TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Liễu huyện trưởng ngày hôm sau trở về thành phố Đại Ninh, lúc đó là buổi tối nên không về huyện Ninh Bắc nữa, ở lại nhà họ Nghiêm nghỉ ngơi một tối, bầu bạn nói chuyện với Phi Phi.

Lần này thăng chấp làm cha, Liễu Tuấn vui mừng thì vui mưng, những cảm thấy rất có lỗi với Phi Phi.

Xem ra hạng người lòng dạ chưa đủ rắn, lương tâm chưa đủ đen như Liễu nha nội, thì nợ tình không thể thiếu quá nhiều, nếu không trong lòng sẽ luôn bất an.

Trở về biệt thự số một, thấy trong phòng khách có hai vị khách, không cần giới hiệu Liễu Tuấn cũng biết là ai rồi.

Ngoài cửa có hai cỗ xe, một mang biển của tỉnh chính phủ, chắc chắn là của phó tỉnh trưởng mới Quách Kỳ Lương, tỉnh chính phủ có năm vị phó tỉnh trưởng, Quách Kỳ Lương xếp hàng cuối cùng.

Ngoài ra một chiếc Audi, thì mang biển số hai của thành phố Hãn Hồ, đương nhiên là của Mai Ngạo Hàn.

Thông thường cán bộ lãnh đạo cấp dưới tới bái phỏng lãnh đạo cấp trên thì phải cẩn thận một chút, đổi lại biển số xe, tránh khó xử vì ba ngôi biệt thự số một hai ba của tỉnh kề sát nhau, anh lại công nhiên ngồi xe của chính phủ ra vào, chẳng phải tuyên bố rõ ràng với người khác, là mình tới bái phỏng Nghiêm Ngọc Thành sao?

Nhất là vào loại thời khác này cần phải chú ý.

Quách Kỳ Lương lẫn Mai Ngạo Hàn "nghênh ngang" như thế, đoàn chừng đã nắm được tính cách của Nghiêm Ngọc Thành.

Nghiêm đại nhân quang minh lỗi lạc, coi thường hạng người giấu đầu hở đuôi.

Quách Kỳ Lương và Mai Ngạo Hàn vốn là thân tín của Liêu Khánh Khai, giờ đây Ngiêm Ngọc Thành kế thừa "y bát" của Liêu Khánh Khai, hai người chuyển làm môn hạ của Nghiêm Ngọc Thành, cả tỉnh biết cả, có gì phải kiêng kỵ?

Triệu kiện thân tín trong nhà của mình, chính là điều đương nhiên.

Liễu Tuấn lên tiếng chào Nghiêm Ngọc Thành:
- Bác Nghiêm!

Nghiêm Ngọc Thành gật đầu, vẻ mặt rất ôn hòa:
- Tiểu tử lại đây nào, ra gặp Quách tỉnh trưởng và Mai thị trưởng đi.

Liễu Tuấn đi tới, hơi cúi đầu làm lễ với hai người:
- Chào Quách tỉnh trưởng, Mai t hị trưởng.

Cho dù Liễu Tuấn chưa từng gặp mặt hai người Quách, Mai nhưng sẽ không thể nhận sai người.

Chưa nói bề ngoài của hai người này khác nhau rất lớn, chỉ từ vị trí hai người ngồi trước mặt Nghiêm Ngọc Thành cũng có thể nhận ra.

Người trên quan trường, đối với việc xếp hàng chia chỗ, bất kể khi nào, cũng không thể làm sai.

Ngồi bên trái Nghiêm Ngọc Thành là Quách Kỳ Lương, bên phải là Mai Ngạo Hàn.

Quách Kỳ Lương xuất thân từ cán bộ đoàn, đeo một chiếc kính gọng vàng, bề ngoài nhã nhặn, có vài phần giống với người kế nhiệm Hàn Giang. Mai Ngạo Hàn thì từ cơ sở đi lên, mặt đầy uy nghiêm, góc cạnh rõ ràng.

Nghe Liễu Tuấn giới thiệu, hai người Quách Mai đều không dám sơ xuất, tươi cười bắt tay Liễu Tuấn, khen Liễu huyện trưởng tuổi trẻ tài cao, từ xưa anh hùng xuất thiếu niên.

Liễu huyện trưởng hiển nhiên phải khiêm tốn một phen.

Giải Anh tự mình đưa trà lên, làm Liễu Tuấn vội đứng dậy đưa hai tay đỡ lấy.

Trong lúc ấy Nghiêm Phi từ bên trong phòng đi ra liếc Liễu Tuấn một cái, nở nụ cười tuyệt mỹ, rồi rút đầu về. Cô nàng rất hiểu quy củ, biết lúc này Tiểu Tuấn phải nói chuyện với các trưởng bối.

Nghiêm Ngọc Thành mỉm cười hỏi:
- Tiểu tử, nghe nói mấy ngày qua chạy tới Hồng Không dạo mát hả?

- Vâng bác Nghiêm, cháu tới đó đi vài vòng.
Liễu Tuấn đáp rất quy củ.

Mặc dù Quách Mai đều là đại tướng Nghiêm hệ, nhưng dù sao lần đầu gặp mặt, phải tỏ ra trầm ổn một chút.

Nghiêm Ngọc Thành tiếp tục hỏi:
- Có hiệu quả chứ?

Liễu Tuấn hơi lấy làm lạ, theo lý mà nói có hai người Quách Mai ở đây, Liễu Tuấn cùng lắm chỉ tới cho tròn lễ số, nói hai ba câu, Nghiêm Ngọc Thành phải đuổi y đi, bảo y đi mà dính lấy con gái mình mới đúng, hiện giờ lại nghiêm túc nói chuyện với y, để hai người kia qua bên.

- Vâng cũng có được chút, mấy hạng mục nhỏ tìm được người có ý đầu tư, có điều quan trọng nhất là cháu muốn tiến cử nhân viên quản lý của Hồng Kông tới để quản lý công ty than của huyện, hiện giờ công ty than mặc dù sản xuất và tiêu thụ nhìn bề ngoài thì không tệ, rất là tưng bừng náo nhiệt, kỳ t hực vấn đề quản lý nội bộ có nhiều việc không theo kịp, đặc biệt là phân phối tài nguyên nhân lực rất là thiếu hợp lý, không thể phát huy được hiểu quả lớn nhất, thay đổi phương thức quản lý, có lẽ sẽ thu được hiệu quả tốt.

Nếu Nghiêm bí thư đã hỏi tới, bất kể ông có ý gì, Liễu huyện trưởng phải lấy tinh thần ứng phó cho tốt.

Nghiêm Ngọc Thành rất quan tâm hỏi:
- Công ty than của huyện Ninh Bắc không phải đầu năm nay mới thành lập nên sao? Ban bế còn phải làm quen mà, vội vàng đưa phương thức quản lý khác biệt vào, liệu có thể bị hỗn loạn hay không?

Hai người Quách Mai cũng tỏ ra rất chú tâm.

Đây không phải chỉ vì bí thư tỉnh ủy đang nói chuyện, bọn họ phải hết sức chú ý, thực tế hai người cảm thấy hứng thú với việc tuổi tác của Liễu Tuấn, muốn tìm hiểu thêm, xem xem rốt cuộc y có điều gì khác người.

Cán bộ quan hệ với Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài đều biết rằng, hai người đều không phải hạng o bế thân tình, Liễu Tuấn thế nào cũng phải có tài năng, nếu không hai người Nghiêm Liễu cũng sao để cho người khác nắm thóm được.

Liễu Tuấn đáp rất chững chạc:
- Có hỗn loạn hay không, quan trọng là phải tìm được chỗ thích hợp đưa vào, sau đó tăng cường chỉ dẫn, cháu thấy vấn đề không lớn lắm.

- Sải bước quá nhanh đấy, xem ra huyện Ninh Bắc muốn tiến bước rồi.
Nghiêm Ngọc Thành nửa như nói đùa:
- Cớm phải ăn từng miếng, chân phải đi từng bước cho vững.

Liễu huyện trưởng uất nghẹn.

Rõ ràng là Nghiêm bí thư ngài chỉ vẽ cho Đường Hải Thiên, "ép buộc" người lập quân lệnh trạng, tới giờ lại nói những lời châm chọc! Há có thể thế được! Không nể mặt ông là cha vợ, tôi chả thèm để ý!

- Bác Nghiêm, cháu cũng muốn tiến bước cho vững, nhưng bác phải nói với bác Đường một tiếng, ép cháu lập quân lệnh trạng, chỉ cho có thời gian ba năm, không nhanh một chút sao được.

Liễu huyện trưởng "chứng nào tật nấy", cũng chẳng để ý có khách ngồi đó hay không, trực tiếp cho Nghiêm bí thư đụng phải một cái đinh không cứng không mềm.

- Nói như vậy là lại thành ta không đúng rồi?
Nghiêm Ngọc Thành trừng mắt lên.

Liễu Tuấn cười nói:
- Không dám, không dám, chẳng qua cháu sợ bị đánh đòng thôi, đây gọi là bị ép bất đắc dĩ.

- Liễu huyện trưởng đã lập quân lệnh trang gì với Đường thị trưởng vậy?
Mai Ngạo Hàn đột nhiên hỏi chen vào, có vẻ đầy hứng thú.

Nghiêm Ngọc Thành tuy làm ra bộ phùng mang trợn mắt, nhưng hai người Quách Mai đều nhìn ra, chẳng qua là cha vợ con rể nói đùa mà thôi, nên cũng không cố kỵ quy củ có quan trên ở đó, cấp dưới không được tùy tiện nói chen vào.

Liễu Tuấn cười đáp:
- Trong vòng ba năm kinh tế huyện Ninh Bắc phải từ tầm trung trở lên trong các quận huyện của Đại Ninh.

Mai Ngạo Hàn thầm kinh hãi nghĩ điều này đúng là quá ác rồi.

Hắn là thị trưởng nắm kiến thiết kinh tế, biết chuyện này khó khăn nhường nào.

Có điều nhìn dáng vẻ thong thong chẳng chút bận tâm của Liễu Tuấn, không biết là nghe con không biết sợ hổ, hay là có tính toán kỹ càng, đoán chừng là khả năng trước lớn hơn.

Nghĩ coi Liễu Tuấn mấy tuổi đầu? Từ lúc tốt nghiệp tới giờ được một hai năm, đã quản lý một phương, tưởng rằng kiến thiết kinh tế là dễ dàng sao?

Mai Ngạo Hàn vốn muốn nhắc nhở Liễu Tuấn mấy câu, nhưng nghĩ rồi cuối cùng không nói ra.

Con rể bí thư tỉnh ủy, con trai tỉnh trưởng, không nên tùy tiện chỉ điểm thì tốt hơn.

- Quan hệ của cháu và Bành bí thư thế nào rồi?

Nghiêm Ngọc Thành lại hỏi, mắt tựa như vô tình liếc qua mặt Mai Ngạo Hàn.

Liễu Tuấn trong lòng choàng tỉnh.

Quách Kỳ Lương sau khi lên làm phó tỉnh trưởng, vì cân bằng, Nghiêm Ngọc Thành phải đồng ý thư ký trưởng tỉnh chính phủ là Đồng Tiêu Sơn làm bí thư thị ủy Thành phố Hãn Hồ, Mai Ngạo Hàn lỡ mất chiếc ghế bí thư, trong lòng buồn bực thế nào khỏi nghĩ cũng biết, nếu bảo hắn phải phối hợp tốt với Đồng Tiêu Sơn, chẳng phải là dễ dàng gì.

Nghiêm Ngọc Thành giữ Liễu Tuấn lại nói chuyện, chính là có ý này.

Quách Kỳ Lương và Mai Ngạo Hàn đều chú ý nhìn Liễu Tuấn.

Bành Thiếu Hùng là thư ký tiền nhiệm của Quan Minh Kiệt, có thể nói bố cục chính trị huyện Ninh Bắc hiện nay chính là một Thành phố Hãn Hồ thu nhỏ, thậm chí vị trí Liễu Tuấn ở huyện Ninh Bắc còn không vững như Mai Ngạo Hàn ở Thành phố Hãn Hồ. Quách Mai đều là một tay Liêu Khánh Khai đề bạt lên, tất cả ban bệ đều là nhân mã của hệ Quách Mai, còn Đồng Tiêu Sơn một mình đi nhậm chức, Mai Ngạo Hàn trừ không có danh nghĩa bí thư thị ủy, còn thức tế có gì khác?

Liễu tuấn lại không như thế, nền móng yếu hơn nhiều.

- Cũng không tệ, Bành bí thư là lãnh đạo, mọi người tất nhiên là rất tôn trọng đồng chí ấy, hơn nữa đem kinh tế huyện đi lên, đối với mỗi thành viên trong huyện đều có lợi mà.

Liễu Tuấn mỉm cười đáp, mắt nhìn thẳng vào Nghiêm Ngọc Thành, không hề liếc qua Mai Ngạo Hàn chút nào.

Nghiêm Ngọc Thành chậm rãi gật đầu, cầm chén trà lên uống một ngụm rồi nói: - Làm thế là đúng rồi, phải hết sức tôn trọng nguyên tắc tổ chức của đảng, kiên trì chế độ dân chủ tập trung, tôn trọng quyền uy của bí thư đảng ủy, tập trung tinh lực để kiến thiết kinh tế.

Quách Kỳ Lương và Liễu Tuấn đều liên tục gật đầu, thần sắc của Mai Ngạo Hàn thoáng có chút cổ quái.

Đồng Tiêu Sơn sau khi tới nhậm chức, Mai Ngạo Hàn gần như trở thành "nhất ngôn đường" ở thị ủy Thành phố Hãn Hồ.

Quyết sách quan trọng nếu không được Mai Ngạo Hàn gật đầu, thì tuyệt đối không có cách nào thực thi được, xưa nay làm thị trưởng uy thế như vậy, chỉ có một người mà thôi.

Đây chẳng phải là chuyện tốt gì, mặc dù Mai Ngạo Hàn là đại tướng của Nghiêm Liễu hệ, nhưng nếu như tỉnh bổ nhiệm Đồng Tiêu Sơn làm bí thư thị ủy, thì phải bảo vệ quyền uy của Đồng Tiêu Sơn, đây là vấn đề trái nguyên tắc rõ ràng. Không thể tạo nên tiền lệ "thị trưởng chuyên quyền", nhất là không thể tạo tiền lệ khi Nghiêm Ngọc Thành làm bí thư tỉnh ủy.

Nghiêm Ngọc Thành lấy lời của Liễu Tuấn khuyên bảo Mai Ngạo Hàn, so với việc làm "công tác tư tưởng" ngay trước mặt, thì để lại thể diện cho hắn nhiều hơn.

Nếu như ép tỉnh ủy phải ra tay "phẫu thuật" ban bệ của thành phố Hãn Hồ, thì mọi người đều mất mặt cả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi