TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Trong phòng làm việc của tỉnh trưởng, Trương Quang Minh và Vũ Thu Hàn ngồi đối diện nhau, cả hai chỉ uống trà hút thuốc không nói một lời, sắc mặt đều không dễ coi, nhất là Trương Quang Minh.

Vụ án tố cáo Liễu Tuấn và Bạch Dương, làm cho Trương Quang Minh vô cùng bị động.

Bạch Kiến Minh sau khi nghe nói chuyện này, nổi giận lôi đình, lập tức thiếp tập phó bí thư Tương Hoành Bác, mặt sầm lại nói với lão ta y kiến của mình:
- Cán bộ của tỉnh ủy, mà tới ngay cả an toàn bản thân cũng không được đảo bảo, bị người ta vu cáo, đây là hiện tượng không bình thường, trung kỳ ủy là cơ quan thượng cấp trực tiếp của kỷ ủy tỉnh, đối với chuyện này cần phải tỏ rõ thái độ.

Bạch Kiến Minh không hề che dấu sự yêu quý đối với con gái của mình.

Tương Hoành Bác rất uất ức.

Chuyện này trung kỳ ủy cũng nhận được thư tố cáo và ảnh giả, lúc đầu Tương Hoành Bác còn thầm vui sướng, kết quả vui mừng chẳng được bao lâu thì được cho biết ảnh chụp là đồ giả, Tương Hoành Bác còn không tin lắm, lại đưa ảnh cho trung tâm kỹ thuật bộ công an giám định, kết quả có kết luận y như ở tỉnh.

Thế là Tương Hoành Bác biết rằng chuyện phiền phức rồi.

Trực tiếp ra tay với cán bộ tỉnh ủy, làm giả chứng cứ hãm hại, là vấn đề vô cùng nghiêm trọng, huồng hồ hai bên bị vu cáo, một là con gái bộ trưởng trung tổ, một là con trai của tỉnh trưởng, vấn đề lại càng thêm nghiêm trọng, nếu không có một thái độ rõ ràng là dứt khoát không được.

Hơn nữa, người sáng suốt đều nhìn ra được, đây chính là trò của những đối tướng bị điều tra trong vụ án " gian dối bình chọn cá nhân tiên tiến của hoạt động chi giáo" gây ra.

Tương Hoành Bác biết rất rõ sức nặng của Bạch Kiến Minh trong mắt các đại lão ở trung ương, chức vụ bộ trưởng trung tổ, là khó nắm giữ nhất, Bạch Kiến Minh được chọn đảm nhiệm chức vụ này, bản thân nó tự nói lên vấn đề rồi.

Theo Tương Hoành Bác biết, năng lực công tác của Bạch Kiến Minh rất mạnh, rất được các đại lão đứng đầu ủng hộ.

Nếu như trước đó Bạch Kiến Minh giúp đỡ Nghiêm Ngọc Thành còn khá kín đáo, vậy bây giờ đã thành công khai rồi, thậm chí vì thế khiến cho phái hệ Nghiêm Ngọc Thành và phái hệ Bạch Kiến Minh liên thủ xuất kích cũng có khả năng.

Đó là kết quả mà các đại lão của hệ phải Tương Hoành Bác không muốn nhìn thấy, cân nhắc nặng nhẹ thiệt hơn, cho dù vì thể bỏ mặc kẻ nào đó cũng không tiếc.

Tương Hoành Bác còn nghe nói chủ nhiệm Chu Dật Phi đã đem chuyện này nói trước mặt thủ trưởng số một rồi.

Nghe nói một trong số người đương sự của vụ án này là Liễu Tuấn, học trò của Chu Dật Phi, Chu Dật Phi không con không cái, đối với người học trò nhỏ này sủng ái vô cùng, như con đẻ của mình vậy.

Trọng lượng của Chu Dật Phi trước mặt các đại lại đứng đầu, Tương Hoành Bác cũng biết ít nhiều.

Ngoài ra nghe nói bí thư tỉnh ủy Tiễn Kiến Quân khi nói chuyện với các đại lão cao tầng của phái hệ mình, cũng tỏ ra quan tâm tới chuyện này, bởi vì cho rằng đây là một tình huống không bình thường, nên được coi trọng, đối với cán bộ kỷ ủy kiên trì chính nghĩa, nhất là nữ cán bộ trẻ tuổi như Bạch Dương, phải tăng cường bảo vệ, nếu như trừng phạt các phần tử xấu, sẽ càng làm bọn chúng thêm ngông cuồng.

Còn về phần các đại lão của hệ phái Nghiêm Ngọc Thành cũng vì chuyện này mà cơ bản thống nhất tư tưởng, quyết định toàn lực ủng hộ Nghiêm Ngọc Thành, đánh một trận lớn, nguyên nhân là vì đối phương vi phạm quy tắc trước, sử dụng thủ đoạn đê tiện mà mọi người căm hận.

Đấu tranh cũng được, đó là điều không thể tránh khỏi.

Nhưng loại thủ đoạn tạo bằng chứng giả, vu oan hãm hại này lại là cấm kỵ, giả sử cách làm này cũng được chấp nhận, thì toàn bộ quy tắc sẽ bị phá hỏng sạch sẽ.

Tình thế ép buộc, Tương Hoành Bác sau khi đi gặp Bạch Kiến Minh trở về, lập tức được mấy vị quan lớn liên hệ, thông báo thái độ của nhân vật đứng đầu hệ phái về chuyện này.

Không nhân nhượng, không nương tay.

- Ngu xuẩn.
Trương Quan Minh rít mấy hơi thuốc rồi từ trong miệng rít lên hai chữ như vậy.

Hiện giờ còn chưa làm rõ được kẻ nào đã làm ra cái bức thư tố cáo này, nếu mà biết, không đợi cho Nghiêm Ngọc Thành ra tay, Trương tỉnh trưởng sẽ bóp nát hắn trước.

Tên ngu xuẩn đó đã đẩy cả phái hệ vào trong vòng xoáy.

Sợ rằng trong con mắt của một số đại lão như Bạch Kiến Minh, ắt cho rằng việc này đã được một lãnh đạo nào đó chỉ thị rồi. Trương Quang Minh thử đặt mình vào vị trí của Bạch Kiến Minh và Nghiêm Ngọc Thành, sợ rằng cũng có suy nghĩ này.

Vũ Thu Hàn chỉ im lặng hút thuốc.

Trương Quang Minh đột nhiên hỏi:
- Tối ngày hôm qua Liễu Tấn Tài tới nhà anh rồi hả?

Vũ Thu Hàn gật đầu.

- Ông ta nói gì.

Khóe mắt Trương Quang Minh giật giật mấy cái, mặt càng sa xầm thêm.

- Ông ấy chẳng nói gì, chỉ tán gẫu chuyện thường ngày.
Vũ Thu Hàn có sao nói vậy.

Trương Quang Minh khẽ hừ một tiếng.

Vũ Thu Hàn nói:
- Chuyện này chúng ta phải chủ động.

Trương Quang Minh nhìn Vũ Thu Hàn hỏi:
- Làm thế nào?

Vũ Thu Hàn dập tắt mẩu thuốc lá, thở ra một hơi dài nói:
- Trên cuộc họp thường ủy, chúng ta chủ động đề xuất ra, thành lập tổ chuyên án, lập trức triển khai điều tra. Đó là điều phải làm đầu tiên. Thứ hai, tôi thấy phải chuẩn bị làm chút nhượng bộ thôi, tiếp tục đấu cứng, chỉ càng làm tình huống thêm bị động.

Trương Quang Minh quai hàm bành ra, hồi lâu không nói.

Trong một phòng bao quen thuộc của khách sạn Thu Thủy, Liễu huyện trưởng đang mời khách ăn cơm.

Khách không nhiều, chỉ có Lương Quốc Cường, Trình Tân Kiến, nhóm Vương Bác Siêu cùng với Khâu Viên Triêu. Từ sau "sự kiện Tạ Vạn Lợi", Khâu Viên Triêu thông qua khảo nghiệm, chính thức được tiến vào nhóm Lương Quốc Cường, đương nhiên không thân cận như mấy người ở "Bảo Châu bang" có điều được coi là người mình rồi.

- Nào nào nào, uống rượu đi, cứ nghiêm mặt làm cái gì, uống rượu không phải là để kiếm niềm vui sao? Nào mọi người cùng cạn chén.
Khách khứa cả đám khách sắc mặt nặng nề, Liễu nha nội thấy quá ngột ngạt, liền nâng chén rượu lên mời mọi người.

Trình Tân Kiếm nốc cạn cả chén Mao Đài, vỗ mạnh lên bàn, nổi giận đùng đùng nói:
- Tiểu Tuấn, lũ khốn này cũng quá ngông cuồng rồi, dàm chơi trò đểu này.

Vương Bác Siêu cũng lên tiếng phụ họa:
- Đúng, phải cho chúng một bài học.

Lương Quốc Cường lạnh lùng nói:
- Hiện giờ ngay cả người còn chưa tìm thấy, cậu đi dạy dỗ ai?

Vương Bác Siêu cúi đầu xuống ngậm miệng lại.

Đám sư huynh đệ bọn họ rất là sợ Lương Quốc Cường.

- Huyện trưởng, tôi nghe nói tỉnh đã lập thành tổ chuyên án, chính thức điều tra vụ này rồi.
Khâu Viên Triều lên tiếng thăm dò, Liễu Tuấn gật đầu:
- Bí thư Vũ Thu Hàn đã đề xuất ra trên hội nghị, do chính ông ấy đảm nhiệm tổ trưởng tổ chuyên án.

Khâu Viên Triêu thấy đầu váng vất.

Vũ Thu Hàn xếp thứ tám trong thường ủy tỉnh ủy! Đích thân đảm nhận tổ trưởng, quy cách điều tra ngang bằng "vụ án gian lận trong hoạt động chi giáo", từ đó có thể thấy tỉnh ủy coi trọng vụ án này thế nào.

Nha nội đúng là nha nội, quả nhiên là đãi ngộ khác người.

- Hừ, nói thực, tôi chả tin cái đám trên tỉnh đó.
Trình Tân Kiến trừng đôi mắt trâu lên, oang oang nói, chẳng kiêng kỵ cái gì.
- Người sáng suốt nhìn một cái là thấy chuyện vu cáo này liên quan tới lũ bị điều tra vụ gian lận kia, trừ bọn chúng ra còn ai dám mạo hiểm lớn như vậy mà trêu ghẹo vào Tiểu Tuấn với Bạch Dương chứ!

Trình Tân Kiến nói rất có lý.

Mọi người đều gật đầu, ngay cả Lương Quốc Cường cũng chậm rãi gật đầu.

- Lương thư ký, tôi thấy không cần đợi cái đám trên tỉnh điều tra nữa, cục chúng ta có thể chủ động trước, nói thế nào thì Tiểu Tuấn là huyện trưởng huyện Ninh Bắc, là cán bộ của Đại Ninh, chúng ta điều tra vụ án này cũng là chuyện đương nhiên.


Trình Tân Kiến nhìn Lương Quốc Cường nói.

Lương Quốc Cường bưng chén rượu, cau mày không nói.

Ông cũng có chỗ khó xử của mình.

Vụ án này đã đưa lên cuộc họp thường ủy, hơn nữa đã hạ công văn, cục công an Đại Ninh là đơn vị cấp dưới, không tiện nhúng tay vào, điều đó rất kiêng kỵ.

Nhưng mà Trình Tân Kiến nói cũng rất có lý, lỡ chẳng may vụ án này liên quan tới cán bộ cao cấp quan hệ mật thiết với Quan Minh Kiệt, Vũ Thu Hàn và công an tỉnh liệu có bị ảnh hưởng không?

Mọi người đều lăn lộn trọng hệ thống công an nhiều năm rồi, rất hiểu cái thủ pháp "thay kèo đổi cột", Lương Quốc Cường cũng biết, vụ án này không chỉ liên quan tới danh dự của Liễu Tuấn và Bạch Dương, mà còn ảnh hưởng cuộc "long hổ tranh đấu" trên tỉnh, nếu như bị đám người đó biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, thì quá thiệt rồi.

- Tra!
Lương Quốc Cường trầm ngâm chốc lát, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

- Hay lắm!

Trình Tân Kiến và Vương Bác Siêu nhìn nhau xoa chân múa tay, mặt đầy vẻ hưng phấn, kẻ nào dám gây khó dễ cho Liễu Tuấn, bọn họ sẽ cho kẻ đó biết tay.

- Sư phụ, vụ án này cục công an Đại Ninh có thể điều tra, nhưng không thể công khai.
Liễu Tuấn vội nhắc.

Lương Quốc Cường cười, bình thản nói:
- Sư phụ con còn chưa hồ đồ như vậy đâu.

Liễu Tuấn liền yên tâm.

Khâu Viên Triêu đột nhiên nói:
- Huyện trưởng, tôi thấy cục công an huyện cũng có thể điều tra một chút.

Chẳng đợi Liễu Tuấn trả lời, Trình Tân Kiến đã vỗ bàn nói oang oang:
- Thế mới đúng chứ! Cục công an huyện cũng không thể ăn không ngồi rồi được.

Khâu Viên Triêu lộ ra vẻ xấu hổ, may mà hắn quan hệ với Trình Tân Kiến cũng được một thời gian, đối với tính khí của người thô lỗ này nắm rõ như lòng bàn tay, nên không so đo.

Liễu Tuấn mỉm cười nhìn hắn khích lệ.

Khâu Viên Triêu hai tay ôm ngực, ngón tay không ngừng gõ lên cánh tay, đây là thói quen của hắn, mỗi khi gặp chuyện quan trọng, đều vô tình làm động tác này.

- Huyện trưởng, tôi cho rằng có lẽ người trong huyện chúng ta có quan hệ nhất định với chuyện này.

Liễu Tuấn ôn hòa hỏi:
- Hả sao lại kết luận như vậy được?

- Căn cứ vào tình huống hiện giờ phân tích, bên trong thư tố cáo chẳng những có ảnh chụp làm giả, mà còn có hiểu biết nhất định với hành vi của huyện trưởng và Bạch bí thư, hẳn là việc làm của kẻ tương đối am hiểu hai vị lãnh đạo.

Khâu Viên Triêu nói ra cách nhìn của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi