TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Bành Thiếu Hùng nói:
- Liễu bí thư, cạn một chén.

Đây là trong phòng bao của khách sạn Thu Thủy, Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn ngồi đối diện nhau, Trương Tĩnh ở một bên tiếp khách, Bành Thiếu Hùng mặt đã đỏ gay, hơi có chút say rồi, những vẫn giơ chén lên lớn tiếng mời rượu Liễu Tuấn.

Tính hắn vốn rất trầm ổn, lúc này cuối cùng cũng lộ ra "bản chất"

Không còn làm bí thư huyện ủy, hắn không cần cố kỵ nhiều.

Liễu Tuấn chạm ly với Bành Thiếu Hùng, nói:
- Thoải mái thôi, sau này còn nhiều lúc uống rượu với nhau rồi, đừng uống say lát nữa lại làm phiền chị dâu.

Liễu Tuấn chỉ nhấm một chút.

- Đúng thế, đúng thế, Liễu bí thư nói phải, anh đừng uống quá nhiều.
Trương Tĩnh ở bên cạnh phụ họa.

Bữa cơm tối này là do Bành Thiếu Hùng chủ động mời Liễu Tuấn.

Bành Thiếu Hùng thế nào cũng không ngờ được mình xảy ra chuyện, người đầu tiên đứng ra trượng nghĩa biện hộ, lại là người cộng tác trẻ tuổi mà hắn luôn thận trọng dè chừng.

Khi Bành Thiếu Hùng biết được chuyện này, rất là cảm khái.

Trương Tĩnh lại đề nghị mời Liễu tuấn tới nhà ăn cơm, giờ nghĩ lại đám người tới "soát nhà" hôm đó, chỉ có Liễu Tuấn là tự đầu tới cuối đứng ở một bên không tham gia, khi đó Trương Tĩnh còn căm hận nghĩ rằng y đề phòng mình làm trò gì, về sau nghĩa lại mới nhận ra là người ta dùng phương thức này thể hiện quan tâm tới mình, hơn nữa khi ra cửa còn rất chu đáo dặn Khâu Viên Triêu đón con mình ở trường về.

Bành Thiếu Hùng cảm thấy mời Liễu Tuấn ăn cơm ở nhà hơi keo kiệt một chút.

Liễu Tuấn là "triệu phú số một huyện Ninh Bắc" mà lại!

Vì thế quyết định tới khách sạn hào hoa nhất thành phố Đại Ninh biểu thị sự cảm kích của mình.

Bành Thiếu Hùng lăn lộn quan trường bao năm được coi là "từng trải giang hồ" rồi, biết rõ sự hiểm ác trong quan trưởng, bản thân vô cùng cẩn thận, không ngờ vẫn bị người ta chơi một vố, thiếu chút nữa còn gặp tai ương tù tội, điều này càng nổi bật sự đáng quý của hành động trưởng nghĩa Liễu Tuấn.

Trên quan trưởng có thể kết giao với bạn bè như Liễu Tuấn, thực sự là vô cùng may mắn.

Huống hồ Liễu Tuấn còn trẻ có bằng cấp, có chỗ dựa vững chắc, nếu có thể qua lại gần gũi đối với Bành Thiếu Hùng mà nói quan trọng hơn tất cả.

Bành Thiếu Hùng uống cạn một chén Mao Đài, cảm khái nói:
- Liễu bí thư, đường xa biết sức ngựa, lâu ngày hiểu lòng người.

- Đúng thế, em thấy anh tham gia công tác bao năm như vậy, cũng chỉ kết giao được một người bạn tri tâm như Liễu bí thư thôi.
Trương Tĩnh ở một bên hỗ trợ, cô làm việc trong ngân hàng công thương huyện, bình thường cũng là một nhân vật lợi hại, lời dễ nghe nói hết sức thuận miệng.

Liễu Tuẫn xua tay khiêm tốn nói:
- Bành bí thư, chị dâu, đừng nói như thế, chủ yếu là bản thân Bành bí thư tự giữ mình, tôi chỉ phản ánh theo đúng sự thực mà thôi. Phải rồi Bành bí thư công tác mới an bài thế nào?

Bành Thiếu Hùng bị "án treo" cũng được một thời gian rồi, luôn sốt ruột vì công việc mới.

Hắn là bí thư huyện ủy, hồ sơ cá nhân thuộc bảo quản phòng tổ chức tỉnh ủy, vì thế công việc mới không nhất định phải an bài trong phạm vi Đại Ninh, về lý luận thì bất kỳ cấp bậc gì tương được trong toàn tình đều có thể an bài.

Chỉ có điều trong lúc gấp gáp tìm đâu ra được một ví trí chính xử có thực quyền đây?

Nghe Liễu Tuấn nhắc đến sắc mặt Bành Thiếu Hùng có chút ảm đạm, nói:
- Tạm thời cũng chẳng có chỗ nào hay để đi, ý tứ của Quan tỉnh trưởng là để tôi tới sở Lâm nghiệp.

- Sở Lâm nghiệp?
Liễu Tuấn hơi ngẩn ra.
- Công tác cụ thể an bài như thế nào?

Người đứng đầu sở Lâm nghiệp chức quyền có thể sánh ngang với bí thư huyện ủy, bản thân sở Lâm nghiệp lại chẳng phải là một đơn vị có quyền thế cho lắm.

Bành Thiếu Hùng cười khổ nói:
- Đúng là sở lâm nghiệp, cũng không có vị trí thích hợp đoán chừng sẽ an bài làm trợ lý sở trưởng.

Liễu Tuấn cười nói:
- An bài như vậy không tệ, Quan tỉnh trưởng rất quan tâm đến anh.

Bành Thiếu Hùng cười càng nhăn nhó hơn:
- Liếu bí thư đừng lấy tôi ra đùa nữa.

Theo lý giải của Bành Thiếu Hùng an bài như thế là bị bỏ lơ rồi, sở Lâm nghiệp có một đống phó sở, thành viên đảng ủy cũng phải đứng hóng gió một bên, an bài một chức trợ lý sở trưởng, hoàn toàn là chức ăn không ngồi rồi.

Liễu Tuấn t hu lại nụ cười, nghiêm nghị nói:
- Bành bí thư, tôi không lấy anh ra đùa đâu, chuyện an bài này rất có thâm ý, Quan tỉnh trưởng thật đáng nể.

Thấy Liễu Tuấn nói trịnh trọng, Bành Thiếu Hùng và Trương Tĩnh đều lộ vẻ quan tâm.

Bành Thiếu Hùng khiêm tốn nói:
- Xin chỉ giáo cho!

Liễu Tuấn vân vê chén rượu trong tay, trầm ngâm nói:
- Quan tỉnh trưởng an bài như vậy, chỉ là ngại không có vị trí thích hợp cho anh thôi, đeo cái danh hiệu trợ lý sở trưởng này tiến có thể công, lùi cỏ thể thủ, tránh cho rất nhiều bàn tán, một khi có vị trí và cơ hội thích hợp Quan tỉnh trưởng nhất định sẽ an bài ông tác cho anh.

Bành Thiếu Hùng hơi hiểu ra.

Bất kể như thế nào hiện giờ Bành Thiếu Hùng cũng được coi là phạm sai lầm, nếu không cũng không bị mất chức bí thư huyện ủy rồi, một cán bộ có sai làm Quan Minh Kiệt khẳng định không thể an bài cho vị trí có thực quyền lớn được, nếu không bị người ta bàn tán, còn nếu như an bài một chức quản lý nào đó trong sở Lâm nghiệp, thì coi như là có quyết định điều động chính thức rồi, trong khoảng nửa năm tới một năm không tiện điều động nữa.

Dù sao phòng tổ chức tỉnh ủy cũng chẳng phải do Quan Minh Kiệt mở, mũ ô sa cất ngay trong tủ mà muốn là có thể mang ra đội ngay được. Nếu Bành Thiếu Hùng được sắp xếp một chức cố định mà trong thời gian ngắn xuất hiện vị trí thích hợp, Bành Thiếu Hùng cũng chỉ trơ mắt ra mà nhìn tuyệt đối không ăn được.

Còn cái gọi là trợ lý sở trưởng, thực chất là chức an nhàn, để cung cấp điều kiện tốt nhất cho việc điều động Bành Thiếu Hùng.

Lùi lại một bước thì trợ lý sở trưởng có thể là chính xử, cũng có thể là phó sở, Bành Thiếu Hùng không vội an bài, kiếm kinh nghiệm ở sở lâm nghiệm thời gian, ít nhất cũng giải quyết được đãi ngộ phó sở, coi như là lên được một bậc, khi đưa ra ngoài là quan lớn cấp thành phố rồi.

Ban ngành trực thuộc tỉnh quyền lực thực tế không bằng được người đứng đầu một địa phương, nhưng cũng có một chỗ lợi, đó là cấp bậc dễ thăng lên, bởi vì thế có rất nhiều quan viên có chỗ dựa vững đều đi theo con đường vòng này, ở địa phương lấy tiếng, có chính tích nhất định rồi lại trở về cơ quan để thăng cấp, lại thả ra ngoài để lấy tiếng, cứ tuần hoàn như vậy.

Thời gian kiếm kinh nghiệm này dài hay ngắn, quyết định dựa vào chỗ dựa người đó lớn hay nhỏ và vận may ít hay nhiều nữa.

Quan Minh Kiệt tốn công an bài cho Bành Thiếu Hùng như vậy, có thể thấy Quan Minh Kiệt rất chiếu cố cho hắn.

Bành Thiếu Hùng lão luyện quan trưởng mà chẳng nhìn thấy, Trương Tĩnh dù thông minh dù sao lịch duyệt ít không hiểu lắm, có điều nhìn chồng liên tục gật đầu thì vẻ mặt nhẹ nhõm đi không ít, càng tăng thêm kính nể với Liễu Tuấn.

Người này tuổi trẻ mà quá thông thuộc đường ngang ngõ tắt vòng vèo trong quan trường, chẳng trách được làm bí thư huyện ủy nhanh như vậy.

- Liễu bí thư, thành phố an bài chức bí thư này, cũng rất có thâm ý.

Bành Thiếu Hùng cười nói.

Liễu Tuấn cười gắp một con hải sâm ăn, không nói gì.

Ý của Bành Thiếu Hùng, Liễu Tuấn tất nhiên là hiểu, thành phố để hắn gánh vác hai chức, bề ngoài là để y nắm trọng chức quyền, tiện thúc đẩy kinh tế huyện Ninh Bắc phát triển.

Thực tế e rằng vì an bài chức thị trưởng này, sẽ khơi lên một phen tranh đoạt.

Có điều Liễu Tuấn không bận tâm lắm.

Với thế cục huyện Ninh Bắc hiện nay, y đúng là cần thời cơ "nhất ngôn cửu đỉnh", đem toàn bộ tiếng nói trong đảng ủy và chính phủ tập trung lại, đem sách lược trong lòng mình biến thành hành động thực tế, ít nhất có thể tranh thủ được nửa năm tới một năm phát triển huyện Ninh Bắc.

Trước kia cho dù y mang thân phận nha nội, rất nhiều quy tắc không cần phải tuân thủ, thời gian và tinh lực quý giá không phải tiêu hao ở chỗ vô vị.

Tất nhiên, nếu Bành Thiếu Hùng không xảy ra chuyện, Liễu Tuấn sẽ không theo đuổi cơ hội "nhất ngôn cửu đỉnh", nhưng hiện giờ thành phố danh chính ngôn thuận an bài cho y, không cần phải cự tuyệt.

Đợi khi y bố trí tất cả thỏa đáng, thì có ai tới làm huyện trưởng cũng không quan trọng.

- Liễu bí thư, tôi nghe nói bí thư Hương Mai có vẻ tương đối muốn tiến bộ!

Bành Thiếu Hùng thấy Liễu Tuấn không nói, lại khẽ nhắc một câu.

Vị trí huyện trưởng này nếu không có ai nhảy ngang vào, mà điều chỉnh trong nội bộ thì Lục Hương Mai và Thạch Trọng là nhân tuyển có sức cạnh tranh nhất.
Lục Hương Mai trước kia làm phó khu trưởng khu Giang Đông, cũng được tính là kinh nghiệm công tác hành chính tương đối phong phú, tiến lên một bước là không có vấn đề gì. Trước kia Liễu Tuấn chẳng phải cũng từ vị trí tương đương cô ta tiến lên vị trí huyện trưởng sao? Còn về phần Thạch Trọng vốn là phó huyện trưởng thường vụ, tiến lên huyện trưởng càng đương nhiên.

Chỉ có điều điểm yếu của Thạch Trọng là hắn và Liễu Tuấn đều đi ra từ tỉnh đoàn, cùng cộng tác với Liễu Tuấn có chút phạm kỵ húy.

Liễu Tuấn bình tĩnh ứng đối.

- Bí thư Hương Mai năng lực rất mạnh.

Bành Thiếu Hùng cười nói:
- Bí thư Hương Mai chẳng những năng lực mạnh, mà tính cách cũng mạnh, không kém bậc mày râu.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu, biểu thị hiểu ý của Bành Thiếu Hùng.

Đừng coi thường Lục Hương Mai là nữ đồng chí trẻ tuổi, cá tính đúng là rất mạnh, nếu như cô ta làm huyện trưởng, sau này đảng ủy và chính phủ phối hợp với nhau sợ rằng Liễu Tuấn phải phí rất nhiều công sức đi điều hòa.

Người ta là nữ đồng chí, nếu như Liễu Tuấn chèn ép Lục Hương Mai làm cô ta không thở nổi, để tin này truyền đi thanh danh sẽ không tốt.

Quá nhỏ nhen rồi.

Theo lý trước khia Bành Thiếu Hùng và Lục Hương Mai được tính là chiến hữu, hắn phải không tiếc sức tranh thủ cho Lục Hương Mai tiến lên một bước mới đúng, hiện giờ lại nói với Liễu Tuấn câu này, có thể thấy trong lòng Bành Thiếu Hùng, địa vị của Liễu Tuấn đã ở trên Lục Hương Mai.

- Nào, Bành bí thư, chị dâu ăn đi ăn đi, đồ biển là phải ăn lúc nóng, để nguội rồi ăn sẽ tanh không ngon.
Liễu Tuấn mời mọc.

Trương Tĩnh liền gấp một con tôm lớn cho Liễu Tuấn.

- Về phần ban bệ huyện bố trí thế nào, đó là chuyện các lãnh đạo thành ủy, chúng ta phục tùng tổ chức an bài là được.

Liễu Tuấn mỉm cười nâng chén với Bành Thiếu Hùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi