TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Vân Hiệp đảm nhận chức phó tổng giám đốc công ty quản lý sản phẩm nông nghiệp chưa được hai tháng đã tranh cãi với cấp dưới.

"Anh Hứa, hóa đơn này tôi không thể kí!"

Ngữ khí của Giang Vân Hiệp vẫn rất bình tĩnh nhưng cũng vô cùng kiên quyết.

"Quản lý Giang, tại sao không thể ký?"

Giám đốc Hứa là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, vóc dáng cao gầy, trông khá thông minh tháo vát, đứng trước bàn làm việc của Giang Vân Hiệp mà cảm thấy bất bình.

Công ty quản lý nông sản mới thành lập nằm ở tầng hai của công trình giai đoạn 3 thành thương mại, cả một tầng đã được thuê trọn. Công trình này được khởi công trước đó không lâu. Theo như dự tính đầu tư, kế hoạch ban đầu năm sau mới bắt đầu thi công nhưng mà sau khi công trình giai đoạn 1 thành thương mại được thực thi, công tác thúc đẩy kinh doanh tiêu thụ đã vượt ngoài mong đợi của mọi người, rất phát đạt hơn nữa kinh tế huyện cũng phát triển nhanh chóng, thu nhập tài chính không ngừng gia tăng, Liễu Tuấn quyết định đồng thời thực hiện các công trình giai đoạn 2 và 3.

Công ty nông sản không chỉ thuê cả một tầng làm văn phòng mà còn định thuê tầng hầm xây mấy phòng lạnh để dự trữ sản phẩm nông sản.

Công trình kỳ 3 không thua gì công trình kỳ 1, diện tích lớn, giống như là xây dựng cho công ty nông sản vậy, rất phù hợp.

Văn phòng của Giang Vân Hiệp nằm ở phía bắc của tầng 2, nội thất trong phòng cũng chỉ là bình thường nhưng diện tích rất rộng.

Giang Vân Hiệp nói : "Anh Hứa, tháng trước công tác của các anh đã vượt ngoài chỉ tiêu. Khi công ty mới thành lập, giám đốc Long đã nói, công ty của chúng ta mới thành lập, lại là mà đơn vị độc lập, tất cả chi phí đều phải tính toán tỉ mỉ. Quy định này các anh hẳn là phải rõ."

"Giang quản lí, quy định của công ty chúng tôi đều rõ nhưng mà cũng phải căn cứ theo tình hình thực tế để xem xét chứ?Bộ phận chúng tôi tháng trước đã hoàn thành vượt mục tiêu, và đứng nhất công ty vậy tại sao kinh phí và phí tiếp đón lại không được thanh toán?"

Anh Hứa cũng rất kiêu ngạo nói về thành tích của bộ phận mình.
Trên thực tế, Giang Vân Hiệp nhậm chức phó giám đốc quản lý phụ công ty nông sản, hơn nữa chỉ đứng thứ 2 sau phó giám đốc quản lý chính công ty nông sản nên khiến cho rất nhiều người không cam lòng.

Một con bé mới 20 tuổi mà là một trong những lãnh đạo của cả một công ty.Rất nhiều người ngày đầu tiên đi làm, kinh ngạc vì tuổi trẻ của Giang Vân Hiệp nên không thể chịu nổi sự bất bình, nói những lời bực tức, đương nhiên là nói những lời liên quan đến quan hệ mập mờ giữa Liễu Tuấn và Giang Vân Hiệp.

Có một nhóm người vốn cũng không biết gì nhưng mà nghe đồng nghiệp rỉ tai cũng gật đầu công nhận.

Anh Hứa đúng là rất có năng lực, trước kia hắn cũng là cốt cán của công ty năng lượng Hưng Thịnh, do Long Pháp Bằng chọn lựa điều tới. Là lãnh đạo, lại được lãnh đạo cấp cao hơn cân nhắc nên bình thường trong công ty ngoài Long Pháp Bằng hắn không coi ai ra gì.

" Anh Hứa, thành tích của các anh tốt nhất công ty, nhưng mà chi phí của các anh đã vượt qua chỉ tiêu của công ty hơn nữa rất nhiều hóa đơn của các anh không chính quy, không phù hợp với quy định của công ty nên tôi không thể kí được." Giang Vân Hiệp vẫn rất kiên định.

"Giang quản lí, cô nói thế là có ý gì? Hóa đơn không chính quy, cô nói thế có phải bảo tôi lừa gạt để kiếm tiền đút túi riêng không? Tôi nói cho cô biết cơm có thể ăn linh tinh, nhưng không thể nói bậy!"

Anh Hứa phát cáu nổi giận đùng đùng.

"Thứ nhất, tôi không nói anh làm giả sổ sách, càng không nói anh lấy làm tiền riêng, tôi chỉ nói rằng hóa đơn của anh không chính quy, không phù hợp với quy định của công ty.

Thứ hai, đây là văn phòng anh nên chú ý thái độ của mình."
Giang Vân Hiệp kiên nghị nói.

"Hì hì, cô ngồi trong văn phòng, hàng ngày không có gì làm, chúng tôi thì vật lộn chết mệt ngoài kia để công ty có thu nhập, bây giờ cô lại phán xét thái độ của tôi? Được, được lắm, cô là lãnh đạo, tôi không nói với cô nữa, cô không kí phải không, không kí thì thôi, tôi tìm giám đốc Long kí!"
Anh Hứa cáu giận nói, cố gắng đay nghiến hai chữ “ Lãnh đạo” rồi cầm tờ hóa đơn quay ngoắt ra cửa.

"Anh Hứa, ngay cả khi có chữ kí của giám đốc Long tôi cũng không trả tiền, tài chính của công ty đã được quy định rõ ràng, giám đốc Long đã nói rồi mà, tôi không kí thì không ai có thể lấy được tiền !"

Giang Vân Hiệp cũng cáu giận, cứng rắn nói.

"Theo ý của cô thì cô còn to hơn cả giám đốc Long? Long giám đốc có kí cũng không là gì, phải được cô phê chuẩn mới được, cô tưởng mình là ai chứ? Vợ của huyện trưởng cũng hay là vợ của bí thư huyện ủy, đáng tiếc, giám đốc Giang, tôi nghe nói vợ của Liễu Tuấn là con gái của bí thư tỉnh ủy, tôi xem cô không còn hi vọng gì nữa rồi! Có xinh mấy cũng vô dụng.”

Anh Hứa tức giận nhìn chằm chằm Giang Vân Hiệp nói.

"Anh nói bậy!"

Giang Vân Hiệp tức giận đến đỏ mặt, khuôn ngực phập phồng.

Chỉ là lúc này anh Hứa đang không có tâm trạng thưởng thức vẻ đẹp mỹ miều của Giang Vân Hiệp lúc này.

"Tôi nói linh tinh, đừng có cho rằng chuyện cô làm không ai biết, cô nghe người ta nói mà xem, cả huyện Ninh Bắc này, ai mà không biết chuyện giữa cô và Liễu Tuấn? Đừng có tưởng rằng bên trên có người nâng đỡ là giỏi giang lắm, làm phó giám đốc công ty nông sản này là có thể làm hoàng thượng, Tôi nói cho cô biết, tôi không tin, tôi kiếm ăn bằng năng lực của mình, tôi không sợ ai hết, tôi vẫn nói thế, làm việc cho công ty mà lại phải bỏ tiền túi ra, thiên hạ này ở đâu có đạo lý đó? "

Hắn cáu giận nói to, không ngờ bên ngoài đã có một người đi vào phòng đứng bên cạnh.

"Những lời này anh nghe ai nói? Sao tôi chưa từng nghe thấy?"

Người nọ vóc dáng cao lớn, tuấn tú, cười nói.

Giang Vân Hiệp tức run người nhưng thấy người này cô ngây ra muốn mở miệng chào hỏi nhưng mà thấy hắn đang nói chuyện với tên họ Hứa nên không muốn xen vào.

Không nghi ngờ gì nữa, vị này chính là người tình của Giang Vân Hiệp mà anh Hứa đã nói, bí thư huyện Ninh Bắc kiêm huyện trưởng Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn có thói quen thị sát các doanh nghiệp, không có việc gì thì thường đến đây khảo sát.

Hôm nay, Liễu bí thư đến công ty nông sản để xem sao, không ngờ lại được chứng kiến cảnh này.

"Anh là ai?"

Anh Hứa tức giận lao vào hỏi Liễu Tuấn.

"Tôi chính là Liễu Tuấn !"

"Anh chính là Liễu thư ký. "

Lúc này, sắc mặt của hắn mới đúng là thú vị, ngây ra một hồi lâu mới định thần lại, toàn thân run rẩy, mặt tái mét.

Tại sao mình nói linh tinh trước mặt Giang Vân Hiệp lại bị “ chính chủ” nghe thấy. Đúng là đen như chấy.

“ Xin.. xin lỗi Liễu thư ký, tôi nói linh tinh, tôi đáng chết.”

Dù là hắn đã từng gặp nhiều nhân vật cỡ bự nhưng mà nhìn thấy biểu hiện này hắn cũng loạn chân loạn tay, lắp bắp nói không nên lời, nói cho cùng cũng tát mình hai phát thật đau.

Hắn là loại người mà đã đi qua rất nhiều nơi, qua lại với rất nhiều loại người trong xã hội, nên cũng rõ, nếu như đắc tội bí thư huyện ủy, đối với hắn sẽ có ảnh hưởng thế nào.

Thật ra hắn không tin Giang Vân Hiệp và Liễu Tuấn có quan hệ, nếu thật là như vậy, Liễu Tuấn đã đưa Giang Vân Hiệp đến công ty nông sản một nơi mẫn cảm như vậy, mà nên điều cô tới một nơi thuận tiện nhất.
Chính bởi vì thế, hắn mới dám không kiêng nể gì Giang Vân Hiệp.
Việc này nếu có chứng cứ xác thực thì cả công ty nông sản này không ai dám nói thế với Giang Vân Hiệp. Chỉ là sự xuất hiện của Liễu Tuấn quá trùng hợp.

"Anh Hứa, đúng như anh nói, cơm có thể ăn linh tinh, nhưng mà không được nói bậy, được rồi, anh đi đi, tự mình phán xét mình, rồi đến nói chuyện với đồng chí Giang Vân Hiệp."

Liễu Tuấn nhàn nhạt nói .

Anh Hứa không dám lưu lại một giây nào nữa, vội vàng chạy mất dép.
Liễu Tuấn cùng Giang Vân Hiệp nói chuyện, thì đã thấy cô đang ngồi khóc, mặc dù không thành tiếng nhưng mà cũng khiến người ta đau lòng.
Lần này đến phiên Liễu bí thư chân tay luống cuống.

Văn phòng lại chỉ có hai người, nếu tiến đến an ủi thì đúng là có chút không ổn, nếu không nói vài câu an ủi thì lại quá lạnh lùng có chút khó xử.
Xem ra thế giới này, có thể khiến Liễu Nha Nội khó xử chỉ có thể là những cô gái xinh đẹp.

Liễu Tuấn ngẫm nghĩ, ngồi xuống cạnh ghế sô pha, châm thuốc hút.
Giang Vân Hiệp khóc một hồi, đột nhiên cảm thấy căn phòng yên tĩnh, cho rằng Liễu Tuấn đã đi, ngẩng đầu nhìn, thì thấy hắn đang ngồi cạnh hút thuốc, lập tức thấy rất uất ức, lại gục đầu xuống bàn khóc tiếp, dậm chân lộp cộp xuống nền nhà.

Liễu Tuấn thấy phụ nữ khóc vậy cũng thấy đau lòng nhưng mà giờ hắn không biết nghĩ gì, nói gì.

Phút chốc, Long Pháp Bằng đã chạy tới, theo sau là anh Hứa, đứng ở ngoài cửa, nói không dám vào

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi