TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Nghiêm Ngọc Thành đúng là không ngờ Liễu Tuấn lạ nói với mình chuyện về "tiểu quỷ tử", vốn nghĩ Liễu Tuấn gặp phải khó khăn ở huyện Ninh Bắc, tới để lãnh giáo ông, không ngờ Liễu Tuấn lại nói ra một câu như vậy.

- Tiểu quỷ tử trêu chọc gì tới anh rồi?
Nghiêm Phi cười hỏi Liễu Tuấn, cô trước nay không tham dự chính sự, cái gọi là "phu nhân không can thiệp vào chính sự" sau này cũng chẳng dùng cần dùng với cô, có điều nghe Liễu Tuấn nói "tiểu quỷ tử" ít nhiều làm Nghiêm Phi hứng thú.

Liễu Tuấn đáp:
- Tiểu quỷ tử không động tới anh, mà động tới cả nước chúng ta.

Nghiêm Ngọc Thành cau mày:
- Hiện giờ cháu đã là phó bí thư huyện ủy, đừng có suốt ngày đàm luận xuông cái chuyện "chống lại Nhật hóa" như bọn học sinh nhãi con, quốc gia muốn cường thịnh, không phải dựa vào miệng nói mà có.

Hiển nhiên Nghiêm Ngọc Thành coi Liễu Tuấn thành đám choai choai bốc đồng.

Lần này tới lượt Liễu nha nội ngạc nhiên.

Còn tưởng rằng mình đã đủ trầm ổn rồi, không ngờ ở trong mắt bố vợ, lại cùng là hạng bốc đồng.

Làm sao mà có thể chịu được.

Liễu nha nội vọt miệng gọi một tiếng "ba", bản thân thì không cảm thấy gì, dù sao da mặt Liễu nha nội cực dày, Nghiêm Ngọc Thành cũng chỉ hơi nhướng mắt lên, xem ra da mặt Nghiêm đại nhân cũng chẳng mong hơn bao nhiêu, chỉ có Nghiêm Phi chớp mắt mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Liễu Tuấn nói:
- Con người này thực đúng là...

Chưa dứt lời đã chạy sầm sầm ra ngoài.

Nghiêm Ngọc Thành vừa ăn dưa hấu, vừa thuận miệng hỏi:
- Nói đi! Tiểu quỷ tử sao lại chọc tới cháu rồi?

Liễu Tuấn hỏi:
- Tỉnh đang bàn chuyện cho vay không lãi với tiểu quỷ tử phải không ạ?

- Có chuyện này thật, Trương tỉnh trưởng đích thân chủ trì, mấy ngày trước tiếp đãi một đoàn đại biểu ngân hàng Nhật, bên đó đề xuất cho chúng ta vay vốn không lãi để ủng hộ tỉnh kiến thiết, tỉnh rất coi trọng việc này, thế nào có vấn đều gì à?
Nghiêm Ngọc Thành giới thiệu đơn giản sơ qua tình hình.

Ông là tri kỷ của Liễu Tuấn, mặc dù không biết anh con rể mặt dày gọi "ba" này rốt cuộc có bao nhiêu tài sản bí mật, có điều mấy năm trước, khi bản thân mới làm làm bí thư Bảo Châu, cao tân khu được thành lập không lâu đã vỗ ngực nói kéo về một trăm triệu USD đầu tư bên ngoài, hiện giờ đã thực sự làm được rồi.

Chắc hiện giờ làm phó bí thư huyện ủy, chẳng thèm đề ý tới chút khoàn vay không vốn của tiểu quỷ tử.

- Vấn đề rất lớn, vô cùng nghiêm trọng.
Liễu Tuấn thu lại bộ dạng lắc cấc, thái độ trở nên nghiêm túc.

Nghiêm Ngọc Thành tức thì cau mày lại.

Ông biết lời như vậy phát ra từ miệng Liễu Tuấn là không tầm thường chút nào.

Tên tiểu tử này cho dù đối diện với đối thủ mạnh hơn, cũng chưa từng cau mày, nghe nói trước đó không lâu còn đấu đá với con cháu đời thứ ba của nhà họ Cao cũng giành đại thắng, ít nhất biểu hiện bề ngoài là như thế, tới cả Nghiêm Ngọc Thành nghe nói xong cũng kinh ngạc hết sức, thầm than tên tiểu tử này thật cả gan.

Hiện giờ vì một món vay không lãi, Liễu Tuấn lại có đánh giá như vậy.

- Nói ra lý do của cháu đi.
Liễu Tuấn cũng không che dấu, nói ra quan điểm của mình.

- Làm sao cháu khẳng định được đồng Yên sẽ tăng giá?
Nghiêm Ngọc Thành bắt đầu đi sâu vào vấn đề.

Nhìn bề ngoài Nghiêm Ngọc Thành tính cách phóng khoáng, chỉ nắm những điều mấu chốt, không để tới chi tiết.

Nhưng đây chỉ là phong cách làm việc hay nói là một loại sách lược khống chế cấp dưới của ông, "chỉ nhìn tổng thể" không đại biểu cho Nghiêm Ngọc Thành tính cách "đại khái qua loa", làm việc không tỉ mỉ, mà ngược lại Nghiêm Ngọc Thành phóng khoáng là thành lập trên việc hiểu rõ bản chất.

Chỉ có cơ sở hiểu rõ bản chất sự vật, mới đưa ra phán đoán chính xác, biết cái nào lớn cái nào nhỏ, mới có thể buông nắm tự nhiên, nếu không chẳng phải là phóng khoáng nữa, mà là chỉ huy bừa bãi.

Vấn đề này trên được về Liễu Tuấn cũng đã cân nhắc kỹ càng.

Bin Clinton bắt ép đồng Yên tăng giá là sự thực đã phát sinh ở thế giới kiếp trước, sau khi Liễu Tuấn trung sinh, thế giới này nếu như không có ảnh hưởng bên ngoài quá lớn, sẽ vẫn phát triển theo phương hướng trước đó, Liễu Tuấn không cho rằng hiệu giờ có ảnh hưởng bên ngoài gì lớn đối với chính sách kinh tế của Bin Clinton.

Bởi thế không lâu sau, Clinton sẽ đưa ra quyết định này.

Nhưng không thế nói thẳng thừng như vậy với Nghiêm Ngọc Thành được.

- Ừm, điều này căn cứ vào phân tích tình thế kinh tế trong nước của Mỹ, Clinton có thể đánh bại Bush "anh hùng chiến tranh vùng vịnh", lên làm tổng thống, chính là nhờ quân bài kinh tế...
Liễu Tuấn đem những lời chuẩn bị sẵn trước đó ra nói.

Cái chuyện trùng sinh này đôi khi rất là khó chịu, rõ ràng là biết một chuyện sẽ xảy ra, nhưng phải phí rất nhiều tinh lực bịa ra những lời khiến cho mọi người tiên. Nếu là chuyện nhỏ thì cũng đành đi, ai tin hay không thì mặc, nhưng chuyện này lại là quan trọng nhất, không quản không được.

- Trước khi Clinton trúng tuyển, kinh tế nước Mỹ ở vào trạng thái thấp nhất, hiện giờ ông ta muốn cứu vãn nước Mỹ, nhất định sẽ không bỏ qua cho nước suất siêu mậu dịch lớn nhất là Nhật Bản, muốn thay đổi tình trạng mậu dịch không cân bằng, biện pháp trực tiếp nhất là ép đồng Yên tăng giá, đả kích mạnh mẽ tiềm lực xuất khẩu của Nhật Bản. Nếu đổi lại cháu là tổng thống nước Mỹ nhất định sẽ làm thế.

Thực tế thời gian Bin Clinton đương chức về sau được gọi là "tám năm hoàng kim", kinh tế Mỹ hưng thịnh chưa từng có, cổ phiếu phố Wall liên tục sáng tạo ra mốc cao mới, khoa học kỹ thuật chín muồi phát triển cao tốc, cách mạng internet sáng tạo ra một cơ hội công việc kỹ thuật cao mới, kéo cả nền kinh tế vận chuyển.

Nhưng những cái đó không liên quan tới vấn đề Liễu Tuấn trình bày hiện nay, cho nên không nhắc tới.

Đối với "đầu óc kinh tế" của Liễu Tuấn, Nghiêm Ngọc Thành khá là tin tưởng, nghe thế cau mày lại:
- Nói vậy thì chúng ta hiện giờ vay không vốn, tức là bằng với vay nặng lãi.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Đúng là như thế.

- Ừ, tri thức tài chính thế giới đúng là thú vị.
Nghiêm Ngọc Thành nói một câu giống như tự lẩm bẩm.

- Nghe nói tỉnh chúng ta chuẩn bị vay không vốn 2 tỉ Yên? Hai ba năm sau, chỉ riêng lợi tức chúng ta đã tổn thất hơn nửa rồi, chuyến làm ăn này lỗ to. Bác Nghiêm, cháu thấy phải mau bàn bạc với Trương tỉnh trưởng một chút, nếu hiệp nghị vay vốn ký rồi, tiền vào sổ rồi thì hỏng hết.

Tuy nói vay rồi cũng có thể trả ngay về không động tới một xu, tất nhiên không lỗ, có điều làm việc sớm năng chiều mưa như thế sẽ ảnh hưởng tới quan hệ "làng giềng thân thiện" đang ra sức tuyên truyền, tới tầng cấp của Nghiêm Ngọc Thành và Trương Quang Minh, nếu như chỉ xuất phát từ lợi ích cá nhân, tổn thất về tiền không phải là quan trọng nhất, mà quan trọng là tổn thất về danh dự chính trị.

Vừa mới vay đã trả lại ngay, tỉnh chính phủ các vị đùa thái quá rồi.

Trương Quang Minh thân là tỉnh trưởng, há chịu để người ta nắm thóp.

Nghiêm Ngọc Thành cười nói:
- Nếu như cháu nói chính xác, thì đây không phải chỉ là vấn đề một tỉnh nữa, mà là vấn đề trên phạm vi cả nước rồi. Mà cũng không chỉ là vấn đề vay không vốn, mà cón là vấn đề đầu tư của Nhật Bản vào xĩ nghiệp trong nước, trong thị trường tiền tệ toàn cầu cũng sẽ có ảnh hưởng.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Đúng là thế, cho nên cháu cũng rất sốt ruột, không biết phải cản trở như thế nào.

Dù thế nào nhận định của Liễu Tuấn trong mắt người khác, chỉ là một dự đoán, hơn nữa còn là một dự đoán rất cả gan.

Người hiểu rõ bản lĩnh của Liễu Tuấn như Nghiêm Ngọc Thành còn dễ thuyết phục, nếu đổi lại là người không quen biết thì sợ quá nửa là sẽ coi thành tuổi trẻ ngông cuồng nói bậy mà thôi.

Khi đó trên phạm vi toàn quốc đều khó tìm được chuyên gia thị trường ngoại hối đúng nghĩa, người ta bằng vào cái gì mà tin vào một tên nhãi con miệng còn hôi sữa?

Mắt thấy sắp tổn thất cả trăm triệu đồng, nhưng lại không có biện pháp cản trở hữu hiệu, Liễu Tuấn rất ức chế.

- Bất kể như thế nào ít nhất tỉnh chúng ta có thể cản trở, không phải là bác tin rồi sao?
Lời còn chưa dứt, Liễu Tuấn cười hối lỗi, biết rằng mình nói hơi lỡ lời.

Nghiêm Ngọc Thành thấy Liễu Tuấn ngộ ra sai lầm nên cũng không trách gì.

Cho dù Nghiêm Ngọc Thành có tán đồng ý kiến của Liễu Tuấn, thì sao thuyết phục được Trương Quang Minh vẫn là một vấn đề.

Cưỡng ép yêu cầu ngừng đàm phán vay vốn hiển nhiên là không thích hợp, kiến thiết kinh tế là do Trương Quang Minh chủ quản, vì vấn đề của Mai Ngạo Hàn mà Nghiêm Ngọc Thành sinh ra chia rẽ với Trương Quan Minh, hiện giờ lại tới nói chuyện "vay không lãi" chỉ khiến cho người ta phản càm.

Gì chứ? Vấn đề cán bộ còn chưa thống nhất ý kiến, Nghiêm bí thư ông lại muốn kiếm chuyện với tôi về vấn đề kiến thiến kinh tế sao?

Ngay cả chuyện tốt như vậy mà ông cũng nói thành "thuốc độc", trình độ kiếm chuyện của ông cũng thái quá rồi đấy!

Hiện giờ tình thế phức tạp, Nghiêm Ngọc Thành hành động phải cẩn thận từng bước một.

Đồng Yên tăng giá, là một quá trình lâu dài, sự nguy hại của nó ít nhất phải tới năm sau mới dần dàn thể hiện ra, hiện giờ Nghiêm Ngọc Thành không lấy được lý do nào đủ vững chắc để đi thuyết phục Trương tỉnh trưởng.

Dù thế nào Nghiêm Ngọc Thành cũng không thể nói: Tôi tin Liễu Tuấn, thằng nhóc đó nói nhất định là có lý.

Nhưng Liễu Tuấn tin với sự chién trực của Nghiêm Ngọc Thành, một khi đã tin tưởng phân tích của mình rồi, ông sẽ không trơ mắt ra nhìn tỉnh bị lỗ, phóng chừng ông sẽ tìm cơ hội, uyển chuyển đàm luận chuyện này với Trương Quang Minh.

- Tiểu tử, nhắc cho cháu biết, khoản vay này không phải từ tỉnh ta, đại biểu ngân hoàng của đám tiểu quỷ tử này là từ tỉnh J tới.

Nghiêm Ngọc Thành thấy Liễu Tuấn mày nhíu chặt liền nhắc một câu.

Mắt Liễu Tuấn tức thì sáng lên.

Ý của Nghiêm Ngọc Thành là tỉnh J rất khả năng cũng có khoản vay này, Liễu Tấn Tài là tỉnh trưởng tỉnh J, nếu như Liễu Tuấn có thể thuyết phục cha của mình bỏ chuyện vay vốn này, Nghiêm Ngọc Thành có thể lấy đó làm lệ, đi công tác tư tưởng cho Trương Quang Minh.

- Ngoài ra cháu không phải là " nhà lý luận thanh niên " sao, có thể cho đăng trên báo cách nhìn của cháu mà, nói không c hừng lại được chuyên gia tài chính chú ý thì sao?
Nghiêm Ngọc Thành tiếp tục nhắc nhở.

Liễu Tuấn liền cười nói:
- Bác Nghiêm, cháu là người làm công tác đảng ủy, viết bài thuần về kinh tế có thích hợp không?

- Rắm thối!
Nghiêm Ngọc Thành khinh thường "hừ" một tiếng.

Liễu nha nội chỉ biết gãi đầu không nói nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi