TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Trong thư phòng của Nghiêm Ngọc Thành có ba người.

Trừ Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tuấn ra, còn có tỉnh trưởng Liễu Tấn Tài ngồi sóng vai với ông.

Liễu Tấn Tài là do Nghiêm Ngọc Thành mời tới, sau khi nhận tin Liễu Tuấn bị tố cáo có quan hệ không chính đáng với Bạch Dương, Nghiêm Ngọc Thành suy nghĩ nhiều lần, mới gọi điện cho Liễu Tuấn Tài, mời ông có rảnh thì tranh thủ tới một chuyến, bất kể chuyện này thực hay giả đều phải báo cho Liễu Tấn Tài.

Từ đạo bạn bè mà nói, Liễu Tấn Tài để con trai lại, phó thác cho Nghiêm Ngọc Thành, thì Nghiêm Ngọc Thành phải trông coi.

Hai vị đại lão Nghiêm Liễu sắc mặt nghiêm nghị, còn người đương sự, đồng chí Liễu Tuấn thì lại ung dung pha trà mới nước, lấy thuốc lá ra mời hai vị, rồi tự mình châm một điểu, hít sâu một hơi, ra chiều rất thích ý.

- Tiểu tử thong dong quá nhí!
Nghiêm Ngọc Thành hừ lạnh một tiếng.

Có thể nhìn ra, Nghiêm bí thư rất tức giận, chỉ ngại có Liễu Tấn Tài ngồi bên, không tiệnn phát tác mà thôi.

Liễu Tuấn cười nói:
- Đang buồn không có chỗ nào hạ thủ, người ta lại dâng tới tận miệng, cháu đương nhiên là vui mừng rồi. Nếu bảo cháu nói, thì hai người đều đi nghỉ ngơi đi, làm ván cờ, tán gẫu một chút, hay làm gì cũng được. Chuyện này cứ để cho cháu, không xới tung bọn chúng lên, cháu tự xin thôi việc.

Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài đưa mặt nhìn nhau.

Nghe khẩu khí của tiểu tử này, thứ cứ như là đã túm được bím tóc của người ta rồi vậy.

Người ta nói có tật giật mình, có tật không giật mình đã là ghê gớm lắm rồi vậy mà Liễu Tuấn "có tật" rồi lại còn "hiên ngang" như thế, đúng là hiếm có.

- Vậy thì mấy tấm ảnh này giải thích thế nào?
Nghiêm Ngọc Thành đưa tay ra gõ lên mấy tấm ảnh đặt trên bàn.

Trên bàn tổng cộng có sáu tấm ảnh, toàn là Liễu Tuấn và Bạch Dương thân mật ôm nhau, bất kỳ ai mà nhìn qua một cái, đều không có gì phải hoài nghi về quan hệ không chính đáng của hai người trong ảnh.

Mấy tấm ảnh này Liễu Tuấn thấy trước rồi.

Buổi sáng y đã được xem trong phòng làm việc của Diệp Xuân Lâm.

Chính bởi vì có chứng cứ "xác thực" như vậy, mới làm cho Diệp Xuân Lâm hết sức tức tối, ông cũng cho rằng Liễu Tuấn và Bạch Dương có vấn đề, hơn nữa quan trọng nhất là trung kỳ ủy nhất định cũng nhận được những bức ảnh này.

Mặc dù hiện giờ chưa thấy có động tĩnh gì, nhưng phóng chừng là sắp rồi.

Liễu Tuấn liếc tấm ảnh một cái, hết sức khinh bỉ nói:
- Giả đấy.

Khi ở văn phòng của Diệp Xuân Lâm, Liễu Tuấn nhìn thấy những tấm ảnh này, cũng đã cho Diệp Xuân Lâm đáp án đó, hơn nữa tiếp theo lại còn tỏ ra hớn hở vô cùng, làm Diệp Xuân Lâm chả hiểu ra sao.

Hai người ở trong ảnh chính xác là Liễu Tuấn và Bạch Dương, nhưng thông qua xử lý kỹ thuật, đem hai bức ảnh của hai người chụp ở chỗ công khai hai lồng vào nhau.

Bạch Dương và Liễu Tuấn đều là quan phụ mẫu chấp chính một phương, phát biểu chụp ảnh ở những trường hợp công khai là bình thường, muốn kiếm được ảnh của hai người không khó, lông vào thành hành vi "ám muội", cũng làm được. Mặc dù khí đó kỹ thuật vi tính chưa phát triển như đời sau, nhưng muốn chế ra những bức ảnh kiểu như thế này chẳng khó khăn gì.

- Giả sao?
Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài giật mình, cầm ảnh chụp lên xem lại.

Thành thực mà nói, Nghiêm Ngọc Thành không xem kỹ những tâm ảnh này, khi Diệp Xuân Lâm đưa cho, ông chỉ liếc qua một cái, trong lòng hết sức khó chịu.

Nghiêm bí thư không phải là nhân vật thuộc phái bảo thủ, đối với chuyện giữa những người trẻ tuổi, vốn không chú ý lắm.

Nhưng nhân vật chính lần này lại là Liễu Tuấn, coi như chạm vào vảy của Nghiêm Ngọc Thành rồi.

Uổng cho tên tiểu tư này thường ngày luôn miệng nói yêu thương con gái mình vô cùng, sau lưng lại làm loại chuyện này, nếu làm thì làm rồi, không biết che dấu đi sao? Làm cho thiên hạ biết cả, đúng là quá ngang ngược.

Tất nhiên, Nghiêm Ngọc Thành tức giận thì tức giận, nhưng không hề mất đi lý trí, với vị trí hiện nay của ông, tất nhiên biết nặng nhẹ, nếu như ông mất bình tĩnh, đi truy cứu Liễu Tuấn, chẳng phải là trúng kế kẻ khác?

Chuyện làm người thân đau đớn kẻ thù sung sướng đó, Nghiêm Ngọc Thành không làm.

Trong chớp mắt, Nghiêm Ngọc Thành quyết định, chuyện này giải quyết kín đáo trong nội bộ, đợi xử lý chuyện bên ngoài rồi, mới ra tay cho tên tiểu tử khốn kiếp này một bài học cũng không muộn.

Chỉ là không biết người khác có chịu cho hay không thôi.

Liễu Tấn Tài khi nghe thấy chuyện này, trong lòng cũng rất không thoải mái, thầm trách đứa con mình làm việc lỗ mãng, ông biết hiện giờ với địa vị tiền bạc và điều kiện cá nhân của Liễu Tuấn, các cô gái xúm lấy là chuyện thường tình, nhưng cũng không nên đi đụng vào Bạch Dương chứ!

Thân phận Bạch Dương thực sự quá mẫn cảm.

Còn mấy về tấm ảnh kia, Liễu Tấn Tài lại càng không xem kỹ trước mặt Nghiêm Ngọc Thành.

Không ngờ Liễu Tuấn lại nói những tấm ảnh này là đồ giả.

Hai vị đại lão liền xem thật kỹ một hồi, cùng lộ ra vẻ hồ nghi.

- Tiểu tử, làm sao ta không nhìn ra được là đồ giả?
Nghiêm Ngọc Thành nửa tin nửa ngờ.

- Muốn làm giả, thế nào cũng phải có chút trình độ chuyên nghiệm, nếu làm bác nhìn một cái mà biết đồ giả ngay thì còn cáo trạng cái gì nữa.
Liễu Tuấn cười nói, thái độ rất thoải mái.

Nghiêm Ngọc Thành sầm mặt xuống.

Tiên tiểu tử thối này đúng là quá láo toét rồi, dám che cười Nghiêm bí thư mắt mũi kèm nhèm, thật giả cũng không nhìn ra được. Nhưng bức ảnh này thực sự là khó mà phân biệt được thật giả, lời của Liễu Tuấn, chẳng thể tin được, ai mà biết tên tiểu tử này có phải đang chối quanh không?

Nghiêm bí thư rất khó chịu:
- Theo như cậu nói nói, thỉ cậu nhận ra được thứ này là trình độ chuyên nghiệp rồi.

Liễu Tuấn giang tay ra nói:
- Cháu chẳng cần trình độ chuyên nghiệp cũng biết, vì chuyện này cháu chưa từng làm chuyện này, nên khẳng định là giả! Buổi sáng cháu đã nói với bí thư Diệp Xuân Lâm, mời ông ấy đem những bức ảnh này tới cơ cấu chuyên nghiệp giám định, kết quả sẽ mau chóng có thôi.

Liễu nha nội nói những lời này rất tự tin.

Giữa y và Bạch Dương ở trường hợp công chúng thực sự là hết sức thanh bạch, những tấm ảnh này bối cảnh có cái ở công viên, có cái ở trong phòng, làm giả rất có trình độ, nhưng Liễu Tuấn chưa từng cùng Bạch Dương tới những nơi đó, tất nhiên là nhìn một cái ra ngay.

Tin rằng cơ cấu chuyên nghiệp rất mau chóng giám định ra thật giả.

Điều Liễu Tuấn đang suy nghĩ là rốt cuộc kẻ nào đã làm ra những tấm ảnh giả đó.

Người ta ra tay độc như thế, chủ yếu là muốn làm chuyện thêm rối, nhưng nhìn từ một phương diện khác cũng là muốn đẩy Liễu Tuấn vào đường cùng, dọn hết những chỗ dựa của y.

Liễu Tuấn nói:
- Vẫn một câu nói cũ, bọn chúng đã không chống đỡ nổi nữa rồi.

Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài nhìn nhau, đều khẽ gật đầu, giả sử đúng như Liễu Tuấn nói đây là ảnh ghép, thì đối phương đúng là sắp bò mò tới tận hang ổ rồi.

Nghiêm Ngọc Thành hạ quyết tâm phân thắng bại, mà kết quả hiện giờ xem ra khá là có lợi với bọn họ.

Đương nhiên có phải ảnh ghép hay không, phải đợi cơ cấu chuyên nghiệm đưa ra kết quả giám định.

Đang nói chuyện thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

Nghiêm Ngọc Thành đi tới bên bàn nhận điện thoại:
- Xin chào, tôi là Nghiêm Ngọc Thành.

- Bí thư Nghiêm, tôi là Diệp Xuân Lâm, tôi báo với anh một tin, những tấm ảnh kia căn cứ vào đội kỹ thuật công an tỉnh giám định, là ảnh ghép, hay nói cách khác là đồ giả do người ta tạo ra.

Nghiêm Ngọc Thành rất nghiêm túc nói:
- Được, tôi biết rồi! Đồng chí Xuân Lâm, chuyện này vô cùng tồi tệ, kẻ tố cáo dùng thủ đoạn vô sỉ, kỳ ủy tỉnh phải lập tức lập tổ điều tra, tuyệt đối không thể nhân nhượng.

- Được, có điều bí thư Nghiêm, tạo chứng cứ giả vu khống cán bộ lãnh đạo, chuyện này đã liên quan tới phạm tội hình sự, tôi đề nghị do cơ quan công an tiếp nhận xử lý, đồng chí Liễu Tuấn là cán bộ thành phố Đại Ninh, vậy cứ giao cho cục công an Đại Ninh phụ trách.

Diệp Xuân Lâm nói trong điện thoại.

Nghiêm Ngọc Thành suy nghĩ rồi nói:
- Đồng chí Xuân Lâm kiến nghị rất có lý, để tôi suy nghĩ đã.

- Vâng, Nghiêm bí thư.

Nghiêm Ngọc Thành hạ điện thoại xuống, vẻ mặt trở nên nhẹ nhõm, cũng không ngồi xuống mà dựa vào bàn nói:
- Ảnh là đồ giả, sở công an tỉnh đã có kết quả giám định rồi.

- Sao như thế được! Khinh người thái quá.
Liễu Tấn Tài vỗ mặt bàn, mặt lộ ra vẻ cực kỳ phẫn nộ.

Liễu Tấn Tài thường rất kiềm chế, không tùy tiện nổi giận, nhưng lần này thực sự chọc giận ông rồi! Bất kể là ai, cũng không chấp nhận người khác hãm hại con mình như thế.

- Ý của Diệp Xuân Lâm là để công an tiếp nhận điều tra vụ này, toàn diện điều tra, ông ấy đã điểm danh cục công an Đại Ninh.

Nghiêm Ngọc Thành nhìn Liễu Tấn Tài trưng cầu ý kiến.

Liễu Tấn Tài phẫn nộ thì phẫn nộ, nhưng suy nghĩ vấn đề vẫn rất cẩn thận chu đáo:
- Tôi thấy giao cho sở công an tỉnh, cứ nên giao cho tỉnh xử lý thỏa đáng hơn, dù sao Bạch Dương hiện giờ là cán bộ tỉnh, không thuộc về thành phố Đại Ninh nữa.

Nghiêm Ngọc Thành gật đầu.

Diệp Xuân Lâm đề nghị do cục công an Đại Ninh tiếp nhận vụ án này, chủ yếu là nghĩ tới Lương Quốc Cường là tâm phúc của Liễu Tấn Tài, phá án nhất định sẽ toàn tâm toàn ý, còn Liễu Tấn Tài thì lại suy nghĩ vấn đề ở góc độ cao hơn.

Huống hồ, Vũ Thu Hàn dù là đại tướng đắc lực của hệ phái Trương Quang Minh, nhưng đồng thời cũng là thông gia của Liễu Tấn Tài, công an tỉnh điều tra vụ án này, hẳn sẽ công bằng chấp pháp.

- Bác Nghiêm, cháu thấy việc này cần phải lập tức giải thích cho bác Bạch một câu.
Liễu Tuấn nhắc.

Chắn chắn là Bạch Kiến Minh đã biết được tin tức, nói không chừng lúc này trong lòng đang hết sức phẫn nộ.

Liễu Tấn Tài gật đầu nói:
- Tiểu Tuấn nói có lý đấy.

Nghiêm Ngọc Thành nhìn Liễu Tuấn, tỏ ý tán thưởng.

Ý của Liễu Tuấn tất nhiên không phải chỉ là "giải thích" cho Bạch Kiến Minh, mà muốn giành được sự ủng hộ lơn hơn nữa của Bạch Kiến Minh, đồng thời cũng mượn việc này để trừ đi những tiếng nói khác trong cao tầng của phái hệ.

Lần này Nghiêm Ngọc Thành quyết định ra tay, khơi lên sóng gió lớn, các đại lão trong phái hệ quan điểm khác nhau, vị thủ trưởng ủng hộ Nghiêm Ngọc Thành, cũng phải có lý do thuyết phục mấy vị đại lão khác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi