TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Trong một tòa biệt thự ở thành phố Nam Phương, Liễu Tuân đang chơi đùa với con gái, Nhạc Nhạc được sáu tháng rồi, ngày càng xinh đẹp, là một phiên bản sống động của Xảo Nhi, từ mắt, múi miệng, khôn mặt không chỗ nào không y như mẹ, trắng hồng như con búp bê, xinh xắn vô cùng, đáng yêu vô cùng.

Liễu Tuấn mới ôm vào lòng, đã không nỡ buông ra nữa.

Tiểu nha đầu nửa năm tuổi nên vẫn còn chưa biết lạ, bị Liễu Tuấn chọc cho cười khanh khách không ngừng, rất là vui vẻ.

Thím Lương đã trở về huyện Hướng Dương rồi, dù sao trong nhà còn có hai cụ già, chỉ dựa vào mỗi Lương Quốc Thành là chiếu cố không được, dù trong nhà có giúp việc, nhưng không thể chu đáo bằng được người nhà, nên thím Lương không sao yên tâm được.

Xảo Nhi tinh thần rất tốt, đích thân xuống bếp làm món ăn khoản đãi ái lang.

Liễu huyện trưởng nằm ngửa mặt trên ghế sô pha, Nhạc Nhạc nằm trên ngực y, thi thoảng lại đưa bàn tay mũm mĩm bóp mũi cha, có lẽ coi thứ đó thành đồ chơi, quyết tâm lấy được.

Mỗi lần bàn tay nhỏ của Nhạc Nhạc vươn tới, Liễu Tuấn lại lắc lư đầu né tránh, làm cô bé cười khách khách, tiếng cười trẻ thơ làm người ta yêu thích vô cùng.

Một mồi thơm ngào ngạt truyền tới, Xảo Nhi cười mỉm bê một nồi thịt béo ngậy đặt lên trên bàn.

Liễu Tuấn không để ý, chỉ lo chơi đùa cùng con gái.

Xảo Nhi đi tới, ôm lấy Nhạc Nhạc, làm bộ nổi giận nói:
- Đàn ông các anh toàn thế cả, có mới nới cũ, có con gái rồi, ngay cả vợ cũng không cần nữa.

- Xảo Nhi, câu thành như đó dùng như vậy là không thỏa đáng.

Liễu Tuấn cười hì hì nói:

Nhạc Nhạc chắc là đói, vừa vào lòng mẹ là rúc đầu vào bầu ngực đầy đặn của Xảo Nhi bắt đầu sục sạo, đưa cánh tay bé ra vén áo mẹ lên.

Liễu Tuấn đứng dậy, ôm Xảo Nhi cười nói:
- Xảo Nhi này, xem ra anh nhầm rồi, em sinh con xong lại càng xinh đẹp, còn đẹp hơn cả trước kia nữa.

- Miệng của anh cũng ngày càng ngọt ngào đấy, có phải mỗi lần thấy một cô gái xinh đẹp đều nói thế không?

Xảo Nhi lườm y một cái, nói mát mẻ, nhưng trong lòng lại rất thích.

- Hả, ở trước mặt em, lại còn có cô gái nào đáng gọi là xinh đẹp sao?

Liễu nha nội làm ra bộ rất khoa trương:

Xảo Nhi nhoẻn miệng cười, bế con ngồi trước bàn, vén áo lên, lộ ra bầu vú lớn trắng như tuyết, cho Nhạc Nhạc bú.

- Thật xin lỗi, lão gia, ngài tự ăn cơm đi nhé.

Từ sau khi có con, Xảo Nhi ngày càng trở nên tinh nghịch rồi.

Liễu Tuấn đành cười lắc đầu, đi tới bàn ăn bới một bát cơm, đặt trước mặt Xảo Nhi, sau đó lại tự bới một bát lớn ăn như rồng cuốn hổ vồ.

Thấy ái lang khẩu vị vẫn tốt như cũ, Xảo Nhi lòng vui lắm, thò đũa gặp một miệng thịt mở mãng, cho vào miệng ăn hết sức ngon lành.

- Xảo Nhi, sao em lại ăn thịt mỡ chứ?
Liễu huyện trưởng cứ như thấy quái vật, cả kinh kêu lên, hình như trước kia Xảo Nhi chưa từng đụng đũa vào thứ thức ăn mỡ màng như vậy.

Xảo Nhi cười tủm tỉm nói:
- Nhạc Nhạc giờ ngày càng tham ăn rồi, giống hệt như anh vậy, nếu em mà không bổ xung chút dinh dưỡng, thì sắp không đủ sữa cho con bú rồi!

Liễu Tuấn tỉnh ngộ, khuyên nhủ:
- Trẻ em nửa năm tuổi, là có thể nuôi bằng thức ăn khác rồi.

Xảo Nhi cười nói:
- Đợi thêm một hai tháng nữa đã, sữa của em nhiều lắm.

Thực sự là thế, sức khỏe của Xảo Nhi từ trước tới rất tốt, sữa rất nhiều, khi Nhạc Nhạc mới sinh, còn bú không hết.

Liễu Tuấn trước kia còn phải tới bú giùm nữa đấy.

Nhạc Nhạc ăn no rồi, rúc trong lòng ngực ấm áp của mẹ ngủ thiếp đi, Liễu Tuấn vội tranh thủ ăn xong cơm, đưa tay ra bế con, để cho Xảo Nhi còn yên tâm ăn uống.

- Tiểu Tuấn này, chiều chúng ta đi dạo phố mua chút đồ cho con nhé!

Xảo Nhi ăn cơm xong, liền mỉm cười đề nghị.

Kỳ thực em bé chẳng thiếu một cái gì nữa rồi, đồ dùng trẻ em trong nhà, nhiều tới mức dùng không hết, thực sự cần phải mua cũng chẳng cần tới Lương chủ tịch phải ra tay, chỉ cần đưa ra một danh sách, giúp việc sẽ làm ổn thỏa hết.

Xảo Nhi chỉ muốn hưởng thụ lạc thú cùng ái lang đẩy xe nôi, cả nhà ba người vui vẻ dạo phố mà thôi.

Liễu huyện trưởng đương nhiên không có gì để phản đối cả..

Thế là Lệ Thục Dĩnh đẩy xe trẻ em ra, hết sức cẩn thận đặt Xảo Xảo vào trong, rồi đắp chăn lên, tiểu nha đầu nắm chặt tay giơ lên đặt ở hai đầu, tư thế ngủ đáng yêu không sao tả siết.

Vì Tô Kiến Trung là lái xe chuyên môn cho Xảo Nhi, nên cùng với Lệ Thục Dĩnh ở cùng với Xảo Nhi, hôm nay vì Liễu Tuấn tới, nên Lệ Thục Dĩnh không tới công ty địa ốc Hoa Hưng làm việc, ở lại nhà, kiêm luôn chức vệ sĩ.

Tất nhiên Xảo Nhi còn có hai vệ sĩ riêng khác, thêm vào Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn, đoàn người dạo phố này có hơi lớn một chút, có điều bốn người vệ sĩ đều không đi gần bọn họ, mà theo sau một khoảng không xa lắm, chỉ có vợ chồng Tô Kiến Trung tháp tùng sát bên, hai vợ chồng này đều là hạng đầu gỗ, cơ bản chẳng hề nói chuyện, nên không ảnh hưởng tới hứng thú dạo phố của Xảo Nhi.

Ra ngoài dạo phố, bọn họ không dùng Rolls-Royce đen thẫm kia, vì cả thành phố Nam Phương chỉ độc nhất có một chiếc, nếu đi lên đường thì sẽ quá nổi bật.

Bình thường chỉ có những trường hợp chính thức cực kỳ quan trọng Xảo Nhi mới dùng tới chiếc xe này, còn ngày thường đi chiếc Boxster màu trắng, mặc dù rất bắt mắt rồi, nhưng dù sao chưa tới mức là độc nhất vô nhị.

Tô Kiến Trung đậu xe lại, Xảo Nhi đẩy chiếc xe nôi, cùng Liễu Tuấn thong thả đi dạo.

Kinh tế của thành phố Nam Phương phát triển hết sức mau chóng, con đường Giải Phóng càng phồn hoa hơn trước kia, ở cuối đường là một khu mua sắm lớn, cho dù quy mô không bằng khu mua sắm Thiên Mã, nhưng sản phẩm đầy đủ hơn, đã xuất hiện hình thức kinh doanh siêu thị.

- Khu mua sắm Giải Phóng này là do Hoa Hưng xây dựng đấy.

Xảo Nhi nói với Liễu Tuấn:

Liễu Tuấn gật đầu, về cơ bản y đã không còn hỏi tới nghiệp vụ cụ thể của công ti địa ốc Hoa Hưng và công ti trách nhiệm hữu hạn chuỗi khách sạn Thu Thủy nữa, hiện giờ Hoa Hưng thành con cá mập nhà đất trong nước, đầu tư kiến thiết một khu mua sắm là chuyện hợp lý. Kinh tế của thành phố Nam Phương dù sao cũng phát đạt hơn những thành hộ nội địa như Hồng Châu và Đại Ninh, quy mô của cả thành thị càng lớn hơn, không thể chỉ có một trung tâm mua sắm, so ra thì khu mua sắm Giải Phóng vẫn không phải là nơi mua sắm lớn nhất Nam Phương.

Trước kia khi còn đi học ở Nam Phương, Liễu Tuấn và Xảo Nhi thường cùng nhau đi dạo trên đường Giải Phóng, đó đã trở thành thói quen, giờ dạo chơi chốn cũ, thấy thân thiết bội phần.

- Xảo Nhi, việc nhập tịch làm như thế nào rồi?

Liễu Tuấn hỏi:

Liễu Tấn Tài biết cháu gái ra đời, liền chỉ cho con trai chiêu này, Liễu Tuấn hết sức tán đồng, cùng thương lượng với Xảo Nhi, Xảo Nhi tất nhiên không phản đối, chuyện này có lợi cho việc trưởng thành của Nhạc Nhạc sau này.

Việc nhập tịch, hai người đã thảo luận, mới ban đầu ý tứ Xảo Nhi là muốn nhập tịch vào Mỹ hoặc Hồng Kông, nhưng Liễu Tuấn cảm thấy thích Canada hơn. So ra Canada mang lại cho người ta cảm giác dễ thích nghi, hơn nữa phương diện chính sách tiếp nhận di dân ngoại quốc cũng thoải mái hơn nước Mỹ, còn Hồng Kông thì sắp trở về tới nơi, Liễu Tuấn cũng không định để Xảo Nhi tới đó góp vui, có Tiểu Thanh ở đó là đủ rồi, hơn nữa Tiểu Thanh lần trước cũng nói với y, định nhập quốc tịch vào đảo quốc nào đó ở Nam Thái Bình Dương.

Đối với điều này, Liễu Tuấn hoàn toàn ủng hộ.

Cùng với việc đầu tư của quỹ Thịnh Nghiệp ngày càng lớn mạnh, cho dù ở Hồng Kông nơi nhà giàu tụ tập, Tiểu Thanh cũng ngày càng nổi bật, sớm muộn gì cũng trở thành đối tượng của bộ thống chiến, Liễu Tuấn thân ở trong thể chế, không muốn Tiểu Thanh bị xen vào, không có lợi gì cả.

- Ừm, làm sắp xong rồi! Sẽ có kết quả nhanh thôi.

Xảo Nhi trả lời.

Nhập tịch nước ngoài đối với đệ nhất phú bà trong nước mà nói, thực sự không phải là vấn đề lớn.

Liễu Tuấn gật đầu, không đám luận về vấn đề này nữa.

- À Tiểu Tuấn, em nghe nói, có người Nhật Bản đang gây phiền phức cho anh.

Lương Xảo quan tâm hỏi:

Đối với chuyện giao lưu liên hệ giữa mấy "bạn thân trong khuê phòng" các cô, Liễu huyện trưởng quen dần rồi, đúng như Xảo Nhi nói: Các cô đều yêu y.

Bỏ tình cảm qua một bên chưa nói, về lợi ích các cô và Liễu Tuấn là một thể thống nhất không thể chia tách, Liễu Tuấn ở trong thể chế ngày càng quyền cao chức trọng, sự nghiệp của các cô càng như cả gặp nước.

- Có mấy tên tiểu quỷ tử mù mắt ấy mà, còn tưởng nước ta như thời xã hội cũ!

Liễu Tuấn mỉm cười nói, nhận lấy chiếc xe nôi, vừa đẩy xe vừa nói chuyện phiếm với Xảo Nhi.

Xảo Nhi cau mày tức giận nói:
- Tên Sơn Điền Tuấn NGạn này cũng quá sấc xược rồi, hay là em bảo người đi xử lý hắn nhé?

Lời này của Xảo Nhi chẳng phải nói đùa, với tài sản và thế lực của cô hiện nay, Sơn Điền Tuấn Ngạn cho dù có trốn ở Nhật Bản, thì Xảo Nhi mà muốn sau người đi xử lý hắn cũng là chuyện vặt, làm chuyện này Hắc Tử và Bàn Đại Hải là dân nhà nghề, có rất nhiều mối quen biết.

Liễu Tuấn cười nói:
- Chỉ là tên ma cà bông nhỏ mà thôi, không cần tới Xảo Nhi của anh ra tay, như thế quá đề cao hắn rồi.

Xảo Nhi cười duyên dáng, thấy Liễu Tuấn khẳng định như thế, cô biết y đã có tính toán.

Mà đoán với tính cách của Tiểu Thanh, nếu đã biết chuyện này sợ rằng sớm đã ra tay, tên Sơn Điền Tuấn Ngạn kia sắp xui xẻo tới nơi rồi.

Danh tướng Đại Hán Trần Thang Tây đánh tan hung nô, đã tuyên bố: phàm là kẻ phạm vào thiên uy Đại Hán Ta, dù ở xa nhưng nhất định bị diệt.

Mặc dù có lẽ Tiểu Thanh không biết cái điển cố này, nhưng suy nghĩ thì lại không khác gì Trần đô hộ.

Sau khi đi vào khu mua sắm Giải Phóng, người qua người lại tấp nập, náo nhiệt hết sức, ồn ào như vậy nhưng Nhạc Nhạc ngủ rất ngon lành, Xảo Nhi thi thoảng lại vén rèm xe đẩy lên nhìn, mặt đầy yêu thương.

Cả nhà ba người đi dạo mua những đổ lặt vặt không ít, Xảo Nhi cười tươi như hoa, khuôn mặt tuyệt mỹ như bừng sáng, hạnh phúc và thỏa mãn chưa từng có.

Phải nói Lương chủ tịch đã lâu lắm chưa có thời gian di dạo phố rồi, mà dạo phố lại là sở thích lớn nhất của phụ nữ, cho dù là đệ nhất phú bà, hay là bà nội chợ đầu tắt mặt tối với chuyện cơm nước cũng đều giống nhau cả.

Nhưng mà trước kia không có Liễu Tuấn, cho nên Xảo Nhi không có hứng thú dạo phố mà thôi.

- Ấy, Tiểu Tuấn, phía trước làm gì mà náo nhiệt thế kia?

Từ khu mua sắm đi ra, Xảo Nhi đột nhiên nói:

Liễu Tuấn thuận theo ngón tay thon thả ngọc ngà của cô nhìn tới, thấy trước mắt có một đám đông lớn, đang xem gì đó, biết tính trẻ con của Xảo Nhi nổi lên, liền cười nói:
- Cùng tới xem sao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi