình của Nghiêm Ngọc Thành thường rất tốt, Giải Anh hết sức thích người con rể này, tất nhiên đôi khi cũng không khỏi kỳ quái, vì sao chú nhóc Tiểu Tuấn này có bản lĩnh như vậy.

Liễn Tuấn đẩy cửa phòng ngủ Nghiêm Phi đi vào.

Nghiêm Phi chính đang vuốt ve một chiếc áo jacket nam, treo ở trên giá, kéo bên này sờ bên kia, hiển nhiên là mua y phục người khác thiết kế để tham khảo. Thấy Liễu Tuấn đột nhiên đi vào, mừng rỡ lao về phía Liễu Tuấn đã giang rộng hai tay, cô gái nhỏ chui vào lòng, để y ôm gọn.

Hai người là thanh mai trúc mã, tình cảm mười mấy năm trời, sự quyến luyến của Nghiêm Phi với y ngày càng sâu đậm, chưa từng giảm đi nửa phần, bốn cánh môi chạm vào nhau, hôn say đắm.

Trời đã nóng dần, Nghiêm Phi ở nhà mặc rất ít, chỉ có một chiếc áo phông rộng cổ và một cái váy ngắn, bầu ngực no tròn ép lên ngực Liễu Tuấn, nhấp nhô theo từng nhịp thở, đầy dụ hoặc.
Liễu Tuấn thấy cổ họng hơi khô nóng, bàn tay ôm eo nhỏ của Nghiêm Phi không kìm được chầm chậm chuyển dời tới bờ mông săn chắc đầy đặn của Nghiêm Phi.

Nghiêm Phi tất nhiên không kháng cự.

Thực sự cô không kháng cự với bất kỳ yêu cầu nào của Liễu Tuấn, nhưng Liễu Tuấn hạ quyết tâm để lại thời khắc tuyệt diệu nhất cho đêm tân hôn.

Thời sau, cái gọi là đêm tân hôn, chỉ là một hình thức mà thôi, rất ít cặp vợ chồng trước khi kết hôn không "ăn cơm trước kẻng".

Liễu Tuấn cho rằng, tới đêm tân hôn mới hòa cùng làm một, mới là sự tuyệt diệu không thể có lại.

Tay Liễu Tuấn di động xuống dưới một đoạn ngắn, liền dừng lại bất động, nhưng miệng thì dần dần thuận theo chiếc cằm của Nghiêm Phi, lần theo chiếc cổ thắng muốt di chuyển tới trên bầu ngực no căng.

Nghiêm Phi thở nhè nhẹ, ưỡn bầu ngực tới trước, thậm chí đưa tay ra kéo cổ áo xuống thấp một chút, cằm Liễu Tuấn chạm vào bầu vú, khẽ cọ sát.

Nghiêm Phi đột nhiên cười khanh khách, thì ra râu của Liễu Tuấn làm cho cô hơi ngứa.

Liễu nha nội vốn có chút "thú huyết sôi trào" lập tức lạnh xuống, trong lòng chán hẳn.

Nha đầu này vẫn cứ ngây thơ như vậy, chẳng kể là lúc nào, phá hỏng cả tình thú.

Liễu Tuấn buông Nghiêm Phi ra, luồn tay qua mái tóc đẹp tuyệt tràn của cô, nhìn trái nhìn phải một hồi, mỉm cười hải lòng:
- Ừm, không gầy, vẫn cứ xinh đẹp.

- Đó là chuyện đương nhiên, em lúc nào cũng đẹp mà.
Nghiêm Phi cũng chẳng khiêm tốn.

Liếu Tuấn nắm tay Nghiêm Phi, cùng ngồi trên giường.

Nghiêm Phi hỏi:
- Hôm nay sao đã về rồi? Em còn định ngày mai tới chỗ anh kia.

Nghiêm Phi đã học lái xe rồi, cũng mua một chiếc Santana, vốn chiếc xe kiểu Đức đầu vuông đít vuông, này không hợp với các cô gái, mà Nghiêm Phi lại là một tiểu phú bà, Liễu Tuấn muốn chọn cho cô một chiếc xe đắt hợp với nữ giới, không ngờ Nghiêm Phi nói Santana rất được, nếu Liễu Tuấn đi xe Santana thì cô cũng đi xe Santana.

Hơn nữa thân là con gái bí thư tỉnh ủy cũng phải chú ý ảnh hưởng chứ, đi xe quá đắt không tốt.

Liễu Tuấn cũng không nói gì.

Kỳ thực con trai của bí thư tỉnh ủy tất nhiều có rất nhiều con mắt soi mói, nhưng con gái thì lại chưa chắc, người ta có chú ý tới Nghiêm Phi, cũng là vì có ý đồ làm con rể của nhà họ Nghiêm, chứ không phải muốn lấy cô ra để để giở thủ đoạn gì.

Quan trường, vĩnh viễn là thiên hạ của nam nhân.

Liễu Tuấn cười nói:
- Có chút chuyện cần nói với cha chúng ta.

Nghiêm Phi bĩu môi làm nũng:
- Anh không biết dỗ cho người ta vui à?

Liễu Tuấn mỉm cười, bẹo cái mũi nhỏ của cô nói:
- Bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh luôn làm cho em vui rồi, quá khứ là thế, hiện giờ là thế, tương lai vẫn thế, làm cho em vui cả đời.

Nghiêm Phi cười hết sức vui vẻ, dựa đầu vào vai Liễu Tuấn, rồi chầm chậm nằm vào trong lòng y.

Nghiêm Phi đột nhiên hỏi:
- Tiểu Tuấn, bao giờ thì chúng ta kết hôn?

Đó là chỗ Nghiêm Phi khác với các cô gái khác, thường các cô gái nói "chúng ta kết hôn nhé", vừa làm nũng lại có chút ý ra lệnh, rất có "ý thức tự chủ", Nghiêm Phi thì chỉ lại hỏi khi nào kết hôn.

Cứ như chuyện đại sự này tất nhiên phải do Liễu Tuấn làm chủ.

Cô chỉ "bị kết hôn" mà thôi.

Nhiều năm qua, Nghiêm Phi đã quen Liễu Tuấn sắp đặt hết cho mình rồi, bắt đầu từ lúc "gian lận" vào đại học cho tới giờ đều như vậy.

Nghiêm Phi cũng chẳng thấy có gì không ổn, trong suy nghĩ của cô, có một nam nhân mạnh mẽ như Liễu Tuấn để gửi gắm cả đời là đủ rồi.

Tất cả với cô đều vô cùng hoàn mỹ.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Đợi anh xử lý chuyện ở huyện tương đối ổn rồi chúng ta sẽ kết hôn, hẳn là năm sau, năm sau anh cũng tới tuổi kết hôn tiêu chuẩn rồi.

- Ừ!
Nghiêm Phi ở trong lòng y gật đầu, rất là hài lòng.

Hai người lại "chàng chàng thiếp thiếp" tình tứ, không khí rất ấm sáp, nhất thời làm Liễu Tuấn quên mất mục đích mình về Đại Ninh là gì rồi.

- Tiểu Tuấn, em thiết kế cho anh một bộ y phục, chúng ta đi xem nào.

Triền miên một hồi, Nghiêm Phi đứng lên kéo tay y đi sáng bên kia, thì nghe thấy ở phòng khách vang lên tiếng Nghiêm Ngọc Thành hỏi Giải Anh.

- Thằng tiểu tử ấy đâu rồi?

- Ở trong phòng Nghiêm Phi, Tiểu Tuấn, bác Nghiêm của cháu về rồi.
Liễu Tuấn và Nghiêm Phi nhìn nhau cười, nắm tay đi ra, bất quá vừa mới ra cửa, Liễu Tuấn vội buông tay ra, bởi vì Nghiêm đại nhân sắc mặt âm trầm, có vẻ rất khó chịu.

Chắc là nói chuyện với Trương Quang Minh không được hợp cho lắm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi