TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Đường Hải Thiên chỉ vào báo cáo trước mặt, hỏi:
- Tiểu Tuấn, cháu nói cho bác xem, chuyện này ruốt cuộc nghĩ thế nào?

Nơi đây không phải là văn phòng làm việc thị trưởng mà là ở nhà Đường Hải Thiên, trừ nhà Nghiêm Ngọc Thành ra, Liễu Tuấn còn là khách quen của nhà Đường Hải Thiên.

Nhưng bình thường Liễu Tuấn vừa đến, Đường Thắng Châu sẽ kiếm cớ lủi ngay.

Vì Đường Thắng Châu mà không chuốn đi thì sẽ bị ông già tóm lấy, bắt hắn ngồi ở bên cạnh tiếp nhận giáo dục, học thêm kinh nghiệm quản lý địa phương.

Sở trường của Đường Thắng Châu là quan hệ xã giao, quản lý địa phương thì không hứng thú, Đường Thắng Châu mặc dù đôi khi cũng muốn xuống huyện, làm cái chức bí thư huyện trưởng cho oai phong một phen, có điều chỉ là kích động nhất thời thôi. Nếu mà xuống địa phương thực, Đường Thắng Châu sẽ buồn chết, cứ làm việc như hiện giờ, mỗi ngày ăn uống tiêu pha tiền nhà nước sướng hơn.

Trước mặt Đường Hải Thiên là báo cáo xin "xóa khu gộp xã" của chính phủ huyện Ninh Bắc.

Chuyện này Liễu Tuấn trù tính lâu rồi, trong trí ở ở tiền thế, hình như chuyện này tiền hành chừng năm 94, lúc đầu Liễu Tuấn nghĩ chưa chu toàn lắm, nhưng cho rằng nếu như cấp trên đã làm như thế, thì thế nào cũng phải có lý của nó.

Có điều một khi quyết định tiến hành, Liễu Tuấn liền cẩn thận đi sâu suy nghĩ.

Ở cuộc họp phòng bí thư, Bành Thiếu hùng, Lục Hương Mai và Lý Giang đều không ủng hộ lắm, nhưng ngại uy thế của Liễu Tuấn, Bành Thiếu Hùng mới đồng ý đưa lên thường ủy thảo luận, kỳ thực tính huống sau khi lên thường ủy thì đám Bành Thiếu Hùng đều dự liệu được rồi.

Liễu Tuấn chuẩn bị đầy đủ, trình bày ý nghĩ trọng yếu của "xóa khu gộp xã", một số thường ủy mang thái độ hoài nghi, cơ bản bị Liễu Tuấn thuyết phục, cuộc họp thường ủy nhất trí thông qua đề nghị này, Bành Thiếu hùng làm một báo cáo, đưa lên chính phủ thành phố.

Kỳ thực Bành Thiếu Hùng vẫn không tán thành việc làm này, sau khi cuộc họp thường ủy thông qua, vẫn lấy dánh nghĩa huyện chính phủ, mà không phải là huyện ủy báo cáo lên.

Liễu Tuấn không để ý tới điều này.

Sự hợp tác giữa y và Bành Thiếu Hùng căn cứ vào một nguyên tắc: Có lợi cho triển khai công việc.

Nếu như bắt y phải hi sinh nguyên tắc đu đổi lấy cái gọi là "hợp tác" của Bành Thiếu Hùng, Liễu Tuấn sẽ không đồng ý.

Báo cáo sau khi trình lên chính phủ thành phố, được Đường Hải Thiên coi trọng, Đại Ninh có năm khu ba huyện, diện tích và quy mô nhân khẩu các xã thị trấn dưới huyện đều có quy mô tương đối nhỏ, từ xưa tới nay, kinh tế ba huyện đều kém xa so với năm khu. Suy nghĩ "xóa khu gộp xã" này của huyện Ninh Bắc có lẽ là một liều thuốc tốt.

- Bác Đường, kỳ thực suy nghĩ của chúa rất đơn giản, đó là muốn giảm bớt quá trình trung gian, hiện giờ cơ cấu xã thị trận của chúng ta thực sự quá nặng nề, nhân viên quá nhiều lại hỗn loạn. Kết quả không phải người nhiều sức lớn, mà người càng nhiều càng khó làm việc, mọi người cản trở lẫn nhau, làm nhiều việc việc phải gác qua một bên. Cháu cho rằng, phải đơn giản hóa cơ cấu, tinh giản nhân viên, tập trung nhân lực vật lực, tăn cường kiến thiết cở sở thiết bị thông tin, chợ, đường, điện, nước. Trong đó quan trọng nhất là mở rộng công năng chỉnh thể của các thành trấn nhỏ, tối ưu hóa lực sản xuất, tăng cường phát triển kinh tế khu vực.
Liễu Tuấn nói xong, cầm chén trà lên làm một ngụm.

- Ừ, tiếp tục, tiếp tục đi.
Đường Hải Thiên nghe tới say sưa:
- Đặc biệt là liên quan tới công năng của cái thành trấn nhỏ ấy.

Tác phong của Đường Hải Thiên còn bình dị dễ gần hơn cả Liễu Tấn Tài, chưa bao giờ làm ra vẻ trước mặt Liễu Tuấn.

- Ví dụ huyện Ninh Bắc trước kia, khu vực quản lý gần một ngàn tám trăm vạn kilomet vuông, gần một trăm vạn nhân khẩu, thành trấn trung tâm thực sự, cũng chỉ có thị trấn cấp ba cấp bốn như thị trấn Thành Quan và thị trấn Ngũ Lý Kiều thôi. Hơn nữa còn tập trung ở phía nam gần sát với Đại Ninh, toàn bộ khu vực phía bắc, không có thành trấn ra hồn nào, điều thành rất bất lợi cho phát triển kinh tế cả huyện. Xóa khu gộp xã có mục đích chủ yếu là thiết lập nên mấy thành trấn trung tâm, trở thành điểm tăng trưởng kinh tế mới cho phía bắc. Thúc đẩy kinh tế phía bắc mau chóng phát triển, với quy mô của xã thị trấn hiện giờ không thể đảm đương được.


Đường Hải Thiên gật đầu:
- Ừ lối suy nghĩ này của cháu rất đúng, làm tốt rồi có thể lấy làm mẫu cho hai huỵện khác của thành phố Đại Ninh cũng thực hiện bỏ khu gộp xã.

Liễu Tuấn có chút phấn chấn, Đường Hải Thiên như vậy là bằng với việc đồng ý cách làm của y rồi.

- Như vậy thì cháu định sát nhập thành bao nhiêu xã thị trấn?

- Chừng hai mươi cái, thêm vào thị trấn Thành Quan để nguyên không đổi, là tổng cộng có hai mươi mốt xã thị trấn.
Liễu Tuấn nói rất chắc chắn.

Điều này cũng là ảnh hưởng của Liễu Tấn Tài, làm việc là làm thực sự, không phải qua loa cho có.

Đương Hải Thiên hài lòng khẽ gật đầu.

Liễu Tuấn lấy thuốc lá ra, cung kính mời Đường Hải Thiên, châm thuốc cho Đường hải Thiên trước, rồi tự châm một điếu.

Đương Hải Thiên hỏi:
- Cháu định dùng bao lâu để làm xong chuyện này?

- Nửa năm.

- Nửa năm à?

Đường Hải Thiên giật mình, hít một hơi thuốc, trong đầu mau chóng tính toán.

- Thời gian hơi sít sao đấy, công tác phải làm quá nhiều!

- Vâng đúng là có hơi sít sao một chút.
Liễu Tuấn cũng thừa nhận:
- Có điều bác đừng quên, cháu đã lập quân lệnh trạng với bác rồi.

Đường Hải Thiên bật cười nói:
- Này tiểu tử đừng chơi trò này với bác nhé, mặc kệ cháu làm như thế nào, trong vòng ba năm, kinh tế huyện Ninh Bắc phải đi lên, chuyện này không nói điều kiện gì hết.

Liễu Tuấn gãi đầu cười hì hì.

Đường Hải Thiên nói:
- Xóa khu gộp xã, là lối suy nghĩ chính xác, nhưng cũng gặp phải rất nhiều vấn đề, trước tiên là phân chia khu vực, hai mươi xã thị trấn, bình quân mỗi cái chừng chín mươi kilomet vuông, quản lý bốn năm vạn nhân khẩu là hợp lý.

Liễu Tuấn nói:
- Nguyên tắc phân chia khu vực hành chính, suy nghĩ của cháu là phải suy nghĩ tới nhân tố có lợi cho phát triển kinh tế, như trình độ phát triển kinh tế hiện có, cùng xu hướng kinh tế, kết cấu sản nghiệp, phân bố tài nguyên cùng các cơ sở trang thiết bị đường xá, điện nước, thông tin. Phải cố gắng làm được mỗi một xã thị trận đều có một , hai cái sản nghiệp chủ đạo, và một thị trấn muốn có tương lai phát triển, thì quy hoạch hành chính và quy hoạch kinh tế phải nhất trí với nhau. Đồng thời cũng phải suy nghĩ tới các nhân tố diễn biến của lịch sử, phong tục tập tục quần chúng, để tiện quản lý, tiện cho quần chúng, khiến cho phân chia bố trí thích hợp với nhu cầu tâm lý, tỉnh cảm, và thói quen của quần chúng. Ngoài ra điều chỉnh quy hoạch xã thị trấn, phải thành một cơ chế vững chắc, không có nguyên nhân đặc thù, thì không chia tách.

Đường Hải Thiên gật đầu biểu thị tán thành, nói:
- Xem ra cháu đã làm công tác chuẩn bị khá đầy đủ rồi. Vậy thì việc bố trí cơ cấu thì cháu định làm như thế nào.

Liễu Tuấn nói chắc chắn:
- Ủy quyền.

Đường Hải Thiên hỏi sâu sát hơn:
- Ủy quyền thế nào?

- Xóa khu gộp xã, phải là một cái cách thể chế, trước kia xã thị trấn vì quy mô quá nhỏ, rất nhiều ban ngành không đầy đủ, nói cách khác căn bản không nuổi nổi số lượng nhiều nhân viên như vậy. Hiện giờ sát nhâp xã thị trấn, các ban ngành trực thuộc huyện, xuất phát từ toàn cục, ủy thác một phần quyền lực cho xã thị trấn. Cháu muốn đưa cơ cấu các ban ngành trực thuộc huyện Ninh Bắc mở rộng tới các xã thị trấn. Có thể chia làm ba tình huống.
Liễu Tuấn như đã dự liệu hết mọi việc:
- Thứ nhất là bốn thứ quyền nhân lực, tài lực, vật lực, công việc đều ủy thác cho xã thị trấn. Ví dụ quản lý tài chính, giáo dục, dân chính, quốc thổ, giao thông, văn hóa, tuyên truyền, vệ sinh, do các ban ngành trực thuộc huyện tiến hành chỉ đạo nghiệp vụ và giám sát theo luật pháp. Điều thứ hai là, bốn quyền trên lấy ban ngành cấp trên quản lý làm chính, các xã thị trấn tham dự công tác chỉ huy và quản lý cán bộ. Giống như các đơn vị công an, tòa án, thuế má, công thương, bưu điện, ngân hàng.v..v..v. Do xã thị trấn quản lý. Thứ ba là, trạm cung ứng, các đơn vị xí nghiệp bảo hiểm thương nghiệp, các quỹ tín dụng, có thể đối đãi như các xí nghiệp. Nhưng ở mặt chính sách, tiếp thụ sự lãnh đạo và giám sát cả các xã thị trấn về mặt pháp luật, còn về phần bố trí cơ cấu trong nội bộ chính phủ đảng ủy xã thị trấn, lấy bốn tới năm đơn vị làm tiêu chuẩn, xã thị trấn quy mô tương đối nhỏ, cơ cấu bên trong cũng có thể giảm bớt tương ứng. Quan trọng nhất là, chính phủ xã thị trấn cần phải có quyền lực tài chính, hơn nữa thành lập tài chính cấp một và thành lập kho bạc. Sau khi xóa khu gộp xã , mỗi một hương trấn đều thiết lập phòng tài chính, phòng thuế vụ địa phương. Những xã thị trấn lớn kinh tế phát triển, hai cơ cấu trên phải đặt riêng, còn xã thị trấn bình thường gộp lại làm một.

Liễu Tuấn nói trơn tru, Đường Hải Thiên gật đầu tán thưởng.

Tiểu tử này quả nhiên có phong thái của Liễu Tấn Tài.

Đường Hải Thiên nhìn thẳng vào Liễu Tuấn hỏi:
- Về cơ bản suy nghĩ của cháu tương đối hoàn chỉnh rồi. Còn về phân phối nhân viên hẳn cũng tính toán cả rồi chứ?

Bên trên chỉ là khung sườn kết cấu, phân phối nhân viên mới là việc có thể khảo nghiệm được tài năng chân chính của một lãnh đạo hoặc năng lực kiếm soát của một ban bệ, vì vấn đề này rất mẫn cảm.

- Về nhân viên, đầu tiên là cháu muốn ổn định, không thể gấp được, khi sát nhập, các cán bộ vốn có cả khu, xã, thị trấn toàn bộ đều do đảng ủy hương trấn mới thống nhất tiếp nhận, tiếp theo mới dần phân ra từng bước, hướng đi cũng có thể lựa chọn nhiều phương diện. Ví dụ như an bài tới các cơ cấu ban ngành mới thiết lập ở xã thị trấn. Nhân viên thiếu hụt ở các cơ cấu mới trước tiên lựa trọn tuyển dụng từ trong các cán bộ hiện có, có thể cổ vũ cán bộ tới các xí nghiệp xã thị trấn, cho phép cán bộ đảng kiêm chức ở xĩ nghiệp, còn có thể di chuyển tới các thực thể kinh tế, cơ cấu phục vụ trong xã thị trấn. Cho phép giữ nguyên chức vụ ngừng nhận lương để kinh doanh. Ngoài ra cháu suy tính lựa chọn một nhóm cán bộ ưu tú, cán bộ thanh niên xuống thôn đảm nhận bí thư chi bộ, tăng cường quản lý thôn. Các nhân viên thuê mướn tạm thời thì đồng loạt cấp cho một lần phí trợ cấp trả về thôn, trước tiên là làm ổn định lại cục diện, còn công tác tư tưởng cá nhân có thể từ từ làm.

Liễu Tuấn nói không chút do dự nào.

Nụ cười trên mặt Đường Hải Thiên càng rõ ràng, thở phảo một tiếng nói:
- Xem ra bác không còn việc gì nữa rồi.

Liễu Tuấn cười giảo hoạt nói:
- Đâu có, bác Đường, bác chớ có thoái thác trách nhiệm.

- Bác thoái thác trách nhiệm thế nào?
Đường Hải Thiên ngạc nhiên.

- Bác còn phải làm một việc, đó là đem cái mác thí điểm đính vào cho cháu, có cái chiêu bài này rồi, cháu mới dễ ăn nói.

Đường Hải Thiên cười lớn:
- Bác hiểu rồi, cháu muốn xé da hổ làm cờ!

*** Xé da hổ làm cờ: hư trương thanh thế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi