TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Áp lực của Nghiêm Ngọc Thành ngày một lớn.

Bởi vì cuộc khảo sát của ủy ban tổ chức trung ương đã tiến hành xong, nhưng vẫn chậm trễ chưa thể ban bố văn kiện bổ nhiệm, không phải là cao tầng không chịu bổ nhiệm, mà thực sự rất bất đắc dĩ, vị trí tỉnh cấp cho Quách Kỳ Lương chưa được an bài xong.

Việc Quách Kỳ Lương tiến lên bước này như thế nào, đã trở thành tiêu điểm chú ý nhất của quan trường tỉnh hiện nay.

Mọi người đều rửa mắt đợi xem mấy vị đại lão thế lớn của tỉnh rốt cuộc hạ cờ ra sao, kết quả cuối cùng như thế nào.

Hôm đó, Liễu Tuấn đang nói chuyện với Truân Chí Quang trong phòng làm việc, Phan Tri Nhân đột nhiên không để ý tới lễ tiến gõ cửa đi vào, sắc mặt có chút kích động, lại có chút cổ quái.

Liễu Tuấn ngạc nhiên nhìn hắn.

Phan Tri Nhân nói:
- Liễu bí thư, đồng chí Nghiêm Phi tới rồi.

Liễu Tuấn đứng dậy, đi ra ngoài cửa.

Bên ngoài phòng làm việc, Nghiêm Phi mặc một bộ váy dài trắng muốt, mái tóc dài vẫn y như thời còn bé, kết thành hai bím tóc nhỏ chia sang hai bên má, trông vô cùng hoạt bát đáng yêu.

Liễu Tuấn nắm tay Nghiêm Phi hỏi:
- Phi Phi, sao em lại tới đây vào lúc này?

Y công tác ở huyện Ninh Bắc, Nghiêm Phi cũng thường xuyên tới thăm, nhưng đều là hết giờ làm tới phòng số ba nhà khách Thiên Nga, trực tiếp tới văn phòng trong giờ làm việc là lần đầu tiên.

Nghiêm Phi nhoẻn miệng cười không nói.

Liễu Tuấn chột dạ, y có thể nhìn ra, cô nàng có tâm sự rất nặng nề, nhưng Nghiêm Phi tính cách xưa nay luôn hoạt bát cởi mở, ngây thơ vô tư, chuyện gì có thể làm cô không vui như thế.

Truân Chí Quang đã đi ra khỏi phòng làm việc.

Hắn chưa nghe nói tới tên đồng chí Nghiêm Phi, nhưng muốn xem xem đồng chí Nghiêm Phi có thể làm cho Liễu bí thư từ trong phòng làm việc ra ngoài nghênh đón là "thần thánh phương nào".

Vừa mới ra ngoài đã bị dung nhan tuyệt mỹ của Nghiêm Phi làm choáng váng.

Không ngờ trên thế giới này còn có một báu vật đẹp "yêu nghiệt" như thế.

- Truân trưởng phòng, giới thiệu cho đồng chí, đây là vị hôn thê của tôi, Nghiêm Phi. Phi Phi đây là Truân trường phòng của phòng tổ chức huyện ủy.
Liễu Tuấn giới thiệu cho Truân Chí Quang.

Truân Chí Quang lại thấy đầu óc choáng váng.

Con gái của bí thư tỉnh ủy trong truyền thuyết, hiện giờ đã thực sự đứng trước mặt mình đây rồi.

Có điều Truân Chí Quang không có dũng khí tới bắt tay cùng Nghiêm Phi, chỉ khiêm cung đứng cười.

Truân Chí Quang nói:
- Liễu bí thư, đồng chí Nghiêm Phi, hai người nói chuyện, tôi xin về trước.

Liễu Tuấn liền cười nói:
- Được, lần sau chúng ta bàn lại nhé.

- Vâng, vâng..
Truân Chí Quang vội vàng vội vàng đi ra cửa, không biết Nghiêm Phi có phép thuật gì, làm hắn không thể ở thêm lấy một khắc, khi ra cửa còn chân nọ đá chân kia, thiếu chút nữa ngã sấp mặt.

Nghiêm Phi không nhịn được hé miệng cười.

Vào trong phòng làm việc, Liễu Tuấn vội vã hỏi luôn:
- Phi Phi, đã xảy ra chuyện gì?

Nghiêm Phi cũng lộ ra vẻ lo lắng nói:
- Em cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì nữa, nhưng mà mấy ngày hôm nay thần sắc của ba rất không ổn, cả ngày từ sáng tới tối mày cứ nhăn tít, đi đi lại ở cầu thang, mẹ khuyên mấy lần còn bị ba trừng mắt ra nhìn.

Liễu Tuấn thực sự cả kinh.

Có thể làm cho Nghiêm Ngọc Thành lo lắng như thế, chẳng phải là vấn đề đơn giản, chừng là chuyện bên phía Quách Kỳ Lương rồi, chẳng lẽ lại có diễn biến xấu?

Nghiêm Phi nói với Liễu Tuấn:
- Hay là hôm nay anh về một chuyến nói chuyện với ba đi, lời anh nói ba có thể sẽ nghe... Trước kia khi chú Liễu gặp chuyện phiền lòng, ba luôn gọi điện cho chú...

- Được, chúng ta đi luôn thôi, à đợi đã, anh xin phép Bạch bí thư đã.
Nhắc tới Bạch bí thư, Liễu Tuấn hơi nghiêng mặt đị, sợ bị nhìn ra điều gì đó.

Cô nhóc này cho dù ngây thơ, nhưng là nữ nhân, ở phương diện độ mẫn cảm về chuyện kiểu này thì không hề thua kém ai.

Trong điện thoại Liễu Tuấn cũng không dấu Bạch Dương, nói trong nhà có chút việc phải về xem sao.

Bạch Dương tất nhiên không có lý nào không cho phép.

Cả hai lập tức chạy xe về Đại Ninh, tới nơi thì đúng vào giờ cơm, Nghiêm Ngọc Thành vẫn theo quy củ cũ, nếu không có chuyện xã giao, sẽ trở về nhà ăn cơm.

Tới tầng cấp như ông, chuyện xã giao lại không nhiều như lãnh đạo cấp đưới nữa.

Trừ khi là quan lớn trung ương xuống phải tháp tùng, còn chuyện khác ông không muốn tham gia cũng chẳng ai dám cưỡng ép, làm bí thư tỉnh ủy quy củ càng lớn, giống như ở Bảo Châu, cửa biệt thự mở rộng, song không được Nghiêm Ngọc Thành mời trước, có ai dám tùy tiện tới nhà bái phỏng.

Thấy Liễu Tuấn đột nhiên trở về, Nghiêm Ngọc Thành chỉ nhướng mắt lên một cái, rồi lại thản nhiên như không ngồi hút thuốc đọc báo.

Giải Anh đang bận rộn bày bát đúa, thấy Nghiêm Phi và Liễu Tuấn, liền mỉm cười:
- Tiểu Tuấn về rồi, mau, lại ăn cơm nào.

Từ khi Liễu Tấn Tài điều tới tỉnh J, nơi này đã thành nhà của Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn cười vâng lời, nắm tay Nghiêm Phi cùng tới bàn ăn.

Giải Anh nhìn Nghiêm Phi một cái biểu dương.

Mấy ngày qua tâm tình Nghiêm Ngọc Thành không tốt, Giải Anh đều thấy hết cả, nhưng hai nhà Nghiêm Liễu đều có một quy củ nghiêm ngặt quyết không cho phép "phu nhân can dự vào chính sự", Giải Anh cũng chẳng hiểu chính cục ở tỉnh hơn can bộ phổ thông bao nhiêu, Giải Anh thực sự không giúp được gì, không ngờ Nghiêm Phi lại chạy tới huyện Ninh Bắc đưa Liễu Tuấn về, cực kỳ hợp ý Giải Anh.

Liễu Tuấn Tài không có mặt, Tiểu Tuấn cũng có thể tạo được tác dụng tương đương.

Vốn Nghiêm Phi chỉ cần gọi một cú điện thoái cho Liễu Tuấn là xong, bất quá cô nàng nhớ bạn trai, cho nên mới đích thân đi tìm.

Giải Anh xới một bát cơm, đặt trước mặt Nghiêm Ngọc Thành nói:
- Lão Nghiêm, ăn cơm thôi.

Nghiêm Ngọc Thành đặt tớ báo xuống, bưng bát cơm lên ăn, sắc mặt bình tĩnh, không thấy có mấy ưu phiền.

Công phu dưỡng khí bậc thật, thật đáng phục.

Giải Anh và Nghiêm Phi đều có chút nuốt không trôi, chỉ có Liễu Tuấn như bên cạnh chẳng có ai, cầm bát lên là ăn vèo vào, đợi cho y chén xong bốn bát Nghiêm Ngọc Thành mới vừa đặt bát xuống, còn mẹ con Giải Anh thì chưa ăn xong tới một bát.

Nghiêm bí thư trêu chọc:
- Tiểu từ, sức ăn vẫn khá nhỉ.

Liễu Tuấn vội lấy thuốc ra mời cha vợ đại nhân, lại xun xoe châm thuốc cho Nghiêm Ngọc Thành, cười nói:
- Ăn được ngủ được là chuyện tốt mà, lòng vô tư lự đất trời rộng mở.

Nghiêm Ngọc Thành nhin y hừ một tiếng:
- Cần cậu phải dạy bảo ta sao?

Liễu Tuấn cười gượng, không lên tiếng.

Nghiêm Phi đặt bát cơm xuống, đứng dậy rót trà cho cha và vị hôn phu.

Ăn cơm xong là vừa vặn tới thời gian xem thời sự, Giải Anh bật TV lên.

Tin tức đầu tiên là nghiêm Ngọc Thành phát biểu ở hội nghị hội nghị bí thư kỳ ủy toàn tỉnh.

Trong TV Nghiêm Ngọc Thành mặc sơ mi trắng, áo véc đen, ca vát thẫm màu, khí thế oai nghiêm, tinh thần phấn chấn, tại hội nghị cường điệu tầm quan trọng của "phản hù xướng lêm".
*** Phản hủ xướng liêm: Một thuật ngữ chính trị, có nghĩa là chống lại sự tha hóa hủ bại, đề cao liêm khiết chính trực. Về sau còn nói tới nhiều nên mình sẽ để nguyên hán việt.

Đồng chí Nghiêm Ngọc Thành chỉ ra: Đối với công tác phản hủ xướng liêm phải coi trọng cao đô, gần đây trong đội ngũ cán bộ toàn tỉnh chúng ta, đặc biết trong một số ít cán bộ lãnh đạo, sinh ra tác phong bất chính, hiện tượng lấy quyền lực mưu lợi riêng đang có chiều hướng quay trở lại, để tăng cường việc làm trong sạch đảng, các kỷ ủy cần phải tăng cường công tác phản hủ xướng liêm, tập trung tinh lực, xét xử các vụ án lớn.

Trên TV cô gái dẫn chương trình đang giới thiệu nguyên văn lời nói của Nghiêm Ngọc Thành ở hội nghị.

Liễu Tuấn lại nhìn Nghiêm Ngọc Thành, ánh mắt của ông rất bình thàn, nhìn không ra có gì khác thường.

Nhưng Liễu Tuấn biết, một cuộc đấu tranh quy mô lớn sắp bắt đầu rồi, Nghiêm Ngọc Thành phát biểu trên hội nghị bí thư kỷ ủy, chính là để tạo thế cho hành đông "phản hủ xướng liêm" sắp triển khai.

Cha vợ con rể cứ như thế ngồi xem thời sự.

Nghiêm Ngọc Thành ngồi chính giữa ghế sô pha đối diện với TV, Liễu Tuấn thì ngồi bên mép, trong suốt một tiếng thời sự, hai người không nói gì cả, chỉ có Nghiêm Phi ngồi tựa vào tay vịn ghế, thỉnh thoảng lại nghịch tóc, béo tai của Liễu Tuấn.

Xem xong tin tức, Nghiêm Ngọc Thành liền đứng dậy chắp tay lên lầu.

Lần này Nghiêm Phi không bĩu môi nữa, còn đẩy Liễu Tuấn một cái, ý bảo mau đi theo.

- Bác Nghiêm, có phải thủ trưởng gọi điện cho bác rồi không?
Vừa mới vào trong thư phòng ngồi xuống, Liễu Tuấn đã hỏi ngay.

Nghiêm Ngọc Thành trong mắt cuối cùng phải lộ ra vẻ kinh ngạc, tựa hồ bất ngờ Liễu Tuấn sao có thể biết được, hình như khi ông và thủ trưởng nói chuyện, bên cạnh không có một ai nghe, tin tức này Nghiêm Phi không có khả năng tiết lộ cho Liễu Tuấn.

Liẽu Tuấn mỉm cười nói:
- Cháu đoán thôi, nếu không sao bác lại cảm thấy áp lực lớn như thế.

Nghiêm Ngọc Thành gật đầu, có chút tán thưởng, lại có phần cảm khái.

Nghiêm bí thư tự tin "nhìn người cực chuẩn", tên tiểu tử Liễu Tuấn này trong đầu có mưu tính gì, có ý đồ gi đều không dấu được ông, không ngờ chính bản thân mình, cũng bị tên nhãi này nhìn thấu luôn, thật đúng là "Trường Giang sóng sau đè sóng trước" rồi.

Thấy Nghiêm Ngọc Thành gật đầu thừa nhận, Liễu Tuấn cũng trở nên nghiêm túc.

Thủ trưởng gọi điện thoại cho Nghiêm Ngọc Thành, đương nhiên không phải chuyên môn nói chuyện Quách Kỳ Lương, việc đề bạt một cán bộ cấp sở hoặc cấp phó bộ, thủ trưởng chỉ nhắc một lần là đủ rồi.

Nhưng Nghiêm Ngọc Thành hành động chậm chạp, trong lòng thủ trưởng khó tránh khỏi có chút khó chịu.

Cú điện thoại này, khẳng định đại biểu cho thái độ đó của thủ trưởng.

Liễu Tuấn buột miệng nói:
- Xem ra phải tác chiến rồi.

Mắt Nghiêm Ngọc Thành liền nheo lại, nói:
- Cũng nên động thủ rồi, trong thời gian này kỷ ủy tỉnh và phòng khiếu nại tỉnh đều nhận được không ít thư tố cáo, trong quá trình phân phối hạng ngạch của hoạt động chi giáo tồn tại vấn đề cực lớn.

Liễu Tuấn hít sâu một hơi.

Cái chuyện này y sớm đã dự liệu được rồi, đoán chắc Nghiêm Ngọc Thành sẽ lấy nó ra làm cớ, cho nên đã đánh tiếng với Trì Hiểu Ba, Trì Hiểu Ba là người cẩn thận, hẳn là không xen vào, như vậy lần này Nghiêm Ngọc Thành động thủ, chủ yếu là nhắm vào Hồng Nhạc Tụng, Tề sở trưởng và Cổ sở trưởng rồi.

Ba người này, hai người thuộc hệ Trương Quang Minh, một thuộc hệ Hồ Vi Dân, Nghiêm Ngọc Thành động thủ với bọn họ gây nên phong ba cực lớn, rất có khả năng Trương hệ và Hồ hệ sẽ hoàn toan liên hợp, chống lại Nghiêm Ngọc Thành.

Quả thực là tiến cũng khó mà lui cũng khó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi